Rạng sáng ngày tiếp theo.
Minh giới.
Địa Phủ âm u, tại cung của Thiên Tề Nhân Thánh đại đế.
“Diêm Vương, Phong Đô đại đế đến rồi.”
Hoàng Phi Hổ đang xem ngồi xem tấu chương do Thập Điện Diêm La đưa đến, thì đột nhiên một tiểu quỷ vào báo cáo.
“Ùm!”
Hoàng Phi Hổ lập tức đặt tấu chương xuống, nói: “Phong Đô đại đế đâu?”
“Đây rồi.”
Đáp lại ông ta là một giọng nói thô bạo, và rồi nhìn thấy một người đàn ông có bộ râu đen, dáng vẻ hung ác, và chiếc áo choàng lộng lẫy, đội vương miện bước vào.
Cả người Hoàng Phi Hổ chấn động, ông ta lập tức đi ra khỏi bàn rồi cúi đầu: “Tiểu Vương Hoàng Phi Hổ, tham kiến Phong Đô đại đế.”
Phong Đô đại đế là vị thần quyền cao chức trọng nhất Minh Giới, cai quản toàn bộ Minh Giới, Hoàng Phi Hổ chẳng qua chỉ phụ trách cai quản Địa Phủ mà thôi. Mà Địa Phủ chỉ là một góc của Minh Giới, cho nên Phong Đô đại đế là người lãnh đạo trực tiếp của Hoàng Phi Hổ, cho nên một người quản lý thấy vua của mình thì hành lễ là chuyện bình thường.
Phong Đô đại đế nghiêm nghị quát lớn: “Hoàng Phi Hổ, ngươi là kẻ có tội!”
Thân già cả Hoàng Phi Hổ run lên, nghi hoặc hỏi: “Phong Đô đại đế, lời người vừa nói là sao, tiểu vương không hiểu?”
“Ngươi còn giả vờ không biết sao!” Phong Đô đại đế tức giận khiển trách: “Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đã làm gì. Lúc trước ngươi đã dẫn âm binh đến dương gian cứu Văn Tuyết Kỳ, ngươi còn không biết bản thân phạm tội gì sao?”
Hoàng Phi Hổ nghe thấy điều này thì đột nhiên luống cuống.
Thật không ngờ, Phong Đô đại đế sẽ đến để truy cứu trách nhiệm của ông ta về chuyện này.
Nếu là trước đây thì việc này không có gì là to tát, nhưng sau đó Diệp Thiên lại lớn mạnh có đại quân trăm nghìn tỷ người, và nhiều lần đánh thắng được quân của Thiên Đình. Đây mới là điểm mà ông ta lo lắng, bởi vì chính ông ta đã đem một con mãnh hổ thả về rừng rậm, hơn nữa con mãnh hổ này lại còn cắn chết nhìn thiên binh thiên tướng. Nếu Ngọc Đế truy cứu trách nhiệm, đương nhiên là tội chết!
Vì lý do này, ông ta luôn trong trạng thái lo sợ suốt cả ngày, nhưng ông ta vẫn ôm một tia hy vọng, rằng sẽ không ai điều tra đến ông ta.
Ai ngờ đâu, hôm nay đã có người tra đến ông ta.
Nhưng mà Hoàng Phi Hổ cũng nhanh chóng biện bạch: “Phong Đô đại đế, lý do lúc đó tiểu vương đưa âm binh đến dương gian không phải để cứu Văn Tuyết Kỳ. Mà là do tên thủ lĩnh dương thọ đã hết, nhưng lại kháng cự, chống lại việc Hắc Bạch và Vô Thường đến câu hồn, cho nên tiểu vương mới đích thân mang âm binh đến để câu hồn. Mong Phong Đô đại đế nắm rõ, có Sổ sinh tử chứng minh trong sạch của thần!”
Phong Đô đại đế lại cười ha hả: “Tần Quảng Vương từ lâu đã nói với ta rằng ngươi đã tự ý thay đổi Sổ sinh tử khi chưa được phép. Lấy đây làm cái cớ để đem âm binh đến cứu Văn Tuyết Kỳ. Ngươi có muốn ta gọi Vương Tần Quang đến đến để người đối chất với hắn ta không?”
Khi Hoàng Phi Hổ nghe thấy vậy cả người đều ngây dại ra.
“Tên tiểu nhân Tần Quảng Vương này lại dám hãm hại mình!”
“Ta biết người có quan hệ tốt với Văn Trọng. Nên chính Văn Trọng nhờ người đến cứu Văn Tuyết Kỳ, ban đầu ta cũng không muốn truy cứu chuyện này, chỉ mở một mắt rồi nhắm một mắt coi như không biết bất cứ điều gì, và cũng không có ý định trừng phạt ngươi vì chuyện đó.”
“Nhưng bây giờ tình thế đã thay đổi. Ngọc Đế nói ngươi đã thông đồng với địch, nên ban tội chết cho ngươi, ta cũng chỉ là phụng chỉ hành sự, ngươi đừng trách ta quá độc ác, cũng là do ngươi đã làm sai, không trách người khác được.”
Nói đến đây, Phong Đô đại đế hét lên: “Mang rượu mà ta ban lên cho Hoàng Phi Hồ.”
“Vâng thưa đại đế.”
Lập tức có một quỷ tướng đi tới với một cái mân có cái bình hông và cái chén trên đó.
“Uống đi, ít nhất ngươi có thể còn lại thi thể nguyên vẹn, nếu không để ta phải động thủ thì ngươi sẽ có một cái chết sẽ rất khó coi.” Phong Đô đại đế nói.
Hoàng Phi Hổ cười thảm một tiếng. Bí tráng uống ly rượu độc sau đó chết ngay tại chỗ.
Cùng lúc đó tại Nam Nhạc Hành Sơn.
Lý Tịnh và Xích Cước Đại Tiên dẫn quân vào điện của Tư thiên Chiêu thánh đại đế, xử tử Sùng Hắc Hổ ngay tại chỗ.
Ngoài ra, còn có rất nhiều người của Tiệt Giáo bị giết hại cùng một lúc và hầu hết họ đều bị đột nhập chém chết, chỉ còn một số ít người bị thương chạy trốn được.
Vào lúc này, các đệ tử của Nguyên Thủy Thái Thượng cũng bắt đầu giết hại các đệ tử của Thông Thiên Giáo Chủ.
Sao Bắc Đẩu.
Đấu Mẫu Nguyên Cung.
Độ Ách Chân Nhân và Huyền Đô Đại Pháp Sư đã xông vào đây.
“Thánh Mẫu, không ổn rồi, Độ Ách Chân Nhân và Huyền Đô Đại Pháp Sư đã xông vào đây.”
Một số thuộc hạ hoảng sợ chạy vào báo cáo.
“Tới thật đúng lúc.”
Kim Linh Thánh Mẫu dường như đã biết trước rằng họ sẽ đến nên không hề tỏ ra hoảng sợ mà tỏ ra vô cùng điềm tĩnh bình tĩnh và đi thẳng ra đối mặt với Độ Ách Chân Nhân và Huyền Đô Đại Pháp Sư.
“Hai vị đạo huynh, tại sao lại xông vào Đấu Mẫu Nguyên Cung của ta như thế này?” Kim Linh Thánh Mẫu lạnh lùng nói.
Hai người này đều là đệ tử của Thái Thượng Lão Quân, cùng thế hệ với bà ấy, vai vế ngang hàng với nhau nên gọi hai người bọn họ là sư huynh, nhưng bà ấy lại gọi là hai vị đạo huynh là do có ẩn tình bên trong.
Huyền Đô Đại Pháp Sư tức giận nói: “Ngươi là người trong tiê ban, Nhưng ngươi lại thông đồng với địch để phản bội lại Thiên Đình, ta cùng với Độ Ách sư huynh theo mệnh của Ngọc Đế đến đây bắt ngươi về quy án. Nếu ngươi biết điều thì nên ngoan ngoãn để ta bắt. Còn nếu không thì đừng trách ta và Độ Ách sư huynh không khách sáo!”
“Ha ha!”
Kim Linh Thánh Mẫu nói: “Đúng là vu oan giá họa, cái này còn không phải là muốn ra tay tiêu diệt Tiệt Giáo của bọn ta sao?”
Độ Ách Chân Nhân nói: “Kim Linh sư muội, đừng bướng bỉnh nữa, chỉ cần muộn ngoan ngoãn chịu trói, ta có thể đảm bảo muội sẽ bình an vô sự, nhưng nếu muội kháng cự, vậy sư huynh không khách khí đâu.”
“Hừ!”
Kim Linh Thánh Mẫu hừ một tiếng rồi nói: “Chỉ có hai người mà lại dám xông vào Đấu Mẫu Nguyên Cung của ta rồi lớn tiếng trước mặt ta sao. Bây giờ hai người còn có cơ hội để chạy thì mau cút ra ngoài cho ta, nếu không để ta ra tay hai người sẽ rất khó coi!”
“Đúng là ngông cuồng!”
Huyền Đô Đại Pháp Sư tức giận khịt mũi và quăng cây phát trần trong tay ra.
Huyền Đô Đại Pháp Sư này yếu hơn Kim Linh Thánh Mẫu một cảnh giới, nhưng Độ Ách Chân Nhân lại cao hơn Kim Linh Thánh Mẫu một bậc, nên khi có Độ Ách Chân Nhân ở đây, hắn ta mới không sợ Kim Linh Thánh Mẫu. .
“Muốn chết sao!”
Kim Linh Thánh Mẫu tức giận khởi động thần niệm, một thành kiếm màu vàng sáng chói bay ra từ sau lưng bà ấy, bắn vào phất trần do Huyền Đô Đại Pháp Sư phóng ra, thanh kiếm do Kim Linh Thánh Mẫu điều khiển bay với tốc độ vô cùng nhanh. Giống như đang cắt rau củ, chém trên phất trần của Huyền Đô Đại Pháp Sư ném ra như đang chém vào sông Ngân Hà. Vừa chém xuống lông trên cây phất trần của Huyền Đô Đại Pháp Sư rơi như tuyết mùa đông, khiến cho Huyền Đô Đại Pháp Sư không thể chịu đựng được nữa.
Đúng lúc này, Độ Ách Chân Nhân mở miệng ra, một hạt châu có vàng rực từ trong miệng ông ta bắn ra, hóa thành một ngôi sao lớn, hướng về phía Kim Linh Thánh Mẫu ý muốn nghiền nát bà ấy.
Đây là Định Phong Châu, có thể chặn mọi luồng gió, lại còn có tính công kích rất cao, trong cuộc chiến Phong Thần năm đó, chính Định Phong Châu đã phá vỡ mười tuyệt trận, điều này cho thấy Định Phong Châu lợi hại đến mức nào.
Quả nhiên.
Chỉ nhìn thấy khi Định Phong Châu phóng ra đụng phải Phi Kim kiếm của Kim Linh Thánh Mẫu đang bay, thì một động lớn vang lên, Phi Kim nhiều tia sáng vàng tung tóe khắp nơi. Rất nhanh kiếm đã bay ngược lại, Kim Linh Thánh Mẫu bắt lấy Phi Kim kiếm, bà ấy phát hiện phần mũi của Phi Kim kiếm đã bị gãy mất, và cạnh sắc bén ban đầu của thanh kiếm đã bị mài phẳng.
“Ha ha ha!”
Huyền Đô Đại Pháp Sư thoải mái cười lớn: “Kim Linh. Ngươi thật ngoan cố, vậy thì chờ huynh đệ của ta giết ngươi tại Bắc Đẩu nay đi, ha ha!”
Tiếng cười vừa dứt, và Huyền Đô Đại Pháp Sư bay lên trời, cầm cây phất trần trong tay, hắn ta đuổi theo Định Phong Châu, như thể để ngăn cản Kim Linh Thánh Mẫu thoát khỏi sự tấn công của Định Phong Châu.
Bất quá, khi hắn ta vừa đuổi kịp Định Phong Châu, đang lúc chuẩn bị tấn công Kim Linh Thánh Mẫu.
Thì đột nhiên!
Một ánh sáng vàng lóe lên trước mặt Kim Linh Thánh Mẫu.
Chỉ nhìn thấy, Huyền Đô Đại Pháp Sư sợ hãi hét lên:
“Sư huynh không tốt rồi, mau rút lui!”