Mục lục
Binh Vương Chiến thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: Dakbring

Biên Dịch: nhatky

- Ừ ừ, đúng là không đúng rồi. Bọn chúng vốn không thể dễ chết vậy chứ!

Hùng Khai Sơn sờ cắm nói:

- Đã tới được cảnh giới Tôn Giả, tuy đối mặt Thánh Giả Thánh Hoàng tuyệt không có cơ hội thủ thắng, nhưng cho dù vậy, cũng không đến nỗi xoạt một cái là chết. Nếu là thật sự không chịu nổi, tiểu tử cùng ta giao thủ đó đã sớm xong đời.

- Càng không cần nói đa số là ngoài ý muốn bị quét trúng một đao, lại ngoài ý muốn mà xong đời còn nhiều hơn…

Ưng Vương bổ sung.

- Nếu thật đúng là như thế… Đám tạp chủng này thật đúng là không thích hợp quần chiến, ít nhất là không thể dùng cái ẩn thân thuật chết tiệt kia trong hỗn chiến!

Hùng Khai Sơn hai mắt sáng bừng.

Vừa rồi giao đấu với Hạ Xuyên Phách Qua, có thể nói là hắn đã dùng hết sức chín trâu hai hổ, lại thủy chung không thể gây rắc rối cho đối phương, thậm chí nếu không phải nhớ kỹ lời Quân Khương Lâm dặn dò, chưa nghĩ thắng mà phải lo bại, thận trọng tử thủ, chưa chắc đã có thể toàn thân trở ra.

Nếu là đám Quỷ Nhẫn đó quả thật không thích hợp quần chiến, hay là không thể trong đám hỗn chiến thi triển ẩn thân thuật chết tiệt nọ, vậy trận chiến này, bên ta dùng chiến thuật kéo dài có khả năng tranh thủ được thời gian ắt hẳn phải tăng số quân ra quần chiến.

- Tuy rằng như thế, chúng ta cũng không thể lạc quan mù quáng… Đám tạp chủng này cố nhiên không thích hợp quần chiến, nhưng chúng ta nếu muốn trong chiến đấu giết chết hoặc là thương tổn bọn chúng, cũng cần phải có may mắn. Vả lại theo số người của bọn chúng càng ít, xác suất chúng ta đắc thủ cũng càng thấp! Dù sao chúng ta căn bản là không biết đám tạp chủng này núp ở chỗ nào.

Ưng Vương sắc mặt trầm trọng nói:

- Còn nữa, ta tuy rằng phát hiện điểm này, nhưng trước mắt vẫn không nghĩ ra thủ đoạn hữu hiệu đem khuyết điểm đối phương lợi dụng tốt nhất. Nếu là có đại tỷ hoặc là tỷ phu ở đây thì tốt rồi, nói đến trí tuệ chiến trường, bọn họ mới chân chính là đại tông sư.

- Mấy tên gia hỏa này mà cũng xứng để cho đại tỷ cùng tỷ phu đích thân ra tay sao?

Hùng Khai Sơn khinh thường nói:

- Nếu là không gặp phải cái thứ ẩn thân đáng ghét này lão tử một người có thể đánh mười tên bọn chúng!

Ưng Vương bĩu môi, khoanh tay lặng im, cứ mặc cho Hùng Khai Sơn đánh rắm. "Người ta có được siêu cấp kỹ năng gần như nghịch thiên, chính là lấy nhỏ đánh lớn, ngươi lại muốn người ta không dùng? Đổi lại là ngươi thì ngươi không dùng sao?"

Ưng Vương biết được, chính mình nếu tiếp tục cùng Hùng Vương ở chung một chỗ chỉ sợ chỉ số thông minh của mình cuối cùng sẽ tuột dốc không giới hạn… Nhịn không được lén lút nhích ra ngoài từng bước, rời xa tên khó dạy này, vạn nhất thực sự phải biến thành cái dạng trong đầu chỉ toàn đá tảng, cơ bắp, tương hồ chẳng hạn, đúng là chết còn sướng hơn…

Bọn hắn âm thầm thương nghị, cân nhắc làm sao lợi dụng phát hiện này, còn dị tộc nhân bên đối diện, cũng là xì xào bàn tán.

Song phương giằng co lẫn nhau như hổ rình mồi, nhưng chiến cuộc lại ngoài ý muốn lâm vào trạng thái tạm thời ngừng chiến!

Không thể phủ nhận Thiên Phạt Hùng tộc lần này thể hiện ra chiến lực siêu cường cùng với dùng thủ đoạn sát lục lôi đình phích lịch đã chấn nhiếp được đám dị tộc nhân đứng quan sát tràng đồ sát ở xa kia!

Cả một vạn người a!

Nếu là từ trong đó tách đôi ra, chính là hai vạn người hoàn hoàn chỉnh chỉnh a.

Cứ như vậy biến thành mảnh vụn trên đất!

Hơn nữa, cả quá trình mọi người đều tận mắt nhìn thấy!

Cái này đập vào mắt thì khủng bố cỡ nào?

Có một ít dị tộc nhân liên thể nữ tính đã bắt đầu nôn mửa…

Thượng Xuyên Phách Khố ngơ ngác nhìn về vũng bùn phía trước hình thành từ mảnh vụn huyết nhục, sắc mặt xanh mét ban đầu hiện tại đã muốn chuyển sang trắng bệch. Trong ánh mắt lóe ra thống hận khó nói, còn có… sợ hãi!

Trong trận núi lửa đột ngột bùng nổ vừa rồi, bộ lạc bọn hắn tổn thất lại vô cùng khách quan, cao thủ dị tộc chính là lo cho mạng sống mình nhất, đại nạn rơi xuống liền lo cho bản thân bỏ chạy trối chết. Tuyệt đại bộ phận còn lại là người già yếu trong tộc cơ hồ đều chết dưới đá vụn tập kích!

Mà gần một vạn người trước mắt này có thể nói là thực lực cuối cùng của Thượng Xuyên gia tộc, đồng thời cũng là lực lượng tinh nhuệ nhất, nếu không như thế nào tùy tiện một người cùng có được thực lực cửu cấp nhẫn giả. Nhưng, với thực lực như vậy, lại trong thời gian trước sau không đến một nén nhang, trừ bỏ không đến năm mươi tên U Minh Quỷ Nhẫn còn giữ được mạng, phần còn lại, toàn bộ đều xong đời!

Từ giờ trở đi, Thượng Xuyên gia tộc có thể tuyên bố diệt vong!

Những người còn lại như bọn chúng, kết quả tốt nhất cũng chỉ có thể trở thành gia tộc phụ thuộc!

Mà trước mặt ba nghìn chiến sĩ Hùng tộc hùng tráng này, trong mắt Thượng Xuyên Phách Khố, đã trở thành một đạo tường thành sắt thép không thể phá hủy, không thể vượt qua!

Thượng Xuyên Phách Khố tuyệt đối tin tưởng, đối mặt với những chiến sĩ như vậy, cho dù là tập trung toàn bộ lực lượng tinh nhuệ của mười đại bộ lạc phụ cận chính diện đột phá, cho dù cuối cùng có thể đột phá, cũng cần phải trả một cái giá khó có thể tưởng tượng!

Ở phía sau, bộ mặt Đức Khố Bộ Thưởng có chút run rẩy, mơ hồ cảm thấy môi phát khô, cảm giác khô cạn đến mức hít thở không thông. Hắn hít một hơi thật sâu, mới chậm rãi khôi phục lại.

Tọa sơn quan hổ đấu đúng là ý tưởng tốt đẹp không thể nghi ngờ, nhưng như thế nào mà song phương đối chiến lại là một bên hổ một bên mèo đây?

Hoặc giả là một bầy hổ đánh một bầy mèo?

Ở bên cạnh hắn, những cao thủ Quỷ Nhẫn lúc trước đã cực lực khuyên hắn cùng Thượng Xuyên gia tộc liên thủ đột phá cũng là một đám há to miệng không thể tin vào mắt mình, cứ nhìn về phía trước trong mắt mơ hồ lộ ra vẻ sợ hãi, tự đáy lòng thầm nhủ may mắn!

"Vừa rồi… may mà không đi lên! Vẫn là gia chủ nhìn xa trông rộng, thật sự là anh minh mà!"

Nhất thời hơn mười đạo ánh mắt sùng bái tới cực điểm tập trung vào Đức Khố Bộ Thưởng. Đức Khố Bộ Thưởng bị ánh mắt như vậy nhìn, vốn là phải cảm thấy lâng lâng mới đúng, nhưng hiện tại hắn chỉ cảm thấy trong lòng lạnh run, bối tâm lạnh ngắt.

"Thượng Xuyên gia tộc vậy là xong rồi, việc này đối với chính mình mà nói quả thật là chuyện tốt, nhưng mà… Tiếp theo phải đối mặt với đám chiến sĩ Hùng tộc hung tàn này, chính là nhiệm vụ của Đức Khố gia tộc mình. Mình có thể ngăn cản sao? Hoặc là nói, chính mình có năng lực để có thể chiến thắng bọn hắn, mở ra Huyền Huyễn đại môn cùng nhau tiến vào, khai phá con đường quang minh này sao?"

Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu! (bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau). Chắc chắn hoàng tước là kẻ có lợi nhất, nhưng bọ ngựa kia lại là một con bọ ngựa có lực sát thương dị thường đến kinh người! Kết quả của chim sẻ rốt cuộc sẽ thế nào?

Nhìn lại phía đối diện là Hùng Khai Sơn kiệt ngạo bất tuần, xen lẫn với ánh mắt dày đặc sát khí hung tàn, Đức Khố Bộ Thưởng lần đầu tiên có cảm giác hối hận.

Lúc này, Hùng Khai Sơn và Ưng Vương đã thương nghị xong, đột nhiên sải bước đi lên vài bước, trừng mắt phẫn nộ quát:

- Đám tạp chủng ngoại tộc bên kia, còn ai dám ra chiến không? Gia gia ta đây vừa rồi giết còn chưa đã!

Một tiếng quát vang lên, kinh động lòng người, khí thế hùng hồn đến cực điểm, tựa hồ núi lửa cách đó không xa cũng vì một tiếng quát này của hắn mà chấn động, phun ra đúng là mạnh hơn một chút.

Nhất phu đương quan vạn phu mạc tồi!

Nhất nhân chi lực đính thiên lập địa! (DG: một người giữ cửa vạn người khó qua - lấy sức một người đội trời đạp đất!)

Giờ phút này, thân hình hùng vĩ dị thường Hùng Khai Sơn đứng ở đây, có thể nói là thuyết minh chính xác hai câu vừa rồi!

Chứng kiến Vương giả bản tộc uy mãnh như thế, anh hùng cuồng bá như thế, bị hắn kích thích dâng trào chiến ý, ba nghìn chiến sĩ Hùng tộc đột nhiên cảm thấy trong lòng ngực một hồi nhiệt huyết sôi trào! Không hẹn mà cùng hướng phía trước bước một bước!

Ba nghìn bàn chân đồng thời dậm xuống đất, phát ra một tiếng ầm thật lớn, chung quanh ba nghìn người, bụi đất bốc lên tận trời giống như là sương khói!

Ba nghìn người đồng thời quát:

- Còn ai dám ra chiến? Gia gia ta đây giết còn chưa đã!

Ba nghìn chiến sĩ này, thực lực kém nhất cũng là Tôn Giả nhất cấp! Lúc này đồng thời vận khởi Huyền công hét lớn một tiếng, quả nhiên là trời long đất lở, nhật nguyệt vô quang! Giống như một đám chiến thần viễn cổ, mạnh mẽ chui khỏi mặt đất, xuất hiện giữa thiên địa, mở lớn miệng lộ ra răng nanh dữ tợn!

Bên đối diện, theo tiếng quát lớn này, Thượng Xuyên Phách Khố cùng Đức Khố Bộ Thưởng chỉ cảm thấy một đám cát bụi ập thẳng vào mặt, miệng mũi trong một lúc cùng ngạt thở. Nhịn không được từng bước lui lại!

Lão thiên ơi, sau một trận huyết tinh đồ sát như vậy, cư nhiên còn bảo chưa đã? Đối phương rốt cuộc là cái dạng gì đây!

Cũng không chỉ là gia chủ hai tộc, toàn bộ dị tộc nhân, cũng đạt đến con số mấy vạn, đúng là nhất tề lui về sau mấy bước!

Hét lớn một tiếng, mấy vạn ngoại tộc cùng lúc thối lui!

Cái này là uy phong cỡ nào!

Thiên hạ ai có thể chịu nổi chứ?

Đúng lúc này, đột nhiên tiếng gió "ù ù" chợt vang lên, mà thanh thế lại càng lúc càng lớn, hai bên nhân mã hầu hết đều kinh ngạc ngửa đầu nhìn, đã thấy gió tây nam đang vù vù cuồng bạo, trong lúc đó lại vô thanh vô tức đổi hướng thổi.

Biến thành gió đông bắc!

Gió tây nam rõ ràng còn đang thổi mạnh, nhưng gió đông bắc lại càng lúc càng mãnh liệt, giữa không trung hai đám mây một nam một bắc, đều bị sức gió thúc dục, cuồng mãnh va vào nhau!

Một tiếng sét chấn thiên liệt địa, sau đó là mưa đá to như nắm tay tận lực đổ ập xuống!

Chiến sĩ Ưng tộc bây giờ đã điều tức xong, xếp thành hàng ở phía sau Hùng tộc, lẳng lặng mà đứng. Lấy công lực của bọn hắn, trận mưa đá này tuy rằng đột ngột, thanh thế cũng không nhỏ, nhưng đối với họ mà nói thì hoàn toàn không chút khó chịu, mặc từng hạt từng hạt đá đập lên người.

Nhưng dị tộc nhân bên phía Đức Khố Bộ Thưởng kia lại không được như vậy. Nhân thủ của bọn hắn cho dù có xông lên liên miên không dứt, cũng chỉ trong chốc lát công phu, cũng đã tụ tập không dưới bốn năm vạn người, trong đó cao thủ tự nhiên là không ít, nhưng thực lực tương đối bình thường lại chiếm đại đa số!

Đối mặt "thiên tai" đột ngột khó phòng ngự như thế này, càng bởi vì nhân số dày đặc, hoàn toàn không có đường nè tránh, sau tia sét thì một trận ồn ào, rất nhiều người đầu đều bị nện không chừa chỗ nào, trong đó có một ít người còn bị nện đến đầu đầy máu tươi, chảy xuống đầm đìa.

Nhưng song phương đều không có chú ý việc đó, chính là không hẹn mà cùng theo dõi biến hóa trên không trung.

Bởi vì trận mưa đá bỗng nhiên rơi xuống này thật là không có đạo lý.

Quá hoang đường!

Nhưng mà thật sự việc vớ vẩn như thế, lại xuất hiện trước mắt mọi người!

Không chỉ vậy, việc gió tây nam cùng gió đông bắc đồng thời thổi mạnh, lại phát sinh va chạm kịch liệt, mọi người đồng dạng là chưa bao giờ thấy qua, ngay cả nghe cũng là chưa bao giờ nghe qua.

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Mưa đá kịch liệt rơi xuống một chút, liền ngưng.

Tình hình như thế, giống như là ông trời nổi giận, cầm một cái bồn lớn trực tiếp tạt xuống, không chừa lại chút nào bên trong.

Mặc dù trận mưa đá này cuối cùng cũng tạnh, nhưng trên mặt đất lại chồng chất một tầng các hạt mưa đá lớn nhỏ thật dày, phát sáng lấp lánh. Chỉ là nơi này độ ấm thật sự cao, không khí bên trong nóng đến cực điểm, toàn bộ các hạt mưa đá cấp tốc hòa tan, hợp lại thành các vũng nhỏ, rồi liền lập tức hóa thành thanh yên vụ khí, cực kỳ nhanh chóng bốc hơi bay lên trên không, hình thành một màn mây mưa thật dày!

Gió tây nam còn đang gào thét, hiển nhiên lực lượng phía sau còn nhiều, nhưng mọi người hầu hết đều cảm thấy rõ ràng, gió đông bắc vốn không nên xuất hiện kia cũng thay đổi theo, càng điên cuồng thổi vù vù!

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK