Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1410

“Ông đang cười cái gì vậy hả? Tôi cũng bị sắp làm cho tức chết rồi nè, vậy mà ông còn cười vui vẻ như vậy nữa!” Bà cụ Đường xoay qua nhìn thấy được nụ cười ở trên mặt của ông cụ Đường, nhịn không được mà trừng mắt liếc ông một cái.

“Bà cũng đã đuổi người rồi, lần sau lại tiếp tục đuổi nữa đi, cũng không thể bỏ qua một phen khổ cực của thằng nhóc Nguyễn Hạo Thần kia được.” Lúc này ông cụ Đường mới cười nhẹ trả lời một câu.

“Có ý gì chứ? Ý của ông là tôi đuổi bọn họ đi như vậy, bọn họ sẽ còn tới nữa hả, với lại cái gì gọi là Nguyễn Hạo Thần một phen khổ cực?” Hai mắt của bà cụ Đường đảo đảo, lại mơ hồ lần nữa.

“Tôi đoán tên nhóc Nguyễn Hạo Thần đã nói chuyện này trở nên nghiêm trọng, nếu không bọn họ cũng sẽ không đến nhà họ Đường xin lỗi nhanh như thế, Nguyễn Hạo Thần làm như vậy là vì muốn trút giận cho Tô Khiết, cho nên sao chuyện này có thể dễ dàng kết thúc như thế chứ?” Không thể không nói ông cụ Đường đoán rất chuẩn, giống như con giun trong bụng cậu ba Nguyễn.

“Coi như tên nhóc đó còn có lương tâm.” Cuối cùng bà cụ Đường cũng hài lòng.

“Đương nhiên, Nguyễn Hạo Thần làm như vậy chẳng những có thể trút giận cho Tô Khiết, cũng có thể trút giận cho bà nữa.” Ông cụ Đường nhìn bà cụ Đường, khóe môi cong lên.

“Thật ra nhân cơ hội này, tôi nhất định phải trút giận thật tốt, mấy ngày nay tôi tức muốn chết rồi.” Bà cụ Đường không hề khách sáo.

Người khác nghe bà nói thì không nhịn được cười.

Bạn học nhỏ Đường Minh Hạo cũng cong khóe môi lên, xem ra Nguyễn Hạo Thần đối xử với mẹ không tệ lắm.

Hay là cậu mang theo em gái đi gặp Nguyễn Hạo Thần?

“Xin lỗi, bà cụ nói hôm nay không tiếp khách, hai người về đi.” Ngoài cửa lớn nhà họ Đường, quản gia rất lễ phép nói.

“Chúng tôi đã đến rồi, sao bà ta có thể…” Ông cụ Nguyễn nghe vậy thì sắc mặt thay đổi, giọng nói cũng không nhịn được tăng lên.

Bà cụ Nguyễn vội vàng kéo lại. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Chúng tôi không quấy rầy nữa, quà tặng này là tấm lòng của chúng tôi, mong quản gia có thể mang vào.” Bà cụ Nguyễn biết rõ bọn họ không có quyền tức giận ở nhà họ Đường.

“Mấy người mang quà tặng về đi, bà cụ nói nhà họ Đường không thiếu gì cả.” Quản gia chắc chắn không thể nhận quà tặng này.

Nhà họ Đường bọn họ cũng không phải là người tham của.

Nếu bọn họ đuổi người đi, lại nhận quà tặng, chuyện này truyền ra ngoài sẽ khó nghe thế nào chứ?

“Quản gia, ông giúp đỡ một chút, chúng tôi thật lòng…” Sắc mặt bà cụ Nguyễn cũng thay đổi, nhưng bà vẫn nói lời hay.

Nhưng quản gia lại nói người đóng cửa, ngăn hai người ở bên ngoài.

“Bọn họ thật là quá đáng.” Sắc mặt ông cụ Nguyễn lập tức đen lại.

“Được rồi, đi về trước, sau này lại đến.” Bà cụ Nguyễn biết chỉ có thể chịu đựng, bởi vì sau này Hạo Thần còn phải cưới cô cả nhà họ Đường.

“Sau này bà muốn tới thì tự đi một mình, tôi không muốn bị người ta ngăn ở ngoài cửa.” Ông cụ Nguyễn không nuốt nổi cơn tức này.

“Vì Hạo Thần, chúng ta cần phải tới, Hạo Thần trúng thuốc đã ngủ với Cô Đường, nếu nhà họ Đường thật sự đối phó với chúng ta thì làm sao bây giờ?” Bà cụ Nguyễn nén giận khuyên ông cụ Nguyễn, bà ta biết hậu quả của chuyện này rất nghiêm trọng.

Ông cụ Nguyễn nghe bà ta nói thì không nói gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK