- Ah!
Thánh thụ đại nhân phát ra một tiếng kêu tức giận:
- Tiểu tử lại dám chọc ghẹo Bản đại nhân, mau đem năng lượng thần kì kia giao ra đây! Nếu không, Bản đại nhân cho ngươi biết tay.
- Ha ha! Đại nhân muốn xem thứ tốt sao?
Quân Khương Lâm hừ một tiếng, hai chân bắt chéo, rung rung ghé vào ghế tựa kì dị cao tới năm sáu trượng. Hơn nữa, trên tay còn "Oanh" một tiếng, trên không xuất hiện một ngọn lửa tăm tối còn hơn cả màn đêm, lẳng lặng thiêu đốt.
- Sức mạnh tử vong vô tận mau tản ra!
Hỗn Độn Hỏa!
Uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn!
Tròng mắt Thánh thụ đại nhân lại lần nữa lồi ra, càng ngày càng lồi.
Hắn có thể cảm ứng rõ ràng được, ngọn lửa xem ra tầm thường này, tuyệt đối có thể đơn giản mà đem thân hình đã sinh trưởng hơn một vạn năm của mình đốt cháy thành tro, mà nghiêm trọng hơn chính là, ở đây còn là trong cơ thể mình, hoàn toàn bất lợi nếu giao chiến. Thất thải thánh thụ đại nhân rất là thức thời, ngậm ngay miệng lại!
Cảnh trước mắt này cũng khiến cho đống nước miếng kéo dài tưởng vô tận kia kêu "Bẹp" một tiếng rơi trên mặt đất. Đồng thời, nửa thân trên của hắn cũng rõ ràng hơn, có thể thấy được có thứ gì đó như đang chảy xuống. nhìn giống như đổ mồ hôi vì bị dọa cho sợ. Tự dưng lại gặp phải chuyện thế này, thực sự là quá xui xẻo mà.
Thánh thụ đại nhân gần như muốn khóc: "Ta tại sao lại đi chọc vào một tên sao chổi như vậy hả? Vốn tưởng rằng ở địa bàn của mình có thể đơn giản khống chế mọi vật trên thế gian, mới yên tâm gọi hắn đến 'Nói chuyện" nhằm chắc chắn chiếm được năng lượng thần kì kia. Nếu là không đàm phán được, thì biến tên tiểu tử này thành phân bón ngay và năng lượng kia cũng không thoát ra ngoài được..."
"Nhưng bây giờ thì ngược hẳn, nói chuyện kiểu gì không hiểu, chỉ biết nói một hồi lại đem cái mạng nhỏ của mình trực tiếp gửi cho người ta nắm luôn rồi..."
"Trời tạo nghiệp chướng, có thể thoát được, còn tự mình gây chuyện thì không thể sống!"
Danh ngôn này đúng đến ngàn đời nha!
Thánh thụ đại nhân ngậm miệng lại, trợn tròn mắt, ngay lúc này thì không biết làm sao cả, mặc dù hắn có được sinh mệnh hơn vạn năm, nhưng trí tuệ của hắn lại chỉ giống như một tiểu hài tử còn chưa lớn hẳn. Ngươi có thể mong rằng một đứa bé đối mặt với uy hiếp trí mạng đột nhiên xuất hiện, sẽ nhanh chóng đưa ra được lựa chọn chính xác sao? Nhưng yên tâm, Quân đại thiếu gia sẽ chịu trách nhiệm nhăc nhở cho "Tiểu hài tử" này mà!
- Ta nói này, Thánh thụ đại nhân, ngài không phải muốn xem thứ tốt đó sao? Cái này xem hay chứ! Năng lượng đủ thần kì phải không?
Quân Khương Lâm cúi đầu xuống, nhìn Hỗn Độn Hỏa trong lòng bàn tay, đột nhiên ném đi, Hỗn Độn Hỏa tức thì bay lên, sau đó bốc cháy ở giữa không trung, vừa rời đi bàn tay Quân Khương Lâm, uy lực của Hỗn Độn Hỏa tức tức thì bộc lộ hoàn toàn.
Trong không gian này tràn đầy tinh hoa của Thất thải đại nhân, mặc dù chỉ là ở thể khí, nhưng không thể tránh được vận mệnh bị thiêu đốt, mộc sinh hỏa, hình như là nhiên liệu tốt nhất rồi...
- Chậm đã.
Tiếng nói của Thánh thụ đại nhân cũng trở cao vút:
- Tiểu bối, ngươi dừng tay ah! Đừng mà…
Ngay lúc đó, lão cũng bắt đầu cảm thấy đau đớn kịch liệt, ngũ quan tự biến ra cũng vì đau mà co rúm lại...
- Hử? Ngươi mới gọi ta là cái gì hử?
Quân Khương Lâm hời hợt nhẹ giọng hỏi một câu, đồng thời vặn nhẹ cổ tay, lại gọi ra một khối Hỗn Độn Hỏa, lần này lửa còn to hơn cả lần trước. Thánh thụ đại nhân cơ hồ khiếp sợ đến quên cả đau đớn! Ôi trời ơi! Một quả ta đã chịu không nổi rồi, lại còn thêm một quả nữa, cứu mạng!
- Gọi ngài là gì?"Đại ca!"
Thánh thụ đại nhân ở dưới nguy hiểm cực độ, rốt cục thông suốt rồi, trực tiếp đem hai từ "Đại ca" rống lên.
- Hở? Đại ca? Hình như còn chưa đủ, vẫn không thấy thoải mái lắm
Quân đại thiếu cúi đầu, ra vẻ trưởng bối đùa nghịch với Hỗn Độn Hỏa trong lòng bàn tay, đột nhiên giơ tay lên, làm bộ muốn ném đi
- Không không! Đại gia, đại gia! Ngài là đại gia của ta, đại gia ruột thịt!
Thánh thụ đại nhân chịu thua triệt để rồi...
- Quỷ mới là ông ruột của ngươi, đại gia thì đại gia đi, còn thêm "ruột thịt" vào làm gì, mà thôi đi, bản thiếu gia đại nhân đại lượng, đại nhân đại nghĩa, không so đo với ngươi nữa...
Quân Khương Lâm vẫy khẽ tay, liền thu về Hỗn Độn Hỏa đang bay lung tung trên không trung, hai quả cầu ngay lập tức hập thành một quả, lẳng lặng tản ra trong lòng bàn tay...
Nguy cơ cuối cùng cũng được tạm thời giải quyết.
Thánh thụ đại nhân rốt cục thở dài một hơi, thật sự là dọa hắn suýt tiểu ra rồi. Đó là nếu như hắn có nước tiểu...
Biểu tình giống như đổ mồ hôi còn có, nước tiểu không chừng cũng có nha...
- Đại gia! Ô…
Thánh thụ đại nhân rốt cục không nhịn được khóc, chưa thấy ai bắt nạt người như vậy, à, là bắt nạt cây như vậy...
- Chẹp, cảm phiền ngươi tốt nhất là trước tiên đem hai mắt hạt châu của ngươi thu lại đi rồi hẵng nói chuyện với ta, ta nhìn không quen mắt.
Quân Khương Lâm vẫn ung dung vắt chéo chân, duỗi ngón tay ra chỉ vào hai tròng mắt cực đại ở trước mặt mình. Không thể không nói, có hai cái đồ chơi như vậy ở đó, thật đúng là làm cho người ta buồn nôn. Thánh thụ đại nhân lập tức hiểu ra, "Vèo" một cái, hai con ngươi lại thu trở về, ngay sau đó, khuân mặt chằng chịt rễ cây lộ ra biểu tình nịnh nọt:
- Đại gia, ngài còn sai bảo cái gì nữa không?
Nghe kiểu xưng hô thân mật 'Đại gia" này, Quân đại thiếu lại thấy hơi bó tay rồi:
- Ta nói này... Ngươi nói như thế nào cũng sống hơn một vạn năm rồi, không kể đến tính tình như tiểu hài tử, mà đến cả khí tiết tại sao một chút cũng không có hả?
Đối với loại nhu nhược này, Quân đại thiếu quả thực là có chút câm nín.
Bình thường thì mấy người cậy mạnh, tất cả sẽ không dễ dàng khuất phục, ấy thế mà cái cây này bị quát cho mấy câu, dọa cho chút xíu, đến "đại gia" cũng đem ra gọi rồi..
Kỳ thật thánh thụ đại nhân cũng có chút câm nín, ngươi chui vào bên trong chỗ hiểm của ta, lại lấy ra một ngọn lửa khủng bố có thể đem ta đốt thành tro mà hù dọa, còn vô liêm sỉ mà bắt ta gọi đại gia, ta là bất đắc dĩ, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà gọi, ngươi còn nói ta không có khí tiết à?
- Ngươi rốt cục muốn ta thế nào hả? Sao ngươi lại khó hầu hạ như vậy? Ta cũng muốn giữ khí tiết, nhưng con mẹ nó chứ, nếu mà giữ lấy khí tiết... cái mạng nhỏ của ta cũng mất luôn rồi...
Ta sống hơn một vạn năm đâu có dễ dàng gì...
- Đại gia à, cái khí tiết này tuy là quan trọng…Thánh thụ đại nhân vẻ mặt đau khổ nịnh nọt... nhưng mạng nhỏ... còn quan trọng hơn nha...
- Thì ra là thế.
Quân Khương Lâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói:
- Các ngươi đúng là mấy kẻ thiếu văn minh! Còn không được giáo dục tốt! Vì mạng nhỏ quan trọng mà từ bỏ danh dự, thì sống còn có ý nghĩa gì? Ngươi sống không có mục đích? Không có ước mơ? Không có chút tôn nghiêm tối thiểu hả?
Thánh thụ đại nhân ngoài miệng vâng vâng dạ dạ, gật đầu lia lịa. Nhưng trong lòng thì ủy khuất cực kỳ: nếu có người đem thanh đao gác ở trên cổ ngươi, để ta xem ngươi làm thế nào mà kiên trì giữ lấy khí tiết! PHI!, không phải chuyện của mình thì bình chân như vại, đối với một người lúc nào tính mạng cũng có thể gặp nguy hiểm, cái đồ nhà ngươi còn nói gì đến khí tiết? Gặp kẻ vô sỉ nhiều rồi, nhưng vô sỉ đến mức này thì lần đầu được gặp đấy..
- Không phải nói là ở đây còn có vài cây thất thải thánh thụ sao? Tại sao bây giờ chỉ có một mình lão ca vậy? Những cái khác đâu rồi?
Quân Khương Lâm thở dài, hắn cũng đã nhìn ra, nói chuyện danh dự với tên này chẳng khác gì đàn gảy tai trâu, may mắn mình không phải đến dạy lớp giáo dục vỡ lòng đấy, bằng không kheo sẽ bị tên này làm cho tức chết, nhưng như vậy cũng tốt, giảm bớt được rất nhiều phiền toái.
- Làm gì có? Ta ở đây có một mình mà!
Thánh thụ đại nhân ngẩn người, lập tức đã hiẻu ý của hắn:
- Ngài muốn nói, mấy cái cây cỏn con kia sao?
- Không sai!
Quân Khương Lâm gật gật đầu.
- Ta nhổ vào, mấy cái cây thối dựa vào đâu mà được gọi là thánh thụ?
Thánh thụ đại nhân lập tức lại có chút thần sắc...so sánh như vậy, khiến thánh thụ đại nhân cảm nhận được sự vĩ đại và tính duy nhất của mình:
- Mấy cái cây kia, thật ra là lên mầm từ rẽ cây của ta, nhiều nhất cũng chỉ xem như con cháu của Bản đại nhân thôi, làm gì có đặc tính thần kì, cho dù hơn một vạn năm, cũng không thể sinh ra Thánh quả đâu! Bọn hắn căn bản không có năng lực đó, đã bị ta nuốt sống lâu rồi.
"..."
Nuốt vào bụng…
Quân Khương Lâm trợn mắt xem mà líu lưỡi, tên này vô tình vô nghĩa đến mức này sao... Ngay cả con cháu mình cũng nuốt luôn hả!...
- Oh? Nghe ngươi nói như vây, có nghĩa là trên thế gian này, sẽ không còn xuất hiện một thánh thụ thứ hai giống ngươi nữa hả?
Quân Khương Lâm trừng mắt nhìn.
- Vậy cũng không chắc, nếu ta muốn. Chậc, thật ra là như vậy, đào tạo được một gốc cây thất thải thánh thụ, có phải chuyện dễ dàng đâu? Không trải qua mấy ngàn năm rèn luyện mưa gió... Làm sao có thể thành tài? Thánh thụ đương nhiên là duy nhất rồi...
Nói đến một nửa, thánh thụ đại nhân lại đổi giọng, gật gù đắc ý, vẻ mặt thổn thức mà nói:
- Thánh thụ là đại thụ, đại thụ thành lão thụ, trải qua gian nan vất vả, mới vĩ đại được như vậy...
Tên này còn biết làm thơ cơ à! Lại còn gieo cả vần nữa! (*)
(*): Thánh thụ thị đại thụ
Đại thụ biến lão thụ
Thụ đắc phong sương ma,
Tài thị tham thiên thụ..."
Thật khiến Quân đại thiếu phải thay đổi cách nhìn...
- Thật không có cách nào đào tạo ra thất thải thánh thụ thứ hai?
Thanh âm Quân đại thiếu trở nên có vẻ rất nguy hiểm. Cứ đảo qua đảo lại Hỗn Độn Hỏa trong tay, vẻ mặt tiếc nuối mà nói:
- Aiz… Vậy ta giữ lại ngươi cũng không còn tác dụng gì rồi. Hôm nay đến đây, đáng ra là muốn mang một gốc cây về, nhưng mà ngươi lớn như vậy, ta làm sao mà mang đi được. Nếu không thể trồng, vậy có nghĩa là ta nhất định không chiếm được thất thải thánh thụ rồi. Không được, thứ ta không có được, làm sao để rơi vào tay người khác. Ngươi đã nói ngươi là gốc cây duy nhất, ta đây sẽ hủy diệt ngươi là xong, kết thúc mọi chuyện, sau ngày hôm nay, thất thải thánh thụ sẽ trở thành lịch sử, không hề thuộc về ai cả...
Nói xong, " hây" một tiếng, giống như muốn đem Hỗn Độn Hỏa trong tay vứt lên... Khả năng chọn mặt mà nói chuyện của Quân đại thiếu cao tới mức nào chứ? Thánh thụ vừa với nói, hắn đã đoán được ngay, mấu chốt để đào tạo một thất thải thánh thụ khác, thánh thụ này nhất định biết, nhưng tên này rõ ràng là chẳng thành thật chút nào...
Nhưng bản thiếu gia bây giờ đang ở bên trong ngươi. Ngươi không thành thật mà được à?
- Dừng tay đại gia! Đại gia, ngươi là đại gia còn không được sao? Ngài ngàn vạn lần đừng có phóng hỏa ah...
Thanh âm Thánh thụ đại nhân trực tiếp hay đổi rồi, sợ tới suýt thì ra cả nước:
- Chúng ta là người một nhà, chuyện gì cũng từ từ nói a, chuyện gì cũng bàn được đều bàn được cả..
- Ai là người một nhà với ngươi hả, thương lượng cái rắm ý! Ngươi đã không thể cho ta một gốc cây thánh thụ, ta cũng không mang ngươi di được. Còn thương lượng cái gì?
Thanh âm Quân đại thiếu rất hung ác, vẻ mặt giận giữ nói:
- Đã không được, vậy thì một nhát chém đôi, con mẹ nó, tất cả mọi người đều không có được!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
Thánh thụ đại nhân phát ra một tiếng kêu tức giận:
- Tiểu tử lại dám chọc ghẹo Bản đại nhân, mau đem năng lượng thần kì kia giao ra đây! Nếu không, Bản đại nhân cho ngươi biết tay.
- Ha ha! Đại nhân muốn xem thứ tốt sao?
Quân Khương Lâm hừ một tiếng, hai chân bắt chéo, rung rung ghé vào ghế tựa kì dị cao tới năm sáu trượng. Hơn nữa, trên tay còn "Oanh" một tiếng, trên không xuất hiện một ngọn lửa tăm tối còn hơn cả màn đêm, lẳng lặng thiêu đốt.
- Sức mạnh tử vong vô tận mau tản ra!
Hỗn Độn Hỏa!
Uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn!
Tròng mắt Thánh thụ đại nhân lại lần nữa lồi ra, càng ngày càng lồi.
Hắn có thể cảm ứng rõ ràng được, ngọn lửa xem ra tầm thường này, tuyệt đối có thể đơn giản mà đem thân hình đã sinh trưởng hơn một vạn năm của mình đốt cháy thành tro, mà nghiêm trọng hơn chính là, ở đây còn là trong cơ thể mình, hoàn toàn bất lợi nếu giao chiến. Thất thải thánh thụ đại nhân rất là thức thời, ngậm ngay miệng lại!
Cảnh trước mắt này cũng khiến cho đống nước miếng kéo dài tưởng vô tận kia kêu "Bẹp" một tiếng rơi trên mặt đất. Đồng thời, nửa thân trên của hắn cũng rõ ràng hơn, có thể thấy được có thứ gì đó như đang chảy xuống. nhìn giống như đổ mồ hôi vì bị dọa cho sợ. Tự dưng lại gặp phải chuyện thế này, thực sự là quá xui xẻo mà.
Thánh thụ đại nhân gần như muốn khóc: "Ta tại sao lại đi chọc vào một tên sao chổi như vậy hả? Vốn tưởng rằng ở địa bàn của mình có thể đơn giản khống chế mọi vật trên thế gian, mới yên tâm gọi hắn đến 'Nói chuyện" nhằm chắc chắn chiếm được năng lượng thần kì kia. Nếu là không đàm phán được, thì biến tên tiểu tử này thành phân bón ngay và năng lượng kia cũng không thoát ra ngoài được..."
"Nhưng bây giờ thì ngược hẳn, nói chuyện kiểu gì không hiểu, chỉ biết nói một hồi lại đem cái mạng nhỏ của mình trực tiếp gửi cho người ta nắm luôn rồi..."
"Trời tạo nghiệp chướng, có thể thoát được, còn tự mình gây chuyện thì không thể sống!"
Danh ngôn này đúng đến ngàn đời nha!
Thánh thụ đại nhân ngậm miệng lại, trợn tròn mắt, ngay lúc này thì không biết làm sao cả, mặc dù hắn có được sinh mệnh hơn vạn năm, nhưng trí tuệ của hắn lại chỉ giống như một tiểu hài tử còn chưa lớn hẳn. Ngươi có thể mong rằng một đứa bé đối mặt với uy hiếp trí mạng đột nhiên xuất hiện, sẽ nhanh chóng đưa ra được lựa chọn chính xác sao? Nhưng yên tâm, Quân đại thiếu gia sẽ chịu trách nhiệm nhăc nhở cho "Tiểu hài tử" này mà!
- Ta nói này, Thánh thụ đại nhân, ngài không phải muốn xem thứ tốt đó sao? Cái này xem hay chứ! Năng lượng đủ thần kì phải không?
Quân Khương Lâm cúi đầu xuống, nhìn Hỗn Độn Hỏa trong lòng bàn tay, đột nhiên ném đi, Hỗn Độn Hỏa tức thì bay lên, sau đó bốc cháy ở giữa không trung, vừa rời đi bàn tay Quân Khương Lâm, uy lực của Hỗn Độn Hỏa tức tức thì bộc lộ hoàn toàn.
Trong không gian này tràn đầy tinh hoa của Thất thải đại nhân, mặc dù chỉ là ở thể khí, nhưng không thể tránh được vận mệnh bị thiêu đốt, mộc sinh hỏa, hình như là nhiên liệu tốt nhất rồi...
- Chậm đã.
Tiếng nói của Thánh thụ đại nhân cũng trở cao vút:
- Tiểu bối, ngươi dừng tay ah! Đừng mà…
Ngay lúc đó, lão cũng bắt đầu cảm thấy đau đớn kịch liệt, ngũ quan tự biến ra cũng vì đau mà co rúm lại...
- Hử? Ngươi mới gọi ta là cái gì hử?
Quân Khương Lâm hời hợt nhẹ giọng hỏi một câu, đồng thời vặn nhẹ cổ tay, lại gọi ra một khối Hỗn Độn Hỏa, lần này lửa còn to hơn cả lần trước. Thánh thụ đại nhân cơ hồ khiếp sợ đến quên cả đau đớn! Ôi trời ơi! Một quả ta đã chịu không nổi rồi, lại còn thêm một quả nữa, cứu mạng!
- Gọi ngài là gì?"Đại ca!"
Thánh thụ đại nhân ở dưới nguy hiểm cực độ, rốt cục thông suốt rồi, trực tiếp đem hai từ "Đại ca" rống lên.
- Hở? Đại ca? Hình như còn chưa đủ, vẫn không thấy thoải mái lắm
Quân đại thiếu cúi đầu, ra vẻ trưởng bối đùa nghịch với Hỗn Độn Hỏa trong lòng bàn tay, đột nhiên giơ tay lên, làm bộ muốn ném đi
- Không không! Đại gia, đại gia! Ngài là đại gia của ta, đại gia ruột thịt!
Thánh thụ đại nhân chịu thua triệt để rồi...
- Quỷ mới là ông ruột của ngươi, đại gia thì đại gia đi, còn thêm "ruột thịt" vào làm gì, mà thôi đi, bản thiếu gia đại nhân đại lượng, đại nhân đại nghĩa, không so đo với ngươi nữa...
Quân Khương Lâm vẫy khẽ tay, liền thu về Hỗn Độn Hỏa đang bay lung tung trên không trung, hai quả cầu ngay lập tức hập thành một quả, lẳng lặng tản ra trong lòng bàn tay...
Nguy cơ cuối cùng cũng được tạm thời giải quyết.
Thánh thụ đại nhân rốt cục thở dài một hơi, thật sự là dọa hắn suýt tiểu ra rồi. Đó là nếu như hắn có nước tiểu...
Biểu tình giống như đổ mồ hôi còn có, nước tiểu không chừng cũng có nha...
- Đại gia! Ô…
Thánh thụ đại nhân rốt cục không nhịn được khóc, chưa thấy ai bắt nạt người như vậy, à, là bắt nạt cây như vậy...
- Chẹp, cảm phiền ngươi tốt nhất là trước tiên đem hai mắt hạt châu của ngươi thu lại đi rồi hẵng nói chuyện với ta, ta nhìn không quen mắt.
Quân Khương Lâm vẫn ung dung vắt chéo chân, duỗi ngón tay ra chỉ vào hai tròng mắt cực đại ở trước mặt mình. Không thể không nói, có hai cái đồ chơi như vậy ở đó, thật đúng là làm cho người ta buồn nôn. Thánh thụ đại nhân lập tức hiểu ra, "Vèo" một cái, hai con ngươi lại thu trở về, ngay sau đó, khuân mặt chằng chịt rễ cây lộ ra biểu tình nịnh nọt:
- Đại gia, ngài còn sai bảo cái gì nữa không?
Nghe kiểu xưng hô thân mật 'Đại gia" này, Quân đại thiếu lại thấy hơi bó tay rồi:
- Ta nói này... Ngươi nói như thế nào cũng sống hơn một vạn năm rồi, không kể đến tính tình như tiểu hài tử, mà đến cả khí tiết tại sao một chút cũng không có hả?
Đối với loại nhu nhược này, Quân đại thiếu quả thực là có chút câm nín.
Bình thường thì mấy người cậy mạnh, tất cả sẽ không dễ dàng khuất phục, ấy thế mà cái cây này bị quát cho mấy câu, dọa cho chút xíu, đến "đại gia" cũng đem ra gọi rồi..
Kỳ thật thánh thụ đại nhân cũng có chút câm nín, ngươi chui vào bên trong chỗ hiểm của ta, lại lấy ra một ngọn lửa khủng bố có thể đem ta đốt thành tro mà hù dọa, còn vô liêm sỉ mà bắt ta gọi đại gia, ta là bất đắc dĩ, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà gọi, ngươi còn nói ta không có khí tiết à?
- Ngươi rốt cục muốn ta thế nào hả? Sao ngươi lại khó hầu hạ như vậy? Ta cũng muốn giữ khí tiết, nhưng con mẹ nó chứ, nếu mà giữ lấy khí tiết... cái mạng nhỏ của ta cũng mất luôn rồi...
Ta sống hơn một vạn năm đâu có dễ dàng gì...
- Đại gia à, cái khí tiết này tuy là quan trọng…Thánh thụ đại nhân vẻ mặt đau khổ nịnh nọt... nhưng mạng nhỏ... còn quan trọng hơn nha...
- Thì ra là thế.
Quân Khương Lâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói:
- Các ngươi đúng là mấy kẻ thiếu văn minh! Còn không được giáo dục tốt! Vì mạng nhỏ quan trọng mà từ bỏ danh dự, thì sống còn có ý nghĩa gì? Ngươi sống không có mục đích? Không có ước mơ? Không có chút tôn nghiêm tối thiểu hả?
Thánh thụ đại nhân ngoài miệng vâng vâng dạ dạ, gật đầu lia lịa. Nhưng trong lòng thì ủy khuất cực kỳ: nếu có người đem thanh đao gác ở trên cổ ngươi, để ta xem ngươi làm thế nào mà kiên trì giữ lấy khí tiết! PHI!, không phải chuyện của mình thì bình chân như vại, đối với một người lúc nào tính mạng cũng có thể gặp nguy hiểm, cái đồ nhà ngươi còn nói gì đến khí tiết? Gặp kẻ vô sỉ nhiều rồi, nhưng vô sỉ đến mức này thì lần đầu được gặp đấy..
- Không phải nói là ở đây còn có vài cây thất thải thánh thụ sao? Tại sao bây giờ chỉ có một mình lão ca vậy? Những cái khác đâu rồi?
Quân Khương Lâm thở dài, hắn cũng đã nhìn ra, nói chuyện danh dự với tên này chẳng khác gì đàn gảy tai trâu, may mắn mình không phải đến dạy lớp giáo dục vỡ lòng đấy, bằng không kheo sẽ bị tên này làm cho tức chết, nhưng như vậy cũng tốt, giảm bớt được rất nhiều phiền toái.
- Làm gì có? Ta ở đây có một mình mà!
Thánh thụ đại nhân ngẩn người, lập tức đã hiẻu ý của hắn:
- Ngài muốn nói, mấy cái cây cỏn con kia sao?
- Không sai!
Quân Khương Lâm gật gật đầu.
- Ta nhổ vào, mấy cái cây thối dựa vào đâu mà được gọi là thánh thụ?
Thánh thụ đại nhân lập tức lại có chút thần sắc...so sánh như vậy, khiến thánh thụ đại nhân cảm nhận được sự vĩ đại và tính duy nhất của mình:
- Mấy cái cây kia, thật ra là lên mầm từ rẽ cây của ta, nhiều nhất cũng chỉ xem như con cháu của Bản đại nhân thôi, làm gì có đặc tính thần kì, cho dù hơn một vạn năm, cũng không thể sinh ra Thánh quả đâu! Bọn hắn căn bản không có năng lực đó, đã bị ta nuốt sống lâu rồi.
"..."
Nuốt vào bụng…
Quân Khương Lâm trợn mắt xem mà líu lưỡi, tên này vô tình vô nghĩa đến mức này sao... Ngay cả con cháu mình cũng nuốt luôn hả!...
- Oh? Nghe ngươi nói như vây, có nghĩa là trên thế gian này, sẽ không còn xuất hiện một thánh thụ thứ hai giống ngươi nữa hả?
Quân Khương Lâm trừng mắt nhìn.
- Vậy cũng không chắc, nếu ta muốn. Chậc, thật ra là như vậy, đào tạo được một gốc cây thất thải thánh thụ, có phải chuyện dễ dàng đâu? Không trải qua mấy ngàn năm rèn luyện mưa gió... Làm sao có thể thành tài? Thánh thụ đương nhiên là duy nhất rồi...
Nói đến một nửa, thánh thụ đại nhân lại đổi giọng, gật gù đắc ý, vẻ mặt thổn thức mà nói:
- Thánh thụ là đại thụ, đại thụ thành lão thụ, trải qua gian nan vất vả, mới vĩ đại được như vậy...
Tên này còn biết làm thơ cơ à! Lại còn gieo cả vần nữa! (*)
(*): Thánh thụ thị đại thụ
Đại thụ biến lão thụ
Thụ đắc phong sương ma,
Tài thị tham thiên thụ..."
Thật khiến Quân đại thiếu phải thay đổi cách nhìn...
- Thật không có cách nào đào tạo ra thất thải thánh thụ thứ hai?
Thanh âm Quân đại thiếu trở nên có vẻ rất nguy hiểm. Cứ đảo qua đảo lại Hỗn Độn Hỏa trong tay, vẻ mặt tiếc nuối mà nói:
- Aiz… Vậy ta giữ lại ngươi cũng không còn tác dụng gì rồi. Hôm nay đến đây, đáng ra là muốn mang một gốc cây về, nhưng mà ngươi lớn như vậy, ta làm sao mà mang đi được. Nếu không thể trồng, vậy có nghĩa là ta nhất định không chiếm được thất thải thánh thụ rồi. Không được, thứ ta không có được, làm sao để rơi vào tay người khác. Ngươi đã nói ngươi là gốc cây duy nhất, ta đây sẽ hủy diệt ngươi là xong, kết thúc mọi chuyện, sau ngày hôm nay, thất thải thánh thụ sẽ trở thành lịch sử, không hề thuộc về ai cả...
Nói xong, " hây" một tiếng, giống như muốn đem Hỗn Độn Hỏa trong tay vứt lên... Khả năng chọn mặt mà nói chuyện của Quân đại thiếu cao tới mức nào chứ? Thánh thụ vừa với nói, hắn đã đoán được ngay, mấu chốt để đào tạo một thất thải thánh thụ khác, thánh thụ này nhất định biết, nhưng tên này rõ ràng là chẳng thành thật chút nào...
Nhưng bản thiếu gia bây giờ đang ở bên trong ngươi. Ngươi không thành thật mà được à?
- Dừng tay đại gia! Đại gia, ngươi là đại gia còn không được sao? Ngài ngàn vạn lần đừng có phóng hỏa ah...
Thanh âm Thánh thụ đại nhân trực tiếp hay đổi rồi, sợ tới suýt thì ra cả nước:
- Chúng ta là người một nhà, chuyện gì cũng từ từ nói a, chuyện gì cũng bàn được đều bàn được cả..
- Ai là người một nhà với ngươi hả, thương lượng cái rắm ý! Ngươi đã không thể cho ta một gốc cây thánh thụ, ta cũng không mang ngươi di được. Còn thương lượng cái gì?
Thanh âm Quân đại thiếu rất hung ác, vẻ mặt giận giữ nói:
- Đã không được, vậy thì một nhát chém đôi, con mẹ nó, tất cả mọi người đều không có được!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.