"Cấm bay?"
Đám người Diệp Trần đều cau mày lại.
Tôn Ngộ Không lập tức hỏi: "Tại sao lại cấm bay? Đường xá xa xôi như thế này còn không cho bay, vậy đi thăm người thân như thế nào giờ?"
Đùa nhau hay gì, Thiên Giới to lớn cỡ nào, từ tòa thành trì này đi đến tòa thành trì khác có gần nhất cũng mất trăm triệu km. Càng đừng nói nơi bọn họ muốn đến không hề gần.
Ví dụ như bây giờ, bọn họ đang ở cực nam của Đông Thắng Thần Châu, cách cực bắc của Đông Thắng Thần Châu trên một ngàn tỷ km, nếu bay thì sẽ tiết kiệm được thời gian chưa đến một ngày, đi bộ cũng mất ít nhất ba năm.
Năm đó, Đường Huyền Trang khởi hành từ Trường An, đến Tây Ngưu Hạ Châu để học kinh sách cũng mất mười chín năm ròng rã.
Thời gian một ngày trên trời bằng một năm dưới đất mà phải đi bộ lâu như vậy, đủ để thấy Thiên giới rộng lớn đến nhường nào.
Hơn nữa, người trên Thiên giới đi bộ nhanh hơn so với người ở địa giới rất nhiều. Nếu vậy thì phải đi bộ rất lâu, thậm chí còn không được bay, ước chừng đi đến nơi cũng mất vài tháng vài năm thậm chí là vài thập niên.
Đối với những người trên Thiên giới đã quen bay lượn rồi, giờ lập tức bị cấm bay là điều rất khó chịu.
Giống như người địa cầu, đã quen với việc sử dụng internet bỗng dưng bị cấm, không có internet có thể làm lòng người tan vỡ.
"Haiz!"
Người nọ thở dài nói: "Còn không phải là vì Thiên Đình muốn bắt giữ Diệp Thiên cùng Tôn Ngộ Không sao. Sợ bọn họ bay về nam chiêm bộ châu nên cấm bay, không thể bay thì bọn họ bỏ chạy không quay về đây nữa, Thiên Đình sẽ có thêm thời gian để đi bắt bọn họ, đáng thương cho những người làm kinh doanh như chúng ta, một giỏ trái cây của tôi cả mấy nghìn kilogam vàng, e rằng sẽ bị thối nát trên đường mất."
"Các người muốn ăn thì cứ ăn cho thỏa thích, nếu không, theo thời gian trái cây cũng sẽ bị thối rữa, đồ ăn hư rồi cũng chỉ có thể bỏ."
Đám người Diệp Thiên đảo mắt nhìn qua thì thấy sau lưng người nọ là hàng trăm chiếc xe ngựa kéo hoa quả, mỗi xe chứa vài tấn, đủ loại trái cây, màu sắc rực rỡ, ngay cả Tôn Ngộ Không cũng chảy nước miếng.
Lúc này, Diệp Thiên nói: "Chúng tôi đông người, lại không mang theo lương khô, vậy nên chúng tôi sẽ mua một ít để bù đắp tổn thất, đỡ được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Sau khi nói xong, Diệp Thiên lấy ra mười lượng hoàng kim đưa cho lão bản rồi kêu Tôn Ngộ Không đi lấy trái cây, mỗi xe lấy một ít.
Sau đó đám người Diệp Thiên bay từ trên không trung xuống và đi bộ về phía trước.
Dọc theo đường đi đầy rẫy tiếng oán than, đặc biệt là người làm ăn buôn bán, ở nửa chặng đường còn lại, bọn họ không thể nhanh chóng quay trở về nên tất cả mọi người đều khóc lóc.
Nhưng không còn cách nào khác, lệnh cấm bay đã được ban hành, không ai dám lấy mười năm tù giam ra để đi đánh cuộc, vì vậy họ chỉ có thể đi bộ.
Thỉnh thoảng, dọc đường đi sẽ có người của Thiên giới hoặc là quan phủ bay xung quanh để tuần tra.
Tất cả mọi người đều không dám bay, tất nhiên đám người Diệp Trần cũng không dám bay lung tung. Nếu không, bọn họ sẽ bị coi là trọng phạm nên chỉ có thể ngoan ngoãn đi bộ.
Cũng may là có nhiều người đi đường nên không cảm thấy buồn chán.
Chẳng qua thời gian chậm trễ rất nhiều.
Lúc đầu, bọn họ không bố trí người canh gác, nhưng sau khi đi nửa ngày rồi mới thấy số người canh gác trên đường rất nhiều, như muốn kiểm tra hết tất cả những người ở đây, cho nên, sau khi đến mỗi trạm kiểm soát khác nhau, đoàn người Diệp Thiên sẽ phân tán rải rác để không dễ dàng bị phát hiện.
Cứ như vậy, đi bộ suốt một tháng mới đến được một tòa thành trì phồn hoa gọi là Sùng Châu thành.
Diệp Thiên mua một căn biệt thự cao cấp để bọn họ vào ở.
"Trốn giữa thành phố, chúng ta ẩn cư ở đây, tôi không tin đám người Tán Tiên vì ba viên Bàn Đào Hội vẫn luôn tìm kiếm chúng ta, tôi cũng không tin Thiên Đình vẫn luôn cấm bay, chỉ cần đợi đến khi lệnh cấm bay được giải trừ, chúng ta lập tức đi tiếp."
Mọi người cảm thấy Diệp Thiên nói có lý.
Dù sao thì bọn họ cũng không quan tâm, chỉ cần không có gì vướng bận thì sống ở đây mười năm trăm năm cũng chẳng sao, Thiên Đình nhẫn nại, bọn họ cũng nhẫn nại, để xem ai hơn ai.
