Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1447

“Anh cảnh sát này, tôi muốn hỏi anh một câu, nếu anh bị lừa đi ra ngoài, phản ứng của anh sẽ như thế nào?” Tô Khiết nhìn về phía anh ta, cười như không cười nói: “Tôi có thể làm phiền anh cảnh sát ra xem lại đoạn video giám sát để xác định một chút không?”

Tô Khiết cố ý gọi anh ta là cảnh sát, giả vờ như không biết gì về thân phận của anh ta.

“Tô Nghiên Nghiên nói, lúc đó cô ấy thấy cô có thiện ý muốn giúp ông cụ Tô nên mới bằng lòng đi theo cô.”

“Ừm, cô hai của nhà họ Tô thật là có hiếu.” Tô Khiết khẽ nhếch khoé môi, nhẹ nhàng mỉm cười, không để người kia phát hiện ra sự thay đổi.

“Cho nên, cô thừa nhận bản thân đã bắt cóc Tô Nghiên Nghiên?” Con ngươi Cố Chính Tân sáng lên, nhanh chóng đưa ra kết luận, bởi vì chỉ khi Tô Khiết nhận tội thì mới có thể kết tội cậu năm Tào là đồng phạm.

Đến lúc đó mới có thể định tội cậu năm Tào.

“Anh cảnh sát, anh dựa vào đâu mà đi đến kết luận này? Tôi khen ngợi cô Hai nhà họ Tô hiếu thảo đồng nghĩa với việc nhận tội sao? Logic kiểu này của cảnh sát khiến tôi không dám gật đầu bừa bãi.” Tô Khiết nhìn anh ta bằng ánh mắt ngây thơ vô tội, nhưng trong con ngươi của cô lại ánh lên tia lạnh lùng, mục đích của người đàn ông này quá rõ ràng, anh ta không hề giấu giếm chút nào.

“Cô?” Cố Chính Tân bị cô nói đến không cách nào phản bác.

“Vậy cô thử nói xem, tình hình lúc đó rốt cuộc là như thế nào?” Cố Chính Tân ý thức được Tô Khiết không phải loại người dễ lừa gạt, lúc này mới hỏi một theo lệ.

“Tình hình lúc đó là, Lưu Vũ thuê những tên cướp kia đến, muốn bắt cóc tôi, mà Tô Nghiên Nghiên sợ tôi trốn thoát được cho nên ở đó để tận mắt chứng kiến cảnh tôi bị bắt đi, vì thế mà cô ta mới đi cùng tôi ra ngoài.” Sắc mặt Tô Khiết hơi trầm xuống, nếu người đối diện là cảnh sát thật, cô đương nhiên sẽ nói ra sự thật nhưng cô đã trót nói như vậy trong cuộc thẩm vấn vừa rồi, và bây giờ không thể thay đổi được nữa.

“Nếu là vậy thì tại sao tên cướp không bắt cóc cô mà lại là Tô Nghiên Nghiên?” Cố Chính Tân cười lạnh, liên quan đến vấn đề này, anh ta cũng vừa nhìn qua nhưng không tin.

Tất nhiên, anh ta xem nó như thật, muốn dựa vào điểm này để vặn lại cô, nếu không cậu năm Tào sẽ không thể bị kết tội bao che.

“Bọn họ bắt sai người.” Tô Khiết nhìn thấu tâm tư anh ta, lúc nói ra lời này, khoé môi của cô khẽ nhếch lên, tạo ra một nụ cười lạnh.

“Bắt sai người? Bọn họ là cướp, làm sao có thể bắt sai người được?” Cố Chính Tân nghe lời cô nói, trực tiếp cười ra tiếng, trong lúc nhất thời, anh ta hơi đắc ý mà thốt ra lời như vậy.

Cố Chính Tân hiển nhiên là không hiểu gì về thẩm vấn, và anh ta có thể nói ra nhưng lời này trong phòng thẩm vấn, Tô Khiết thực sự bái phục anh ta.

Tô Khiết lướt nhìn anh ta, không nói gì.

“Cô nhìn tôi như vậy để làm gì? Chẳng lẽ bị tôi nói đúng tim đen?” Ánh mắt của Cố Chính Tân giao với ánh mắt của Tô Khiết, đột nhiên anh ta cảm giác toàn thân không được tự nhiên.

“Chỉ là tôi cảm thấy bất ngờ với lời anh cảnh sát vừa nói, tại sao anh có thể xác định bọn cướp sẽ không bắt nhầm người? Dường như anh hiểu rất rõ bọn cướp kia.” Tô Khiết chậm rãi nói ra từng chữ, những lời này của cô rõ ràng đang ẩn chưa hàm ý riêng.

“Cô nói bậy bạ cái gì vậy?” Cố Chính Tân nghe cô nói, vẻ mặt nhanh chóng biến đổi, cũng ý thức được mình vừa mới lỡ lời.

“Anh cảnh sát, tôi vô tội, tôi muốn tố cáo Lưu Vũ đã thuê người bắt cóc tôi, Tô Nghiên Nghiên đã vu oan giá họa cho tôi.” Tô Khiết không muốn nhiều lời với anh ta nữa, cô đã nhìn thấu mục đích của anh ta rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK