Diệp Thiên sẽ không giải thích với họ nhiều như vậy, nếu đã hiểu lầm hắn đang che giấu tu vi thì cứ để mặc họ hiểu lầm như vậy đi.
Hắn không có hứng thú đi giải thích nhiều với hai kẻ sắp chết.
Chu Vân vẫn luôn im lặng từ đầu đến giờ chợt lên tiếng: “Không đúng, tôi cảm thấy có lẽ hắn ta không hề che giấu tu vi! Tu vi của hắn ta thật sự đang ở Lục trọng cảnh giới Phiêu Miểu. Hiện giờ, những gì hắn biểu hiện ra bên ngoài chứng tỏ bản thân hắn đạt tu vi Lục trọng Hư Không Cảnh có lẽ là tu vi hắn đạt được sau khi tiến vào món pháo bảo kia! Vì thế, có thể giải thích được lý do vì sao trước đó hắn ta trăm phương nghìn kế dụ dỗ chúng ta tiến vào!”
Diệp Thiên nhìn Chu Vân, trong mắt có chút kinh ngạc.
“Ông khá lắm, không ngờ ông lại có thể suy ra nhiều như thế, thông minh hơn mấy người óc heo này nhiều!”
Diệp Thiên lên tiếng khen ngợi.
Vẻ mặt Chu Vân trở nên nghiêm trọng, dù ông ta đã đoán ra chân tướng sự việc nhưng vẫn không thể nào giải thích được tình cảnh trước mắt.
Lúc này, trong đầu Mạc Hổ đang suy tính không ngừng. Rồi ông ta bất chợt lên tiếng.
“Thánh Khư Thủy Tổ, Mạc Hổ tôi bằng lòng đầu hàng anh. Ngoài ra, tôi còn có một món dị bảo muốn dâng lên cho anh…”
Vừa nói, Mạc Hổ vừa lặng lẽ đến gần Diệp Thiên.
Diệp Thiên cười như không cười nhìn ông ta, còn Chu Vân ở sau lưng ông ta thì cúi đầu, khẽ lắc đầu, thở dài.
Khi Mạc Hổ đã tới gần Diệp Thiên ở một khoảng cách nhất định, ông ta bất ngờ rút ra một thanh khảm đao từ sau lưng.
Bổ mạnh lên người Diệp Thiên!
Diệp Thiên vẫn yên lặng đứng đó, nhìn Mạc Hổ ra tay.
Thấy phản ứng của Diệp Thiên, trong mắt Mạc Hổ hiện ra vẻ vui mừng.
Ông ta cho rằng Diệp Thiên đã bị mình lừa, nên còn chưa kịp phản ứng lại với đòn đánh chớp nhoáng này của mình.
Ông ta không khỏi tăng thêm lực tay, hung hăng chém xuống người Diệp Thiên.
Thanh trường đao chém thẳng qua người Diệp Thiên nhưng không hề thấy máu tươi xuất hiện như trong tưởng tượng của ông ta.
Thân thể Diệp Thiên ở trước mắt bị một đao của Mạc Hổ chém ra làm đôi.
Nhưng thân thể ấy lại hệt như bong bóng, nhẹ nhàng nổ tung, không hề để lại chút dấu vết.
Ngay sau đó, Mạc Hổ trợn tròn hai mắt.
Vẻ mặt ông ta đầy khó tin, cúi xuống nhìn ngực của mình.
Chẳng biết từ lúc nào mà đã có một mũi thương dính máu ghim ở đó.
Mũi thương này đâm từ sau lưng ông ta, xuyên thẳng vào tim ông ta.
Trong miệng Mạc Hổ phun đầy bọt máu, miệng lầm bầm mấy câu không rõ ràng.
Lúc Diệp Thiên rút Phá Thiên Thương ra, cơ thể Mạc Hổ cũng từ từ rơi xuống.
Diệp Thiên cầm cây Phá Thiên Thương đang nhỏ máu tí tách, lẳng lặng nhìn Chu Vân.
Ánh mắt Chu Vân cũng đã lấy lại được sự bình tĩnh.
Diệp Thiên bất chợt lên tiếng: “Có lời trăn trối gì không?”
Chu Vân khẽ thở dài: “Thánh Khư Thủy Tổ, không thể không nói, chúng tôi đã đánh giá quá thấp thực lực của cậu. Chu Vân tôi có thể chết trong tay một cường giả như cậu, vậy cũng coi như chết có ý nghĩa! Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chiến thôi!”
Vừa dứt lời, trong tay Chu Vân đột nhiên xuất hiện thêm một cây thiết phiến.
Ngay sau đó, vong linh trên người ông ta trào ra vô cùng mạnh mẽ, thiết phiến trong tay chợt phát ra ngọn lửa màu đen.
Sau đó, Chu Vân gầm lên một tiếng, thiết phiến trong tay quạt mạnh tới hướng Diệp Thiên!
Giây tiếp theo, chỉ thấy một con chu tước được ngưng tụ từ ngọn lửa màu đen gào lên mộ tiếng thật to rồi lao thẳng tới chỗ Diệp Thiên.
Diệp Thiên cứ lẳng lặng nhìn ông ta, hoàn toàn giải phóng thần thông của mình.
Khi con chu tước màu đen kia lao tới trước mắt Diệp Thiên, rốt cuộc Diệp Thiên cũng phản ứng lại, hắn nhẹ nhàng giơ Phá Thiên Thương lên, phóng thẳng về phía trước.
Ngay sau đó, Phá Thiên Thương rời khỏi tay hắn, biến thành một tia điện màu vàng sẫm lao tới trước.
Tia điện đó xuyên qua cơ thể của chu tước, cơ thể chu tước màu đen cứ thế vỡ tan.
Sau đó, tia điện không hề ngừng lại mà chớp mắt đã lao thẳng tới trước mắt Chu Vân.
Bởi tốc độ của tia điện nà quá nhanh nên Chu Vân chỉ kịp giơ thiết phiến trong tay lên cản lại.
Nhưng ngay giây tiếp theo, tia điện đã xuyên qua thiết phiến, ghim thẳng vào người của Chu Vân.
Chu Vân chết!
Sau khi giết chết Chu Vân, Diệp Thiên lại rời khỏi Hồng môn quốc độ.
Sau khi ra ngoài, hắn nhanh chóng rời khỏi tầng lầu mà hắn ở lúc đầu.
Hắn giấu mình vào trong bóng tối, che giấu khí tức và thân hình của bản thân.
Không lâu sau, lại có thêm một nhóm người theo dõi đuổi tới tòa nhà này.
Nhưng lúc này Diệp Thiên đã rời đi từ lâu, trong nhà không còn một ai.
“Xem ra hiện giờ, Mạc trưởng lão và Chu đường chủ lành ít dữ nhiều!”
Tạ Bất Tu nhìn hoàn cảnh xung quanh, trong mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng.
“Đáng ghét! Nếu tên Thánh khư Thủy Tổ đó có thể chém chết cao thủ Minh Đế Cảnh khi đối đầu trực diện, vậy tại sao hắn ta còn phải trốn tránh, ẩn nấp? Loai hành vi này quả thật quá vô sỉ!”
Tiết Hòa, trưởng lão Huyết Trúc Đường nghiến răng nghiến lợi mắng chửi.
“Đúng vậy, tên Thánh khư Thủy Tổ kia vẫn luôn trốn trong tối, hạ gục từng người trong số chúng ta. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị tiêu diệt toàn bộ! Tình hình hiện giờ quá bất lợi cho chúng ta, chúng ta đang rơi vào thế bị động!”
Tạ Bất Tu có chút suy tư.
Sau khi suy tính một hồi, hắn ngẩng đầu nói: “Chúng ta nhất định phải nghĩ cách để tên Thánh khư Thủy Tổ kia phải chủ động tới tìm chúng ta. Mà không phải bị hắn dắt mũi như hiện giờ!”
Lúc này, một cao thủ Minh Đế cảnh thế gia lên tiếng hỏi: “Nhưng tên Thánh khư Thủy Tổ kia vô cùng giảo hoạt, chúng ta phải làm thế nào mới có thể khiến hắn chủ động ra mặt?”
Những người khác đều nhìn Tạ Bất Tu đầy nghi ngờ.
Hai mắt Tạ Bất Tu chợt sáng lên, hắn ta nở nụ cười lạnh.
Chỉ thấy cổ tay hắn ta khẽ lật, trong tay đã xuất hiện một đại ấn màu vàng.
Tạ Bất Tu cúi đầu, nhìn đại ấn trong tay.
“Trong tay tôi chính là một món bảo vật vô cùng quý giá tên Trấn Long ấn, đây là một trong số những món bảo vật mà năm đó Thánh khư Thủy Tổ để thất lạc. Lúc trước, hắn ta đã giết chết toàn bộ người nhà họ Hoàng Phủ ở Vân Không thành, tuy cũng có một phần nguyên nhân là do người nhà họ Hoàng Phủ đã chủ động kiếm chuyện. Nhưng tôi nghĩ, hắn ta mục đích chủ yếu mà hắn ta giết chết người nhà họ Hoàng Phủ là vì trong tay nhà họ Hoàng Phủ có Phá Thiên Thương!”
Tạ Bất Tu hơi ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cây Phá Thiên Thương này cũng là một trong số những món bảo vật mà Thánh khư Thủy Tổ đã bị thất lạc lúc trước. Nếu hắn ta đã để ý tới cây Phá Thiên Thương này như vậy, chắn chắn hắn sẽ không bỏ qua Trấn Long ấn trong tay tôi! Chúng ta cứ lấy món bảo vật này làm mồi nhử, đợi Thánh khư Thủy Tổ kia chủ động tìm tới cửa!”
Những người còn lại nghe thấy vậy thì rối rít gật đầu.
Các cao thủ Minh Đế cảnh, từng người tường người không thấy tung tích đâu, chuyện này làm họ bắt đầu cảm thấy hoảng sợ.
Bọn họ không hề cho rằng Thánh khư Thủy Tổ có lòng tốt che giấu những cao thủ Minh Đế cảnh này.
Rơi vào trong tay Thánh khư Thủy Tổ, chắc chắn chỉ có một kết quả, đó chính là cái chết.
Tạ Bất Tu lập tức lấy ra thạch truyền âm, triệu tập toàn bộ nhưng cao thủ Minh Đế cảnh vẫn đang đơn độc tìm kiếm Thánh Khư Thủy Tổ về tòa nhà này.
Lúc mới bắt đầu, bọn họ tổng cộng có tới hai mươi cao thủ Minh Đế cảnh. Hiện giờ, mới trải qua chưa tới một canh giờ mà bên bọn họ đã mất đi tám cao thủ Minh Đế cảnh!
Vì thế nên Tạ Bất Tu không dám phân tán lực lượng nữa.
Sau khi mọi người tập trung lại với nhau, Tạ Bất Tu bắt đầu giới thiệu kế hoạch của mình cho họ.
“Các vị, gã Thánh Khư Thủy Tổ này thủ đoạn tàn nhẫn, hơn nữa lại là một kẻ xảo quyệt, nham hiểm! Dù thực lực của hắn rất mạnh nhưng chưa từng dám chính diện với chúng ta mà toàn sử dụng ám chiêu, hạ gục từ từ, từng cao thủ Minh Đế cảnh của bên chúng ta. Chỉ tính trước mắt, chúng ta đã mất đi tổng cộng tám vị cao thủ Minh Đế cảnh rồi!”
“Để tránh bị gã Thánh Khư Thủy Tổ kia dắt mũi, tiếp sau đây, chúng tôi đã quyết định chủ động ra tay! Tôi sẽ lấy Trấn Long ấn trong tay tôi làm mồi nhử, sau đó các vị…”
Sau khi bàn bạc xong, ai ai cũng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
Bọn họ thấy kế hoạch của Tạ Bất Tu vô cùng đơn giản, không chỗ nào chê.
Ho dù thủ đoạn của tên Thánh Khư Thủy Tổ kia có quỷ dị hơn đi chăng nữa thì bọn họ cũng tin rằng họ có thể kéo hắn ở đây!