Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 977

“Ông cụ Tô định xuất viện sao?” Nguyễn Hạo Thần mỉm cười, rồi đi tới chào hỏi ông cụ Tô ngay.

Ông cụ Tô vốn đang có tâm sự trong lòng, nên không chú ý tới Nguyễn Hạo Thần, giờ anh bỗng lên tiếng chào hỏi ông, ông mới phản ứng lại nhìn về phía anh.

Lần đầu tiên nhìn thấy anh, ông cụ Tô cảm thấy cậu thanh niên này thật sự không tệ, rất đẹp trai, cũng có khí chất, ngoại hình thì mạnh mẽ, là một nhân tài, đúng là con nhà người ta nhìn thật vừa mắt, làm người khác yêu thích.

Ông cụ Tô nhìn kỹ hơn thì cảm thấy anh rất quen, như đã gặp qua ở đâu rồi, chẳng qua không thân quen lắm, nhưng người ta đã chào hỏi ông, chắc hẳn là có quen biết?

Rồi ông cụ Tô bỗng trợn tròn mắt, ông nhớ ra cậu thanh niên này rồi, đây chẳng phải là Nguyễn Hạo Thần à?

Ông đã nói rồi mà sao lại nhìn quen thế chứ, hóa ra là tổng giám đốc Nguyễn thị.

Tổng giám đốc Nguyễn thị đúng là tuổi trẻ tài cao, tài hoa hơn người!!

Nhưng ông cụ Tô nghĩ, trước đây ông cũng gặp Nguyễn Hạo Thần rồi, nhưng hình như hai người chưa từng nói chuyện với nhau, vậy anh chủ động chào hỏi ông làm gì?

Mặc dù lúc trước Nguyễn thị có đầu tư vào việc kinh doanh của Tô thị, nhưng lúc đó mọi công việc đều do Tô Khiết xử lý, ông cụ Tô cũng không quản chuyện công ty nữa, huống hồ, cho dù Nguyễn thị đầu tư vào Tô thị, thì với thân phận của Nguyễn Hạo Thần cũng không thể nào đi tới Tô thị được.

“Hóa ra là tổng giám đốc Nguyễn, thật trùng hợp, không ngờ lại gặp cậu ở đây.” Mặc dù trong lòng ông cụ Tô nghi ngờ, nhưng trên mặt vẫn rất tự nhiên chào hỏi.

Nguyễn Hạo Thần khẽ mỉm cười, liếc nhìn Tô Khiết rồi bỗng nói: “Thật ra tôi vốn tới đây cùng…”

“Khu…” Tô Khiết nghe anh nói vậy thì trong lòng cả kinh, nhưng không tiện ngăn cản anh, đành phải dùng sức ho một tiếng.

“Khiết Khiết, sao thế? Cháu không thoải mái à? Có phải bị cảm lạnh rồi không?” Ông cụ Tô nghe thấy tiếng ho của Tô Khiết, thì trên mặt hiện rõ sự lo lắng. tải áp Hola để đọc tiếp nhé.

Nguyễn Hạo Thần cũng dừng lại, nhìn về phía cô, hình như nụ cười trên mặt càng sâu thêm.

“Ông nội, cháu không sao, tổng giám đốc Nguyễn là người bận rộn, chắc còn chuyện quan trọng nữa, thôi, chúng ta đừng làm phiền tổng giám đốc Nguyễn nữa.” Tô Khiết không ngừng giải thích, đồng thời vừa nói, cô vừa kéo ông cụ Tô như muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

“Anh không bận, anh rảnh.” Nhưng bất ngờ Nguyễn Hạo Thần đột nhiên lên tiếng, ngay lúc này đây, anh đang đứng trước mặt họ, có vẻ như anh không có ý định tránh đường cho họ đi.

Ông cụ Tô dù sao thì cũng là người có kinh nghiệm dày dặn trên thương trường, vừa thoạt nghe ông đã nghe ra được có gì đó không ổn, người như Nguyễn Hạo Thần không bao giờ vô duyên vô cớ nói mình không bận, nói mình rảnh.

“Cháu mới nghe nói ông Tô mới xuất viện, ở nhà có làm buổi tiệc chúc mừng, vậy cháu cũng xin chúc ông sức khỏe dồi dào.” Nguyễn Hạo Thần nhìn ông cụ Tô, cách nói chuyện của anh cực kỳ tự nhiên.

“À? Đúng rồi, nếu tổng giám đốc Nguyễn không chê thì có thể đến…” Ông cụ Tô lên tiếng nói với giọng khách sáo, trong lòng ông không hề hy vọng Nguyễn Hạo Thần sẽ đồng ý.

Dù sao thì ông và Nguyễn Hạo Thần vốn không có tiếp xúc nhiều, Nguyễn Hạo Thần là người nổi tiếng, tập đoàn Nguyễn thị là tập đoàn xưng bá ở thành phố A, tập đoàn Tô thị của họ không thể nào so sánh được.

Trước đây không so được thì bây giờ càng không cần nói đến.

Tô Khiết cũng thấy bất ngờ khi ông cụ Tô lên tiếng mời Nguyễn Hạo Thần trong tình huống như vậy, vì vậy nên cô khẽ lắc đầu ra hiệu cho Nguyễn Hạo Thần đừng nhận lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK