Mục lục
Binh Vương Chiến thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch Giả: KatyDeK

Vào ngày thứ hai khi đại quân xuất phát, chính xác hơn là ngay trong đêm khi đại quân xuất phát, đại lão bản đằng sau của Huyết Kiếm đường, Thiên Hương đế quốc hoàng đế điện hạ ruột cuộc nhận tin tình báo mới biết tất cả nhân mã nhập kinh lần này của Triệu gia, ngay cả người của Giang Nam công hội, còn có Thần Phong vệ đội của Nhị hoàng tử đều toàn quân bị diệt!

Tin này đối với hoàng đế bệ hạ mà nói cũng không ngoài ý liệu, duy chỉ có như thế mới là hợp lý, nếu không thế chẳng phải là cô phụ bố trí của chính mình sao? Chỉ là tin báo về lại không chỉ như thế, bởi vì toàn quân bị diệt cũng không chỉ có vậy, mà toàn bộ sát thủ Huyết Kiếm đường tham dự lần hành động này, cũng bị diệt sạch sành sanh!

Tổng cộng ba gã Thiên Huyền cường giả, mười lăm vị Địa Huyền cấp cao sát thủ, bốn mươi tên cấp bậc Ngọc Huyền huyết y sát thủ. Đội hình như thế lại có thể toàn quân bị diệt, tin tức này mang đến rung động kinh người!

Muốn toàn diệt một chi chiến lực như vậy, cần thực lực khổng lồ cỡ nào, đây không phải là đánh bại, đánh tan, mà là toàn quân bị giết, không một người nào may mắn thoát khỏi!

Mặt khác, quan trọng nhất là những siêu cấp lợi khí sát nhân thủ tiễn mà bao người nhòm ngó được làm từ gân huyền thú cùng bách luyện tinh thiết, cũng hoàn toàn biến mất, không cánh mà bay!

Hoàng đế bệ hạ đương trường vỗ bàn, quăng chén, mặt mũi âm trầm, vài ngày sau vẫn không hoà hoãn đi, vô luận là thủ tiễn, hay là Huyết Kiếm đường, hết thảy đều được vị hoàng đế bệ hạ này cực kỳ trọng thị, ngàn lần không nghĩ tới, nguyên lai đã bố trí kín kẽ không chê vào đâu được, đồ gần như đã tới tay, cuối cùng lại không đạt được, mà thủ hạ tinh nhuệ của mình cũng bởi vì thế mà mất gần một nửa!

Càng khiến cho hắn phẫn nộ chính là, sự kiện lần này hoàn toàn không có đầu mối! Bị thiệt nhưng không biết ai đã hạ thủ! Một chút dấu vết cũng không có. Điều này làm cho Thiên Hương quốc chủ bệ hạ như thế nào mà không buồn bực cho được, như thế nào không tức giận? Trực tiếp làm cho cả hoàng cung cũng có vẻ sầu thảm theo, mỗi người đều run sợ, hết sức cẩn thận, chỉ e không cẩn thận chọc tức đến vị hoàng đế bệ hạ "không vui" này.

Sự kiện lần này còn làm cho nhị hoàng tử điện hạ khi vừa nhận được tin tức trực tiếp hôn mê bất tỉnh! Một chút cũng không khoa trương, chính là trực tiếp ngất đi!

Ngất đi, không gì đáng trách. Bởi vì lần này hắn tổn thất nhiều nhất, trước sau cái giá bỏ ra cũng thật sự là quá lớn đến nỗi nhị hoàng tử gánh vác không nổi! Dù sao, tài liệu cho nhóm đồ vật này tất cả đều là do hắn bỏ tiền ra cung cấp. Hơn nữa đều là tiền thật giá thật, hay nói chính xác hơn là lấy giá trên trời mua xuống, sau đó còn muốn chi gấp đôi phí chế tạo, dùng rất nhiều nhân lực vật lực cùng quan hệ, đến cuối cùng không chỉ là gà bay trứng vỡ, ngay cả Thần Phong vệ đội cũng hoàn toàn bị diệt theo, đây chính là lực lượng tinh nhuệ nhất dưới trướng Nhị hoàng tử!

Chi ra gần như táng gia bại sản như vậy, lại đều vì người khác làm giá y! Đáng giận nhất, lại còn không biết rốt cuộc là thần thánh phương nào làm, nếu không ngất đi, nhị hoàng tử điện hạ có lẽ thật sự không biết nên có phản ứng gì!

Mà đồng dạng buồn bực, còn có Lý Du Nhiên! Lý đại công tử tổn thất tuy rằng chưa đến nỗi táng gia bại sản như nhị hoàng tử điện hạ, nhưng lần này trả giá cũng tương đối lớn, theo câu tục ngữ chính là thua cả vào máu huyết!

Võ sĩ mà gia tộc bí mật bồi dưỡng phái đi một lần hơn một nửa, lại là số tinh nhuệ nhất, kết quả toàn quân bị diệt. Hơn nữa, lại thêm một vị sư huynh trở thành thịt vụn!

Mà chân chính buồn bực nhất là hoàn toàn không biết tìm ai để trả thù, tìm Huyết Kiếm đường sao? Tìm một tổ chức sát thủ trả thù? Não bị ngập nước sao? Không thấy ngay cả Lãnh Huyết Chí Tôn Lệ Vô Bi cũng rất kiêng kỵ sao? Nếu không phải Đại sư huynh suy nghĩ sáng suốt, không liều chết mang thi thể Nhị sư huynh trở về, nếu không sư huynh và sư tỷ của mình cũng phải nằm lại nơi đó!

Chín vị sư huynh một vị sư tỷ tổng cộng mười người nửa tháng trước đến Thiên Hương thành giúp mình, trước sau lại đã chết tám! Còn lại hai người, hiện đã như chim sợ cành cong.

Tất cả hết thảy chuyện này làm cho Lý Du Nhiên Lý đại công tử phẫn hận không thôi!

Đúng lúc này, lại có thêm chuyện xảy ra; nguyên trước kia nhờ vào vài vị sư huynh cường thế ra tay đã chính thức khống chế một phần thế lực ngầm Thiên Hương thành, đang đêm đột nhiên bị tập kích, thảm bại rút lui, rốt cục bị thế lực ngầm của lão đại của Kim Dương Bang ở Thiên Hương thôn tính!

Đến nay, Kim Dương Bang đã trở thành độc tôn ở Thiên Hương thành, không còn đối thủ cạnh tranh nữa!

Đại sư huynh Lệ Kiếm Hồng cùng Tam sư tỷ Phương Phiêu Hồng trong đêm cùng địch đối chiến, đối phương là hai gã Thiên Huyền cao thủ. Mặc dù thực lực hai người đối phương chưa chắc nhỉnh hơn chính mình, nhưng hai vị sư huynh sư tỷ lại mang tâm lý buông bỏ, luống cuống tay chân, không hề có chiến ý, nào còn nửa điểm khí độ trầm ổn của Thiên Huyền cường giả! Điều này làm cho Lý Du Nhiên tức giận không thôi. Mà hai vị sư huynh sư tỉ hiển nhiên cũng phát giác vấn đề của mình, hổ thẹn xin lỗi tiểu sư đệ, rồi từ biệt Du Nhiên, hướng về Thiên Nam, tìm sư phó Lệ Vô Bi mà thương nghị đối sách!

Lý Du Nhiên một lời đáp ứng, đương nhiên đưa thêm khá nhiều tiền lộ phí, ân cần tiễn hai người xuất môn.

Nhưng sau khi hai người này rời khỏi, xưa nay ung dung tự nhiên Du Nhiên công tử khuôn mặt bỗng trở nên âm trầm, trong miệng thì thào mắng vài câu, đột nhiên phóng ra một cước, đem chính cánh của đại môn nhà mình đá tan thành bụi phấn.

Quả nhiên là Ngọc Huyền cao thủ, lợi hại thật, một cước đá tới làm đại môn cứng rắn như vậy bị đá thành bột phấn…

Hảo cước pháp!

- Kim Dương Bang sao? Chẳng lẽ cho là ta không biết các ngươi căn bản chính là lực lượng của Quân Khương Lâm sao?

Lý Du Nhiên nắm tay, thần sắc trong mắt dần dần tỉnh táo lại, nắm tay chậm rãi buông ra, đột nhiên ôn nhu cười:

- Hiện tại Quân Khương Lâm đã không còn ở kinh thành, chẳng lẽ ta còn thu thập không được các ngươi? Đối phó các ngươi, ta có rất nhiều chiêu pháp, dù là lộ diện gây khó hay ngấm ngầm xuất thủ đoạn thì đều có thể đạt tới mục đích!

Quân Khương Lâm Quân đại thiếu gia nhiệt huyết sôi trào tham gia nghi thức tuyên thệ trước khi xuất chinh, lần đầu cảm nhận được nhiệt huyết nam nhi khí phách hào hùng, nhưng ra khỏi thành rồi đi cả nửa ngày, Quân đại thiếu liền chịu không được quy định phiền phức trong quân đội, sao mà lắm như vậy chứ!

Thế này không cho phép, thế kia cũng không được. Càng về sau Quân Khương Lâm phát hiện, trong mắt Tam thúc, mình đi đường cũng không biết đi, cuối cùng đến nói chuyện cũng không thèm nói.

Quân Vô Ý rời xa ngựa chiến cũng đã mười năm, lần này trở lại nắm giữ binh quyền, khí độ càng hơn trước kia, làm việc nhanh nhẹn dứt khoát, vác nguyên cả bộ mặt lạnh lùng đáng ghét, tựa hồ xem ai cũng không vừa mắt. Hơn nữa, đối với đứa cháu Quân Khương Lâm của mình, tên hoàn khố đệ tử hàng đầu lại càng bắt bẻ, bất kể điểm nào đều không vừa mắt! Thấy một lần mắng một lần, thấy hai lần mắng một đôi.

Làm cho các đại thiếu gia của các đại gia tộc như: Quân Khương Lâm, Mộ Dung Thiên Quân, Mạnh Hải Châu, Mạnh Phi, Lý Chấn, Lý Phong …kêu khổ thấu trời! Quân Khương Lâm đương nhiên biết, Tam thúc lãnh quân ra trận, tay nắm binh quyền, nhất định là cần lập uy! Trước tạo hình tượng kỷ luật nghiêm minh, sau này khi hành quân tác chiến mới có thể có kỷ luật nghiêm minh được! Nếu là vừa bắt đầu kỷ luật quân đội đã tan nát thì còn đánh trận cái gì nữa? Trực tiếp lao vào chịu chết đi là được.

Nếu cần lập uy, nhất định là cần tìm mấy con quỷ đen đủi chịu tội thay.

Duy chỉ có giết một răn trăm, giết gà doạ khỉ, lấy đó làm gương mới có thể triệt để thực hiện kỷ luật quân đội!

Nhưng Quân Khương Lâm vạn lần không nghĩ tới người thứ nhất đen đủi lại có thể chính là chính mình!

Việc này nói đến cực kỳ buồn cười, vốn là ngồi trên lưng ngựa cả nửa buổi chiều, Quân đại thiếu có chút mắc tiểu, nhìn chung quanh một chút, lúc này sớm đã ra khỏi thành, bên trái là rừng cây, phía bên phải chính là ruộng, cách đó không xa còn có một thôn trang nhỏ, đội ngũ đang tiến lên, làm thế nào giải quyết đây? Tình huống khó khăn này đương nhiên không làm khó được Quân đại thiếu, hắn nháy mắt đã xuống ngựa, nhanh như cơn gió chạy đến ven đường chỗ dưới đại thụ, cởi bỏ quần, lâm li tận chí trút một bầu tâm sự.

Trước mắt chính là có mấy vạn cây rừng, ngay sát sau lưng chính là thiên quân vạn mã đang tiến lên. Thậm chí, người đứng gần nhất trong đại quân mà khẽ vươn tay một chút là có thể tóm ngay được "trứng chim"!

Cho nên này bầu tâm sự này của Quân đại thiếu được trút ra rất là hăng hái, thật sự rất sảng khoái!

Say sưa trút bầu tâm sự xong, hai tay hắn rất nhanh cầm "thằng nhóc" vẩy vẩy một chút, sau đó mới chịu kéo quần lên. Đột nhiên xuất hiện hai bàn tay ấn vào trên vai hắn.

- Tự tiện thoát ly đội hình, coi thường kỷ luật quân đội. Trước mặt mọi người tiểu tiện làm ảnh hưởng thuần phong! Tiểu tướng quân, xin theo chúng ta đi một chuyến.

Hai Chấp Pháp Đội viên giống như thiên binh thiên tướng đột nhiên xuất hiện, tóm ngay lấy hắn.

- Cái gì? Các ngươi còn nói đạo lý hay không a? Ta rõ ràng là đưa lưng về phía bọn họ, cái gì gọi là tiểu tiện trước mọi người?

Quân Khương Lâm cãi lý, hai gã Chấp Pháp Đội viên thiết diện vô tư, bước lên kéo đi. Đáng thương cho Quân đại thiếu còn chưa kịp kéo lưng quần lên, "cái kia" còn đanh như ẩn như hiện thì đã bị kéo tới dưới soái kỳ của Quân Vô Ý.

Kết quả chẳng cần phải nói, Quân Vô Ý Quân đại soái lại biểu diễn một màn trừng phạt kỷ luật long trọng: Đánh hai mươi năm côn!

Nói nặng thì không nặng, nhẹ thì chẳng phải là nhẹ, đương nhiên là hoàn toàn không có một ai cầu tình, kỳ thật điều này cũng khó trách, thứ nhất người quen đều hiểu được đây là Quân đại soái đang mượn cớ diễn trò, thứ hai phải trách Quân đại thiếu gia làm người nhân duyên cũng quả thật hơi kém một chú...t

Xưa nay nam nhi có lệ không dễ rơi, Quân đại thiếu gia một chút cũng không khóc, ngẩng đầu nhìn Quân Vô Ý, cắn chặt răng, nói:

- Tam thúc, ngài lão nhân gia thật sự là "Một khi quyền đến tay, liền đem ra mà dùng" a, con quá xui xẻo... mới lần đầu tiên a…

- Câm mồm! Trong quân doanh chỉ có tướng quân và binh sĩ, ai là Tam thúc của ngươi, ngươi là cháu ai ta không quan tâm, Quân phó tướng, ngươi nói năng lỗ mãng, đảo loạn kỷ luật quân đội, phạt thêm mười côn!

Quân tam gia sắc mặt thực nghiêm túc.

Quân đại thiếu gia thực thức thời, không dám tiếp tục lên tiếng, hắn hiểu được, chính mình mà còn lên tiếng, khẳng định còn phải chịu thêm nhiều côn nữa!

Bốp bốp bạch bạch lách cách lách cách ba mươi côn đánh xong, mọi người câm như hến. Các vị công tử quần áo lụa là lớn nhỏ tuy rằng rất là vui sướng khi thấy người gặp họa, nhưng toàn bộ đều câm như hến. Ài, hiệu quả đúng là rất tốt.

Quân tam gia biết bản lĩnh của đứa cháu này, đừng nhìn hiện tại mông đít nhỏ vừa hồng vừa sưng, có vẻ như thương thế không nhẹ, kỳ thật hoàn toàn không có chuyện gì, đừng nói ba mươi côn, cho dù là ba trăm côn chỉ sợ cũng đánh không chết hắn, nhưng lúc này muốn lấy hắn khai đao, đồng thời tam gia còn có một ý tưởng: Tiểu tử này quá lông bông, thế này cũng không hay, dù nói thế nào Quân gia cũng là tướng môn thế gia, cần thừa dịp này hảo hảo tôi luyện tính tình của hắn. Vì tương lai sắp tới có thể chính hắn phải lĩnh quân xuất chinh mà tam gia mới ra tay cố đặt nền móng.

Đây không chỉ là ý tứ của Quân tam gia, đồng thời cũng là lão gia tử dặn dò trước khi đi: "Đoạn đường này, rèn luyện tiểu tử này thật hăng cho lão phu"! Có thượng phương bảo kiếm nơi tay, Quân tam gia không kiêng sợ gì mà thẳng tay ngược đãi đứa cháu của hắn.

Nhưng lần đầu tiên liền gặp phải đại phiền toái.

Quân Khương Lâm mới vừa bị ba mươi đại côn, phẫn uất bước ra khỏi soái trướng, cắn răng liếc xéo mắt, xem ai cũng không vừa mắt.

Ối dà! Đây không phải đỉnh đỉnh đại danh Quân gia tam thiếu gia sao? Sao lại đến nông nỗi này? Không lẽ là bị đại soái đánh làm gương sao? Ha ha ha, Quân tam thiếu gia, bộ dạng ngài băng bó mông thật sự là rất anh tuấn, bản thiếu gia bội phục, cam bái hạ phong a!

Người nói mấy lời này chính là tình địch cùng Quân Khương Lâm theo đuổi Linh Mộng công chúa ngày xưa, Mộ Dung thế gia Mộ Dung Thiên Quân. Hắn cười đến run cả vai, trong họng cố ý phát ra tiếng cười khạch khạch cực kỳ quái dị, làm cho đám người Mạnh Hải Châu chung quanh cùng nhau hống lên cười rộ.

Quân Khương Lâm cũng không nói chuyện, chậm rãi đi đến trước mặt của hắn, đột nhiên túm lấy một cây trường mâu trong tay quân sĩ đứng gần đó, hắn cầm trường mâu làm côn, đập xuống một côn, một cỗ chân lực theo côn cấp tốc đi vào.

Vốn Quân đại thiếu gia tà hỏa đang không chỗ phát tiết, ngươi cư nhiên còn đến trêu trọc, đây không phải là bị vận đen xúi giục sao?

Cái gì gọi là có thể nhẫn, cái gì không thể nhẫn!

Ít nhất Quân đại thiếu gia chắc chắn sẽ không nhẫn!

Mộ Dung Thiên Quân làm sao có thể đoán được người này vừa mới vì trái với kỷ luật quân đội mà bị trừng phạt, tiếp theo liền dám ở trước công chúng động thủ với đồng nghiệp? Hắn vì bất ngờ không đề phòng nên lập tức trúng chiêu!

Kỳ thật cho dù là hắn sớm có chuẩn bị cũng khó mà tránh khỏi, hắn bị một côn đánh thẳng vào đầu, nhất thời mắt nổ đom đóm, sao bay đầy trời.

Mộ Dung thế gia có xương sọ não tương đương cứng rắn, chỉ thấy trường mâu răng rắc một tiếng trực tiếp gẫy đôi, mà đầu của Mộ Dung Thiên Quân tuy rằng cứng rắn, cái trán tuy rằng có "chất lượng rất cao", nhưng với tốc độ kinh người mà mắt thường có thể nhìn thấy, sưu một tiếng, từ đó nổi lên một cục u đỏ bầm to như ngón tây cái, dựng thẳng ngay giữa trán, nhìn y chang như độc giác thú!

- A! Đây không phải phong lưu phóng khoáng Mộ Dung công tử sao?Sao sau một thời gian không thấy, ở trên trán lại mọc ra "con chim" thế? Chẳng lẽ Mộ Dung công tử thiên phú dị bẩm, đồ chơi này lúc trước ở trong đũng quần chịu không nổi, ngược lại sinh trưởng ở trên trán sao? Đáng tiếc nha, đáng tiếc, sao không có "bi" là sao? Ngoại hình tao nhã bực này đã đủ ngạo thị thiên hạ, vô tiền khoáng hậu, ta bội phục, bội phục!

Quân Khương Lâm cười ha ha, dùng tay thủ thế so so, tùy tay quăng nửa thanh trường mâu ra, sải bước rời khỏi.

Hắn vừa rồi chuyển vận một cỗ linh khí làm cho trán Mộ Dung Thiên Quân trúng côn này da sẽ không rách, chỉ bị sưng to, tạo thành hiệu quả "vô cùng kì diệu" kinh người trước mắt.

Mọi người nghe vậy nhìn lại, chỉ thấy trên trán Mộ Dung Thiên Quân sưng vù lên một cục u đỏ rừng rực dựng thẳng tăm tắp, lại có thể thật sự có vài phần giống "cái kia", hơn nữa khó được nhất chính là, trừ bỏ chiều dài hơi có chút khiêm tốn ra, ngay cả độ mịn cũng đạt tới trình độ tương đối tiêu chuẩn. Rất giống, giống như đúc, trông rất sống động.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK