Tôn Ngộ Không nghe vậy liền bật cười: "Ha ha, Hồng Quân, ngươi cũng thật là buồn cười quá rồi? Rơi vào ma đạo rồi mà còn tham vọng thu nhập chúng ta dưới trướng mình?"
Tôn Ngộ Không tính tình như vậy, chỉ cần hắn cho là sai thì tiêu diệt, nếu không phải Nữ Oa bọn họ cùng Hồng Quân lão tổ còn có chút lưu tình, thì sợ rằng Tôn Ngộ Không đã ra tay động thủ rồi.
"Ai bảo ngươi chen ngang? Cái con khỉ ngang ngược này!" Hồng Quân lão tổ lộ vẻ tức giận, liếc mắt lạnh lùng nhìn Tôn Ngộ Không, ánh mắt đầy khinh thường, nhưng dường như không để Tôn Ngộ Không vào mắt.
Sự khinh thường của Hồng Quân ngay lập tức làm cho Tôn Ngộ Không tức giận vô cùng.
"Lão già chết tiệt, muốn ăn đòn hả?"
Khi giọng nói vừa dứt, một thanh sắt vàng xuất hiện trong tay Tôn Ngộ Không, Định Hải Thâm Uyên xuất hiện, không khí xung quanh như đông cứng lại.
Con khỉ này đã dùng quen với gậy Kim Cô. Còn mấy thứ như chuông Đông Hoàng, kiếm Hoàng Thiên và Thiên Thư, thật sự không quen. Hơn nữa, anh tin chắc rằng chỉ cần hắn ta đủ mạnh, cho dù là cầm gậy gỗ thì hắn ta cũng có thể giết được Hồng Quân.
"Đợi đã!"
Thái Thượng Lão Quân đột nhiên tiến lên một bước và nhìn chằm chằm tổ tiên Hồng Quân ở phía đối diện.
"Ta cuối cùng cũng sẽ gọi ngươi một tiếng là sư phụ. Hiện tại ngươi nên quay đầu là bờ. Tuy rằng đã rơi vào ma đạo, nhưng ngươi không phải là hoàn toàn không ăn năn. Rốt cuộc, ngươi không có phạm sai lầm lớn."
Thái Thượng đã niệm ân tình điểm hóa của Hồng Quân, liền muốn thuyết phục Hồng Quân lão tổ, dù sao thì tình cảm giữa sư phụ và đệ tử ngàn năm, nếu nói đánh là đánh luôn thì nói thật Thái Thượng cũng không làm được.
Điều quan trọng nhất là Thái Thượng cũng sợ đánh nhau. Bởi vì một khi cuộc chiến kết thúc, nó lại là một mớ hỗn độn khác.
Tuy nhiên, Hồng Quân lão tổ lại chế nhạo: "Đúng cái gì? Sai cái gì? Thái Thượng, ngươi thật sự là nực cười."
"Nếu ngươi không có tu vi mà ta ban cho, thì ngươi còn có tư cách để nói chuyện đúng sai với ta ở đây sao? Ta có thể dùng một tay phá hủy các vì sao. Nếu ta không phải là sư phụ của ngươi, ngươi chỉ là một trong những nhiều sinh mệnh bình thường mà thôi."
"Không phải ta còn có cơ hội, mà là ngươi còn có cơ hội. Vì ngươi là đệ tử của ta, chỉ cần ngươi thần phục ta, đợi đến khi ta thống nhất Tam Giới, ta hứa với ngươi sẽ cho ngươi một địa vị tối cao!"
Ông ta muốn thuyết phục đám người Thái Thượng, như vậy sẽ dễ dàng thu phục Tam giới hơn.
"Nhị sư huynh, quay đầu trở lại là bờ."
Trấn Nguyên Tử đột nhiên lên tiếng và nói: "Từ xa xưa, cái ác không bao giờ thắng cái thiện. Cho dù đó là trò chơi giữa Hỗn Nguyên lão tổ và Ác Nguyên Ma Tổ, hay là cuộc chiến giữa ma và thần thì cuối cùng người thua vẫn sẽ là ma."
"Cái gọi là có thêm sự giúp đỡ nhưng lại không giúp được gì. Ngươi rơi vào ma đạo thì lạc đường, không được người khác giúp đỡ. Vì vậy, những gì chờ đợi ngươi sẽ chỉ kết thúc bằng một thất bại ê chề."
"Cho nên, quay đầu là bờ, đại sư huynh nghĩ đến tình nghĩa của các huynh đệ, chỉ cần ngươi bằng lòng buông tay, đại sư huynh sẽ bỏ qua cho, đừng làm chuyện bậy bạ mà tự tìm đường chết, có được không?"
Đại sư huynh hôm nay không còn là đại sư huynh Thái Thượng trước kia, mà là sư phụ của sư phụ, chỉ cần Hồng Quân nhìn lại, tin tưởng đại sư huynh của mình, sẽ không giống như Hồng Quân đâu.
"Hừ!"
Hồng Quân tức giận khịt mũi: "Trấn Nguyên Tử, nếu ngươi không lén giở trò giúp Thái Nhất, thì hắn ta có phải là đối thủ của ta không?"
"Chính ngươi đã hại ta, và khiến ta thua Thái Nhất. Ta không sớm đi tìm ngươi tính sổ thì coi như là đã nhân từ rồi. Người còn liếm mặt không biết xấu hổ mà thuyết phục ta quay lại. Nên là ta mới là người thúc giục ngươi nên học thông minh hơn lần này nên đứng về phía ta mới đúng."
"Không giấu các ngươi, ta đã chặn đường tới địa giới cùng với minh giới, phái một Thái Thương Kính đến địa giới giết Thái Nhất. Nếu không có chuyện gì, Thái Nhất chắc đã chết. Làm sao có thể cùng ta đấu được?"
Trấn Nguyên Tử bật cười: "Hồng Quân, ngươi sai rồi. Đại sư huynh vẫn chưa chết. Âm mưu của ngươi đã tan thành mây khói. Chúng ta phát hiện chuyện này là bởi vì người của ngươi bị đại sư huynh giết chết, đại sư huynh đã từ người của người hỏi về nơi ở của ngươi và bảo chúng ta đến đây để thuyết phục ngươi quay đầu."
"Nhanh quay đầu lại, đừng ép đại sư huynh phải giết ngươi. Nếu như vậy, ngươi còn không có hy vọng luân hồi."
Nghe vậy, Hồng Quân cau mày trầm tư.
Nhưng ngay sau đó, ông ta đã ậm ừ: "Trấn Nguyên Tử, ngươi đừng có dùng cách này với ta. Nếu Thái Nhất không chết, thì với tính cách của mình thì sớm đã ra tay. Tuy nhiên, Thái Nhất đã không đến, cho thấy rằng người đã bị quân của ta xử lý. Còn khi người của ta trên đường về thiên giới bị các người bắt lại, sau đó bị các ngươi cạy miệng, nói ra tung tích của ta, nhất định là như vậy. Ta không tin Thái nhất còn sống!"
"Thật nực cười khi các người dám đánh người của ta, bắt ta phải lộ diện. Các người đã đánh được ta chưa?"
"Lạc đà còi còn to hơn ngựa. Cho dù sức lực của Hồng Quân ta vẫn chưa khôi phục như trước, nhưng thực lực của ta cũng không kém hơn trước bao nhiêu, cho nên cho dù sức lực còn chưa khôi phục hoàn toàn, ta cũng sẽ thừa sức đối phó với nhóm tôm tép các ngươi!"
Khi giọng nói vừa dứt, ông ta thúc giục nguồn năng lượng quỷ dị trong cơ thể. Năng lượng yêu quái cuồng bạo từ trên người ông ta bốc lên, tựa như một ngọn lửa đen bùng cháy trên không trung, khiến vùng biển gần núi Tu Di nóng rực, sinh vật trong biển chết khiếp. Cả bầu trời cũng bị ma khí của Hồng Quân nhuộm đen.
"Thật là một ác quỷ mạnh mẽ!"
Cảm nhận được sức mạnh đáng gờm của năng lượng quỷ dị này khiến bọn họ khó thở ra, Thái Thượng Nguyên Thủy và những người khác không khỏi biến sắc.
"Ha ha!" Hồng Quân cười một cách điên cuồng: "Chỉ cần các ngươi biết lợi hại như vậy là tốt, mau quy hàng ta đi, nếu không đừng trách ta bóp chết các ngươi hết thảy!"
"Hừ!" Tôn Ngộ Không hừ lạnh một tiếng, "Hồng Quân lão tổ, ta cho rằng ngươi đã tẩu hỏa nhập ma rồi! Ngươi có thể rung chuyển cái nào trong tam giới cơ chứ?"
Hồng Quân lão tổ mặc kệ Tôn Ngộ Không, một con khỉ hôi hám chỉ biết nói những lời đao to búa lớn, thay vào đó ông ta nhìn mọi người và nói tiếp: "Bây giờ Thái Nhất đã bị giết bởi những người mà ta phái đến. Nếu không có Thái Nhất, các người sẽ dùng cái gì để tranh đấu với ta? Hơn nữa, ta điều khiển nghìn tỷ đại quân quỷ. Một khi thả ra, ha ha, dựa vào các ngươi sao? Còn không xứng làm đối thủ của ta."
Tận mắt nhìn thấy ánh mắt của Hồng Quân lão tổ, Nữ Oa và những người khác đều rất hiểu rõ ràng rằng hiện tại Hồng Quân lão tổ đã trở nên u mê, tâm trí đã hoàn toàn bị ma pháp ăn mòn. Chức chủ nhân của Tam giới đương nhiên có sức cám dỗ, nhưng cái ghế trên cùng này không phải là thứ ai muốn là cũng có thể ngồi. Nếu có người có thể thống trị Tam giới, thì sẽ phải trả giá sẽ là bao nhiêu sinh mạng?
“Hồng Quân, ta khuyên ngươi đừng để bị ám ảnh bởi nó!” Nữ Oa nghiến răng.
"Ha ha ha! Là các ngưới mới đang bị ám ảnh không tỉnh!" Hồng Quân cười điên cuồng.
"Các ngươi nói làm cái gì với cái lão quỷ này? Để lão Tôn ta dùng một gậy đánh chết hắn!" Khi Tôn Ngộ Không vừa dứt lời, trực tiếp hóa thành một luồng ánh sáng lao thẳng về phía Hồng Quân.
Hiện tại sức mạnh của Tôn Ngộ Không đã đạt tới viên mãn của cảnh giới Đại Đạo, và hắn vô cùng tự tin vào sức mạnh của bản thân, giữa tác động của Tôn Ngộ Không, không gian xung quanh có những vết nứt. Ngay cả có là Đại La Kim Tiên thì tiếp xúc với loại vết nứt không gian này thì cũng sẽ bị xóa sổ hoàn toàn. Tuy nhiên, Hồng Quân vẫn đứng lặng người, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
"Làm sao mà con khỉ ngang ngược nhà ngươi lại có tu vi như vậy?"