Bọn họ sống ẩn dật ở đây một trăm năm, không lẽ Thiên Đình sẽ cấm bay một trăm năm?
Đó là điều không thể!
Cho nên bây giờ chỉ có thể kiên nhẫn, ai kiên nhẫn đến cùng thì đó mới là người chiến thắng!
Vì lý do này, tất cả họ đều sống nhàn hạ cho qua ngày.
Từ sau khi cướp pháp trường, bọn họ luôn ở trong tình trạng chạy trốn, Diệp Thiên cũng không có cơ hội đi an ủi Văn Tuyết Tâm, hiện tại hắn có một căn phòng lớn để ở nên hắn tính toán an ủi người phụ nữ vì hắn chịu nhiều đau khổ.
"Tuyết Tâm, tôi biết em theo tôi sẽ gặp phải nhiều chuyện cực khổ và tra tấn như vậy nên đó là lý do mà tôi không muốn cưới em, tôi không muốn em phải gặp những chuyện đó, em thấy rồi đấy, nếu không theo tôi, em cũng sẽ không mất đi ông nội, cũng sẽ không chạy lung tung trốn chui trốn nhủi để tránh bị đuổi giết, là tôi đã làm liên lụy đến em."
Diệp Thiên nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Văn Tuyết Tâm, áy náy nói.
"Tôi không trách anh." Văn Tuyết Tâm lắc đầu, hốc mắt ửng đỏ nói: "Chúng ta không làm sai, chẳng qua Thiên Đình quá tàn nhẫn, từng bước đẩy chúng ta vào chỗ chết, không biết bọn họ sẽ ép buộc chúng ta đến khi nào, cũng không biết tôi có thể đợi được đến ngày nhìn thấy Chiến nhi trưởng thành không."
Diệp Thiên cảm thấy đau xót, kéo Văn Tuyết Tâm ôm vào trong lòng ngực, ôn nhu nói: "Có chứ, nhất định sẽ có một ngày như vậy. Chúng ta đều có thể đi đến ngày đó, đều có thể nhìn thấy Chiến nhi trưởng thành, nhìn thấy Chiến nhi cưới vợ sinh con, chúng ta nhất định sẽ có một tương lai tốt đẹp."
"Tôi sẽ chiến đấu cho ngày đó, vì hạnh phúc của mẹ con em."
Những ngày kế tiếp, Diệp Thiên cũng không hề nhàn rỗi.
Tuy Diệp Thiên cùng Thiên Đình đều có tâm lý háo thắng nhưng hắn cũng không làm gì cả.
Hiện tại, chuyện hắn làm được là nâng cao kỹ năng luyện khí để luyện một dụng cụ có tốc độ nhanh hơn pháp bảo phi hành, vừa tránh né đuổi giết vừa bảo đảm được an toàn cho mọi người.
Vì thế, Diệp Thiên liền đi luyện khí thế gia ở Sùng Châu thành để mua sắm tài liệu cần thiết luyện chế pháp bảo, vì một số tài liệu không dễ tìm nên Diệp Thiên giao tiền đặt cọc trước, để bọn họ có động lực tìm mọi thứ hắn cần về càng sớm càng tốt.
Diệp Thiên kiếm được rất nhiều tiền nhờ vào đạo quán mờ ảo, xài bao nhiêu cũng không hết nên hắn dùng để đi mua tài nguyên tu luyện, và một số tài liệu luyện khí hắn cần. Trước tiên, hắn sẽ tu luyện để nâng cao tu vi.
Thời gian trôi nhanh, một năm trôi qua trong nháy mắt.
Cấm bay một năm, tất cả các khu vực của đông thắng thần châu đều rơi vào trạng thái hỗn loạn. Vô số người đã đến chính phủ và kêu gọi dỡ bỏ lệnh cấm bay.
Quan phủ không chịu nổi nữa, báo cáo với triều đình, triều đình lại báo cáo cho Thiên Đình.
Cuối cùng, Ngọc Đế đã triệu tập một cuộc họp.
"Lệnh cấm bay đã được ban hành hơn một năm để bắt giữ đám người Diệp Thiên. Tại sao đến bây giờ vẫn chưa có tung tích của bọn họ? Ai có thể cho trẫm biết bao lâu nữa mới bắt được Diệp Thiên? Lệnh cấm bay sẽ tiếp tục được sử dụng trong bao lâu nữa?"
Ngọc Đế nhìn xuống văn võ cả triều đình.
"Thần cũng không biết Diệp Thiên trốn đi đâu."
"Thôi thì cứ để đó đến khi tìm được người đi Ngọc Đế."
"Nhưng nếu cứ giữ lệnh cấm bay như vậy, Thiên giới sẽ gặp đại loạn mất."
Cả triều đình, quan văn quan võ nghị luận sôi nổi nhưng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Lúc này, Câu Trần đại đế đứng dậy, nói: "Ngọc Đế, thần cho rằng đám người Diệp Thiên còn ở trong đông thắng thần châu, bởi vì kể từ sau trận chiến trên núi Voi, chúng tôi cũng không gặp lại và không nghe được tin tức của đám người Diệp Thiên, tứ hải Long Vương cũng không bắt được đám người Diệp Thiên ở trên biển, cho nên thần cho rằng, đám người Diệp Thiên đã thay hình đổi dạng, ẩn cư ở một chỗ nào đó ở đông thắng thần châu, đợi chúng ta chịu thua cuộc trước."
"Cho nên thần cho rằng, từ phương hướng này nghĩ biện pháp đưa Diệp Trần ra ngoài rồi bắt lấy."