Mục lục
Binh Vương Chiến thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-"Lão gia đúng là lão gia, đến không ảnh đi cũng không bóng, quả nhiên là bản lĩnh thần tiên."

Một ông lão khác tràn đầy sùng kính nhìn nhìn cửa sổ, lẩm bẩm nói. Nói xong, liền chậm rãi bước xuống lầu.

Trong một góc kín đằng sau Phiêu Hương lâu, một mảnh vải nhẹ nhàng nhô lên một chút, sau đó trượt xuống lộ ra một người tóc đã bạc phơ, lúc này bên trong mắt người đó lộ ra sự nghi hoặc vô cùng.

-"Chiến gia muốn làm như vậy, mục đích cuối cùng là gì? Còn có lão bất tử của Chiến gia kia, hôm nay như thế nào lại tới coi trận đấu nhàm chán đó? Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì? Còn nữa, người có được Không Linh thể chất kia cũng rất là thú vị, Mặc Quân Dạ người này, đến tột cùng là muốn làm gì? Lão phu tự nhận mình thông minh lanh trí một đời, tại sao hôm nay nhìn không ra mục đích của hai bên chứ? Việc này, bên trong nhất định có huyền cơ. Lão phu phải về thông báo cho gia tộc mới được. Tiểu Miêu bây giờ rõ ràng đã muốn động tình với Mặc Quân Dạ. Chuyện này lại nên giải quyết như thế nào? Mặc Quân Dạ người này, cuối cùng có thể trở thành lực lượng trợ giúp cho Miêu gia không? Thật sự là một chuyện vô cùng đau đầu a."

Bên trong không tiếng động, người này cũng nhẹ nhàng nhảy lên, xoạt một tiếng đã không thấy bóng dáng, xa xa, một tia sáng chậm rãi biến mất, xem phương hướng biến mất, cũng là hướng đi về Miêu gia.

Trong Phiêu Hương lâu, lỗ tai Quân Khương Lâm nhẹ nhàng rung lên, khóe miệng giương lên một nụ cười sáng lạn. Chiến Ngọc Thụ và Chiến Thanh Phong ngơ ngác nhìn con mèo thân hổ còn ở giữa sân diễu võ giương oai kia, trong lòng hai người, đã là một màn đêm thăm thẳm! Tất cả, như vậy liền xong hết rồi sao?

Nhưng, chúng ta rõ ràng đã chuẩn bị đến không còn kẽ hở nào, chuẩn bị thu phục người có Không Linh thể chất này trở thành thuộc hạ cho Chiến gia ở Huyễn phủ sau này, thậm chí còn dự tính rất nhiều rất nhiều kế hoạch sau này. Từ khi biết người có Không Linh thể chất này đến Huyễn phủ, chúng ta đã bắt đầu chuẩn bị. Chuẩn bị rất lâu, thậm chí, chúng ta còn lấy toàn bộ lực lượng bên ngoài của Chiến gia để thực hiện...... Bây giờ lại thua trong tay một tên nhà quê sao? Thậm chí còn vì điều này mà phải tính lại nữa?

-"Ta nói, huynh đệ hai người đứng ngẩn ra đó làm gì? Có phải hay không đã đến lúc thanh toán tiền đặt cược lúc ban đầu đã nêu ra?"

Quân Khương Lâm rung đùi đắc ý nói:

-"Ta nhớ rõ điều kiện đầu tiên là Chiến gia các ngươi đồng ý cho ta một chỗ tiến vào Linh Dược Viên. Điều này, các ngươi sẽ không nuốt lời đấy chứ?"

-"Dám cược dám chung, ngươi yên tâm! Chúng ta Chiến gia cho dù xảy ra chuyện gì, cũng nhất định sẽ làm được điều kiện này."

Trên trán Chiến Thanh Phong mồ hôi rơi như mưa, nhưng bây giờ không phải lúc để hắn lùi bước.

-"Tốt! Rất sảng khoái! Ta chờ năm ngày sau sẽ tiến vào Linh Dược Viên. Chuyện quan trọng nhất mà các ngươi phải nhớ kĩ, ta muốn tiến vào nhưng chỗ của Miêu tiểu thư cũng không thể sơ sót."

Quân Khương Lâm vỗ tay một cái:

- "Điều kiện thứ ba là, ta có thể hướng Chiến gia của các ngươi đưa ra một yêu cầu, tất nhiên, điều kiện này ta chưa nghĩ sẽ thực hiện bây giờ...... Cho nên để sau."

Chiến Thanh Phong và Chiến Ngọc Thụ nghe như vậy, chẳng những không thở một hơi thả lỏng, ngược lại càng buộc chặt thân thể.

Hắn nói như vậy, dù là ai cũng đều nghe hiểu, thứ hắn muốn bây giờ, khẳng định là phải thực hiện điều kiện thứ hai! Ngay tại chỗ này, dập đầu mười cái, gọi mười tiếng ông nội.

-"Hai việc đã xong, còn điều kiện thứ hai cũng không khó khăn, có vẻ rất đơn giản, hai người các ngươi đều ở đây thì chẳng bằng ngay tại đây làm luôn cho rồi."

Quân Khương Lâm nhẹ nhàng thoải mái nói, ánh mắt âm u ác độc:

-"Bây giờ các ngươi đã thua, dựa vào ước định lúc trước, huynh đệ các ngươi dập đầu mười cái đối với ta, gọi ta mười tiếng gia gia!"

Lời vừa nói ra, toàn trường kinh ngạc!

Tuy rằng lúc trước đã đánh cuộc, nhưng cũng không ai ngờ tới, vị Mặc Quân Dạ Mặc đại thiên tài này lại có thể to gan lớn mật đến vậy! Lại có thể ra một điều kiện khiến người ta muốn chết cũng phải thực hiện!

Nếu hắn hôm nay không chịu buông tha, chỉ sợ từ nay về sau toàn bộ Chiến gia cũng đều hận hắn đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không có khả năng giảng hòa!

Bất cứ người nào muốn phát triển trong Huyễn phủ này, cũng sẽ không làm việc này, là kẻ thông minh sẽ không làm.

Vì...… Trong Huyễn phủ này nghiêm trọng đắc tội Chiến gia, căn bản là cùng một loại với tự sát!

-"Ngươi!"

Khuôn mặt hòa nhã ôn nhu dịu dàng ngày thường của Chiến Thanh Phong đã sớm bay đến nơi nào rồi, hai mắt đỏ ngầu nhìn hắn, cắn chặt răng phun ra từng chữ từng chữ một:

-"Mặc Quân Dạ! Ngươi không cần quá khinh người!"

-"Sao, không làm?"

Quân Khương Lâm cười lạnh nói:

-"Nhưng đó là dùng liệt tổ liệt tông và hậu thế sau này của Chiến gia các ngươi để lập lời thề máu đó! Cho dù ta buông tha các ngươi, Chiến gia cũng không đồng ý phải không?"

Chiến Thanh Phong và Chiến Ngọc Thụ trong phút chốc không nói nên lời.

Chiến gia hai huynh đệ sở dĩ trả lời một cách mỉa mai như vậy đại khái là vì chuyện dập đầu, kêu gia gia quá sức chịu đựng. Lấy thân phận địa vị của hai người mà nói, nếu thật sự giữ đúng lời hứa, từ nay về sau chắc không còn mặt mũi mà nhìn người nữa. Sỉ nhục này sao có thể chịu được chứ, cho nên theo bản năng mà phát ra câu kháng nghị. Nhưng đột nhiên nghe lời cảnh cáo của Quân đại thiếu gia lúc này mới giật mình nhớ tới, bây giờ kết quả trận đấu đã được xác định, tiền đặt cược lúc trước bây giờ đã có hiệu lực, nếu bản thân không làm theo ước định ban đầu dập đầu kêu gia gia thì dựa theo ước định đã đánh cuộc chẳng khác nào tự mình nguyền rủa liệt tổ liệt tông và đời sau!

Ngay cả khi hiểu được tình hình, nhưng nếu hai huynh đệ ở đây trước mặt bao người hướng tên bình thường quê mùa này dập đầu...… Vậy từ nay về sau như thế sống nữa chứ? Thậm chí sau này có thể ngồi lên cái ghế chưởng môn Chiến gia, thất bại ngày hôm nay và cả sỉ nhục sáng nay nữa đều là những chuyện rất khó xóa bỏ!

Chỉ trong thoáng chốc, gân xanh trên trán hai người đã muốn vỡ ra, giờ phút này hai người quả đúng là lùi không được tiến cũng không xong, cho dù trong lòng muốn nói lời biện bạch nhưng một câu cũng không dám nói ra khỏi miệng.

-"Đã có gan đổ, vậy cũng có gan chịu. Thiếu nợ phải trả tiền, rất công bằng!"

Quân Khương Lâm từ từ nói:

-"Cũng không thể...… để tất cả lợi ích đều thuộc về hai người các ngươi, lại đem tất cả điều kiện khó khăn đều ném lên đầu người khác, một khi các ngươi thất bại thì tự mình biện bạch, nói dối chính mình và người khác? Khoan thứ đối với bản thân, nghiêm khắc đối với người khác, đây là điều kị nhất trong cách đối xử đấy!"

Giờ phút này, trong mắt Mặc đại thiên tài chỉ có một mảnh băng, một tia kiên quyết. Những người nhìn vào mắt hắn đều biết rất rõ, chuyện hôm nay không thể không thực hiện! Lấy thái độ trước mắt của Mặc Quân Dạ hiển nhiên là phải buộc hai huynh đệ Chiến gia dập đầu đủ mười cái, kêu đủ mười tiếng gia gia mới được.

Chuyện này, nếu muốn giải quyết cho vẹn toàn đôi bên kỳ thật rất đơn giản. Chỉ cần vị Mặc đại thiên tài người có Không Linh thể chất này buông chuyện này, tốt bụng nói một câu:

-" Kỳ thật chuyện vừa rồi chỉ nói giỡn thôi, dập cái gì đầu chứ, mọi thứ đều ổn cả!"

Như vậy, huynh đệ Chiến gia cũng mượn cái thang này mà xuống, mọi người cùng vui mừng thì xong chuyện chứ gì, cứ như vậy quên chuyện này đi...… Không phải huynh đệ chúng ta không muốn thực hiện ước định, mà là người ta tốt bụng không để ý, chúng ta cũng không thể mạnh mẽ thực hiện được......

Nhưng ngoại trừ Quân Khương Lâm, không có ai đủ tư cách, đủ quyền lợi nói lên lời này!

Giờ phút này quyền chủ động đều nằm trong tay Quân đại thiếu gia, nhưng trên mặt hắn lại hiện lên câu chữ "đừng tới gần". Những người kiên trì muốn giảng hòa, nhìn đến vẻ mặt của hắn đều biết điều xua tan ý nghĩ đó trong đầu, cũng đừng nói đến những người có vẻ quen biết Mặc Quân Dạ, cho dù là có, nếu muốn tiến lên khuyên ngăn cũng chỉ nhặt lấy xấu hổ mà thôi.

Rốt cuộc, khi toàn trường đều chìm vào sự tĩnh lặng thăm thẳm, một ông lão tóc bạc phơ híp mắt ra giảng hòa, ha ha cười nói:

- "Mặc công tử, công tử xem, người làm chứng cũng đã xác định công tử thắng, trận đấu cũng kết thúc tốt đẹp, có phải hay không nên....... Ha ha, trận đánh cược này coi như là vui đùa...... cứ như vậy quên chuyện này đi, dù sao công tử cũng đã được xác định là một trong những người tiến vào Linh Dược Viên rồi...… Không bằng.....,"

Mọi người vừa thấy, cơ hồ là không có người nào không biết ông lão này, ông lão cũng coi như có vài phần trí thức nhưng phẩm hạnh lại không ai chịu nổi, luôn luôn dựa vào Chiến gia, dựa vào hơi thở của Chiến gia mà làm việc, giờ phút nay ông ta mạnh mẽ đứng ra giảng hòa mọi người cũng không cảm thấy bất ngờ.

-"Ông là ai? Dựa vào cái gì đứng ở đây xen vào chuyện này?"

Quân Khương Lâm lắc lắc đầu, ánh mắt tăm tối nhìn ông ta:

-"Ta cùng hai huynh đệ Chiến gia đánh cuộc ông xen vào làm gì? Đánh cuộc mà coi như vui đùa? Chuyện này đùa giỡn được sao? Ông có tham gia trận đấu này sao? Ông tính là cái gì chứ? Chẳng lẽ lời của ông có thể đại biểu toàn bộ Chiến gia à?"

Ông lão nghe vậy lập tức ngẩn ra, khuôn mặt lập tức biến thành màu đỏ tía. Từ trước đến nay ông ta luôn cậy già mà lên mặt, sống lâu lên lão làng mà. Cho dù có người khinh thường việc ông ta làm nhưng nếu không phải chuyện to tát gì, đại đa số tình huống đều coi như bán chút mặt mũi cho ông ta đi. Dù sao "kính lão trọng hiền", cho dù là thế giới nào đi nữa đây cũng là một cái đạo đức làm người.

Ông lão này tuy còn xa mới với tới chữ "Hiền", thậm chí cùng chữ "Hiền" căn bản không liên quan gì nhau, nhưng nhờ mái tóc trắng xóa kia cũng coi như miễn cưỡng dính đến chữ "Lão". Cho nên hôm nay ông ta mới có thể ra mặt, ý đồ giảng hòa giúp hai huynh đệ Chiến gia xuống dưới sân khấu.

Trong suy nghĩ của ông ta, bản thân mình là người lớn tuổi, cho dù ra mặt có chút xấu hổ nhưng dù sao cũng là giúp hai nhà giảng hòa, cũng là giúp Chiến gia một ân tình lớn. Coi như đây là một cơ hội cùng người mạnh nhất của Huyễn phủ lôi kéo quan hệ cho nên mới mạo hiểm đứng ra giảng hòa, nhưng ông ta không ngờ hôm nay lại đụng tới một tên cứng đầu đến vậy, không hề cho ông ta chút sĩ diện gì,ngược lại còn đâm đầu vào tình cảnh xấu hổ muôn lần......

-"Lão phu tự nhiên là không thể đại biểu Chiến gia, nhưng......"

Ông lão tính nói câu gì để bỏ qua đề tài này, sau đó nghiêm khắc phản công, dùng toàn lực công kích người này trước mặt mọi người "như thế không hiểu cái gì gọi là kính lão tôn nghiêm, quả thực đúng là người thiếu khuyết đạo đức mà, cần phải học tập nhiều hơn nữa". Nói để thằng nhóc này xấu hổ không thôi, cũng để cho hắn biết hậu quả khi đắc tội lão phu. Cho dù không thể thuyết phục thằng nhóc này, cũng phải khuấy đục nước trong để hai vị công tử Chiến gia có cơ hội xuống sân.

Nào biết ông ta sắp bắt đầu nói liên miên cằn nhằn, đã bị Quân Khương Lâm đánh gãy:

- "Ông già này, ông không thể đại biểu Chiến gia thì ông ra làm quái gì chứ? Chẳng lẽ ông tự cho mình là ** rất đức cao vọng trọng sao? Lão tử dựa vào cái gì để ý mặt mũi ông chứ? Không thể đại biểu Chiến gia ông cũng dám ra đây chít chít kêu réo, ông ăn no không việc làm à? Đúng chứ? Hay vì ông tưởng nơi này là lầu xanh, *** động dục?"

Ông lão bị Quân đại thiếu gia mắng đến ngực phồng lên xẹp xuống liên tục, chỉ có thể gầm lên một chữ:

-"Ngươi ngươi...... ngươi ngươi......"

(NBV: ** là để nguyên văn bản chữ Hán, không dịch)

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK