Đóa Đóa nhìn xuống phía dưới, nhưng chỉ trông thấy hàng ngàn con chim đang quỳ lạy, còn gọi cô là Lão tổ tông, điều này khiến Đóa Đóa có chút lo lắng.
Có điều, ban nãy khi ở dưới bát vàng, cô cũng nghe thấy cuộc nói chuyện bên ngoài, biết rằng Huyền Điểu cô hóa thân thành chính là thủy tổ của giống loài Phi Cầm. Nếu Huyền Điểu mình hóa thân thành đã là thủy tổ của giống loài Phi Cầm, thì việc những loài Phi Cầm này quỳ lạy Lão tổ tông cũng là điều hợp lý. Cũng hợp lý giống như cô được nhận lạy của những đứa con.
Nghĩ đến đây, cô liền cảm thấy thoải mái hơn, không còn căng thẳng nữa.
Huống hồ gì, không phải cô còn phải cho đứa em trai mình một con đường sống và trả thù cho bố mình nữa sao?
Như vậy càng không có lý do gì để lo lắng.
Đương nhiên, cô vừa nghe thấy Phật Tổ Như Lai và bọn họ nói chuyện, biết rằng bố mình đã biến mất, nhưng dựa vào những hiểu biết của mình về bố, ông tuyệt đối không bao giờ bỏ mặc cô và Chiến Nhi không quản. Nhưng đã lâu như vậy rồi, bố vẫn chưa quay trở về đây, cô không tránh khỏi nghĩ ngợi lung tung.
Vì vậy, sau giây lát đau buồn và tức giận, cô hét lên: “Tất cả những đứa con ở đây, hãy xông lên với ta, báo thù rửa hận cho bố ta!”
“Vâng, lão tổ tông!”
Chỉ trong tích tắc, Đóa Đóa dẫn đầu đại đội quân tộc Phượng Hoàng, phát động cuộc tấn công về phía Phật Tổ Như Lai và chúng tiên.
Xông lên!
Các loại năng lượng lớn bé dày đặc xông tới và bao trùm về phía Như Lai và những người kia.
“Lý Thiên Vương, các người mau rút lui, nếu không rút lui chúng ta không thể chạy được nữa, mấy người đều sẽ chết chắc!”
Phật Tổ Như Lai một bên vung tay áo chặn đòn tấn công của Đóa Đóa và đại quân tộc Phượng Hoàng, một bên hét lớn tiếng.
Thật nực cười, một đại đội quân tộc Phượng Hoàng đã đủ để đánh lại Như Lai và Tứ đại Bồ tát rồi, bây giờ thêm một Huyền Điểu sức mạnh không kém Như Lai là bao thì làm sao có thể chống đỡ nổi?
Chẳng mấy chốc, dưới sự tấn công dữ dội của Đóa Đóa và đại quân tộc Phượng Hoàng, Phật Tổ Như Lai và Tứ đại Bồ Tát không thể chống đỡ, bị tấn công đến mức liên tục phải lùi lại, đặc biệt là Tứ đại Bồ Tát, đều bị đánh đến nội thương.
“Rút! Rút lui nhanh!”
Lý Tĩnh hét lên.
Lúc này, Đại Bằng đã cởi dây trói tiên cho Tôn Ngộ Không. Cùng với Tôn Ngộ Không, đi vòng lại chặn đường rút lui của Lý Tĩnh và những người khác.
“Na Tra, Dương Tiễn, có còn nhớ ta đã nói rằng, chỉ cần ta thoát khỏi cảnh khó này, sẽ lột da rút gân mấy người không?”
Đại Bằng lạnh lùng nói.
Thình thịch!
Na Tra và những người khác nuốt nước bọt, ngực trống đánh không thôi.
Thật là nực cười, đây là cậu của Phật Tổ Như Lai, bọn họ đánh sao nổi chứ?
Vào lúc này, Lý Tĩnh bèn ném Linh Lung Tháp ra, biến nó thành một bảo tháp khổng lồ tấn công về phía Đại Bằng và Tôn Ngộ Không.
“Chạy mau!”
Lý Tĩnh không quan tâm đến Linh Lung Tháp nữa, chạy là thượng sách!
“Hừ!”
Chim Đại Bằng lạnh lùng hừ một tiếng.
Thực lực của hắn, so với Khổng tước Đại Minh Vương quả thực không yếu hơn là bao nhiêu, có thể so tài với bất kỳ Tứ đại Bồ Tát nào. Năm đó, khi Tôn Ngộ Không đi thỉnh kinh, hắn chỉ là nhận pháp chỉ của Phật Tổ Như Lai để gây khó dễ cho Tôn Ngộ Không mà thôi, chứ không hề có ý định ăn thịt Đường Tăng! Bằng không dù cho là 100 Tôn Ngộ Không, hắn cũng có thể một chiêu đánh bại.
Vì vậy, Lý Tĩnh và những người khác trong mắt Đại Bằng mà nói chỉ đáng là thứ sâu bọ nhỏ nhoi. Căn bản không có gì đáng sợ.
Đại Bằng giương móng vuốt ra, ngưng tụ lại một quả cầu sấm sét, đánh một đòn về phía Linh Lung Tháp đang úp về phía mình.
Bùm!
Một tiếng động lớn, Linh Lung Tháp ngay lập tức bị nổ tung thành từng mảnh.
“Wow!”
Tôn Ngộ Không sửng sốt: “Đại Bằng. Thực lực của ngươi quá là lợi hại rồi đấy!”
Những gì Tôn Ngộ Không biết về Đại Bằng thật chẳng đáng là bao. Trong ấn tượng của Tôn Ngộ Không, Đại Bằng tuy rằng lợi hại, nhưng không đến mức có thể dễ dàng đánh bại mình được. Nhưng Đại Bằng đã làm nổ tung Linh Lung Tháp của Lý Tĩnh chỉ bằng một chiêu, thực lực này rõ ràng có thể làm nổ tung Tôn Ngộ Không ra thành từng mảnh!
“Ha ha!” Đại Bằng cười nói: “Tỷ tỷ của ta, Khổng tước Đại Minh Vương lợi hại bao nhiêu, ta cũng lợi hại bấy nhiêu, đánh mấy kẻ chỉ có thứ sức mạnh bằng con khỉ nhà ngươi, dễ dàng như đánh chết một con sâu bọ.”
Tôn Ngộ Không không tin điều đó.
Đại Bằng này nói hơi quá rồi đấy.
Thật không ngờ, động thái tiếp theo của Đại Bằng lại khiến cả hỏa nhãn kim tinh của Tôn Ngộ Không phải kinh ngạc như muốn nổ tung.
Chỉ thấy Đại Bằng biến thành một con Đại Bằng Kim Sí Điểu bay về phía Na Tra, Dương Tiễn và những người đang bỏ chạy, tốc độ nhanh như chớp, trong tích tắc, hai móng vuốt của Đại Bằng quặp lấy vai Na Tra.
Giây tiếp theo!
Đâm thủng!
Na Tra trực tiếp bị xé làm đôi, máu tuôn khắp bầu trời như mưa.
“Trời đất ơi!”
Tôn Ngộ Không kinh hãi!
Ngay sau đó!
Đâm thủng! Đâm thủng! Đâm thủng!
Dương Tiễn, Lý Tĩnh và đám chúng tiên đó lần lượt bị Đại Bằng xé làm đôi
Tôn Ngộ Không há to miệng kinh ngạc. Cảm tưởng như có thể nhét vừa một quả dưa hấu.
Như vậy mới biết rằng Đại Bằng này thật sự không nói ngoa, sức mạnh thực sự không thua kém Khổng tước Đại Minh Vương là bao!
“Thế nào Tôn Ngộ Không, ta không lừa nhà ngươi chứ?” Đại Bằng đắc ý hỏi.
Tôn Ngộ Không gật đầu liên tục, còn giơ cả ngón tay cái lên.
“Ha ha!”
Đại Bằng ngẩng đầu lên và cười đắc thắng.
Ngay khi hắn chuẩn bị nuốt chửng những cơ thể bị xé toạc của Dương Tiễn Na Tra và những người khác vào bụng.
Đột nhiên. Một tiếng hét giận dữ vang lên.
“Tên Đại Bằng nhà ngươi, ngươi thật to gan, dám làm xằng làm bậy, lại dám giết trọng thần của Thiên Đình. Nhà ngươi phải chết!”
Ngay khi những lời này vừa dứt, Tôn Ngộ Không và Đại Bằng liền quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Tứ Ngự Ngũ Lão cùng các vị cao thủ Thiên Đình đang cưỡi mây bay tới như một cơn gió.
“Không hay rồi!”
Vẻ mặt của Tôn Ngộ Không đột nhiên biến sắc, vội vàng lớn tiếng nói: “Đáo Đóa! Tứ Ngự Ngũ Lão đã trở lại trợ giúp, mau đưa đại quân tộc Phượng Hoàng ra khỏi đây!”
Sự thật rằng, Tứ Ngự Ngũ Lão phối hợp với Phật Tổ Như Lai có thể đánh lại Đóa Đóa và tộc Phượng Hoàng dễ dàng như trở bàn tay. Nếu còn không bỏ chạy, thương vong nhất định sẽ rất nặng nề.
Ngay khi Tôn Ngộ Không vừa dứt lời, Câu Trần Đại Đế động thủ trước tiên, thanh kiếm của Câu Trần Đại Đế vừa chém một nhát, một đường kiếm khí với tốc độ ánh sáng đột ngột bay về phía Đại Bằng.
“Quả là lợi hại!”
Đại Bằng cảm nhận được sự nguy hiểm chết người khủng bố mà kiếm khí mang tới, ngay lập tức né người, tránh được đòn tấn công ác liệt của kiếm khí. Nhưng vẫn muộn một chút, đôi cánh bị cắt mất một khoảng lông vũ lớn.
Dọa cho Đại Bằng hoảng sợ đến nỗi ngay lập tức tóm lấy Tôn Ngộ Không, bay về phía đại quân tộc Phượng Hoàng.
“Ha ha!”
Cơ thể bị xé toạc của Na Tra và những người khác lại hợp nhất làm một, hồi sinh chạy nhảy như thường, bọn họ bắt đầu cười lớn.
“Tứ Ngự Ngũ Lão và các vị cao thủ Thiên Đình đã trở lại rồi, Huyền Điểu và tộc Phượng Hoàng chết chắc rồi!”
Bọn họ vui mừng lao nhao hết cả lên, cuối cùng thì quân viện trợ cũng trở về rồi.
Phật Tổ Như Lai cũng vui mừng khôn xiết, liền nói: “Tứ Ngự Ngũ Lão, mau giúp ta đối phó với đám Phi Cầm này.”
“Được!”
Câu Trần Đại Đế đáp lại, hét lớn: “Giết! Giết sạch hết cho ta!”
Vừa dứt lời, Câu Trần Đại Đế dẫn đầu xông vào đại quân tộc Phượng Hoàng.
Phù phù!
Đóa Đóa căm ghét Câu Trần Đại Đế đến tận xương tủy, ngay lập tức phun ra một luồng lửa cháy rực về phía Câu Trần Đại Đế, khiến Câu Trần Đại Đế bị dọa tránh hẳn sang một bên.
“Các con, rút lui!”
Đóa Đóa biết rằng đại cục không ổn, nếu tiếp tục chiến đấu, đội quân của tộc Phượng Hoàng đến giúp cô sẽ bị giết sạch, vì vậy dù có căm ghét bọn người Câu Trần Đại Đế đến đâu, vào lúc này cũng không thể không rút lui.
Cô không muốn vì cô mà hại chết bao nhiêu người trung thành giúp đỡ mình như vậy.
Rất mau. Sau khi Đóa Đóa và Phượng Hoàng Lão Mẫu tập hợp được cả nhóm Phượng Hoàng liền đem theo cả đại quân Phi Cầm rút lui.
Tử Vi Đại Đế và Hậu Thổ Nương Nương, còn có Đông Phương Thanh Đế, bậc vãn bối của bọn họ đều có chút giao tình với Đóa Đóa, từng ăn quả nhân sâm của Đóa Đóa, vì vậy cũng không tiện ra tay giết Đóa Đóa một cách thẳng thừng như vậy. Bằng không vãn bối của bọn họ sẽ trách khứ.
Còn một điều nữa, họ cũng không muốn làm chuyện tuyệt đường sống như vậy.
Nếu cuối cùng Thái Nhất thống trị Thiên Đình, bọn họ có thể mượn cớ có giao tình của bậc vãn bối và Đóa Đóa để không bị trừng trị tội chết. Còn có thể địa vị không thay đổi, cho dù cuối cùng Thái Nhất thất bại, địa vị của bọn họ cũng vẫn như cũ không chút hề hấn gì.
Cho nên phải làm cho thuận lợi mọi bề, như vậy mới có thể ngủ ngon giấc, dù cho kết quả cuối cùng có như thế nào cũng không ảnh hưởng đến bọn họ, tâm cơ quả thực không lường trước được.
Chẳng mấy chốc, phía tộc Phượng Hoàng đã chỉ phải trả một cái giá quá nhỏ, cả đội quân đã rút lui thành công.
“Thế nào, đã loại bỏ Diệp Thiên rồi chứ?” Câu Trần Đại Đế nói.
Phật Tổ Như Lai kể lại quá trình toàn bộ sự việc.
“Cái gì cơ!”
Sắc mặt Câu Trần Đại Đế thay đổi rõ rệt, lo lắng nói: “Phải làm sao đây? Nếu như Diệp Thiên tới Địa Phủ thì không sao, nhưng nếu là tới được cõi A Tu La, vậy thì sẽ phải đau đầu rồi đây. Ta nghe nói là Đông Hoàng dù gì cũng đang ở cõi A Tu La.”
Phật Tổ Như Lai cười đau khổ: “Còn có thể làm gì được nữa? Trước tiên chỉ có thể canh giữ ba tế đàn cuối cùng, đợi Hồng Quân Lão Tổ độ qua kiếp nạn. Đến lúc đó, nếu Diệp Thiên không thể mở được ba tế đàn, mọi vấn đề đều có thể giải quyết một cách dễ dàng.” Nếu như Diệp Thiên có thể mở được ba tế đàn cuối cùng trước khi Hồng Quân Lão Tổ xuất sơn, như vậy thì tai họa lớn lại sắp sửa ập tới.”
Sắc mặt của Câu Trần Đại Đế và những người khác vô cùng nghiêm nghị!
“Hy vọng có thể chống đỡ cho đến ngày Hồng Quân Lão Tổ xuất sơn!”
Mà lúc này, trong không gian tràn ngập màn sương mù đen kịt, ngọn núi dòng sông đều hòa vào màu máu đỏ tươi của không gian.
Diệp Thiên ho khan vài tiếng, sau đó chậm rãi ngồi dậy, quét mắt nhìn xung quanh, lông mày nhíu chặt lại.
“Ta đây là đang chạy tới đâu đây? Ta bị Phật Tổ Như Lai đạp chết, chẳng lẽ là chạy tới nơi âm ty địa phủ rồi sao?”