Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Dị Bản)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1133

Anh ta thấy mặc dù bên ngoài bà cụ Đường cố ý làm khó Nguyễn Hạo Thần, nhưng cũng không phải thật sự muốn ngăn cản Nguyễn Hạo Thần cưới Tô Khiết, bà cụ Đường chỉ muốn thử thách Nguyễn Hạo Thần mà thôi.

Mà Tô Khiết cũng rất quan tâm Nguyễn Hạo Thần, cho nên Nguyễn Hạo Thần chịu khó một thời gian thì có thể ôm người đẹp về nhà.

Anh ta không cảm nhận được Nguyễn Hạo Thần khó chịu, ngược lại anh ta cảm thấy Nguyễn Hạo Thần rất hạnh phúc.

Mà anh ta thì sao? Tư Đồ Không lại nhìn về phía Liễu Ảnh, sau đó không tiếng động thở dài một hơi.

Nguyễn Hạo Thần quay về phòng khách, Tư Đồ Không cũng đưa Liễu Ảnh quay về phòng khách.

Nhưng Liễu Ảnh rõ ràng càng cẩn thận hơn so với lúc trước, mỗi khi Tư Đồ Không đến gần cô ta thì cảm giác được cơ thể của cô ta cứng đờ, khi cô ta nhìn Tô Khiết thì vẻ mặt mới hiện ra sự vui mừng.

Trong lòng Tư Đồ Không ghen tỵ, nhưng cũng không nói gì.

Điện thoại của Liễu Ảnh đột nhiên vang lên, Liễu Ảnh nghe tiếng chuông thì con ngươi nhanh chóng lóe lên, cơ thể càng cứng ngắc hơn.

“Tôi đi nghe điện thoại.” Liễu Ảnh cũng không lấy điện thoại ra xem, mà nhìn Tư Đồ Không, nói với anh ta một tiếng.

Tư Đồ Không nhìn cô ta, anh ta thấy vẻ mặt cô ta có chút khác thường thì nhíu mày lại, sau đó gật đầu.

Liễu Ảnh thấy anh ta đồng ý thì nhanh chóng xoay người đi tới ban công, động tác rõ ràng rất vội vàng.

Tư Đồ Không nhìn cử động của cô, hai mắt hơi híp lại, điện thoại của ai khiến cô khẩn trương như vậy?

Tư Đồ Không suy nghĩ một lát, khi ngẩng đầu lần nữa thì nhìn thấy cô đã đi ra ban công, tốc độ đó thật sự rất nhanh, mắt của Tư Đồ Không lóe lên, sau đó cũng đi theo qua đó.

Liễu Ảnh không có lấy điện thoại ra xem, là vì cô biết là ai gọi đến, bởi vì tiếng chuông này là cô cài riêng, chỉ có cuộc gọi của người đó mới có tiếng chuông này.

“Alo.” Ở ban công, Liễu Ảnh mới lấy điện thoại ra, ấn nút nghe, lúc này giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, trên mặt cũng lộ ra ý cười, là nụ cười xuất phát từ trái tim.

Tư Đồ Không lúc này đứng cách đó không xa.

Từ góc độ của anh ta, anh ta có thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt của cô, cô đang cười, nụ cười rất dịu dàng, cô ở trước mặt anh ta trước nay chưa từng cười như thế.

Anh ta cũng nghe rõ sự nhẹ nhàng trong giọng nói của cô, cô khi nói chuyện với anh ta cũng chưa từng nhẹ nhàng như thế.

Cô ở trước mặt anh ta nói chuyện đều cẩn thận, giọng nói ngược lại rất nhẹ, nhưng lại không có sự dịu dàng này.

“Liễu Ảnh, là tôi, tôi là Bùi Dật Duy.” Ở đầu bên kia, giọng nói của người đàn ông từ từ truyền đến, có hơi trầm thấp.

“Tôi biết là anh, thân thể của anh đã tốt hơn chưa?” Nụ cười trên mặt Liễu Ảnh không ngừng giãn ra, trong dịu dàng còn có vài phần cảm giác ngọt ngào, lúc này giọng nói của cô càng dịu dàng hơn, mang theo sự quan tâm rõ ràng.

Tư Đồ Không thấy nụ cười trên mặt của cô, nghe thấy giọng nói của cô, ánh mắt càng lúc càng lạnh, càng lúc càng lạnh, cuộc điện thoại này là ai gọi cho cô?

Là điện thoại của ai khiến cô cười thành như thế? Dịu dàng như thế?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK