Khi lời nói vừa dứt, Diệp Thiên thôi động tiên pháp, kích hoạt Tứ Tượng Phong Thiên Quyết.
Trong chốc lát, sáu bức tường từ trên dưới và trước sau đều bắn ra ánh kim quang dày đặc, tất cả đều hội tụ về phía trung tâm.
“A.”
Dưới sự xuất hiện của ánh kim quang, đại quân điện thờ trên boong tàu kêu lên một tiếng thảm thiết, người nào người nấy đều bị ánh kim quang bắn thành một tổ ong vò vẽ.
Bởi vì đại quân điện thờ không có gì tu vi, bọn họ dựa vào vũ khí hiện đại, dưới tình huống không có cơ sở tu vi để dựa vào, bọn họ căn bản không thể chống lại sức bắn phá từ ánh kim quang của Tứ Tượng Phong Thiên Quyết.
Đại quân mười nghìn tỷ, trừ bỏ đại quân trên boong tàu và khoang thuyền có thân tàu cứng chắc để che chắn không bị bắn trúng, những người còn lại đều bị bắn chết.
Số người tử vong lên tới khoảng hơn tám nghìn tỷ.
“Khủng bố, quá khủng bố.”
Thần Vương ở trên boong tàu, cùng với các tướng lĩnh cao cấp của điện thờ, tất cả đều bị dọa một phen sợ chết khiếp.
Trên thực tế là bọn họ cũng có tu vi.
Tuy nhiên, căn cơ tu vi của bọn họ thực sự quá thấp, Thần Vương cũng chỉ ở cảnh giới Thái Thượng Kính, tướng lĩnh cấp cao chỉ là cảnh giới Đại La và Thái không cảnh, khi đối mặt với thực lực kinh người Thái Thượng Kính cửu trọng của Diệp Thiên, bọn họ cũng không khác gì với lũ kiến bé nhỏ cả, căn bản không có sức mạnh nào để chống trả, càng không còn sức mạnh nào để ngăn chặn.
“Làm sao bây giờ? Thần Vương, chúng ta phải làm sao đây?”
Quan chỉ huy và các tướng lĩnh cấp cao đều trở nên luống cuống và run rẩy không thôi.
“Làm sao ta biết phải làm thế nào.”
Thần Vương sắp khóc đến nơi rồi, không nhịn được chửi rủa: “Những quan chức cấp cao đáng chết của Thiên Đình này, gặp được nguy hiểm chỉ lo tự mình chạy trốn, cũng không ở lại trợ giúp bọn ta, nếu các người chịu ở lại, bọn ta có cao thủ giúp đỡ chống cự, bọn ta nào đến mức phải rơi vào tình cảnh tuyệt vọng thế này.”
“Lần này chết chắc rồi, một cao thủ cũng không có, ngay cả Phật Đà Da và chúng phật đều bỏ chạy mất người, chỉ còn lại mấy người chúng ta, chỉ còn một con đường chết, một con đường chết mà thôi.”
Thần Vương mềm nhũn trên mặt đất, trong lòng vô cùng hối hận.
Sớm biết Đông Hoàng Thái Nhất đáng sợ đến mức này, thì bọn họ còn tới giúp Hồng Quân làm cái gì chứ.
Cho dù có giúp Hồng Quân, chỉ cần ở lại Tây Vực để hỗ trợ là được rồi, nơi đó có vệ tinh của bọn họ, có thể xác định được vị trí của Thái Nhất bọn họ, đồng thời thực hiện các cuộc tấn công chính xác tầm xa vào Thái Nhất và hoàng thiên quân. Cho dù bọn họ muốn đánh trả cũng không thể tìm thấy đại quân điện thờ ở đâu.
Kết quả đại quân chạy đến Thiên Giới, không có hệ thống định vị vệ tinh, chỉ có thể áp dụng tấn công trực diện, điều này không cho phải Thái Nhất bọn họ có cơ hội đánh trả sao?
Có thể nói rằng giờ phút này ruột gan của Thần Vương đã hối hận chết đi được.
Ông ta cũng biết rằng ngày hôm nay mình sẽ chết chắc rồi.
Leng keng leng keng.
Ánh kim quang đánh vào thân tàu tạo ra âm thanh dồn dập.
Nhưng nhìn thấy những chiến hạm đó, dưới ánh kim quang bắn nhanh tới, mà chỉ bị bắn đến móp méo không thể xuyên thủng được thân chiến hạm, Diệp Thiên không khỏi cảm thán: “Công nghệ của Tây Vực quả đúng là tiên tiến.”
Hắn không thể tưởng tượng được bên ngoài của những con tàu chiến hạm này được làm bằng gì, mà mức độ cứng rắn kinh khủng đến vậy.
Phải biết rằng, hắn là đại đạo cảnh giới cửu trọng, ánh kim quang mà Tứ Tượng Phong Thiên Quyết bắn phát ra, thánh nhân có đại đạo cảnh giới nhất trọng miễn cưỡng mới có thể chống cự được, nếu thấp hơn đại đạo cảnh giới chắc hẳn phải chết không cần nghi ngờ.
Dù sao kim quang chỉ là tác dụng phụ trợ, uy lực cũng không mạnh lắm, điểm khủng bố của Tứ Tượng Phong Thiên Quyết là nằm ở khả năng giảm bớt tu vi của kẻ địch và nâng cao tu vi của bản thân. Cộng thêm bức tường cứng rắn, người ở cảnh giới cao hơn nhất hoặc nhị trọng cũng khó mà phá tường thoát ra được.
Nhưng tu vi của Diệp Thiên lại được đặt ở đó, đối mặt với những người dưới đại đạo cảnh giới, mà bị ánh kim quang bắn trúng, căn bản không ai có thể sống sót được.
Tuy nhiên, những tàu chiến này cứng đến mức ánh kim quang này cũng không thể xuyên qua được, có thể thấy rằng độ cứng của chúng tương đương với sức phòng ngự của thánh nhân đại đạo cảnh giới nhất trọng. So với độ cứng của con tàu chiến hạm trên trái đất, quả thực nó cứng hơn gần hàng tỷ lần.
Phải biết rằng, thân tàu chiến hạm của trái đất, Thông Linh Cảnh có thể trực tiếp sử dụng một nhát kiếm mà chặt đứt nó.
Cho nên hai sự so sánh này, mới khiến Diệp Thiên không khỏi cảm khái, công nghệ của Tây Vực tiên tiến hơn kỹ thuật công nghệ của trái đất gần hàng trăm triệu năm.
“Xem trẫm tiêu diệt các ngươi như thế nào.”
Diệp Thiên nói xong, thôi động chức năng xoay chuyển của Tứ Tượng Phong Thiên Quyết.
Trong nhất thời, cả không gian bắt đầu xoay tròn, trong chớp mắt hóa thành một vòng lốc xoáy cực lớn.
Gần một trăm triệu con tàu chiến hạm, dưới sự xoay tròn kịch liệt đều bị cuốn hết vào nhau, trông giống như một cái máy giặt quần áo đang sấy khô vậy, tốc độ quay rất nhanh, hai chiến hạm va chạm vào nhau tạo ra tiếng va đập đinh tai nhức óc.
“A.”
Dưới sự xoay tròn và va chạm kịch liệt, hàng nghìn tỷ binh sĩ trong boong tàu và khoang thuyền đều phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Không một ai có thể đứng vững, tất cả đều bị lật ngã xuống đất, một số bị tử vong do va chạm và một số bị văng ra khỏi boong tàu và bị ánh kim quang bắn chết.
Tổn thất vô cùng thảm trọng.
“Thần Vương, chẳng lẽ chúng ta thật sự sẽ phải chết ở đây sao?”
“Thần Vương, tôi không muốn chết.”
“Tôi muốn quay trở về Tây Vực, tôi không muốn chết ở nơi đất khách quê người.”
Trên boong tàu của chiến hạm chính, các tướng sĩ của điện thờ nằm lăn lộn trên sàn, khóc lóc thảm thiết.
“Khóc cái gì, khóc cái gì.”
Thần Vương quát: “Cho dù có chết, chúng ta cũng phải kéo theo Thái Nhất chết cùng.”
“Mau thông báo cho toàn quân, cho nổ hết tất cả Diệt Thiên Đạn, bắn chết cẩu tặc Thái Nhất.”
Ông ta biết mình không thể sống sót được nữa.
Còn có một trăm ba mươi viên Diệt Thiên Đạn ở đây.
Nếu tất cả đều được cho nổ, ông ta tin tưởng rằng tuyệt đối có thể bắn chết Thái Nhất.
Dù sao bọn họ cũng sẽ chết, kéo theo Thái Nhất chết cùng, dường như cũng không tệ lắm, chỉ là tiện nghi cho Hồng Quân, mặc dù trong lòng không cam lòng, nhưng trước mắt ngoài trừ làm như vậy, không có cách nào tốt hơn nữa.
Rất nhanh, quan chỉ huy liền tuyệt vọng hô to: “Thần Vương, thiết bị liên lạc đã bị phá hủy, không có cách nào để ra lệnh cho toàn quân bắn nổ Diệt Thiên Đạn.”
Nghe vậy, Thần Vương cắn răng.
“Ta liều mạng vậy.”
Ông ta loạng choạng chạy vào khoang thuyền.
Trong khoang thuyền, do lắc lư quá dữ dội, mặt đất đầy đều là những binh sĩ đang quằn quại, thậm chí có người bị đập bể đầu mất mạng.
May mắn thay, chất lượng dụng cụ và thiết bị bên trong rất tốt, không bị hư hỏng do xoay chuyển.
Rất nhanh, Thần Vương chạy vào khoang thiết bị nơi bắn Diệt Thiên Đạn, rồi lấy tay ấn vào một nút màu xanh lá cây.
Chỉ một lần nút nhấn thôi, mà bàn tay ông ta đã kịch liệt run rẩy.
Bởi vì ông ta biết rất rõ ý nghĩa của nó khi ấn xuống.
Nếu một viên bị kích nổ và làm nổ chiến hạm có Diệt Thiên Đạn, nó sẽ kích nổ Diệt Thiên Đạn bên trong chiến hạm. Chưa kể cả một trăm ba mươi viên đạn đều phát nổ, chỉ cần có một quả bom nổ ở gần đó, liền lập tức có thể biến ông ta thành không khí.
Đứng trước sự lựa chọn giữa sự sống và cái chết, bất cứ ai cũng sẽ sợ hãi và rụt rè.
Thần Vương cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên.
Ông ta không ở giữa sự lựa chọn giữa sự sống và cái chết, mà đó là sự lựa chọn giữa chết sớm và chết muộn.
Nếu không ấn nó xuống, có lẽ còn có thể sống lâu hơn một chút.
Nếu ấn nó xuống, liền kết thúc sinh mệnh của mình ngay lập tức.
Vì thế nên ông ta đặc biệt do dự.
Dù sao ông ta cũng là người thống trị của một tinh vực, hưởng thụ địa vị tối cao nhất, càng là như vậy ông ta lại càng sợ hãi cái chết.
Nhưng vào lúc này, ông ta rõ ràng nghe được bên ngoài truyền đến từng đợt tiếng nổ oanh liệt.
“Không hay rồi, Thái Nhất bắt đầu phá hủy chiến hạm, nếu chiến hạm chuyên chở Diệt Thiên Đạn bị phá hủy, nó sẽ không phát nổ nếu không có nhiệt độ cao như vậy. Số lượng bị phá hủy càng nhiều, đến lúc đó càng khó giết chết Thái Nhất.”
“Ta không thể do dự nữa, ta phải mau chóng kích nổ Diệt Thiên Đạn, tranh thủ cho nổ hết toàn bộ một trăm ba mươi viên Diệt Thiên Đạn, kéo theo Thái Nhất chết cùng.”
Khi những dòng suy nghĩ này xuất hiện, Thần Vương dùng sức cắn răng.
“Cầu mong thần hồn của ta có thể trở về Tây Vực.”
Ông ta hét lên một tiếng, rồi dùng sức ấn nút khởi động.