Mục lục
Binh Vương Chiến thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: neverdielove

- Các ngươi nói xem, rốt cuộc tất cả những chuyện này có quá buồn cười không?

Ánh mắt Quân Khương Lâm lạnh lùng nhìn qua đám người cao tầng Tam Đại Thánh địa:

- Hiện giờ các ngươi hãm hại minh quân, làm cho năm nghìn Thánh giả Thánh Hoàng trong vòng hơn ba canh giờ toàn bộ chết trận! ta xin hỏi làm như thế lại trở thành tội nhân cả đại lục! Tam Đại Thánh Địa các ngươi ngoại trừ chụp mũ người khác ra, cũng không còn biết một chút nhục nhã nào sao?

Những người bị hắn nhìn qua, toàn bộ đềi hổ thẹn cúi đầu không đáp.

Lời nói Quân Khương Lâm không có đạo lý sao? Không, những lời Quân Khương Lâm nói ra hẳn là rất có đạo lý!

Đúng là luôn tự cho mình là cao thượng, mới khiến cho Tam Đại Thánh địa rơi xuống nông nỗi như thế này!

- Nếu lần quyết chiến này cuối cùng bị thất bại, văn minh nhân loại cũng bởi vì thế mà lâm vào cảnh suy tàn, như vậy, tội nhân lớn nhất tạo nên tất cả những việc này rốt cuộc là ai?

Quân Khương Lâm hỏi ngược lại:

- Ai mới là thủ phạm làm cho dị tộc nhân xâm nhập vào Huyền Huyền đại lục? Ai mới là người làm cho thực lực trên đại lục trở nên yếu nhược như thế? Là ta sao? Nếu không phải là ta thì rốt cuộc là ai?

- Không phải là ngươi. Là chúng ta mới đúng!

Sắc mặt Cổ Hàn trở nên tùy tụy, thở dài một hơi buồn bực nói:

- Chúng ta chính là tội nhân của cả đại lục!

Ánh mắt sắc bén của hắn đột nhiên trở nên vô thần, ngẩng đầu lên nhìn trời, đột nhiên hắn cười thảm một tiếng nói:

- Hóa ra, người trong thánh địa một lòng chung sức bảo vệ hòa bình hơn vạn năm nay, lại chính là người có tội lớn nhất? thật bi ai biết bao!

Không chỉ có Cổ Hàn, còn có đám người Mạc Vô Danh kia cũng như gặp phải lôi điện oanh kích, lần này bọn họ bị những lời rung động lòng người của Quân Khương Lâm làm cho chóang váng không thôi, trên mặt hoàn toàn không thể hiện được chút thần thái nào.

Nguyên lai, tự xem mình là anh hùng vô danh thủ hộ Huyền Huyền đại lục xong đau đớn thay lại còn có một thân phận khác là – làm nơi dị tộc luyện binh!



Làm cho đám biến thái hỗn tạp này càng thêm sắc bén, cường đại, cũng là vì việc này mà làm cho Huyền Huyền đại lục trở nên sa đọa!

- Chẳng lẽ một vạn năm nay đều là sai sao?

Cổ Hàn im lặng thở dài, không biết là hắn đang hỏi người khác hay là hỏi chính mình, thanh âm mơ hồ như chính hắn cũng mơ hồ không nghe thấy.

Sau đó hắn khẽ xoay người, chậm rãi bước đi, hướng về phía xa xa không dấu chân người mà bước đi từng bước một, thẳng đến một chỗ trống rỗng xa xa, hắn khẽ nhắm mắt lại khoanh chân ngồi xuống không nhúc nhích.

Mai Tuyết Yên khẽ nhíu mày, tĩnh tâm suy tư về những lời Quân Khương Lâm vừa nói. Những lời Quân Khương Lâm là chính xác sao? Hiển nhiên là chính xác nhưng cũng không phải là chính xác tuyệt đối ít nhất cũng không hoàn toàn!

Hơn vạn năm nay, Tam Đại Thánh Địa yên lặng nỗ lực, toàn tâm toàn ý thủ hộ toàn bộ nhân loại của Huyền Huyền đại lục, phần công lao này bất luận là ai cũng không cách nào gạt bỏ! dù có nhắm mắt lại cũng không có thể phủ nhận toàn bộ, bất luận là ai cũng không thể!

Nhưng cũng chính là do Tam Đại Thánh Địa vô cùng xem trọng tầng công tích này, phần quang vinh này, vì muốn hưởng thụ vinh hạnh đặc biệt này mà thi triển ra vô số thủ đoạn, cuối cùng làm cho thực lực tổng thể của Huyền Huyền đại lục trở nên yếu kém! Con người một khi đứng ở trên cao liền bắt đầu tự cao tự đại!

Người trong Tam Đại Thanh Địa vì muốn bảo trì địa vị cao thượng của mình, không hi vọng có bất kì người nào, thế lực nào phân chia thành quả của họ, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào đả kích các thế lực khác.

Trên thực tế, ngoài Tam Thánh, Thiên Phạt hung ra, Huyền Huyền đại lục từ trước đến nay cũng không có một thế lực nào mạnh mẽ quật khỏi. Bởi vì Tam Đại Thánh Địa ka quyết không để cho một thế lực lớn nào xuất hiện thêm nữa, đem bọn chúng mạnh mẽ diệt trừ. Thiên Phạt sở dĩ có thể may mắn thoát khỏi, cũng bởi vì bọn chúng không phải là nhân loại, vĩnh viễn khống thể chia sẻ vinh hạnh là người thủ hộ nhân loại, mới có thể may mắn kéo dài từ trước đến nay, đến khi Quân Khương Lâm xuất hiện!

- Không cần tiếp tục suy nghĩ nhiều như vậy đâu, cái này cũng chỉ làm khó cho nàng mà thôi.

Quân Khương Lâm nhìn nàng nói:

- Cái gọi là tốt xấu đúng sai sao có thể dễ dàng mà định luận như vậy? Cho đến bây giờ cũng không thể bởi vì một người nói mà định ra, công tội muôn đời chẳng qua cũng chỉ là phù du.

Đúng sai cũng chỉ là do nhận loại chúng ta ngu muội từ tìm một lý do thuyết phục chính bản thân mình mà thôi.

Thân hình Mai Tuyết Yên khẽ chấn động, chăm chú nhìn hắn, tâm tư không ngừng rung động.

Trận chiến vừa rồi thực ra pháp lực của ta cũng đã cạn kiệt rất nhiều, cần phải nghỉ ngơi một hồi. để phòng ngừa vạn nhấ...tQuân Khương Lâm nói:

- Chuôi kiếm này, nàng cầm lấy đi, nếu có ngoại tộc đến xâm phạm, ngươi chỉ cần đem nó xuất ra là được rồi, tin tưởng nó có sẽ có năng lực ứng phó với phần lớn các nguy cơ.

Quân Khương Lâm khẽ đảo tay, một tia lưu quang chợt lóe lên, Viên Hoàng chi huyết xuất hiện trên tay hắn, khinh minh một tiếng tự động bay vào trong tay Mai Tuyết Yên, kiếm phong phát ra, cứ như vậy biểu hiện ra một tư thế của kẻ ăn trên ngồi trước!

Trong lúc này, Mai Tuyết Yên có một loại cảm giác vô cùng kỳ quái. Tựa hồ như thanh kiếm này đang chào hỏi mình, thậm chí trong tâm mình như mơ hồ nghe thấy:

- Này, mỹ nữ mạnh khỏe a.

Mai Tuyết Yên tuyệt đối có thể khẳng định, lúc này không có bất kỳ một thanh âm nào phát ra, nhưng cái thanh âm kia, đúng hơn là cảm giác kia như đi thẳng vào trong tâm mình. Khiến cho nàng mơ hồ cảm nhận được chứ không phải là nghe được!

Mai Tuyết Yên cả kinh nhìn về chuôi kiếm này, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc không thể tin.

- Mỹ nữ không cần nhìn như vậy a, đích thực chính là ta đây.

Hào quang trên thân kiếm một lần nữa chợt lóe lên, tựa hồ như một tiểu hài tử bướng bỉnh mở to hai mắt mà nhìn. Ngay cả trong lòng Mai Tuyết Yên cũng cảm nhận được điểm này.

Trong lòng Mai Tuyết Yên càng thêm rung động, chỉ thấy bàn tay khẽ run lên, thân kiếm như là rớt xuống đất.

Nàng vội vàng quay đầu nhìn Quân Khương Lâm, nhưng lúc này mới phát hiện ra, Quân Khương Lâm đã biến mất không còn tung tích.

Viêm Hoàng chi huyết lúc trước, hấp thu không biết bao nhiêu thiên địa linh khí, sau đó lại thôn phệ tinh huyết của một vị Thánh Quân, chỉ riêng về chiến lực cũng đã vượt qua Quân Khương Lâm, đương nhiên là không nói đến thần thông pháp thuật, nếu không chỉ cần Quân đại thiếu xuất ra ngũ hành thần thông, thì có thể dễ dàng chế phục được Viêm Hoàng chi huyết.



Nhưng thần thông khắc chế này cũng chỉ tồn tại trên người Quân Khương Lâm, lấy thực lực trước mắt của Viêm Hoàng chi huyết, cao thủ thánh quân tam cấp trở xuống căn bản là nó không để vào trong mắt, lấy Cổ Hàn mà so sánh, dù cho hắn có dốc toàn lực cùng Viêm Hoàng chi huyết tranh đấu, cũng khó mà chiếm được tiện nghi, thậm chí chỉ cần không cẩn thận một chút liền có thể vẫn lạc ở dưới Viêm Hoàng chi huyết!

Có nó thủ hộ đám người Mai Tuyết Yên, Quân Khương Lâm quả thật rất yên tâm.

Cho nên hắn cũng không chậm trễ, nhanh chóng tiến vào bên trong Hồng Quân Tháp chữa thương, việc quan trọng trước mắt chính là nhanh chóng chửa thương!

Mai Tuyết Yên luôn ở một chỗ cùng với Quân Khương Lâm, từng vô số lần nhìn thấy Viêm Hoàng chi huyết, đối với chuôi kiếm này có thể nói là cực kỳ quen thuộc. nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ đến chuôi kiếm này lại yêu dị đến mức như vậy.

- Đây còn là kiếm sao? Đây quả thật là yêu tinh, yêu kiếm, ma kiếm…mới đúng.

- Ai nha, mỹ nữ, tuy rằng bản thân kiếm ta vốn anh tuấn tiêu sái, thân hình tuyệt mĩ, ai gặp cũng thích, hoa thấy hoa si, thật là khiến cho người ta vừa gặp đã yêu, nhất kiến khuynh thành, tái kiến khuynh nhân quốc, mỹ nữ ngươi cũng không cần phải như vậy a….

Viêm Hoàng chi huyết vốn định xưng là " bổn đại gia" nhưng chợt cảm thấy xưng hô với một tuyệt thế mỹ nữ là bổn đại gia có chút không ổn, còn nữa mỹ nhân trước mắt còn có quan hệ thân thiết với chủ nhân của mình, nếu mình hung hăng càn quấy thì sẽ nhận lấy một hậu quả thật nghiêm trọng, liền biết điều sửa lại cách xưng hô.

- Thật sự là ngươi đang nói chuyện! Ân, ý ta là là ngươi đang liên hệ với ta?

Đôi mắt xinh xắn của Mai Tuyết Yên chợt mở to, nhịn không được xác định thêm một câu.

- Ai…

Viêm Hoàn chi huyết thở dài một tiếng:

- Mỹ nữ tỷ tỷ a, ngươi có thể nói ra lời như vậy sao, nói thế nào thì chúng ta cũng là người quen cũ… lúc trước gặp mặt không chỉ một hai lần. ngươi lại có thể có thể nói ra một lời… một lời xa lạ như vậy. Thật làm cho ta mất hứng, làm cho kiếm ta thật sự rất thương tâm…

Nói xong, từ trạng thái như muốn rơi xuống khỏi tay Mai Tuyết Yên, khẽ chuyển mình một cái, giữa không trung phát ra một đường kiếm quang, hình thành một đóa hoa sen thật lớn, hoa sen càng lúc càng nở rộ ra, xa hoa, làm cho người ta không thể nhìn tiếp.

Chuôi kiếm này lấy hành động thực tế để bày tỏ buồn bực trong người.

Tiếp sau đó, mũi kiếm khẽ chúc xuống, " Vút" rơi thẳng xuống, ngay tại trong lòng bàn tay của Mai Tuyết Yên. Lấy mũi kiếm sắc bén của Viêm Hoàng chi huyết, cứ như vậy mà rơi thẳng vào trên tay Mai Tuyết Yên, ngay cả một chút cảm giác đau đớn, Mai Tuyết Yên cũng không cảm nhận được!

Tình cảnh này, ở trong mắt người ngoài, đúng là Mai Tuyết Yên đang cầm bội kiếm của Quân Khương Lâm, một phần diễn xuất đầy hoa lệ và kích thích, không khỏi làm cho người ta tán thưởng, quả nhiên là tuyệt thế vô song! Làm cho người ta không thể không phục…

- Mỹ nữ tỷ tỷ, lúc này đã tin chưa? Cạc cạc cạc cạc, kiệt kiệt kiệt kiệt…

Viêm Hoàng chi huyết ở trong ý thức đắc ý cười to, đương nhiên là bắt chước thanh âm của Quân Khương Lâm, người mà hắn quen thuộc duy nhất cũng chỉ có Quân đại thiếu gia mà thôi, cho dù có muốn bắt chước người khác cũng không thể nào bắt chước được.

Mai Tuyết Yên rốt cục cũng tin tưởng, tuy rằng trong lý trí đã muốn thừa nhận rồi, nhưng trên tình cảm vẫn còn một chút mộng mị, giống như đang nằm mơ, lại không nhịn được cảm thán nói:

- Ngươi bắt chước thanh âm của Mạc Tà cũng thật giống a, ta vừa rồi cứ tưởng là Mạc Tà đang chọc ghẹo ta.

Tự nhiên thanh âm của nàng chợt giảm xuống.

Bằng không để người khác nghe được, còn tưởng là vị hoàng giả thiên phạt này bị bệnh thần kinh…

- Hiển nhiên, thanh âm người này ta không muốn bắt chước cũng không được, như vậy thật là uổng phí công lao hắn ngược đãi ta nhiều lần như vậy, ngươi không biết a, lúc trước…

Thanh âm Viêm Hoàng chi huyết sau lúc đắc ý càng về sau vừa nghĩ lại chuyện cũ lại một mảnh thổn thức…

- Ân, Mạc Tà có ngược đãi ngươi sao? Mai Tuyết Yên kinh ngạc hỏi.



- Ai, nghĩ lại chuyện cũ mà kinh sợ, mỗi lần nhớ lại đều là huyết lệ a…

Thanh âm Viêm Hoàng chi huyết thật đáng thương như thúc dục người ta rơi lệ:

- Một búa, một búa, lại một búa, thật là muốn giết người ta a…

Mai Tuyết Yên đảo khinh thường nhìn nó? Đây là cái hắn gọi là ngược đãi sao? Ngươi muốn trở thành một thanh kiếm? nếu không phải một búa rồi một búa khổ luyện? ngươi làm sao mà thành?

Bất quá vẫn an ủi nó:

- Hắn làm như vậy, kì thật cũng là… Cũng là vì muốn tốt cho ngươi…

- Ô ô… Ta biết, ta hiểu được. nhưng mà ta thật sự rất đau a, không phải là giả đau a…

Viêm Hoàng khóc lóc thảm thiết nói.

Mai Tuyết Yên im lặng không nói gì.

Chuôi kiếm này cảm xúc thay đổi rất nhanh. Một khắc trước khóc lóc nỉ non, lại đột nhiên cao hứng phấn chấn đứng lên:

- Ân mỹ nữ, nếu không như vầy, ta chở ngươi, chúng ta bay một vòng đi đổi gió!

- Chở ta bay một vòng đi đổi gió?

Mai Tuyết Yên như muốn ngất, như thế nào chở, cái gì gió đâu?

Viêm Hoàng chi huyết như thế nào thủy chung cũng chỉ là một thanh kiếm, nếu thế thật là tốt… đi lên…

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK