Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 628

Tô Khiết ôm thật chặt chăn mền trên người, nói đùa gì chứ, không dễ dàng để con sói già ăn chay, cho dù con sói già là vì cái gì, cô cũng tuyệt đối không ngu ngốc đến mức lại đem mình đưa vào trong miệng sói già!

“Ha ha ha…” Nguyễn Hạo Thần thấy bộ dạng lúc này của cô, thật sự không nhịn được, trực tiếp cười to lên, giờ phút này cô như vậy, thật sự quá đáng yêu, vô cùng đáng yêu.

Anh phát hiện ra rằng bà xã của mình thật sự là bảo bối.

Tô Khiết nghe thấy tiếng cười của Nguyễn Hạo Thần, đôi mắt lóe lên, bọn họ kết hôn lâu như vậy, hình như đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười to như vậy.

Nhưng có điều gì đáng cười? Tại sao anh lại cười đến mức ấy?

“Cười cái gì mà cười? Chết cười anh luôn đi!” Tô Khiết đắp kín chăn mền, lộ ra đôi mắt, lườm anh một cái.

Cô như vậy vừa sinh động lại vừa chân thực, Nguyễn Hạo Thần cảm thấy nơi nào đó trong lòng mình trở nên mềm mại, mềm mại giống như có thể bao dung tất cả.

“Bà xã, nếu có một ngày anh chết đi, em sẽ buồn vì anh không?” Nguyễn Hạo Thần về phía cô, đôi mắt lấp lóe, đột nhiên hỏi.

Anh biết cho đến bây giờ cô vẫn luôn nghĩ đến chuyện ly hôn với anh, nhưng dù sao anh và cô cũng có một thời gian dài là vợ chồng như vậy, trong lòng cô đối với anh có thể có một chút tình cảm nào không?

Có thể có một chút không muốn như vậy.

Lúc Nguyễn Hạo Thần hỏi câu này, trong lòng rất căng thẳng, anh thật sự rất sợ hãi, cô sẽ nói thẳng với anh một câu, vì sao cô lại phải buồn vì anh?

Khóe môi Tô Khiết hơi giật giật, người này lại biết tán gẫu sao? Đang tốt đẹp tại sao lại nói chuyện chết chóc?

“Em nghe nói tai họa để lại ngàn năm, anh chưa từng nghe nói sao?” Tô Khiết trừng mắt liếc anh một cái, hình như có một chút ghét bỏ, nhưng lại giống như ẩn ẩn một tia bất mãn.

Nhưng không biết là bất mãn vì anh đột nhiên nói đến vấn đề này hay là vì những thứ khác.

Nguyễn Hạo Thần ngẩn người, đột nhiên bật cười, đó là tiếng cười phát ra từ trong tim, hiện tại, câu trả lời của cô đã khiến anh rất hài lòng.

Câu trả lời của cô nghe giống như mắng anh, nhưng lại đủ để chứng minh rằng, cô không muốn anh chết, không muốn anh xảy ra chuyện.

“Anh chỉ muốn gây họa em, cả một đời!” Anh lại ôm cô vào lòng, dựa bên tai cô, chậm rãi nói nhỏ, giờ phút này, trong giọng nói của anh mơ hồ mang theo vài phân ý cười, loại nụ cười thỏa mãn.

Có một lời tỏ tình gọi là lời tỏ tình của cậu ba Nguyễn.

Chỉ tiếc, Tô Khiết không hiểu, ít nhất là bây giờ không hiểu.

Tô Khiết sửng sốt, đôi mắt lóe lên, tại sao? Tại sao anh lại tai họa cô cả đời, cô và anh có thù gì sao?

Kiếp trước cô đào mộ tổ của nhà anh sao?

Hừ, anh muốn tai họa cô cả một đời, cũng phải xem có cơ hội như vậy mới được.

Chờ khi bọn họ ly hôn theo thỏa thuận, cô sẽ mang hai bảo bối rời đi, cách anh thật xa, đến lúc đó, anh thích tai họa ai thì tai họa người đó đi, dù sao tai họa cũng không đến chỗ cô.

Lần trước cô bị anh ép buộc lấy chứng nhận, bị anh lừa, cô cam đoan sẽ không có lần sau.

Tô Khiết lần nữa đem chăn mền bọc lấy người, định không quan tâm đến anh nữa, bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK