Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1220

Đường Lăng thấy Đường Minh Hạo phản ứng với tốc độ này thì không khỏi ngẩn người, đôi mắt lập tức sáng lên, thằng nhóc này phản ứng thật nhanh, động tác cũng nhanh, là hạt giống tốt.

“Bác là bác của hai đứa.” Đường Lăng đương nhiên sẽ không tức giận, anh liên tục giới thiệu, giờ phút này nhìn thấy hai bé con trước mặt, đôi mắt anh đều phát sáng rồi…

Hai đứa nhỏ này thật sự là quá đáng yêu, quá xinh đẹp, khiến cho người ta yêu thích không chịu được, đây là cháu ngoại của anh đấy! !

“Bác là cái gì?” Đường Vũ Kỳ nhìn Đường Lăng một chút, sau đó lại chuyển hướng nhìn về anh trai nhà mình, xưng hô kiểu thế này cũng là lần đầu tiên bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nghe được.

” Bác không phải là cái…” Đường Lăng phản bác lại theo bản năng, sau đó đột nhiên anh ý thức được lời này của mình không đúng lắm, cho nên lập tức im lặng.

“Bác chính là anh trai hoặc em trai của mẹ mình.” Đường Minh Hạo đưa ra lời giải thích hoàn hảo nhất, lúc bạn nhỏ Đường Minh Hạo giải thích còn liếc nhìn Đường Lăng.

“Nhưng mà mẹ chúng ta không có anh trai mà, cho nên chúng ta cũng không thể nào có bác được.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ suy nghĩ rất là nghiêm túc, nhưng cô bé cảm thấy mình vẫn không thể nào có một người bác giống như vậy được.

“Đúng vậy, cho nên người này rất có thể là lừa đảo, có thể là người xấu.” Đường Minh Hạo nhìn qua em gái nhà mình, gật đầu một cách rất nghiêm túc: “Cho nên, chúng ta cách xa người này một chút.”

“Ôi, bác không phải là người xấu đâu, các cháu thấy bác giống người xấu lắm à?” Đường Lăng nghe hai nhóc nói chuyện với nhau, khóe môi không nhịn được co giật, anh đã lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên bị người ta nói là lừa đảo, nói là người xấu.

Hơn nữa lại là hai đứa nhóc, mấu chốt nữa là hai đứa nhóc này còn là cháu ngoại ruột của anh.

“Mẹ cháu nói rồi, người xấu đều sẽ nói mình không phải là người xấu, cho nên bác chính là người xấu.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nhìn anh Đường, rất là trịnh trọng đưa ra kết luận.

Cái suy luận này không có gì sai cả nên Đường Lăng cũng hoàn toàn không thể phản bác lại được.

Sao hai nhóc này lại tinh ranh như vậy chứ? Rốt cuộc là Tô Khiết đã dạy dỗ bọn chúng như thế nào vậy?

Nhạc Hồng Linh đi theo phía sau khóe môi cũng không nhịn được nhếch lên, lúc trước Tô Khiết đã từng cho cô ta xem ảnh của Đường Lăng nên cô ta nhận ra Đường Lăng ngay, nhưng cô ta cũng không hề sốt ruột giải thích điều gì mà ngược lại muốn xem xem Đường Lăng có thể nghĩ ra biện pháp nào để thuyết phục hai bé con này hay không.

“Bác thật sự là bác của hai đứa mà, bác là anh trai của mẹ các cháu, chính mẹ của các cháu bảo bác tới đây đón mọi người đó, hai đứa xem này, bác có ảnh của mẹ các cháu nữa này.” Đường Lăng lập tức lấy điện thoại di động ra, tìm ảnh của Tô Khiết trong điện thoại di động mở ra.

“Có ảnh của mẹ cháu cũng không thể nói lên được điều gì cả, muốn có một tấm ảnh quá đơn giản.” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo nhìn thấy tấm ảnh rồi nhưng vẫn bác bỏ lời của Đường Lăng.

“Vậy hai đứa nói xem phải làm thế nào?” Đường Lăng sửng sốt, ảnh chụp này không nói rõ được vấn đề gì, vậy cái gì mới có thể nói rõ vấn đề?

“Được, cháu hỏi bác, bác biết sinh nhật của mẹ cháu là ngày nào không?” Đường Minh Hạo ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh, hỏi một cách rất nghiêm túc.

“…” Đường Lăng sửng sốt, nói thật là anh cũng không biết sinh của Tô Khiết.

” Bác biết mẹ cháu thích màu gì nhất không?” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo lại tiếp tục hỏi.

Đường Lăng: “…” Cái này anh cũng không biết.

“Bác biết mẹ cháu thích ăn cái gì nhất không?” Đường Minh Hạo thấy anh vẫn không trả lời được lại tiếp tục hỏi thêm một vấn đề nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK