Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1391

Bọn họ đều biết, đây là cách tốt nhất có thể bảo vệ Tô Nghiên Nghiên, trước đây bọn họ đã muốn làm như vậy rồi, nhưng bây giờ bọn họ không có quyền, cũng không tiền, căn bản không làm được.

Nhưng bây giờ Tô Khiết đã giúp bọn họ làm được rồi.

“Thật sự không có nữa rồi, toàn bộ đều không có nữa.” Tô Trung Dung cũng nhanh chóng tra tìm thử, trên mặt rõ ràng có thêm vài phần hoan hỉ.

Tô Trung Dung rất rõ, nếu như chuyện của Tô Nghiên Nghiên còn tiếp tục, thì ngay cả bọn họ sau này cũng không thể bước ra ngoài cửa nữa rồi.

“Tại sao mày lại muốn giúp bọn tao, mày rõ ràng đều đã biết rồi…” Khi Lưu Vũ lại nhìn sang Tô Khiết, đã không có sự căm hận nghiến răng nghiến lợi như trước nữa, chỉ là mang quá nhiều sự hoàn nghi.

Rất rõ ràng Tô Khiết đã biết tất cả mọi chuyện rồi, Tô Khiết đã biết tất cả những chuyện này rồi, tại sao còn muốn giúp bọn họ chứ?

“Tôi không muốn nhìn thấy một người chết đi như vậy.” Sắc mặt Tô Khiết khẽ trầm xuống, cô cảm thấy, nên tôn trọng với tính mạng mình.

“Mày thật sự có thể cứu Nghiên Nghiên về sao?” Trong lòng Lưu Vũ vẫn còn hoài nghi, nhưng cũng đã có thêm vài phần trông đợi, dù sao cũng là con gái ruột của bà ta, là một cục thịt rớt ra từ trên người của bà ta a.

Bà ta chắc chắn là đau lòng rồi.

Bây giờ tất cả nội dung đều đã bị đè xuống rồi, thời gian này, người ta cũng sẽ từ từ quên đi chuyện này thôi.

Cho nên, bà ta phải cứu Nghiên Nghiên về.

“Tôi có thể giúp bà, nhưng tôi cần bà cung cấp một số thông tin liên quan đến mấy người đó, chúng tôi biết được càng nhiều thì mới có thể tìm được bọn họ càng nhanh, chỉ có tìm được bọn họ, mới có thể cứu được Tô Nghiên Nghiên.” Thần sắc Tô Khiết lúc này rất bình tĩnh, không nhìn ra được quá nhiều cảm xúc.

Lưu Vũ vốn dĩ hoài nghi cô, nhưng nhìn thấy biểu cảm như vậy của cô, sự hoài nghi trong lòng ngược lại đã ít đi vài phần, dù gì Tô Khiết cũng biết tất cả mọi chuyện rồi, bà ta cũng không còn gì hay ho để giấu diếm trước mặt Tô Khiết nữa.

“Thực ra, chuyện mà tôi biết về bọn họ cũng không nhiều, tôi còn chưa từng gặp mặt bọn họ, tôi chỉ liên lạc điện thoại với bọn họ thôi, tôi chỉ có số điện thoại của bọn họ, nhưng mà bây giờ số đó cũng gọi không được rồi…” Lưu Vũ lại do dự một hồi, sau đó mới chậm rãi mở miệng.

“Bọn họ còn cho tôi một tài khoản ngân hàng, nhưng tên họ là của một người già vùng núi.” Lưu Vũ ngừng lại, lại nhanh chóng bổ sung một câu.

“Bà cho số điện thoại và tài khoản ngân hàng cho tôi, tôi lập tức đi tra.” Đôi con ngươi của Tô Khiết nhanh chóng lập loè, hiển nhiên Lưu Vũ biết cũng không nhiều, nhưng mấy cái này dù gì cũng tốt hơn là không có gì, bất kỳ manh mối gì cũng đều có khả năng trở thành chỗ đột phá.

“Thanh, tra thế nào? Đây là thứ mà người bình thường có thể tra được sao?” Tô Trung Dung nhìn Tô Khiết, trong ánh mắt vẫn mang theo sự nghi hoặc, thậm chí còn có thêm vài phần phòng bị.

Tô Trung Dung hiển nhiên lo lắng Tô Khiết sẽ báo cảnh sát.

“Yên tâm đi, bây giờ tôi sẽ không báo cảnh sát, tra mấy thứ này cũng không cần phải báo cảnh sát.” Tô Khiết đương nhiên nhìn ra được tâm tư của Tô Trung Dung, tối hôm qua cô đã báo cảnh sát rồi, cho nên, bây giờ chắc chắn sẽ không báo cảnh sát.

Trong phòng, Lưu Vũ cầm lấy bút, cúi đầu, viết số điện thoại và số tài khoản ngân hàng, bởi vì bà ta cứ luôn cúi đầu, cho nên không nhìn thấy được biểu cảm trên mặt bà ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK