Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1131

Con ngươi của Tô Khiết hơi trầm xuống, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nhưng mà cô biết loại tình huống này cô không thể nói thêm cái gì, bởi vì cô sợ sẽ làm cho Liễu Ảnh càng thêm khó xử, cô chỉ có thể lại tìm một cơ hội nói chuyện rõ ràng với Liễu Ảnh.

Phạm My ngẩn người, đôi mắt lại nhìn về phía Liễu Ảnh lần nữa, thở dài một hơi, cô gái này cảm thấy rất tốt, Tư Đồ Không là giả bộ hả?

Loại chuyện này người ngoài cũng không tiện nói nhiều, cho nên Phạm My cũng không nói thêm cái gì nữa.

“Khiết Khiết, bà ngoại của con đang chờ con đó, chúng ta đi vào trước đi, nếu không bà ngoại của con muốn tự mình đi ra tìm người đó.” Phạm My chuyển hướng sang Tô Khiết, khóe môi hơi hé ra một tia cười, nhìn thấy tay của Nguyễn Hạo Thần vẫn gắt gao mà kéo Tô Khiết không buông, nụ cười trên mặt của Phạm My càng đậm vài phần.

“Em đi vào trước đây, anh buông tay.” Tô Khiết nhìn Nguyễn Hạo Thần, trong giọng nói đó mang theo vài phần thương lượng.

“Dựa vào cái gì, em cũng đã ở với bà cả đêm, khó khăn lắm mới ra đây, anh không buông.” Cậu ba Nguyễn càng nắm chặt hơn, không có chút ý định buông tay, đây là vợ của anh, anh tại sao phải buông tay, tuyệt đối không buông!!

Phạm My nghe Nguyễn Hạo Thần nói thì khóe môi giật giật, đây là Nguyễn Hạo Thần mà bà ta biết sao? Bà ta cảm thấy lời này giống như đứa bé đòi kẹo vậy.

Tô Khiết cũng cảm thấy cạn lời.

Liễu Ảnh nhìn bọn họ, trong lòng càng hâm mộ, tình cảm của bọn họ thật là tốt.

“Hạo Thần, cậu không nhịn được việc nhỏ thì chuyện lớn sẽ không thành, bây giờ cậu tranh chấp với bà cụ sao? Vậy cậu còn muốn cưới Tô Khiết hay không?” Phạm My nói lời sâu xa khuyên anh: “Bà cụ đang tức giận, cậu phải lùi bước, lùi bước.”

“Lùi bước? Nếu tôi lùi bước thì nhà họ Đường sẽ gả cô ấy ra ngoài.” Cậu ba Nguyễn hừ lạnh, hôm nay nhà họ Đường đã chuẩn bị tiệc xem mắt.

Dưới tình huống này còn muốn anh lùi bước sao? Coi anh là người chết à?

“Tôi nói cậu lo lắng như thế làm gì? Không phải Tô Khiết là người quyết định hay sao, nếu Tô Khiết không muốn thì không ai có thể ép buộc con bé, cho nên chuyện này phải xem Tô Khiết lựa chọn thế nào.” Phạm My không nhịn được, trực tiếp cười ra, bà lần đầu tiên phát hiện Nguyễn Hạo Thần đứa nhỏ này lại có lúc đáng yêu như vậy.

Ừ, không tệ, xem ra anh thật lòng với Tô Khiết, nếu không thì cũng sẽ không như vậy.

Con ngươi Nguyễn Hạo Thần khẽ lóe lên, sau đó nhanh chóng nhìn về phía Tô Khiết: “Em phải đồng ý với anh, không được chọn người đàn ông khác, không, không được nhìn người đàn ông khác, cũng không thể để ý người đàn ông khác.”

“Anh Nguyễn, yêu cầu của anh đúng là nhiều.” Khóe môi Tô Khiết giật giật, người này không phát hiện yêu cầu của mình quá nhiều sao? Theo như anh nói, có phải cô nên giả vờ bị mù bị điếc hay không?

Nói thật, yêu cầu của cậu ba Nguyễn thật sự rất trẻ con!!

“Đúng là quá nhiều.” Phạm My cười khẽ lắc đầu, lúc này cậu ba Nguyễn giống như đứa trẻ chưa lớn.

“Em không đồng ý thì anh không buông tay, cùng lắm thì anh lại chịu thêm mấy gậy của ông cụ thôi.” Thái độ của cậu ba Nguyễn vô cùng kiên quyết, anh muốn cô thấy thái độ của mình, anh biết chỉ cần cô đồng ý thì nhất định sẽ làm được.

“Được rồi, anh buông tay trước đi.” Tô Khiết nghe anh nhắc đến chuyện bị đánh thì con ngươi lóe lên, vừa rồi ông ngoại đánh anh không biết có nặng hay không? Không biết anh có bị thương hay không?

Nếu anh lại bị đánh mấy lần nữa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK