Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1678

Kim Ngụy còn muốn nói cái gì nữa, Tô Khiết đã đưa tài liệu trước mặt của anh ta Kim Ngụy đưa tay nhận lấy.

“Cảm ơn pháp y Kim, tôi đi trước đây.” Tô Khiết nở nụ cười sau đó quay người rời đi.

Sau khi Tô Khiết xoay người lại, trong nháy mắt nụ cười trên mặt liền biến mất, biểu cảm của cô rõ ràng có mấy phần ngưng trọng.

Kim Ngụy nhìn bóng dáng cô đi khỏi, ánh mắt hơi hoảng hốt, người ta đừng nói là cô Đường là xinh đẹp như thần tiên, anh ta cảm thấy cô Đường còn xinh đẹp hơn thần tiên gấp mười lần gấp trăm lần.

Thẳng cho đến khi Tô Khiết đi rồi, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Tô Khiết nữa, Kim Ngụy mới thu hồi tầm mắt lại tiếp tục kiểm tra lúc nãy.

Nhưng mà anh ta phát hiện mình lại không bình tĩnh được.

Anh ta biết là ở bên phía Đường Lăng vẫn còn đang chờ kết quả của anh ta, cho nên anh ta nhất định phải nhanh chóng kiểm tra cho xong.

Kim Ngụy ép mình không được suy nghĩ lung tung, chuyên tâm làm công việc kiểm tra.

Lúc này trong đại sảnh của khách sạn Quốc Hâm.

Đường Lăng nhìn về phía Lâm Bối ngồi đối diện của anh, ánh mắt có chút khó lường.

Từng món đồ ăn tinh xảo được mang lên, Lâm Bối ăn rất nhiệt tình, có nhiều đồ ăn như vậy, một mình ăn cũng gần hết một nửa.

Đường Lăng nhìn Lâm Bối, lông mày hơi nhếch lên, vóc dáng của anh ta gầy như vậy, ăn cũng thật là nhiều.

Lúc nãy ở trong phòng, thời gian ăn sáng của Lâm Bối có hơi trễ, hơn nữa lúc đó Lâm Bối ăn cũng không ít, vừa mới trôi qua có hai tiếng đồng hồ sao anh ta có thể ăn được nhiều như vậy?

Sao cậu ta có thể ăn như vậy?

Cái bụng của cậu ta được làm từ cao su hả?

Ngày hôm trước sao lại không phát hiện cậu ta có thể ăn như vậy?

Đường Lăng ngước mắt lên nhìn Lâm Bối vài lần, nhưng mà Lâm Bối vẫn cứ luôn cúi đầu, ăn đến nổi đầu cũng không thèm nhấc lên một cái nào.

Khóe môi của Đường Lăng giật giật, anh ta ăn như thế này mà tại sao vẫn còn chưa ăn bể bụng?

Trên mặt của Viên Quân Doanh lại không có bất cứ khác thường gì, cũng không thèm nhìn Lâm Bối nhiều thêm.

“Thấy em có thể ăn như vậy, anh đã yên tâm rồi.” Đại vương tử nhìn về phía Lâm Bối, trên mặt tràn đầy nụ cười.

“Vâng, ăn ngon lắm.” Lâm Bối ngẩng đầu lên nhìn đại vương tử một cái, cười cười, sau đó lại tiếp tục ăn tiếp.

Hai mắt Đường Lăng chìm xuống một lần nữa.

“Chiều nay em vẫn tiếp tục nghỉ ngơi ở trong phòng hay là đi cùng với bọn anh?” Đại vương tử nhớ đến kế hoạch buổi chiều của bọn họ, hỏi ý của Lâm Bối, nhìn tình huống này của anh ta hoàn toàn không giống như là dáng vẻ bị bệnh.

Nhưng mà nếu như tiểu vương tử không muốn đi thì cũng chỉ có thể ở lại cho khách sạn nghỉ ngơi, vốn dĩ cũng không phải là chuyện gì đặc biệt quan trọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK