Trong lòng tất cả mọi người đều hiện lên cùng một ý nghĩ như vậy... Thánh hoàng thiên kiếp? Nàng chỉ là một tôn giả cấp hai nho nhỏ, làm sao có thể đủ sức chống đỡ Chỉ sợ rằng một khi tiếp xúc, sẽ hóa ngay thành một làn khói ….
Miêu phu nhân hai mắt mở thật to, chỉ kịp rên một tiếng trong cổ họng, thân thể vô lực ngã xuống...
Miêu Hoàn Vũ ngơ ngác nhìn bầu trời đen kịt sau tia chớp chói mắt kia, đột nhiên nhắm thật chặt hai mắt, ngửa đầu hướng lên trời, không kìm lòng được, hai hàng nước mắt theo khóe mắt mà tràn ra
- Tiểu Miêu...
Tào Quốc Phong và bảy người của Bạch Kỳ Phong đằng đều đang há hốc miệng, lặng im như bức tượng, trong mắt mỗi người, đều là một mảnh u ám tuyệt vọng! Quân Dạ tiểu tử này, ngươi thật là khờ!
- Không!
Miêu Kinh Vân điên cuồng hét lên một tiếng, thân thể như tên đã rời cung, muốn chạy ngay ra ngoài!
- Đợi đã! Nhìn xem!
Chính là vị Thánh tôn tứ cấp, người lúc trước cướp được Thông Thiên ngọc kia, đã kịp kéo y lại. Tu vi của ông ta cũng vào hàng đứng đầu. Chỉ thấy ánh mắt của ông nhìn chằm chằm vào bầu trời đen kịt, chậm rãi nói:
- Kiếp vân còn chưa tan! Ngươi vội cái gì!
- Kiếp vân chưa tan? Kiếp vân chưa tan? Kiếp vân chưa tan?
Miêu Kinh Vân sững sờ, ngẩng đầu thật nhanh nhìn lên bầu trời.
Chỉ là ba lần lặp lại một câu nói, lại như chất chứa đủ loại tâm tình, trải qua từng cung bậc, nghi hoặc, bất ngờ cùng rung động! Thậm chí là không dám tin vào mắt mình!
Tia sét thứ tám ẩn chứa uy lực đáng sợ đã qua rồi, dưới tia sét uy lực như vậy, Miêu Tiểu Miêu chắc chắn không thể may mắn mà thoát ra ngoài. Nhưng mà, mây kiếp tại sao còn chưa tan?
Bên trên bầu trời cuồng phong gào thét, mưa to như trút nước, sắc trời càng ngày càng âm u! Đúng vậy, mây kiếp chẳng những không tiêu tan, mà đang dày đặc thêm, dường như lại gần mặt đất thêm một chút...
Tất cả những thứ này nói lên, thiên kiếp thật sự chưa dừng lại, mà còn đang tiếp tục…
Một tiếng vang rợn người nổi lên giữa không trung, một tia sét vừa thô vừa to dần dần thành hình. Ngay lúc ấy, không chờ đi qua đám mây kia, bổ thật mạnh xuống...
Ngay sau đó, hàng loạt tia sét cũng ở trong đám mây giao động, sau đó không ngừng hạ xuống, không để cho người độ kiếp kịp trở tay. Giống như là ông trời bị chọc giận vậy, trong thời gian chỉ đủ thở dốc vài hơi mà đã có tổng cộng hơn mười tia lôi kiếp giáng xuống!
Tất cả mọi người trong Huyễn Phủ lập tức đều ngơ ngẩn!
Cái này rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Lôi kiếp kia cấp độ càng này càng tăng, tia sau mạnh hơn tia trước, uy lực cũng lớn hơn. Càng là những tia về sau thì càng to như lu nước, bá đạo vạn quân(*) mà ầm ầm đánh xuống. Hết tia này tới tia khác không ngừng, cứ cho rằng nơi độ kiếp có là một tòa núi lớn, chỉ sợ cũng đã sớm bị san bằng thành đất trống, mà cũng có thể đã thành cả hồ nước sâu rồi. Vậy thì Miêu Tiểu Miêu đang độ kiếp ở đó giờ ra sao? Còn có thể chống đỡ nổi không?
Bá đạo vạn quân(*): sức mạnh tựa như vạn quân
Tình hình trước mắt tuy không quá lạc quan, nhưng mà thiên kiếp còn chưa tan đi, cũng chính là Miêu Tiểu Miêu vẫn còn độ kiếp, còn chưa chết!
- Không phải bây giờ ta đang nằm mơ chứ?
Miêu Kinh Vân sững sờ nhìn bầu trời, rơi vào trong sự mơ hồ không thể tin được. Y vô thức mà đưa tay giật nhẹ ria mép trên của mình, rõ ràng là đau đến mặt mày run rẩy, nhưng cứ như còn chưa tỉnh hẳn, lại nhéo thật mạnh vào bắp đùi một cái, sau đó mới quay đầu nói:
- Đây không phải là thật...
Chỉ là vừa quay đầu lại, liền thấy mọi người ở sau cũng lộ ra biểu cảm giống hệt mình... Thậm chí, so với mình còn khoa trương hơn. Cả một đám người nhìn đờ ra, mấy trăm đôi mắt chụm lại như xem chọi gà. Nhất là mấy người xếp hạng Thánh Tôn thì càng khiếp sợ. Những tia chớp kia càng về sau càng kinh khủng, cứ cho là Thánh tôn cấp cao chỉ sợ cũng không dễ ứng phó! Miêu Tiểu Miêu... Nàng đã làm thế nào mà chống đỡ qua được?
Nguyên nhân của tất cả những việc này là gì?
Thực ra là ai trợ giúp nàng? Nếu nói là tia sét thứ tám cấp độ Thánh hoàng vừa rồi có thể là có một vị Thánh hoàng nào đó ngoài ý muốn đi vào nơi Miêu Tiểu Miêu chịu thiên kiếp, làm cho lôi kiếp biến dị. Vậy thì những tia sau này phải giải thích thế nào đây? Đó rõ ràng là có người độ kiếp đang tự mình chống đỡ mà!
Nghi vấn chồng chất nghi vấn, chắc chỉ có thể đợi Miêu Tiểu Miêu trở về mới có thể hỏi rõ... Bởi vì dưới tình huống lúc này, cũng không có ai dám đi qua.. Nói đùa sao! Với cấp độ sức mạnh của mấy tia chớp kia, cho dù mức độ sét không mạnh lên thì vị Thánh tôn cấp bốn kia nếu có đi đến đó, cũng chỉ có thể bị bổ cho chín trong xém ngoài, chật vật chạy trốn mà thôi. Thế thì mấy người dưới cấp Thánh tôn thì đi qua làm gì? Chỉ một chốc sẽ lập tức biến thành tro rồi...
Miêu Tiểu Miêu kêu khóc thảm thiết, quên đi chính mình còn đang độ kiếp, quên đi chính mình đang đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết, hoàn toàn quên đi hết thảy xung quanh mình. Quân Dạ của nàng, vì cứu nàng mà hy sinh bản thân! Chỉ cần nghĩ tới đó, Miêu Tiểu Miêu đã cảm thấy chính mình đã sống không bằng chết, một nỗi đau tột cùng trỗi dậy từ sâu trong lòng...
- Hu hu... Oa... không phải ta đã nói chàng không được qua đây hay sao, hức hức... Tại sao chàng không nghe lời ta, ta chết đi, chàng còn có thể sống tiếp, nhưng mà chàng chết rồi, chàng bảo ta phải sống thế nào đây? Chàng nói cho ta biết, nói cho ta biết đi!
Miêu Tiểu Miêu khóc đến ruột gan đứt từng khúc, bàn tay nhỏ bé vô thức mà đánh lên người đang nằm trong lòng...
Đột nhiên, giữa không trung lại có vầng sáng chói mắt nhấp nhoáng, theo sau đó là một tia sét ầm ầm đánh xuống. Miêu Tiểu Miêu nhất thời quên đi khóc lóc, đây là có chuyện gì vậy?
Đúng rồi, Mạc Tà thay ta mà chết, nhưng lôi kiếp còn chưa chấm dứt mà!
Như vậy cũng tốt! Cứ để cho ta và Quân Dạ, dù là dương gian hay âm tào đều cùng một chỗ, Hoàng Tuyền gặp lại!
Miêu Tiểu Miêu buồn bã mà nhắm mắt lại, huyền khí còn sót lại cũng tan đi nhiều, không chống cự mà đối diện vơi tia chớp đột nhiên xuất hiện kia...Động tác duy nhất của nàng, chỉ là đem hai cánh tay ngọc ôm thật chặt lấy "thi thể" ở trong lòng...
"OANH!"
Mặt đất rung lên một cái, nhưng kỳ lạ ở chỗ, vào thời điểm mấu chốt, Miêu Tiểu Miêu cho dù không chống cự cũng không hóa thành tro! Thậm chí thân thể hai người căn bản không có phản ứng gì, ngay một chút rung động đều không có...
Đã có chuyện gì xảy ra đây?
- Ách... Thật chặt... nhẹ chút nào... Nàng ôm chặt quá ta thở không nổi, nàng muốn mưu sát chồng đấy ư.
Miêu Tiểu Miêu đang ngạc nhiên mở to hai mắt, đột nhiên cái " thi thể " trên người kia lại gian nan mà thở hổn hển, một luồng hơi ấm nóng phả ra trên cổ nàng, dường như để nói ra những lời này thực sự rất khó khăn...
Đôi mắt đẹp của Miêu Tiểu Miêu thoáng cái trợn tròn, chẳng lẽ là xác chết vùng dậy? Không thể chứ?...
Miêu Tiểu Miêu xốc lại tinh thần, cúi nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy tên gia hỏa đáng giận nào đó đang nhe răng cười, khuôn mặt dán gần lại mặt mình chỉ cách một khe nho nhỏ. Thấy nàng mở to hai mắt nhìn, hắn rõ ràng còn ranh mãnh mà mở trừng hai mắt
- Aiz! Xem ra bị sét đánh lần này, cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Tiểu tử nằm trong lòng nàng kia vẫn còn không biết sống chết mà cười cười, nhìn đôi mắt dễ thương khiếp sợ tới cực điểm của Miêu Tiểu Miêu, lại còn phất phất tay:
- Này... Hồn vía mau về thôi...
- Chàng…chàng …chàng không chết à?
Miêu Tiểu Miêu hoàn toàn đứng hình, lắp bắp mãi mới nói ra được một câu như vậy.
- Nói nhảm, ta còn chưa ôm được mỹ nhân về mà, như thế nào lại nỡ chết đi?
Quân Khương Lâm trợn trắng mắt, dõng dạc mà nói.
- Nhưng nhưng... Nhưng
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại xuất hiện biến hóa kỳ lạ như thế?
Đại não Miêu Tiểu Miêu dần dần hoạt động lại, mắt hơi hướng lên nhìn bầu trời, chỉ thấy những tia chớp chằng chịt vẫn hướng về hai người bọn họ đánh xuống, nhìn bề ngoài thì kinh thiên động địa, nhưng khi hạ xuống, lại chút chẳng hề hấn gì...
- Ta làm sao biết là có chuyện gì? Không phải nói chỉ có chín tia lôi kiếp thôi sao? Cái này đâu chỉ chín tia, có mà chín chín tia thì có!
Quân Khương Lâm tỏ vẻ vô tội nhướng mí mắt, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ:
- A, ta đã biết...
- Cái gì? Chàng biết cái gì?
Miêu Tiểu Miêu gấp gáp hỏi lại.
- Có nhớ lần trước ta nói với nàng về vế sau kia không? Phỏng chừng ông trời chê ta nói không rõ, tự mình nói lại cho nàng một lượt đó.
Quân Khương Lâm liếm liếm bờ môi, chỉ chỉ bầu trời, nói:
- Thấy không, cái này không phải là 'Lôi vi trống trận điện vi kỳ (**), ai dám đến đánh? Bây giờ thì đã hiểu chưa? hình tượng như thế, sinh động như thế cơ mà!
- Ta hiểu cái đầu chàng á!
'Lôi vi trống trận điện vi kỳ (**): lấy sấm làm trống trận, lấy sét làm cờ
Miêu Tiểu Miêu lập tức hét lên.
Người này quả nhiên là vô tâm mà. Nguyên một thời khắc mấu chốt thế này, được nói ra từ trong miệng hắn, rõ ràng lại chỉ thành việc ông trời giải đố...
Ông trời rảnh tới mức nhiều chuyện phiếm để nói thế sao?
Được rồi, thực lực nàng vốn thấp kém, chưa hẳn biết rõ lợi hại bên trong, vẫn nên tập trung ứng phó lôi kiếp thì hơn…
Nhưng mà ứng phó như thế nào đây? Bản thân còn không dưng bị đè bên dưới, thân thể hai người dán chặt lấy nhau, lại còn đụng chạm từ đầu tới cuối, chỗ nên đụng, chỗ không nên đụng, chỗ có thể đụng, chỗ không thể đụng, tất cả đều đụng hết rồi. Miêu Tiểu Miêu tuy rằng biết rõ tình cảnh của hai người tiếp theo là nguy hiểm vạn phần, đáng ra không được nghĩ ngợi lung tung. Nhưng vẫn không kìm được xấu hổ đỏ mặt, ánh mắt né tránh không dám nhìn Quân đại thiếu gia. Ừ thì không dám nhìn, nhưng cái cảm giác khi thân thể nam tính kia chèn ép mình, khi mùi hương nam tính kia xông vào mũi, Miêu Tiểu Miêu đột nhiên cảm thấy toàn thân như nhũn ra, tim đập thình thịch, cái gì cũng quên hết sạch...
Kể cả chuyện quan trọng là mình đang độ kiếp dường như cũng quến luôn... Mặt đất đầy bùn nhão cũng biến thành giường đệm ấm áp. Ai nha nha! Ta đến cùng đang nghĩ đến cái gì đây? thực mắc cở chết người mắc cỡ chết người mà...
- Ngốc nghếch hiểu hay không đều như nhau cả, nàng chỉ phải biết một chuyện là được rồi.
Quân Khương Lâm nhìn vào cặp môi đỏ mọng đang run run bối rối gần sát mặt mình, trong lòng khẽ động, chỉ cảm thấy bụng dưới đột nhiên bùng lên một ngọn lửa, làm y quên sạch sành sanh những gì muốn nói...
- Hiểu... hiểu cái gì?
Miêu Tiểu Miêu gian nan mà dịch chuyển cái đầu nhỏ, ánh mắt ngượng ngùng không dám nhìn Quân đại thiếu gia, trên mặt thì càng ngày càng hồng...
- Nàng chỉ cần hiểu cái này...
Quân Khương Lâm cũng không nhịn được nữa, cúi đầu, hung hăng mà ngậm chặt đôi môi đỏ mọng, tinh tế đáng yêu kia...
- Ưm…a…!
Miêu Tiểu Miêu lắp bắp kinh hãi, ý nghĩ đầu tiên trong lòng là: người này cũng thật là làm càn quá đi, bây giờ đang là thời khắc mấu chốt độ thiên kiếp đấy!
Nha đầu này, hiện tại mới nhớ tới là mình ở độ kiếp.
Còn ý nghĩ thứ hai chính là. Hắn tại sao lại lớn mật như vậy?
Lại dám ở chỗ này "Ưm ưm…a a... cum cum"
……
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
Miêu phu nhân hai mắt mở thật to, chỉ kịp rên một tiếng trong cổ họng, thân thể vô lực ngã xuống...
Miêu Hoàn Vũ ngơ ngác nhìn bầu trời đen kịt sau tia chớp chói mắt kia, đột nhiên nhắm thật chặt hai mắt, ngửa đầu hướng lên trời, không kìm lòng được, hai hàng nước mắt theo khóe mắt mà tràn ra
- Tiểu Miêu...
Tào Quốc Phong và bảy người của Bạch Kỳ Phong đằng đều đang há hốc miệng, lặng im như bức tượng, trong mắt mỗi người, đều là một mảnh u ám tuyệt vọng! Quân Dạ tiểu tử này, ngươi thật là khờ!
- Không!
Miêu Kinh Vân điên cuồng hét lên một tiếng, thân thể như tên đã rời cung, muốn chạy ngay ra ngoài!
- Đợi đã! Nhìn xem!
Chính là vị Thánh tôn tứ cấp, người lúc trước cướp được Thông Thiên ngọc kia, đã kịp kéo y lại. Tu vi của ông ta cũng vào hàng đứng đầu. Chỉ thấy ánh mắt của ông nhìn chằm chằm vào bầu trời đen kịt, chậm rãi nói:
- Kiếp vân còn chưa tan! Ngươi vội cái gì!
- Kiếp vân chưa tan? Kiếp vân chưa tan? Kiếp vân chưa tan?
Miêu Kinh Vân sững sờ, ngẩng đầu thật nhanh nhìn lên bầu trời.
Chỉ là ba lần lặp lại một câu nói, lại như chất chứa đủ loại tâm tình, trải qua từng cung bậc, nghi hoặc, bất ngờ cùng rung động! Thậm chí là không dám tin vào mắt mình!
Tia sét thứ tám ẩn chứa uy lực đáng sợ đã qua rồi, dưới tia sét uy lực như vậy, Miêu Tiểu Miêu chắc chắn không thể may mắn mà thoát ra ngoài. Nhưng mà, mây kiếp tại sao còn chưa tan?
Bên trên bầu trời cuồng phong gào thét, mưa to như trút nước, sắc trời càng ngày càng âm u! Đúng vậy, mây kiếp chẳng những không tiêu tan, mà đang dày đặc thêm, dường như lại gần mặt đất thêm một chút...
Tất cả những thứ này nói lên, thiên kiếp thật sự chưa dừng lại, mà còn đang tiếp tục…
Một tiếng vang rợn người nổi lên giữa không trung, một tia sét vừa thô vừa to dần dần thành hình. Ngay lúc ấy, không chờ đi qua đám mây kia, bổ thật mạnh xuống...
Ngay sau đó, hàng loạt tia sét cũng ở trong đám mây giao động, sau đó không ngừng hạ xuống, không để cho người độ kiếp kịp trở tay. Giống như là ông trời bị chọc giận vậy, trong thời gian chỉ đủ thở dốc vài hơi mà đã có tổng cộng hơn mười tia lôi kiếp giáng xuống!
Tất cả mọi người trong Huyễn Phủ lập tức đều ngơ ngẩn!
Cái này rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Lôi kiếp kia cấp độ càng này càng tăng, tia sau mạnh hơn tia trước, uy lực cũng lớn hơn. Càng là những tia về sau thì càng to như lu nước, bá đạo vạn quân(*) mà ầm ầm đánh xuống. Hết tia này tới tia khác không ngừng, cứ cho rằng nơi độ kiếp có là một tòa núi lớn, chỉ sợ cũng đã sớm bị san bằng thành đất trống, mà cũng có thể đã thành cả hồ nước sâu rồi. Vậy thì Miêu Tiểu Miêu đang độ kiếp ở đó giờ ra sao? Còn có thể chống đỡ nổi không?
Bá đạo vạn quân(*): sức mạnh tựa như vạn quân
Tình hình trước mắt tuy không quá lạc quan, nhưng mà thiên kiếp còn chưa tan đi, cũng chính là Miêu Tiểu Miêu vẫn còn độ kiếp, còn chưa chết!
- Không phải bây giờ ta đang nằm mơ chứ?
Miêu Kinh Vân sững sờ nhìn bầu trời, rơi vào trong sự mơ hồ không thể tin được. Y vô thức mà đưa tay giật nhẹ ria mép trên của mình, rõ ràng là đau đến mặt mày run rẩy, nhưng cứ như còn chưa tỉnh hẳn, lại nhéo thật mạnh vào bắp đùi một cái, sau đó mới quay đầu nói:
- Đây không phải là thật...
Chỉ là vừa quay đầu lại, liền thấy mọi người ở sau cũng lộ ra biểu cảm giống hệt mình... Thậm chí, so với mình còn khoa trương hơn. Cả một đám người nhìn đờ ra, mấy trăm đôi mắt chụm lại như xem chọi gà. Nhất là mấy người xếp hạng Thánh Tôn thì càng khiếp sợ. Những tia chớp kia càng về sau càng kinh khủng, cứ cho là Thánh tôn cấp cao chỉ sợ cũng không dễ ứng phó! Miêu Tiểu Miêu... Nàng đã làm thế nào mà chống đỡ qua được?
Nguyên nhân của tất cả những việc này là gì?
Thực ra là ai trợ giúp nàng? Nếu nói là tia sét thứ tám cấp độ Thánh hoàng vừa rồi có thể là có một vị Thánh hoàng nào đó ngoài ý muốn đi vào nơi Miêu Tiểu Miêu chịu thiên kiếp, làm cho lôi kiếp biến dị. Vậy thì những tia sau này phải giải thích thế nào đây? Đó rõ ràng là có người độ kiếp đang tự mình chống đỡ mà!
Nghi vấn chồng chất nghi vấn, chắc chỉ có thể đợi Miêu Tiểu Miêu trở về mới có thể hỏi rõ... Bởi vì dưới tình huống lúc này, cũng không có ai dám đi qua.. Nói đùa sao! Với cấp độ sức mạnh của mấy tia chớp kia, cho dù mức độ sét không mạnh lên thì vị Thánh tôn cấp bốn kia nếu có đi đến đó, cũng chỉ có thể bị bổ cho chín trong xém ngoài, chật vật chạy trốn mà thôi. Thế thì mấy người dưới cấp Thánh tôn thì đi qua làm gì? Chỉ một chốc sẽ lập tức biến thành tro rồi...
Miêu Tiểu Miêu kêu khóc thảm thiết, quên đi chính mình còn đang độ kiếp, quên đi chính mình đang đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết, hoàn toàn quên đi hết thảy xung quanh mình. Quân Dạ của nàng, vì cứu nàng mà hy sinh bản thân! Chỉ cần nghĩ tới đó, Miêu Tiểu Miêu đã cảm thấy chính mình đã sống không bằng chết, một nỗi đau tột cùng trỗi dậy từ sâu trong lòng...
- Hu hu... Oa... không phải ta đã nói chàng không được qua đây hay sao, hức hức... Tại sao chàng không nghe lời ta, ta chết đi, chàng còn có thể sống tiếp, nhưng mà chàng chết rồi, chàng bảo ta phải sống thế nào đây? Chàng nói cho ta biết, nói cho ta biết đi!
Miêu Tiểu Miêu khóc đến ruột gan đứt từng khúc, bàn tay nhỏ bé vô thức mà đánh lên người đang nằm trong lòng...
Đột nhiên, giữa không trung lại có vầng sáng chói mắt nhấp nhoáng, theo sau đó là một tia sét ầm ầm đánh xuống. Miêu Tiểu Miêu nhất thời quên đi khóc lóc, đây là có chuyện gì vậy?
Đúng rồi, Mạc Tà thay ta mà chết, nhưng lôi kiếp còn chưa chấm dứt mà!
Như vậy cũng tốt! Cứ để cho ta và Quân Dạ, dù là dương gian hay âm tào đều cùng một chỗ, Hoàng Tuyền gặp lại!
Miêu Tiểu Miêu buồn bã mà nhắm mắt lại, huyền khí còn sót lại cũng tan đi nhiều, không chống cự mà đối diện vơi tia chớp đột nhiên xuất hiện kia...Động tác duy nhất của nàng, chỉ là đem hai cánh tay ngọc ôm thật chặt lấy "thi thể" ở trong lòng...
"OANH!"
Mặt đất rung lên một cái, nhưng kỳ lạ ở chỗ, vào thời điểm mấu chốt, Miêu Tiểu Miêu cho dù không chống cự cũng không hóa thành tro! Thậm chí thân thể hai người căn bản không có phản ứng gì, ngay một chút rung động đều không có...
Đã có chuyện gì xảy ra đây?
- Ách... Thật chặt... nhẹ chút nào... Nàng ôm chặt quá ta thở không nổi, nàng muốn mưu sát chồng đấy ư.
Miêu Tiểu Miêu đang ngạc nhiên mở to hai mắt, đột nhiên cái " thi thể " trên người kia lại gian nan mà thở hổn hển, một luồng hơi ấm nóng phả ra trên cổ nàng, dường như để nói ra những lời này thực sự rất khó khăn...
Đôi mắt đẹp của Miêu Tiểu Miêu thoáng cái trợn tròn, chẳng lẽ là xác chết vùng dậy? Không thể chứ?...
Miêu Tiểu Miêu xốc lại tinh thần, cúi nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy tên gia hỏa đáng giận nào đó đang nhe răng cười, khuôn mặt dán gần lại mặt mình chỉ cách một khe nho nhỏ. Thấy nàng mở to hai mắt nhìn, hắn rõ ràng còn ranh mãnh mà mở trừng hai mắt
- Aiz! Xem ra bị sét đánh lần này, cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Tiểu tử nằm trong lòng nàng kia vẫn còn không biết sống chết mà cười cười, nhìn đôi mắt dễ thương khiếp sợ tới cực điểm của Miêu Tiểu Miêu, lại còn phất phất tay:
- Này... Hồn vía mau về thôi...
- Chàng…chàng …chàng không chết à?
Miêu Tiểu Miêu hoàn toàn đứng hình, lắp bắp mãi mới nói ra được một câu như vậy.
- Nói nhảm, ta còn chưa ôm được mỹ nhân về mà, như thế nào lại nỡ chết đi?
Quân Khương Lâm trợn trắng mắt, dõng dạc mà nói.
- Nhưng nhưng... Nhưng
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại xuất hiện biến hóa kỳ lạ như thế?
Đại não Miêu Tiểu Miêu dần dần hoạt động lại, mắt hơi hướng lên nhìn bầu trời, chỉ thấy những tia chớp chằng chịt vẫn hướng về hai người bọn họ đánh xuống, nhìn bề ngoài thì kinh thiên động địa, nhưng khi hạ xuống, lại chút chẳng hề hấn gì...
- Ta làm sao biết là có chuyện gì? Không phải nói chỉ có chín tia lôi kiếp thôi sao? Cái này đâu chỉ chín tia, có mà chín chín tia thì có!
Quân Khương Lâm tỏ vẻ vô tội nhướng mí mắt, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ:
- A, ta đã biết...
- Cái gì? Chàng biết cái gì?
Miêu Tiểu Miêu gấp gáp hỏi lại.
- Có nhớ lần trước ta nói với nàng về vế sau kia không? Phỏng chừng ông trời chê ta nói không rõ, tự mình nói lại cho nàng một lượt đó.
Quân Khương Lâm liếm liếm bờ môi, chỉ chỉ bầu trời, nói:
- Thấy không, cái này không phải là 'Lôi vi trống trận điện vi kỳ (**), ai dám đến đánh? Bây giờ thì đã hiểu chưa? hình tượng như thế, sinh động như thế cơ mà!
- Ta hiểu cái đầu chàng á!
'Lôi vi trống trận điện vi kỳ (**): lấy sấm làm trống trận, lấy sét làm cờ
Miêu Tiểu Miêu lập tức hét lên.
Người này quả nhiên là vô tâm mà. Nguyên một thời khắc mấu chốt thế này, được nói ra từ trong miệng hắn, rõ ràng lại chỉ thành việc ông trời giải đố...
Ông trời rảnh tới mức nhiều chuyện phiếm để nói thế sao?
Được rồi, thực lực nàng vốn thấp kém, chưa hẳn biết rõ lợi hại bên trong, vẫn nên tập trung ứng phó lôi kiếp thì hơn…
Nhưng mà ứng phó như thế nào đây? Bản thân còn không dưng bị đè bên dưới, thân thể hai người dán chặt lấy nhau, lại còn đụng chạm từ đầu tới cuối, chỗ nên đụng, chỗ không nên đụng, chỗ có thể đụng, chỗ không thể đụng, tất cả đều đụng hết rồi. Miêu Tiểu Miêu tuy rằng biết rõ tình cảnh của hai người tiếp theo là nguy hiểm vạn phần, đáng ra không được nghĩ ngợi lung tung. Nhưng vẫn không kìm được xấu hổ đỏ mặt, ánh mắt né tránh không dám nhìn Quân đại thiếu gia. Ừ thì không dám nhìn, nhưng cái cảm giác khi thân thể nam tính kia chèn ép mình, khi mùi hương nam tính kia xông vào mũi, Miêu Tiểu Miêu đột nhiên cảm thấy toàn thân như nhũn ra, tim đập thình thịch, cái gì cũng quên hết sạch...
Kể cả chuyện quan trọng là mình đang độ kiếp dường như cũng quến luôn... Mặt đất đầy bùn nhão cũng biến thành giường đệm ấm áp. Ai nha nha! Ta đến cùng đang nghĩ đến cái gì đây? thực mắc cở chết người mắc cỡ chết người mà...
- Ngốc nghếch hiểu hay không đều như nhau cả, nàng chỉ phải biết một chuyện là được rồi.
Quân Khương Lâm nhìn vào cặp môi đỏ mọng đang run run bối rối gần sát mặt mình, trong lòng khẽ động, chỉ cảm thấy bụng dưới đột nhiên bùng lên một ngọn lửa, làm y quên sạch sành sanh những gì muốn nói...
- Hiểu... hiểu cái gì?
Miêu Tiểu Miêu gian nan mà dịch chuyển cái đầu nhỏ, ánh mắt ngượng ngùng không dám nhìn Quân đại thiếu gia, trên mặt thì càng ngày càng hồng...
- Nàng chỉ cần hiểu cái này...
Quân Khương Lâm cũng không nhịn được nữa, cúi đầu, hung hăng mà ngậm chặt đôi môi đỏ mọng, tinh tế đáng yêu kia...
- Ưm…a…!
Miêu Tiểu Miêu lắp bắp kinh hãi, ý nghĩ đầu tiên trong lòng là: người này cũng thật là làm càn quá đi, bây giờ đang là thời khắc mấu chốt độ thiên kiếp đấy!
Nha đầu này, hiện tại mới nhớ tới là mình ở độ kiếp.
Còn ý nghĩ thứ hai chính là. Hắn tại sao lại lớn mật như vậy?
Lại dám ở chỗ này "Ưm ưm…a a... cum cum"
……
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.