Tử Vi đại đế không phải đang nâng cao người khác khinh thường bản thân mà những gì ông ta nói đều là sự thật.
Hai mươi mấy thánh nhân bên thiên đình, sáu trăm mấy vạn tỷ đại quân, Tử Vi đại đế chẳng qua chỉ là một tướng lĩnh dẫn quân chiến đấu trong số đó thôi chứ không có năng lực điều phối binh lực, đại quân ông ta lãnh đạo đều không phải thân binh của mình, thân binh của ông ta đã sớm bị đánh sạch rồi, số đại quân này do thiên đình tuyển về sau này nên dù ông ta muốn đưa đi cũng không được.
Còn thực lực của một mình ông ta là có hạn, đứng trước những thánh nhân đó nhỏ bé như những con kiến vậy, đúng như những người ông ta nói thì có cũng được không có cũng không sao, hoàn toàn không ảnh hưởng đến cục diện của cuộc chiến.
Thế nhưng Bích Tiêu Tiên Tử lại bảo ông ta giúp Thái Nhất đại đế công khắc núi Tu Di, đây không phải là quá nể mặt ông ta sao?
Tử Vi đại đế này làm gì có cái thực lực đó chứ.
“Đúng vậy, người tôi tìm chính là ông.”
Bích Tiêu Tiên Tử kiên trì hồi đáp Tử Vi đại đế: “Thời gian có hạn, một năm sau Hồng Quân sẽ xuất quan, nếu như không có ông nội ứng ngoại hợp thì núi Tu Di rất khó công khắc.”
“Vì vậy chúng tôi vì muốn nhận được sự hợp tác của ông mà không tiếc trả giá bằng mấy chục vạn tỷ thương vong, cũng chính là hy vọng ông có thể đồng ý nội ứng ngoại hợp với chúng tôi để công khắc núi Tu Di, hy vọng ông có thể nhanh chóng cho chúng tôi một câu trả lời mong muốn.”
“Tôi đảm bảo với ông, cho dù cơ thể có chết thì sau này trên đài hồi sinh nhất định sẽ có hình bóng của anh, vả lại người nhà của ông đều sẽ được bảo vệ bởi bên của Thái Nhất, sự phối hợp của ông có thể khiến gia đình ông được hưởng vinh quang tối cao, ông hãy nhanh chóng suy nghĩ đi.”
Tử Vi đại đế nghe xong thì ngơ ngác.
Bích Tiêu Tiên Tử đang nói với ông ta nếu ông ta chết thì người nhà của mình cũng không thể sống được.
Những ý này ông ta nghe hiểu hết.
Vì thế ông ta đang rất tức giận.
“Các người đang uy hiếp tôi sao?”
“Ông sao rồi.” Bích Tiêu Tiên Tử nói: “Chúng tôi chỉ đang dẫn con đường sáng suốt cho ông thôi, ông nghĩ đi, nếu như các người đánh thắng được trận chiến này thì ông có công lao gì chứ?”
“Tôi có thể nói chính xác cho ông biết nếu trận chiến này các người thắng rồi thì đến lúc luận công ban thưởng ông cũng chỉ là dạng lá xanh bên lề mà thôi, nhân vật chính là Khương Tử Nha, Hạo Thiên, Nguyên Thủy Thái thượng, nhiều nhất cũng chỉ uống thêm một ly rượu chúc mừng và nhận được câu khen ngợi qua loa, chỉ thế mà thôi.”
“Nhưng nếu ông chấp nhận Thái Nhất đại đế thì nếu cuối cùng khi Thái Nhất đại đế chiến thắng thì kết quả sẽ khác, ông sẽ là đại công thần, sẽ nhận được những phần thưởng cao quý, vả lại người nhà của ông cũng sẽ cảm thấy vinh dự, những người trong thiên hạ đều kính trọng ông, những cống hiến của ông đối với việc tiêu diệt Thiên Đạo Lôi Kiếp sẽ nhận được sự yêu mến của mọi người trong thiên hạ.”
“Tư Vị đại đế là người thông minh, tôi nghĩ chắc ông cũng biết mình nên theo phe nào mới có lợi, hy vọng ông hãy suy nghĩ thật kỹ, thời gian còn lại của chúng ta không còn nhiều nữa, nếu ông càng kéo dài thì càng bất lợi đối với chúng tôi, số lượng thương vong của chúng tôi cũng càng ngày càng nhiều.”
“Huyền Nữ và em trai của cô ấy vì lần chiến đấu lần này đã không màng cả sinh mạng xông vào, một khi bị bao vây họ sẽ không thể quay lại nữa, cháu trai ông Trương Diệp và Huyền Nữ là bạn tốt, Huyền Nữ phóng khoáng đưa nhân sâm cho họ ăn, nếu như cuối cùng Thái Nhất đại đế chiến thắng thì cháu ngoại và Huyền Nữ là bạn thân, cậu ta cũng có thể dựa vào mối quan hệ này khiến cậu ta phải phấn đấu rất nhiều rất nhiều năm.”
“Cũng mong ông hãy cho mình và gia đình tìm một con đường tốt.”
Những đạo lý này khiến Tử Vi đại đế vốn kiên định với lập trường của mình thì bắt đầu lung lay.
Ông ta phải thừa nhận rằng nếu như đi theo phe Thái Nhất và giúp Thái Nhất lấy lại địa vị thì lợi ích của ông ta nhận được chắc chắn nhiều hơn của thiên đình mang đến cho ông ta rất nhiều, điều này không thể nào phủ nhận được.
Nếu như không giúp thì có lẽ ông ta có thể tiếp tục sống tiếp nhưng đối với người nhà của ông ta thì tuyệt đối không có con đường sống.
Nhưng giúp đỡ Thái Nhất thì phải đánh đổi bằng tính mạng của mình, lỡ như Thái Nhất không thể quay trở lại vị trí thiên đế thì ông ta sẽ trở thành phản tặc, lúc đó ông ta sẽ không còn đường lui nữa.
Vì vậy nhất thời ông ta cũng chưa thể tự đưa ra quyết định được.
Chính lúc này dưới sự giúp đỡ của Tiếp Dẫn Chuẩn Đề thì chuông Đông Hoàng đã bị đẩy lùi, Hạo Thiên Đại Đế và năm thánh nhân cũng thoát ra khỏi sự trói buộc của chuông Đông Hoàng và bắt đầu xông vào trong cuộc chiến, họ bắt đầu chiến đấu với những cao thủ bên đại quân của Hoàng Thiên Quân.
“Haha, nhóc con, thì ra cậu đang ở đây à!
Hạo Thiên phát hiện Diệp Chiến đang giết những binh lính của thiên đình nên tính giơ một quyền đấm chết Diệp Chiến nhưng làm như thế thì cũng sẽ có rất nhiều quân thiên đình bị ông ta đấm chết nên ông ta đã khởi động Hạo Thiên kiếm phóng về phía Diệp Chiến.
“Thái tử điện hạ cẩn thận!”
Vô Đương thánh mẫu ở bên cạnh thấy thế thì thay đổi sắc mặt và lập tức bảo vệ Diệp Chiến ở phía trước.
Soạt!
Hạo Thiên kiếm đâm vào lồng ngực của Vô Đương thánh mẫu, dưới tiên pháp của Hạo Thiên thi Hạo Thiên kiếm giống như một cây trụ đỏ cháy đâm sâu vào người, cơ thể và linh hồn của Vô Đương thánh mẫu bỗng chốc biến thành một ngọn lửa bốc cháy ở phía sau Diệp Chiến.
“Vô Đương thánh mẫu!”
Đóa Đóa và Diệp Chiến khi phát hiện Vô Đương thánh mẫu bị giết thì la hét thảm thiết.
Lúc Hạo Thiên phát động lần công kích thứ hai thì Đóa Đóa đã bảo vệ Diệp Chiến bằng cách kích hoạt Hà quang.
“Con mẹ nó, hãy bao vây hai chị em này cho bổn soái, hôm nay nhất định phải lấy được đầu chó của họ làm quà tặng cho con chó già Thái Nhất.”
Hạo Thiên Đại Đế nói.
Ngay lập tức có ba thánh nhân bao vây Đóa Đóa bọn họ lại.
Cón Hạo Thiên, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn và những thánh nhân đã đại khai sát giới khiến những binh lính, Đại La Kim Tiên, cao thủ Thái Thượng Kính bên Hoàng Thiên Quân bị giết chết.
Đến Quy Linh thánh mẫu cũng bị Thái Ất Chân Nhân, Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử và những đệ tử Nguyên Thủy bị bao vây.
“Tiếp Dẫn đạo nhân, mau giết Quy Linh thánh mẫu!”
Quảng Thành Tử hét lên.
Quy Linh Thánh Mẫu cũng rất lợi hại, họ liên kết lại mới đàn áp được bà ấy nhưng muốn giết bà ấy lại hơi khó khăn, quá liều mạng đi đối phó sẽ gây ra thương vong rất lớn cho đại quân thiên đình.
Bởi vì đại quân thiên đình đã đạt đến mấy chục vạn tỷ binh lính trong trận chiến hỗn loạn còn Hoàng Thiên Quân chỉ còn lại bảy tám vạn tỷ, nếu tùy tiện ra tay thì điện xung kích giết chết đại quân thiên đình cũng nhiều hơn Hoàng Thiên Quân bảy tám lần và cực kỳ bất lợi cho họ.
“Được!”
Tiếp Dẫn đạo nhân giết một cao thủ Thái Thượng Kính bèn giơ ma trảo về phái Quy Linh thánh mẫu trực tiếp nắm lấy lòng bàn tay bà ấy và đột nhiên bóp nát cùng với thần hồn.
“Quy Linh sư tỷ!”
Bích Tiêu Tiên Tử nhìn thấy cảnh tượng này thì la hét rất thảm thiết.
Tận mắt nhín thấy những cao thủ nên Hoàng Thiên Quân từng người từng người bị giết chết, thái tử và công chúa bị bao vây, Bích Tiêu Tiên Tử vô cùng đau lòng nên lập tức dùng thần niệm hối thúc Tử Vi đại đế.
“Ông rốt cuộc đã nghĩ xong chưa vậy, nếu còn kéo dài thì chắc chắn chín mươi chín phần trăm đại Hoàng Thiên Quân Quân sẽ chết hết ở đây cũng vì muốn tranh giành một mình ông thôi, nếu đã chết nhiều người như vậy mà còn không thể tranh giành được thì thật khiến chúng tôi thất vọng quá!”
Tử Vi đại đế nghe thế thì cảm thấy hết sức tội lỗi.
Vì muốn tranh giành một mình ông ta mà phải hy sinh nhiều mạng người như thế, nếu bản thân còn không đồng ý thì thật là phụ lòng Thái Nhất quá, người nhà của ông ta cũng sẽ bị ông ta hại chết.
Trong lúc bất lực thì ông ta cắn răng trả lời: “Tôi chấp nhận, muốn tôi làm thế nào, nói mau!”
Bích Tiêu Tiên Tử vui mừng khôn xiết và lập tức nói: “Hãy triệu tập những đồng đội cũ của mình và bảo họ quay qua giúp đỡ Thái Nhất đại đế, nếu họ không đồng ý hay do dự thì trực tiếp giết ngay, nếu lập tức đồng ý thì giữ lại, sẵn tiện kéo Hậu Thổ Nương Nương qua bên này, bảo bà ấy cũng phải làm như thế, người này của bà ấy cũng ở bên chúng tôi, sau khi xong chuyện thì sẽ nhận được lợi ích giống như ông vậy. Nếu như bà ấy đồng ý, tới lúc đó hai người hãy bay lên cao do thám đại quân, chúng tôi thấy hai người bay lên cao thì biết hai người đồng ý giúp đỡ, lúc đó chúng tôi sẽ phát đến tổng bộ ở núi Tu Di, sau đó hai người hãy mang những thuộc hạ trung thành phân tán đến khắp mọi nơi khiến cho đại quân thiên đình loạn cào cào lên và phá hoại trận pháp của họ là được rồi, không yêu cầu giết bao nhiêu người mà chỉ cần phá vỡ trận pháp để hỏa lực của đại quân thiên đình giảm bớt đi, để họ phải hoảng loạn là được rồi, lúc đó chúng tôi sẽ có thể lấy được núi Tu Di!”
Tử Vi đại đế không hề do dự nói: “Được rồi, tôi biết mình nên làm thế nào rồi, các người hãy mau rút lui đi, nếu không một lát chết thêm một người lại tính lên đầu tôi, tôi gánh không nổi cái trách nhiệm đó đâu!”