Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 966

Nên dù anh có thật nói về chuyện năm năm trước thì cô vẫn kiên quyết im lặng, chết cũng không thể thừa nhận, tuyệt đối không thể thừa nhận.

“Chuyện ở khách sạn Hoàn Vũ năm năm trước.” Quả nhiên, đúng là Nguyễn Hạo Thần nói về chuyện năm năm trước. Khi nói ra lời này, nụ cười nơi khóe môi Nguyễn Hạo Thần càng sâu hơn, nhìn có vẻ đầy ẩn ý.

“Anh có ý gì? Đó chính là lần anh bị người ta cưỡng ép phải không, nhưng mà có liên quan gì tới em chứ?” Vữa nãy, Tô Khiết đã quyết tâm dù đánh chết cũng không thể thừa nhận, nên giờ cô cố ý giả vờ hồ đồ.

Lúc này, Tô Khiết tỏ ra hoàn toàn trong sạch.

“Tôi lại muốn xem xem em còn định giấu diếm đến lúc nào?” Nguyễn Hạo Thần liếc nhìn cô, ánh mắt hơi lóe lên, lông mày dần nhíu lại, người phụ nữ này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

“Em không rõ anh đang nói về cái gì?” Tô Khiết tiếp tục giả vờ hồ đồ, không thừa nhận, cô vừa nói vừa giãy dụa nhưng vẫn không thoát ra được.

“Nguyễn Hạo Thần, chuyện năm năm trước anh bị người ta cưỡng ép đâu có liên quan gì đến em, sao anh cứ đổ việc này lên đầu em, vậy anh cũng phải đưa ra bằng chứng thuyết phục chứ, tại sao em lại vô duyên vô cớ bị anh oan uổng.” Tô Khiết quyết tâm không thừa nhận, nên cô tỏ ra khá kiên quyết, vì cô hiểu rõ, một khi cô thừa nhận, Nguyễn Hạo Thần chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.

Cô không dám nghĩ đến hậu quả.

Nguyễn Hạo Thần nhìn chăm chằm cô một lúc, sau đó khẽ bật cười: “Tô Khiết, em được lắm, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chết cũng không thừa nhận.”

Anh đã sớm nghĩ đến việc cô sẽ không thừa nhận, nhưng giờ đây trong tay anh đã có đầy đủ chứng cứ.

Giờ đây, trong tay anh có đầy đủ chứng cứ, anh không sợ cô không thừa nhận.

“Chuyện vốn không liên quan gì tới em thì anh muốn em thừa nhận như thế nào.” Tô Khiết cố ý hơi cao giọng. Thật ra cô đang chột dạ nên mới cố ý lớn tiếng như vậy.

Nguyễn Hạo Thần chăm chú nhìn cô, đến mức dường như sắp đục được một lỗ trên mặt cô.

‘Anh nhìn gì thế? Anh có nhìn nữa thì chuyện cũng không liên quan đến em.” Bị anh nhìn như vậy, Tô Khiết càng chột dạ. Cô cảm thấy da đầu hơi tê dại, nên lại cất cao giọng nói.

Lần này, Nguyễn Hạo Thần không nói gì nữa, mà trực tiếp lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm gọi.

Ánh mắt Tô Khiết hơi lóe lên, sao anh lại gọi điện thoại vào lúc này, anh định gọi điện thoại cho ai, tình huống gì thế này?

Tô Khiết không phải người hay tò mò, nhưng giờ lại liên quan đến chuyện của cô, nên cô liếc nhìn Nguyễn Hạo Thần, vểnh tai nghe.

Nguyễn Hạo Thần quay qua nhìn cô một chút, thấy dáng vẻ cô như thế, khóe môi anh chậm rãi cong lên, sau đó khẽ nói: “Lão ngũ, người còn ở chỗ cậu không?”

Nghe thấy lời của Nguyễn Hạo Thần, con ngươi Tô Khiết khẽ đảo, lão ngũ là cậu năm Tào phải không?

Người, người nào? Cậu năm Tào là cục trưởng cục cảnh sát, ý của Nguyễn Hạo Thần là nói người nào đang ở cục cảnh sát sao?

Nghe vậy, Tô Khiết cảm thấy hơi mờ mịt, nhưng trong lòng thầm kinh hãi.

Không có chuyện Nguyễn Hạo Thần vô duyên vô cớ gọi điện cho cho cậu năm Tào vào lúc này.

Nên chắc là chuyện có liên quan đến cô, nói đúng ra có lẽ liên quan đến chuyện năm năm trước.

Nhưng Tô Khiết nhất thời không nghĩ ra được ai sẽ lộ ra sơ hở, dù sao năm đó đều là người cô tin tưởng nhất, họ chắc chắn sẽ không phản bội cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK