Hoàng đế của con người vừa thốt ra lời này, thần hoàng cũng là một người thông minh, cũng bộp bộp quỳ xuống.
“Thái Nhất đại đế tha mạng!”
Ngay sau đó, yêu hoàng, tiên hoàng, Thái Huyền các loại, ngoại trừ người mặc đồ đen ra là tất cả đều quỳ xuống, kêu khóc: “Thái Nhất đại đế tha mạng!”
Diệp Thiên nhìn về phía người mặc đồ đen, thản nhiên nói: “Ngươi đó, không có ý định xin tha mạng?”
“Nếu như ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ, lại nói cho ta biết chủ nhân của ngươi là ai thì ta có thể lưu lại cho ngươi một mạng.”
Thái Nhất đối với ma là hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà Thánh Hư Lão Tổ thì lại không hận.
Bởi vì Thái Nhất đã tham gia qua đại chiến Thần Ma, vợ của hắn cùng với rất nhiều rất nhiều anh em đều chết trong tay của ma nên từ trong xương cốt hắn đã hận ma, nhìn thấy ma là tất sát mà không tha.
Đương nhiên, ma tộc này cũng không phải là ma tộc thuần chủng, không tồn tại sự hận thì, hắn hận chính là loại ma thuần chủng kia. Là ma mà trong người chảy dòng máu ma tộc thuần chủng, không phải chỉ tu luyện ma pháp cái chủng loại kia ma.
Nhưng mà Thánh Hư Thủy Tổ không hận, bởi vì ma này cũng chính là hắn sáng tạo ra , ma pháp cũng là hắn soạn ra, Ma Đạo Ác Nguyên là đệ tử của hắn, hắn đối với ma thì có gì có thể hận?
Cho nên chỉ cần người mặc đồ đen thẳng thắn khai ra thì hắn đúng là sẽ không giết người mặc đồ đen.
Bởi vì lệ khí của Thánh Hư Thủy Tổ cũng không có lớn như lệ khí của Thái Nhất.
Thánh Hư Lão Tổ dù sao cũng là truyền thụ bản sự cho hậu nhân, trong mắt hắn, phàm là tu sĩ thì đều là đồ tử đồ tôn của hắn, mà Thái Nhất là kẻ thống trị, là thông qua từng trận ác chiến, lần lượt giết chóc mà thành.
Cho nên tính cách của hai người phải không một dạng.
Diệp Thiên bây giờ dung hợp lại ký ức của Thánh Hư Thủy Tổ nên tính cách cũng đã thành tính cách của Thánh Hư Lão Tổ, vì thế tương đối mềm lòng..
Đương nhiên, đối với Thái Nhất mà nói thì tương đối lòng dạ yếu mềm.
“Hừ!”
Người mặc đồ đen khẽ nói: “Muốn ta quỳ xuống với ngươi, không có cửa đâu!”
“Về phần chủ nhân của ta ai, ta càng sẽ không nói cho ngươi!”
“Ngươi chỉ cần biết, ngươi coi như trở nên cường thịnh trở lại thì ngươi cũng không kiềm chế được việc chủ nhân ta cướp đoạt Tam Giới. Bởi vì chủ nhân ta không chỉ có thực lực kinh khủng hơn người mà nhân mã cũng nhiều, nhiều đến mức ngươi không thể tưởng tượng nổi!”
“Mấu chốt là, chủ nhân ta chẳng mấy chốc sẽ hành động, không bao lâu ngươi liền nhìn thấy chủ nhân ta đăng đỉnh cao nhất Tam Giới. Chờ ngày chủ nhân ta đăng đỉnh cao nhất thì đó cũng chính là ngày của ngươi, ha ha ha!”
Người mặc đồ đen cười vô cùng điên cuồng.
Mà Diệp Thiên lại càng cảm thấy hứng thú.
“Ngươi đã nói như vậy nếu là ta không làm rõ ràng mấy thứ môn đạo này thì ta cảm giác mình sẽ không tâm tăng cao thực lực, chỉ có thể đoán thân phận chủ nhân của ngươi, cho nên ta phải từ ngươi biết rõ ràng chủ nhân của ngươi!”
“Không có cửa đâu!” Người mặc đồ đen nói: “Dù ta có tự sát thì cũng sẽ không để ngươi thực hiện được ý đồ!”
Người mặc đồ đen đang muốn bạo nổ tàn hồn của mình.
Nhưng mà hắn bị chụp đánh nổ nhục thân, chỉ còn lại tàn hồn, còn không phải là thần hồn, tu vi vô cùng thấp, cũng chỉ là tu vi Thái Ất Cảnh. Bây giờ ở trước mặt Diệp Thiên muốn tự sát, Diệp Thiên không để hắn tự sát thì hắn sẽ không chết được.
Diệp Thiên niệm cái thần niệm, liền để người mặc đồ đen không thi triển được tu vi, không cách nào tự bạo được.
“Ngươi làm cái gì với ta rồi?” Người mặc đồ đen sợ hãi hỏi.
Diệp Thiên thản nhiên nói: “Chỉ là không muốn để cho ngươi tự sát, muốn dùng mê hồn đại pháp, để cho ngươi nói cho ta biết tình hình thực tế thôi, không có ý gì khác.”
“A!”
Người mặc đồ đen gấp gáp quát: “Không cho ngươi làm xằng làm bậy! Không cho phép mê hoặc ta! Không thể! Ta sẽ không nói! Sẽ không nói!”
“Cái kia cũng không phải do ngươi quyết định.”
Diệp Thiên cũng không để ý nhóm người hoàng đế của con người.
Hắn bây giờ muốn biết nhất chính là chủ nhân của người mặc đồ đen là ai.
Lúc trước người mặc đồ đen quá mạnh mẽ, hắn không có cách nào điều khiển người mặc đồ đen, nhưng bây giờ người mặc đồ đen ở trước mặt hắn chính là một tên vô dụng mà thôi, hắn vẫn có thể điều khiển suy nghĩ người mặc đồ đen.
Kết quả là, thôi thúc mê hồn đại pháp.
Rất nhanh sau đó thì người mặc đồ đen trở nên ngơ ngơ ngác ngác, trông giống như đứa ngốc.
Thấy vậy, Diệp Thiên vui mừng khôn xiết, lúc này liền hỏi: “Nói cho ta biết, chủ nhân của ngươi ai!”
Người mặc đồ đen giống như mộng du, đờ đẫn trả lời: “Hồng Quân.”
“Cái gì?” Diệp Thiên giật nảy cả mình.
Hắn nghĩ tới Trấn Nguyên Tử, nghĩ tới Thông Thiên, nghĩ tới Hình Thiên, cũng nghĩ qua là người ngoài, lại tuyệt đối không ngờ rằng, chủ nhân người mặc đồ đen vậy mà lại là Hồng Quân!
Chuyện này khiến hắn bất ngờ vô cùng, nằm mơ cũng không nghĩ tới!
“Hồng Quân không phải đã chết rồi sao? Làm sao có thể là chủ nhân của ngươi được?”
Người mặc đồ đen trả lời: “Chủ nhân của ta đúng là đã chết nhưng được Hỗn Nguyên Lão Tổ tụ hồn. Tại lúc Hỗn Nguyên Lão Tổ đi tới Phiêu Miểu Thánh Cảnh thì gặp Ma Tổ trên đường nên cùng Ma Tổ đánh nhau. Chủ nhân ta thừa cơ chạy trốn, lại đạt được Ma Tổ điểm hóa, lại nhận được Ma Tổ trăm nghìn tỷ ma quân tương trợ, liền cuốn thổ trở lại Thiên Giới.”
Nghe lời nói này sắc mặt Diệp Thiên ngưng trọng tới cực điểm!
Nếu thật sự là Trấn Nguyên Tử, vậy cũng dễ đối phó.
Nếu là Thông Thiên mà nói thì càng dễ đối phó hơn nữa.
Kết quả lại là Hồng Quân, người đối thủ khó dây dưa nhất.
Nhưng mà hắn đã thu được tu vi của Thánh Hư Thủy Tổ, chỉ cần tu vi đi lên thì Hồng Quân cũng không khó đối phó.
Chỉ là hắn không có nghĩ đến, đệ tử Ma Đạo Ác Nguyên của hắn lại là người chủ mưu lớn nhất.
Mấu chốt là, hắn cũng không biết thực lực bây giờ của Ác Nguyên như thế nào, có mạnh hơn hắn hay không, nếu là còn mạnh hơn hắn vậy thì nhức đầu.
Nhưng hắn biết, Ác Nguyên khẳng định còn mạnh hơn so với Hỗn Nguyên.
Chỉ bằng việc Hồng Quân có thể thừa cơ trốn ra được, chứng minh Ác Nguyên đã khiến cho Hỗn Nguyên mất đi năng lực ngăn cản Hồng Quân. Sau khi Hồng Quân trốn ra được Ác Nguyên còn có thể điểm hóa Hồng Quân, có thể thấy được thực lực của Ác Nguyên đã áp đảo Hỗn Nguyên hoàn toàn.
Về phần thực lực của Ác Nguyên có đang trên người sư phụ này hay không thì hắn cũng không biết.
“Hồng Quân bây giờ đang ở nơi nào? Có bao nhiêu nhân mã? Lúc nào hành động?”
Diệp Thiên truy vấn hắn muốn biết Thiên Giới bây giờ phải đối mặt với nguy cơ lớn bao nhiêu.
Người mặc đồ đen trả lời: “Chủ nhân ta thân ẩn giấu ở bên trong địa mạch của núi Tu Di, Ma Tổ cho ngài ấy pháp bảo, bên trong có trăm nghìn tỷ ma quân. Trong đó bốn vị ma soái, thực lực có thể cùng Thái Thượng ngang hàng, còn có không ít ma tướng cũng rất mạnh. Trừ cái đó ra thì bên trong pháp bảo của chủ nhân ta cũng có mấy nghìn tỷ ma quân, ta chính là một trong số đó.”
“Về phần lúc nào hành động thì ta cũng không biết, ta chỉ biết là chủ nhân ta muốn đem tu vi hoàn toàn khôi phục đến lúc đó lại hành động. Nhưng mà cũng sắp rồi, trong vòng ba tháng thời gian trên Thiên Giới sẽ hành động.”
Nghe xong thì sau lưng Diệp Thiên không khỏi phát lạnh, thời gian 3 tháng trên Thiên Giới tương đương với chín mươi năm ở Địa Giới.
Hắn căn bản không chắc chắn là có thể ở trong vòng chín mươi năm đem tu vi nâng lên trạng thái cao nhất hay không.
Mà trong tay Hồng Quân có nhiều ma quân như vậy, hơn nữa còn có bốn người ma soái cùng cấp với Thái Thượng.
Nếu là hắn không kịp trở về, để Hồng Quân động thủ với Thiên Giới mà nói thì nhất định chính là tai hoạ ngập đầu!