"Ôi trời, không ngờ cậu cũng phóng hỏa nha, nhưng lửa này quá nhỏ rồi chứ? Bằng này mà muốn thiêu cháy bọn ta á?" Vũ Thần khinh bỉ cười lạnh.
So với lửa do Hỏa Thần phun ra, hai luồng lửa kia thật quá bé nhỏ. Bình thường Hỏa Thần phun lửa xuống Hỏa Sơn đều là lửa cháy ngập trời, mà hai luồng lửa vừa rồi chỉ có tương đưa nửa cánh tay, hoàn toàn không so được với lửa địa ngục của Hỏa Thần.
Nhưng là anh ta không thấy nét mặt của Hỏa Thần, đối phương vừa thấy hai luồng lửa này xuất hiện liền giật mình biến sắc mặt.
"Không ổn rồ! Mau tránh đi!"
Hỏa Thần bây giờ mới vội vã gào lên, há to miệng phun một luồng lửa tới chắn hai luồng lừa nho nhỏ của Diệp Thiên.
Anh ta chơi lửa quen rồi, chỉ cảm thụ nhiệt độ của hai luồng lửa kia thôi đã biết nhiệt độ này cao gấp nhiều lần lửa địa ngục của mình.
Anh ta và Vũ Thần thì không sao, nhưng bốn vị trưởng lão thì không ổn.
Nhưng vì vừa rồi đã phun ra lửa một lần, năng lượng trong người chưa tụ đủ, ngọn lừa lần này Hỏa Thần phun ra yếu nhược hơn lúc đầu rất nhiều.
Không biết là ngọn lửa của Hỏa Thần yếu quá hay lửa của Diệp Thiên quá mạnh, hai luồng sáng hai màu va chạm vào không bắn ra tia lửa, mà hai luồng lửa bé nhỏ của Diệp Thiên trực tiếp xuyên qua lửa địa ngục, đốt lửa địa ngục thành không khí.
Lúc này Vũ Thần và bốn vị trưởng lão mới hiểu được sự khủng bố của đoàn lửa kia, cũng ý thức được phải né tránh. Đáng tiếc đã chậm, hai luồng lửa xông qua lửa địa ngục như nước rơi vào chảo dầu, nổ bùng lên hóa thành đầy trời lửa lớn, bao vây cắn nuốt hai vị phó giáo và bốn vị trưởng lão.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng không trung.
Xoẹt!
Biển lửa bị xé mở một cái khe, Hỏa Thần chạy trốn ra ngoài.
Không hổ là Hỏa Thần, rơi vào ngọn lửa hơn mười vạn độ lại không tạo thành bất cứ tổn thương nào. Ngay cả áo đen trên người cũng lành lặn không bị ảnh hưởng gì.
Lại một tiến xẹt vang lên!
Vũ Thần cũng trốn thoát khỏi biển lửa.
Mà Vũ Thần có vẻ chật vật hơn Hỏa Thần nhiều, đầu tóc bị đốt trọi, áo đen trên người cũng bị đốt dính lên da, trông chẳng khác gì một tên ăn mày rách nát.
Nhưng chỉ có bộ dáng khó nhìn chút mà thôi, thực tế cũng không tạo thành tổn thương gì.
Không thể không nói, tố chất thân thể của cường giả cấp SS siêu cấp khủng bố hơn xa người thường.
"Diệp Bắc Minh! Đồ khốn này! Tao phải giết mày!"
Vũ Thần thấy dáng vẻ lếch thếch của mình thì tức nổ phổi. Hai nắm tay siết thật chặt, muốn xông lên, nhưng lại bị Hỏa Thần ngăn lại.
"Cứu hỏa trước rồi xử lý người sau!"
Nói xong, Hỏa Thần há miệng hút lửa vào hấp thu.
Vũ Thần cũng thúc giục dị thuật, hai tay mở rộng ngửa đầu nhìn trời đêm, hai chân nhảy nhót vũ đạo cổ quái, miệng lẩm nhẩm.
Trên trời lập tức tụ tập mây đen áp xuống thấp trông như trời sập, giọt nước mưa to bằng ngón tay cái ào ào trút xuống.
Nhưng Hỏa Thần cũng không ngờ, tuy ngọn lửa bị anh ta hấp thu, lửa cũng nhỏ xuống nhiều, nhưng anh ta lại không tiêu hóa được Phần Thiên Diễm, chỉ cảm thấy bụng chướng muốn nứt, bất đắc dĩ phải nhổ đám lửa vừa nuốt ra ngoài.
Tương tự, tuy mưa Vũ Thần gọi xuống rất lớn cũng không có tác dụng, hoàn toàn không tưới diệt được biển lửa ngập trời kia.
Bốn vị trưởng lão nhanh chóng bị đốt rơi xuống đất, bị đám người Đan Vương hợp lực giết thành mảnh nhỏ.
"Bốn vị trưởng lão!"
Hỏa Thần và Vũ Thần nhìn xuống dưới, khàn giọng gọi to, mắt đỏ rực như muốn chảy máu, nắm tay siết vang lên kèn kẹt, trên mặt là hận ý ngập trời, sát khí cũng dần lan rộng ra.
"Oa oa oa!"
Người bên dưới vui vẻ điên rồi, nhảy nhót hoan hô liên tục.
"Cha giỏi quá!"
Đóa Đóa cưỡi bạch hổ đứng ở không trung cách mặt đất cả mười mét, ngửa đầu vỗ tay nhỏ, trên mặt là nụ cười tươi rói.
"Nhóc con! Mau xuống đây!"
Tần Liên Tâm lo lắng vô cùng, nhóc con này thật là không tim không phổi. Nguy hiểm cũng không biết, lần trước cha bé cho bé mặc chiến giáp Huyền Thiên, bé cưỡi hổ đánh sói thật không tính là nguy hiểm. Nhưng hôm nay cha bé không cho bé mặc chiến giáp, nếu bị đánh trúng phải làm sao bây giờ?
"Mẹ, Đóa Đóa phải đứng cao mới nhìn rõ cha đánh người xấu thế nào nha!"
Bé con quay đầu bĩu môi với cô.
Tần Liên Tâm tức giận thở hổn hển, rất muốn cho bé con một trận.
"Đóa Đóa, nghe lời mẹ con xuống dưới đi!" Thẩm An Kỳ cũng vừa tức vừa buồn cười, giúp Tần Liên Tâm gọi bé.
"Không dâu!" Bé con lắc đầu.
Tần Liên Tâm bạo phát rồi: "Bạch Hổ! Mang Đóa Đóa xuống dưới này! Nếu không ta nói cho cha Đóa Đóa dạy dỗ cậu một trận!"
"Gào!"
Bạch Hổ sợ hãi, thông minh hạ xuống dưới, ngoan ngoãn đứng trước mặt Tần Liên Tâm.
Đùa đấy à? Đây là vợ yêu của chủ nhân, dám không nghe cô nói thì hậu quả rất nghiêm trọng.
"Bạch Hổ đáng ghét, sao lại xuống dưới rồi? Mau lên trên nha!" Đóa Đóa vỗ lưng hổ thúc giục.
Nhưng giây tiếp theo bé con đã bị Tần Liên Tâm bế xuống khỏi lưng hổ, vừa vỗ cho mấy cái vào mông vừa mắng: "Không nghe lời mẹ đúng không! Cho con không nghe mẹ này! Không nghe lời này!"
Bé con bị đánh bĩu môi, múi sụt sịt muốn khóc, làm cho Tần Liên Tâm lại đau lòng ôm bé vào ngực. Biết bản thân hơi xúc động, không nên đánh Đóa Đóa. Dù sao bé cũng chỉ muốn đi cổ vũ cha bé thôi.
Mà lúc này, hơn mười triệu người xem đều sôi trào rồi.
"Diệp Bắc Minh thật có tài, nhanh như vậy đã giải quyết bốn vị trưởng lão của Thần giáo Thái Dương rồi, quá giỏi!"
"Thần giáo Thái Dương tuy mạnh nhưng đứng trước mặt Diệp Bắc Minh vẫn là hơi kém cỏi."
"Chẳng trách Diệp Bắc Minh dám khiêu khích Thần giáo Thái Dương. Anh ấy thật sự có năng lực này."
Mà Thái Dương Thần thấy bốn vị trưởng lão của mình chết thảm thì nổi trận lôi đình. Đập bàn một cái, rất muốn vọt lên chiến trường tự mình ra tay. Đáng tiếc thủy không thể gần hỏa, chỉ có thể kí thác toàn bộ hi vọng lên người hai phó giáo chủ của mình.
"Hi vọng hai người có thể giết chết Diệp Bắc Minh, đừng làm bổn giáo chủ thất vọng!" Thái Dương Thần nói, anh ta vẫn đặt niềm tin rất lớn vào Hỏa Thần và Vũ Thần.
Dù sao bốn vị trưởng lão và hai vị Phó giảo chủ không phải cùng một cấp bậc.
Mà lúc này, trên bầu trời Huyền Thanh Tông.
"Diệp Bắc Minh! Mày dám giết hại bốn vị trưởng lão Thần giáo Thái Dương! Tao phải cho mày chết không có chỗ chôn!"
Hỏa Thần nghiến răng nghiến lợi nói, có thể thấy người này đã phẫn nộ mất lý trí rồi, rót toàn bộ sức mạnh vào tay phải, liếc nhìn Vũ Thần một cái.
Vũ Thần lập tức hiểu ý gật đầu, cũng tụ tập năng lượng của mình tới tay phải.
Sau đó!
"Diệp Bắc Minh! Để mạng lại!"
Hai người đồng thời kêu lên, nhằm thẳng phía Diệp Thiên, hai nắm tay mạnh mẽ đập tới!
"Nghe nói hai người mạnh lắm, tôi cũng muốn biết hai người mạnh thật không!"
Diệp Thiên không hề né trách, thúc giục chân nguyên thể năng, hai tay thành quyền đón thẳng tới hai nắm đấm của đối phương.
Ầm!
Một tiếng nổ vang vọng đất trời.
Chỉ thấy một luồng sức mạnh cuồng bạo lan rộng ra bốn phía. May là bọn họ đứng trên cao, xung quanh không có kiến trúc cao tầng đến mức ấy, nếu không e là nửa Giang Hải đều bị phá hủy.
Sau đó chợt có tiếng chửi "Đậu móa!"
Diệp Thiên lui về phía sau trăm mét, trên mặt xuất hiện vẻ kinh ngạc chưa từng có, khẽ thốt lên:
"Không ngờ hai người mạnh thật đấy!"