Thiên Giới.
Tẩm cung của Nhân Thiên đại đế.
“Thần Hoàng Phi Hổ xin khấu kiến Nhân Thiên đại đế, bái kiến thái hậu!”
“Phong Đô đại đế bình thân.” Diệp Chiến vung tay lên.
“Tạ ơn Nhân Thiên đại đế!” Hoàng Phi Hổ đứng lên.
Văn Tuyết Tâm gấp gáp hỏi: “Thân phận của người áo choàng đen đã được xác minh chưa, tình huống của Thái Thượng Hoàng làm sao rồi?”
Hoàng Phi Hổ nói: “Thưa thái hậu, người đàn ông mặc áo choàng đen rất gian xảo thần đã chạy khắp các tinh thần đuổi theo người đó nhưng kết quả là người đó không cho thần cơ hội nào mà tự bạo. Vì lý do này cho nên thần không biết danh tính của người áo choàng đen, mà chỉ biết thực lực của người mặc áo choàng đen nằm ở Thái Không Cảnh hoặc cảnh giới Đại La.”
“Về phần Thái Thượng Hoàng thì ngài ấy không có chuyện gì, Thái Thượng Hoàng cũng gặp phải người mặc áo choàng đen, nhưng người đó không có ra tay với Thái Thượng Hoàng.”
Nghe thấy những gì Hoàng Phi Hổ nói, Diệp Chiến và Văn Tuyết Tâm nhìn nhau, trên mặt đều có chút không hiểu được.
“Người mặc áo choàng đen chạy đến Địa Giới tiếp tay cho kẻ thù của Thái Thượng Hoàng, với thực lực của người đó thì khi muốn giết chết Thái Thượng Hoàng thì Lục Đinh và Lục Giáp cũng không phải là đối thủ của người đó. Vậy thì tại sao người đó lại không trực tiếp làm điều đó mà lại đi giúp đỡ kẻ thù của Thái Thượng Hoàng gia tăng sức mạnh để đối đầu với Thái Thượng Hoàng chứ?” Diệp Chiến không thể hiểu được.
Lục Đinh và Lục Giáp chỉ là một vị thần phụ trách chưởng quản thiên can địa chi mà thôi, thực lực cũng chỉ là từ Thái Ất đến Đại Thừa Cảnh mà Thái Không Cảnh vượt xa thực lực của Lục Đinh và Lục Giáp. Người mặc áo choàng đen là Thái Không Cảnh, chỉ cần muốn giết Thái Thượng Hoàng thì Lục Đinh và Lục Giáp liên thủ cũng không đủ cho người mặc áo choàng đen đọc chú nguyền rủa giết chết.
Tuy nhiên, người mặc áo choàng đen này không giết Thái Thượng Hoàng, mà chạy đến làm khó dễ Thái Thượng Hoàng, điều này khiến anh ấy rất khó hiểu.
“Có lẽ chỉ có một khả năng đó chính là người mặc áo choàng đen, nói chính xác là những người đứng sau áo choàng đen. Bọn họ không muốn Thái Thượng Hoàng yên tĩnh, để lại mối họa cho Thái Thượng Hoàng, ngăn cản Thái Thượng Hoàng trở về Thiên Giới, hoặc trì hoãn Thái Thượng Hoàng trở lại Thiên Giới.” Văn Tuyết Tâm trầm ngâm nói.
Diệp Chiến gật đầu: “Lời nói của mẹ không phải không có lý, có lẽ đây là nguyên nhân, nhưng ai lại không muốn phụ hoàng trở về Thiên Đình?”
Lúc này, Hoàng Phi Hổ nói: “Bệ hạ, Thái Thượng Hoàng để thần truyền lời bảo bệ hạ phải ngồi vững vàng trên bảo tọa của Thiên Đế. Áo choàng đen là do người ở Thiên Giới chỉ định, e rằng không muốn Thái Thượng Hoàng trở lại Thiên giới, có lòng tham, tóm lại để bệ hạ cẩn thận.”
Diệp Chiến nghe xong, tự lẩm bẩm một mình: “Phụ Hoàng và mẫu hậu có cùng suy nghĩ, xem ra người này không tốt!”
Văn Tuyết Tâm nói với Hoàng Phi Hổ: “Phong Đô đại đế thật cực khổ rồi, lời của Thái Thượng Hoàng với mẹ con chúng ta xin nhờ Phong Đô đại đế giữ kín, không được truyền ra ngoài.”
“Thần sẽ miệng kín như bưng!”
Văn Tuyết Tâm mỉm cười: “Phong Đô đại đế trước tiên cứ về Minh Giới.”
“Vâng, thái hậu!”
Văn Tuyết Tâm khá an tâm với Hoàng Phi Hổ, dù sao cũng là bạn thân của ông nội, chút tín nhiệm vẫn phải có.
Mặc dù ông nội cô ấy cùng dòng dõi với Thông Thiên nhưng mà Thiên Đế là con của cô ấy, nếu chọn một trong hai thì cô ấy cũng tin rằng ông nội sẽ chọn con của mình.
Vì điều này, nên họ mới phái Hoàng Phi Hổ đi để thu phục áo choàng đen.
“Mẫu hậu, người cho rằng là có phải là Thông Thiên Giáo Chủ không?” Diệp Bắc Minh hỏi.
Văn Tuyết Tâm lắc đầu: “Với tính cách của Thông Thiên Giáo Chủ, nếu là ông ta động tâm thì sẽ trực tiếp giết chết phụ hoàng con, mới sẽ không làm như vậy.” Bây giờ lông mày của Diệp Chiến càng nhíu lại.
“Nếu đó không phải là Thông Thiên thì chẳng lẽ là Trấn Nguyên Tử, Côn Bằng, Thái Thượng, Nguyên Thủy, Nữ Oa, Phục Hi, Chuẩn Đề hay Tiếp Dẫn?”
Nói đến đây, Diệp Chiến nhìn về phía Văn Tuyết Tâm: “Bầu đựng tiên đan đến từ Đâu Suất Cung, có phải là do Thái Thượng làm ra không?”
Văn Tuyết Tâm cười nói: “Thái Thượng Lão Quân sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, đây không phải là tự hủy mình sao? Hơn nữa, khi phụ hoàng của con tấn công Tam Thập Lục Trọng Thiên thì Đâu Suất Cung trống không, đan dược của Lão Quân cũng bị mang đi phong thưởng nên hầu hết mọi người đều có đan dược của Lão Quân, vì vậy rất khó để đưa ra kết luận cuối cùng trong thời điểm hiện tại.”
“Nhưng nếu phụ hoàng của con đã giao phó thì con phải để trong lòng, nhất định ngồi vững ngôi vị Thiên Đế, khắp nơi chú ý, để không bị lợi dụng.”
“Nhi thần biết rồi mẫu hậu, nhi thần sẽ cẩn thận hơn.” Diệp Chiến nói.
Văn Tuyết Tâm đứng dậy trở về tẩm cung của chính mình.
“Trấn Nguyên Tử cố ý không tra ra lai lịch của người áo choàng đen, hay là thật sự không tìm ra được?” Diệp Chiến ngẩng đầu lên.
Địa Giới.
Ninh Thiên Thành.
Quốc trượng gia và những người khác đến sớm dọn phủ thành chủ ra làm chỗ công tác tạm thời cho Tiên Đế.
Sau đó, liệt trận đợi Diệp Thiên.
Người dân của Ninh Thiên Thành cũng lần lượt rời khỏi thành, chuẩn bị đón Bắc Minh Tiên Đế đến tiếp quản Ninh Thiên Thành.
Đợi rất lâu.
Một đại quân hùng mạnh tiến về phía trước.
“Đến! Bắc Minh Tiên Đế đến rồi!”
Người dân Ninh Thiên Thành cũng như toàn bộ đại quân đều rất phấn khích.
Không lâu sau, đại quân hùng hậu đã đến bên ngoài thành, Diệp Thiên bước ra khỏi lều lớn của đại quân chân đạp hư không đi về phía Ninh Thiên Thành.
“Cung nghênh Tôn Thượng trở lại làm chủ của Ninh Thiên Thành!”
Toàn quân cúi đầu quỳ lạy chào.
“Cung nghênh Tôn Thượng trở lại làm chủ của Ninh Thiên Thành!”
Người dân thành phố quỳ xuống chào.
Thanh thế rất lớn, làm rung chuyển đất trời!
“Đứng dậy hết đi.” Diệp Thiên vung tay.
“Tạ ơn Tôn Thượng!”
“Tạ Bắc Minh Tiên Đế!”
Diệp Thiên liếc nhìn Ninh Thiên Thành, trong lòng tràn đầy cảm xúc.
“Đi một vòng, cuối cùng cũng đã trở lại. Có thể nói, những bức chạm khắc và khối xây bằng ngọc vẫn nên ở đó nhưng mà chu sa đã thay đổi vài phần!”
Các tướng của Bắc Minh Giáo cũ cũng tràn đầy cảm xúc.
Lúc này, Quốc trượng gia hỏi: “Tôn Thượng, cung điện được xây dựng ở đâu? Trên địa điểm ban đầu, hay là tìm nơi khác xây dựng cung điện?”
Diệp Thiên lớn tiếng nói: “Giữ nguyên địa điểm ban đầu, để mọi người biết nếu không đoàn kết thì xây dựng cung điện đồ sộ đến đâu thì cũng sẽ sụp đổ và cỏ dại mọc um tùm.”
“Từ nay trở đi một tín đồ của Bắc Minh Giáo phàm là người ở Đô Thành, chỉ cần là nhàn rỗi không có tu luyện thì mỗi ngày 5 giờ 15 phút cũng sẽ phải đứng trên địa điểm cũ đứng một phút, sau đó đi lâm triều.”
“Vợ con, người nhà, văn võ và đại quân của ta cũng đều phải làm việc này, có nghe thấy không!”
“Đã nghe!”
Lúc này thì Diệp Thiên mới vắt hai tay sau lưng, đạp hư không mà đi tới phế tích của Bắc Minh Giáo.
Lời nói vừa nãy hắn không phải nói với binh lính, hắn rất an tâm binh lính dưới quyền, bọn họ đều là người trung thành, thật ra là đang nói với người nhà của hắn. Còn về việc họ có nghe hay không thì tùy thuộc vào họ.
Rất nhanh sau đó, Diệp Thiên đã đưa các tướng lĩnh và các thành viên trong gia đình lên bầu trời trên địa điểm Bắc Minh Giáo cũ.
“Đã từng, đây là một cung điện quy mô lớn, nguy nga nhưng chỉ vì bổn tọa độ kiếp, cũng có thể nói là bổn tọa không còn, nên nói đổ là đổ.”
“Để xây dựng Đô Thành này, bổn tọa cùng binh lính đã trải qua hàng vạn năm, chiến đấu vô số trận chiến, chết vô số tướng sĩ cuối cùng cũng có thể dựng lên. Đây có thể nói là thây chất thành núi, máu chảy thành sông.”
Nói đến đây, hắn quay mặt lại với các tướng sĩ và gia đình của mình.
“Một khi bổn tọa có thời gian rảnh thì bổn tọa còn phải tiếp tục mở lãnh thổ, bổn tọa không hy vọng một ngày nào đó khi bổn tọa mở rộng lãnh thổ và quay trở lại thì sẽ lại có thêm một địa điểm thứ hai như vậy sẽ xuất hiện ở Ninh Thiên Thành.”
“Vì vậy, dù là tướng sĩ hay người nhà của bổn tọa đều phải đoàn kết hữu ái, đồng lòng một dạ, không được mưu mô, kết bè kết cánh, lòng mang ý đồ xấu. Nếu bất cứ ai đi ngược lại với mong muốn của bổn tọa và phá hủy Bắc Minh Giáo mà bổn tọa tái lập mà bị bổn tọa biết thì cho dù ái tướng của bổn tọa, cho dù là vợ con, hoặc là người nhà thì đều sẽ bị giết không luận ôtị, tuyệt không bao giờ dung túng, có nghe thấy không!”0
“Đã nghe!”
“Nói to hơn! Có nghe thấy không!”
“Đã nghe thấy!”