Biên Dịch: Tiểu Mạc Tà
- Không muốn giết lầm người tốt?
Hạ Trường Thiên đột nhiên cười một trận dài, trào phúng nói:
- Nói như vậy, ngươi còn đánh tính đem chúng ta giết cả?
- Giết, ngạc nhiên lắm sao?
Quân Khương Lâm cũng trào phúng cười:
- Bổn tọa chỉ muốn nhìn một chút, nếu các ngươi dám làm như vậy, có dám đứng ra hay không!
- Ha ha, có gì không dám? Lão phu chính là người thứ nhất đứng ra!
Hạ Trường Thiên bộ mặt lộ vẻ sát khí, tiến lên trước một bước, liếc mắt nhìn nhìn Quân Khương Lâm, nói:
- Bản thân ta muốn coi, chuyện này như thế nào, chính là lão phu ta hết sức ủng hộ! Đúng! nơi này có chiến đấu, thật thảm thiết! Nhưng lão phu cốt không đến trợ giúp, không cho phép bất luận kẻ nào tiến đến trợ giúp! Như thế nào? Ngươi muốn lấy lại công đạo thế nào?
Ở một bên, Phích Lịch thánh quân Quý Bác Văn hắc hắc một tiếng cười lạnh, cùng tiến lên trước một bước:
- Lão phu cũng không tán thành đem quân lực lãng phí trợ giúp cho một mớ Huyền Thú bên mình! Đồng minh à? Hay Viện quân? Bọn chúng không xứng! Quân chủ nếu là muốn vì bọn họ đòi lại tiếng nói như vậy thì lão phu cũng coi thử xem!
Hai người cùng nhìn Quân Khương Lâm, trên mặt cười tràn nét châm biếm!
- Còn có chúng ta nữa!
Đi theo phía sau hai người, lục đục, bốn năm mươi người lại đứng ra! Một đám ôm cánh tay, nhìn Quân Khương Lâm cười cợt.
Trừng phạt? Thật là buồn cười! Có ai có thể một lần trừng phạt hai vị Thánh Quân, năm vị Thánh Tôn, hơn hai mươi vị Thánh Hoàng và hơn hai mươi vị Thánh Giả?
Đây hiện tại đã là một nửa lực lượng Thiên Thánh Cung. Ai dám bảo giết toàn bộ?
Luật không trách đông được, những lời nói của số đông khi nào cũng có đạo lý. Huống chi ngươi chỉ là một Tà Chi Quân Chủ nho nhỏ? Ngươi có bản lãnh gì đến trừng phạt những người chúng ta? Ngươi khả năng này sao?
Chúng ta chính là thủ hộ đại lục mấy ngàn năm! Chúng ta làm tối đại công thần đại lục này là hoàn toàn xứng đáng! Ngươi còn nhỏ tuổi, vì thiên hạ muôn dân cống hiến nhiều hơn hay sao?
Hiện tại ngươi lại có thể vì vài mạng Huyền Thú, đã muốn trừng phạt chúng ta? Giết chúng ta? Thật là tức cười!
Nhìn thấy tình nhiều người đi tới như vậy, Cổ Hàn trong lòng càng ngày càng chìm xuống. Chìm đến đáy! Chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, thân mình không chịu nổi run lên một chút!
Hắn biết chuyện ngày hôm nay, đã muốn không thể cứu vãn! Tuyệt đối là lớn chuyện rồi!
Quân Khương Lâm quan sát tính tình mọi người trong khoảng thời gian này, hắn cũng hiểu một ít. Người nầy, cho tới bây giờ cũng chưa từng bị khuất phục, bị uy hiếp như bây giờ! Ngày hôm nay với thế trận loại này, đổi lại bất cứ một kẻ nào hắn chỉ cần có cái nhìn đại cục, thì đều làm không nổi! Coi như điều sỉ nhục cũng chỉ có thể sống chết mặc bay.
Nhưng Quân Khương Lâm há lại cái loại người này? Quân Khương Lâm tính cách gặp mạnh đấu mạnh. Từ trước đến nay không thỏa hiệp! Dùng loại thủ đoạn này uy hiếp hắn, sẽ chỉ là hoàn toàn thấy kết quả ngược lại!
Cổ Hàn đáy lòng tuyệt vọng thở dài một tiếng. Nếu ngày hôm nay Thánh Địa đóng ở chiến trường Đoạt Thiên những người này có thể đưa ra một lý do, ví dụ như thật sự ra không chắc chắn lắm, sau đó lại thành khẩn nhận thức cái sai, rồi sau đó lại là tự nhiên mình làm người giữa đi hoà giải, có lẽ còn có một chút như thế thì có thể đem chuyện này yên ổn xuống trở lại.
Ngay cả Quân Khương Lâm còn muốn tính sổ nhưng tin tưởng hắn cũng sẽ không làm vào lúc này.
Nhưng hiện tại, nhiều người như vậy cùng nhau đứng ra, chuyện này đã quá rõ ràng rồi!
Cổ Hàn biết rõ, sở dĩ Quân Khương Lâm tới cái chiến trường này nhất định là có lý do. Nhưng, cũng tuyệt đối không phải vì thiên hạ muôn dân! Càng thêm không phải vì Tam Đại Thánh Địa!
Thực đã bức hắn nóng nảy như vậy, người này tuyệt đối sẽ không sợ thiệt thòi mà thâu tóm, không tiếc hủy diệt toàn bộ đại lục, cũng chỉ vì huynh đệ của mình mà báo thù trút giận!
Đối mặt với lưu manh như vậy chỉ có lấy nhu thắng cương mới là biện pháp chính xác nhất. Nhưng hiện tại, đám ngu ngốc này, đã đem sự tình làm cho không thể cứu vãn được rồi!
Đối diện với cả đám bốn mươi bảy người đều là chắp tay, khinh miệt nhìn hướng Quân Khương Lâm. Làm cho hắn nhục nhã thì làm sao? Không có trợ giúp, thì thế nào? Ngươi thật sự dám khai chiến sao?
Hậu quả trận chiến này, chính là thiên hạ bị hủy diệt, chính là trăm họ lầm than! Chỉ bằng ngươi sao Quân Khương Lâm, ngươi cần phải khơi lên trách nhiệm này sao? Nếu là thật sự đại chiến nổi dậy như vậy, một khi có hậu quả gì nghiêm trọng, ngươi Quân Khương Lâm chính là tên đầu sỏ gây nên!
Muốn cố làm ra vẻ mua chộc lòng người ư? Cần cái cách nói đó sao? Tiểu tử, tuổi còn trẻ nên nghĩ đến điều tốt đẹp đi!
Cổ Hàn nhìn thấy nét mặt, có thể tinh tường nhìn ra ý nghĩ của bọn hắn. Giờ phút này, nhìn cả đám đắc ý, hắn chỉ biết giẫm chân thở dài! Trong lòng khó chịu cực điểm!
Ngu ngốc quá, ngu xuẩn quá! Thật đúng là cho mình là công thần… Quân Khương Lâm hắn khi nào đem thiên hạ muôn dân để ở trong lòng đây? Về phần tội đầu sỏ gây nên... Hắn càng không để ở trong lòng!
Thích thì sao, ta chính là con người như vậy! Đây là Quân Khương Lâm!
Các ngươi đang chơi với lửa sao!
Cũng khó trách a, Hạ Trường Thiên bọn hắn căn bản không biết Quân Khương Lâm là hạng người gì. Phàm là bọn hắn biết một ít sự tích trong quá khứ Quân Khương Lâm nói ra, cũng sẽ không đem sự tình làm như vậy được!
Nếu là bọn hắn biết Quân Khương Lâm từng vì Quản Thanh Hàn thậm chí chấp nhận toàn bộ thế bêu danh, điên cuồng đại sát tứ phương, thì tên Hạ Trường Thiên kia, bọn hắn tuyệt đối không đến mức làm như vậy.
Huống chi khi đó, còn không có bức bách Quân Khương Lâm.
Quân Khương Lâm xưa nay vẫn vậy!
Hiện tại thì càng không thể trì hoãn!
- Còn có ai không?
Quân Khương Lâm quái dị nở nụ cười, bình tĩnh hỏi.
Tất cả mọi người đều nhìn nhau, lại không còn ai người đứng ra. Ma Đồng Thánh Giả Lãnh Đồng đứng ở đội ngũ bên trong, trên mặt hiện sự tức giận. Bên này chiến đấu, bọn hắn có nghe nói thậm chí, còn có người đang xem cuộc chiến. Nhưng, khi bọn hắn nói muốn ra trợ giúp những người này, lại bị hai vị thánh quân vô tình trách mắng!
Thậm chí, có không ít người vì gấp rút đến tiếp viện, còn ăn không ít đau khổ!
Hiện giờ, sự tình phát triển như thế này, bọn hắn trong lòng cũng thật áy náy, lo lắng cực kỳ! Nếu giờ này nội chiến là thật sự, như vậy... Tuyệt không là một chuyện tốt! Thậm chí, an nguy toàn bộ đại lục thì có thể sẽ hủy ở trận này nội chiến này!
Khả năng này, Lãnh Đồng từng nói ra qua. Nhưng hai vị thánh quân căn bản không có ý kiến, có khóc cũng không làm gì!
- Đội ngũ lớn thật!
Quân Khương Lâm ha ha cười dài một tiếng, đột nhiên sải bước đi ra!
Keng!
Một tiếng, kiếm minh hoành không xuất thế. Một thanh kiếm, đột nhiên bỗng nhiên xuất hiện, tựa hồ theo trong hư không đột nhiên lao ra. Kiếm phong lóe ra hàn quang lẳng lặng đứng trên không trung, giữa thân kiếm, lộ ra màu huyết mơ hồ ảo ảo, một cỗ sát ý lẫm liệt mênh mông cuồn cuộn như kiếm ý gào thét mà ra!
Núi lửa bùng nổ bốn phía, thời tiết vốn ngày hè nóng bức. Nơi này nhiệt độ không khí, thường cao như cảnh người khác giận sôi! Nhưng chuôi kiếm này vừa lao ra, tình cảnh trong lúc đó lại nhất thời mát mẻ hơn rất nhiều! Hơn nữa, có một cỗ hơi lạnh thấu xương, chậm rãi phát sinh!
Chuôi kiếm này mặc dù không động đậy nhưng hấp dẫn ánh mắt mọi người!
Cổ Hàn chút nữa bật thốt lên kinh ngạc. Chuôi kiếm này đúng là một chuôi đại chiến Chiến Luân Hồi ma kiếm hiếm có! Đối với chuôi kiếm đầy uy lực này, ngay cả Cổ Hàn, trong lòng kiêng sợ cực kỳ!
Chuôi ma kiếm này vừa ra, Cổ Hàn trong lòng thầm than may mắn, tất cả đều hóa thành tuyệt vọng!
Đại lục xong rồi!
Quân Khương Lâm đã muốn động sát tâm! Chuôi ma kiếm này giết chóc, chính là một vũ khí đắc lực của hắn sát thủ! Trận chiến này, thật không thể tránh né!
Trận chiến này vô luận ai thắng ai thua, tổn thất đều tất nhiên là lớn đích kinh người! Cuộc chiến cùng dị nhân tộc, vốn cùng thực lực! Ngu muội, lại lần nữa trải qua này biến cố đã có thể thấp thỏm nghĩ đến – Bại không thể nghi ngờ!
- Hảo kiếm!
Lôi Đình thánh quân Hạ Trường Thiên ánh mắt phát lạnh, ánh mắt ngưng trên mặt Quân Khương Lâm:
- Xem ra, ngươi hôm nay thật đúng là khăng khăng cố chấp? Thiên hạ an nguy, muôn dân hàng tỉ người, ngươi đều không để trong mắt đúng không?
- An nguy thiên hạ, muôn dân đại lục... Ha ha, ha ha ha...
Quân Khương Lâm thê lương cười to:
- Huynh đệ của ta, chính là vì an nguy thiên hạ mà đến, ta vì đại lục muôn dân mà đến! Có thể huynh đệ của ta chết trận, ai nhìn thấy cũng không muốn đến giúp! Thời gian các huynh đệ của ta chết trận lừng lẫy tan xương nát thịt, thiên hạ muôn dân đều đứng ở một bên xem náo nhiệt! Ha ha ha...
Quân Khương Lâm cười đến điên cuồng, cười đến nước mắt cũng đều muốn chảy ra:
- Hiện giờ, ngươi muốn nói với ta sự an nguy đại lục muôn dân sao? Hạ Trường Thiên! Ngươi không biết là ngươi quá vô sỉ sao?
Hạ Trường Thiên cùng Quý Bác Văn nhìn nhau, cùng thấy được ý tứ trong mắt của đối phương.
Tính sai!
Bọn hắn đương nhiên sẽ không xem đem Quân Khương Lâm để trong mắt, nhưng hậu quả trận chiến này ảnh hưởng quá lớn! Nơi này, có một vạn tên liên quân Thiên Phạt.
Hơn nữa đều là cao thủ. Trận chiến này nếu là thật sự chiến đấu, thì phải là chiến đấu vô cùng quyết liệt!
Như vậy, bất chấp dị nhân tộc mạnh mẽ như thế nào, thiên hạ này cũng đã xong đời rồi!
Vốn, bọn hắn tưởng rằng, Thiên hạ này bị che mắt, Quân Khương Lâm bất kể như thế nào đều sẽ có những băn khoăn lo tính. Sẽ không thực sự ra tay. Nhưng hiện tại xem ra, bọn hắn nghĩ lầm rồi.
- Quân chủ! Có thể cho lão phu nói một câu được không?
Cổ Hàn thở dài một tiếng, không đợi Quân Khương Lâm đáp ứng, vội vàng nói:
- Quân địch trước mặt, nội chiến là điềm xấu! Việc hôm nay, lão phu đã biết, sao trước nhất không tính xem hậu quả thế nào? Hạ Trường Thiên bọn họ làm sai, nhưng giờ phút này, đại chiến còn cần bọn họ, liền thu bọn họ lấy công chuộc tội được không? Sau lần Đoạt Thiên chi chiến này, lão phu coi như liều tánh mạng này, cũng chắc chắn sẽ cho Quân chủ một công đạo thỏa mãn!
- Không!
Quân Khương Lâm chậm rãi, lại kiên quyết lắc đầu:
- Huynh đệ của ta chết ở chỗ này, hài cốt chưa tàn! Hồn thiêng không xa! Bọn họ đang nhìn ta! Đang chờ ta tìm cho bọn họ một lời công đạo! Ta không muốn làm cho bọn họ chờ sốt ruột được.
- Quân chủ, hi vọng người nghĩ lại!
Cổ Hàn lo lắng tiến lên từng bước.
- Cổ Hàn, nếu ngươi luyến tiếc huynh đệ của ngươi có thể cùng bọn chúng sóng vai liên thủ để đối phó ta! Liền coi như các ngươi với Tam Đại Thánh Địa cùng Thiên Thánh Cung đồng thời ra trận, ta Quân Khương Lâm, cũng dốc hết sức tiếp! Không sao cả!
Quân Khương Lâm trừng mắt lạnh lùng nhìn, lạnh lùng thốt:
- Nếu những người này không chết, lương tâm ta không yên!
- Vì thiên hạ muôn dân, ngươi không thể nhịn một chút sao?
Cổ Hàn kích động kêu lên.
- Quân Khương Lâm ta lúc này thề!
Quân Khương Lâm cuồng cười một tiếng, lạnh lẽo nói
- Từ hôm nay trở đi, bắt đầu từ nay về sau! Ai dám ở trước mặt ta nói thêm câu nữa thiên hạ muôn dân, người đó sẽ chết!
Cổ Hàn cả khuôn mặt lo lắng đỏ bừng, lại ngăn trước mặt Quân Khương Lâm, chết sống không cho hắn đã qua.
- Tránh ra!
Quân Khương Lâm hờ hững nói:
- Ta đếm tới ba, ngươi nếu tiếp tục không để cho ta đi. Ta đây tức khắc hạ lệnh, toàn bộ Thiên Phạt chiến sĩ ở chỗ này, lập tức cùng Tam Đại Thánh Địa triển khai cuộc chiến không chết không ngừng!
Cổ Hàn cả người chấn động miệng líu lưỡi, nói không ra lời!
Hắn tin tưởng Quân Khương Lâm hoàn toàn có thể làm được! Hắn đã thấm tà đạo đến tận xương tủy Tà Chi Quân Chủ, căn bản không thể khuyên theo lẽ thường được.
- Một!
Quân Khương Lâm thản nhiên nói ra một chữ. Trên đầu Viêm Hoàng Chi Huyết phát ra một tiếng kiếm minh khoan khoái, cả người kiếm quang phát ra rộng lớn, trên mũi kiếm kiếm quang phun ra nuốt vào dài đến nửa trượng, nồng đậm cả một mảnh!
- Hai!
Quân Khương Lâm ánh mắt lãnh đạm còn giống như hàn băng muôn đời không thể thay đổi. Viêm Hoàng Chi Huyết kêu một tiếng, kiếm quang phương hướng thay đổi, chỉa thẳng vào mi tâm Cổ Hàn!
Cổ Hàn thần tình rối rắm, trên trán mồ hôi lạnh ròng ròng xuống. Quân Khương Lâm có thể không cần, nhưng hắn không thể nào không cần!
- Ba!
Quân Khương Lâm hét lớn một tiếng:
- Mọi người nghe lệnh!
- Rõ!
Mai Tuyết Yên, Hùng vương Hổ Vương Hạc vương, Ưng Bác Không cùng Phong Quyển Vân đồng thời tiến lên từng bước!
Quân Khương Lâm hét lớn một tiếng, bàn tay vừa bổ xuống, thê lương quát:
- Đao kiếm tuốt vỏ, mục tiêu mọi người Tam Đại Thánh Địa, nghe ta ra lệnh.
- Chậm đã!
Không đợi Quân Khương Lâm nói lời cuối cùng: Giết, tự thốt ra, Cổ Hàn quát to một tiếng, thân hình run rẩy lên:
- Lão phu rút lui!
Nói xong, hét lớn một tiếng:
- Người Tam Đại Thánh Địa, tất cả không cho phép hành động thiếu suy nghĩ! Đi theo lão phu lui ở một bên! Nếu có chút vọng động, giết không tha!
Ra lệnh một tiếng, Tam Đại Thánh Địa người đồng thời rời khỏi sân bãi, nhìn thấy ánh mắt Quân Khương Lâm, đều đã tràn ngập kinh sợ! Nhìn thế này, thật sự dám sao.
Giữa sân, chỉ để lại bốn mươi bảy kẻ đó! Cô đơn đối diện với Quân Khương Lâm!
- Hạ Trường Thiên, Quý Bác Văn!
Quân Khương Lâm hét lớn một tiếng:
- Dùng đầu chó của các ngươi, cho ta một cái công đạo! Tiểu ưng, các vị huynh đệ, linh hồn gần xa, xem ta lấy cho các ngươi, mang lại các ngươi công đạo!
Trên không trung ô ô gió nổi lên, cả mặt đất lẫn không trung, theo Quân Khương Lâm này hét lớn một tiếng, trở nên một mảnh tiêu sát thê lương!
- Tiểu tử cuồng vọng, lão phu thật muốn nhìn, rốt cuộc là ai có thể lấy đầu ai!
Hạ Trường Thiên trào phúng vừa quát, nói:
- Các ngươi đều lui ra phía sau! Lão phu một người tới lĩnh giáo một chút vị thủ đoạn của tên Tà Chi Quân Chủ!
- Một người cũng không cho phép đi! Toàn bộ những kẻ chủ trương không cứu viện, đều chết đi cho ta!
Lời còn chưa dứt, Quân Khương Lâm bay lên trời, đang ở giữa không trung, chợt đột nhiên bên người xuất hiện vô số hắc sắc lợi kiếm, lóe hàn quang.
Cửu U Hàn Nhận!
Viêm Hoàng Chi Huyết gào thét mà đến! Kiếm quang chiếu sáng mờ mịt Trường Thiên!
- Âm Dương Độn pháp!
Quân Khương Lâm quát dài một tiếng, đột nhiên bóng dáng mất giữa không trung. Làm cho Hạ Trường Thiên đang muốn động thủ mất đi mục tiêu.
- Ngũ Hành lực! Giúp ta bạo phát!
Lại một lần nữa quát lớn.
Đột nhiên, thiên địa trong lúc đó xuất hiện vô số con Hỏa Long, đem nguyên cái sân bãi đoàn đoàn quay chung quanh, ngọn lửa cực nóng, thẳng đốt cả không khí, không gian cũng đang run rẩy.
Vô số nước, bên trên mặt đất phấp phới, từ bầu trời trút xuống.
Trên mặt đất, ầm vang một tiếng xuất hiện một cái hố to rộng cỡ mấy trăm trượng! Sâu không thấy đáy. Mà đám người Hạ Trường Thiên sẽ từ hố to này xuất hiện, có một bộ phận lớn người bất ngờ không đề phòng, thoáng chốc đã bị rớt xuống.
Vách hố to, trong nháy mắt đã phát ra Kim chi lực, giam cầm!
Lập tức trong hư không Quân Khương Lâm không biết ẩn ở nơi nào đột nhiên gầm một tiếng gầm điên cuồng, ngay lúc đó trời đất bỗng nhiên tối sầm lại. Ngọn lửa hóa màu đen vô cùng vô tận, thiên địa như tối đen, chậm rãi hạ xuống! Bao phủ trong vòng mấy trăm trượng!
Vừa lúc đó, cái miệng hố to liền bị bóng đen bao trùm
Hỗn Độn hỏa!
Quân Khương Lâm lần đầu tiên đem hết lực lượng của chính mình tàn sát!
Ở chỗ này, vì mình mà huynh đệ chết trận, liền không để ý tới hậu quả, toàn lực ra tay!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
- Không muốn giết lầm người tốt?
Hạ Trường Thiên đột nhiên cười một trận dài, trào phúng nói:
- Nói như vậy, ngươi còn đánh tính đem chúng ta giết cả?
- Giết, ngạc nhiên lắm sao?
Quân Khương Lâm cũng trào phúng cười:
- Bổn tọa chỉ muốn nhìn một chút, nếu các ngươi dám làm như vậy, có dám đứng ra hay không!
- Ha ha, có gì không dám? Lão phu chính là người thứ nhất đứng ra!
Hạ Trường Thiên bộ mặt lộ vẻ sát khí, tiến lên trước một bước, liếc mắt nhìn nhìn Quân Khương Lâm, nói:
- Bản thân ta muốn coi, chuyện này như thế nào, chính là lão phu ta hết sức ủng hộ! Đúng! nơi này có chiến đấu, thật thảm thiết! Nhưng lão phu cốt không đến trợ giúp, không cho phép bất luận kẻ nào tiến đến trợ giúp! Như thế nào? Ngươi muốn lấy lại công đạo thế nào?
Ở một bên, Phích Lịch thánh quân Quý Bác Văn hắc hắc một tiếng cười lạnh, cùng tiến lên trước một bước:
- Lão phu cũng không tán thành đem quân lực lãng phí trợ giúp cho một mớ Huyền Thú bên mình! Đồng minh à? Hay Viện quân? Bọn chúng không xứng! Quân chủ nếu là muốn vì bọn họ đòi lại tiếng nói như vậy thì lão phu cũng coi thử xem!
Hai người cùng nhìn Quân Khương Lâm, trên mặt cười tràn nét châm biếm!
- Còn có chúng ta nữa!
Đi theo phía sau hai người, lục đục, bốn năm mươi người lại đứng ra! Một đám ôm cánh tay, nhìn Quân Khương Lâm cười cợt.
Trừng phạt? Thật là buồn cười! Có ai có thể một lần trừng phạt hai vị Thánh Quân, năm vị Thánh Tôn, hơn hai mươi vị Thánh Hoàng và hơn hai mươi vị Thánh Giả?
Đây hiện tại đã là một nửa lực lượng Thiên Thánh Cung. Ai dám bảo giết toàn bộ?
Luật không trách đông được, những lời nói của số đông khi nào cũng có đạo lý. Huống chi ngươi chỉ là một Tà Chi Quân Chủ nho nhỏ? Ngươi có bản lãnh gì đến trừng phạt những người chúng ta? Ngươi khả năng này sao?
Chúng ta chính là thủ hộ đại lục mấy ngàn năm! Chúng ta làm tối đại công thần đại lục này là hoàn toàn xứng đáng! Ngươi còn nhỏ tuổi, vì thiên hạ muôn dân cống hiến nhiều hơn hay sao?
Hiện tại ngươi lại có thể vì vài mạng Huyền Thú, đã muốn trừng phạt chúng ta? Giết chúng ta? Thật là tức cười!
Nhìn thấy tình nhiều người đi tới như vậy, Cổ Hàn trong lòng càng ngày càng chìm xuống. Chìm đến đáy! Chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, thân mình không chịu nổi run lên một chút!
Hắn biết chuyện ngày hôm nay, đã muốn không thể cứu vãn! Tuyệt đối là lớn chuyện rồi!
Quân Khương Lâm quan sát tính tình mọi người trong khoảng thời gian này, hắn cũng hiểu một ít. Người nầy, cho tới bây giờ cũng chưa từng bị khuất phục, bị uy hiếp như bây giờ! Ngày hôm nay với thế trận loại này, đổi lại bất cứ một kẻ nào hắn chỉ cần có cái nhìn đại cục, thì đều làm không nổi! Coi như điều sỉ nhục cũng chỉ có thể sống chết mặc bay.
Nhưng Quân Khương Lâm há lại cái loại người này? Quân Khương Lâm tính cách gặp mạnh đấu mạnh. Từ trước đến nay không thỏa hiệp! Dùng loại thủ đoạn này uy hiếp hắn, sẽ chỉ là hoàn toàn thấy kết quả ngược lại!
Cổ Hàn đáy lòng tuyệt vọng thở dài một tiếng. Nếu ngày hôm nay Thánh Địa đóng ở chiến trường Đoạt Thiên những người này có thể đưa ra một lý do, ví dụ như thật sự ra không chắc chắn lắm, sau đó lại thành khẩn nhận thức cái sai, rồi sau đó lại là tự nhiên mình làm người giữa đi hoà giải, có lẽ còn có một chút như thế thì có thể đem chuyện này yên ổn xuống trở lại.
Ngay cả Quân Khương Lâm còn muốn tính sổ nhưng tin tưởng hắn cũng sẽ không làm vào lúc này.
Nhưng hiện tại, nhiều người như vậy cùng nhau đứng ra, chuyện này đã quá rõ ràng rồi!
Cổ Hàn biết rõ, sở dĩ Quân Khương Lâm tới cái chiến trường này nhất định là có lý do. Nhưng, cũng tuyệt đối không phải vì thiên hạ muôn dân! Càng thêm không phải vì Tam Đại Thánh Địa!
Thực đã bức hắn nóng nảy như vậy, người này tuyệt đối sẽ không sợ thiệt thòi mà thâu tóm, không tiếc hủy diệt toàn bộ đại lục, cũng chỉ vì huynh đệ của mình mà báo thù trút giận!
Đối mặt với lưu manh như vậy chỉ có lấy nhu thắng cương mới là biện pháp chính xác nhất. Nhưng hiện tại, đám ngu ngốc này, đã đem sự tình làm cho không thể cứu vãn được rồi!
Đối diện với cả đám bốn mươi bảy người đều là chắp tay, khinh miệt nhìn hướng Quân Khương Lâm. Làm cho hắn nhục nhã thì làm sao? Không có trợ giúp, thì thế nào? Ngươi thật sự dám khai chiến sao?
Hậu quả trận chiến này, chính là thiên hạ bị hủy diệt, chính là trăm họ lầm than! Chỉ bằng ngươi sao Quân Khương Lâm, ngươi cần phải khơi lên trách nhiệm này sao? Nếu là thật sự đại chiến nổi dậy như vậy, một khi có hậu quả gì nghiêm trọng, ngươi Quân Khương Lâm chính là tên đầu sỏ gây nên!
Muốn cố làm ra vẻ mua chộc lòng người ư? Cần cái cách nói đó sao? Tiểu tử, tuổi còn trẻ nên nghĩ đến điều tốt đẹp đi!
Cổ Hàn nhìn thấy nét mặt, có thể tinh tường nhìn ra ý nghĩ của bọn hắn. Giờ phút này, nhìn cả đám đắc ý, hắn chỉ biết giẫm chân thở dài! Trong lòng khó chịu cực điểm!
Ngu ngốc quá, ngu xuẩn quá! Thật đúng là cho mình là công thần… Quân Khương Lâm hắn khi nào đem thiên hạ muôn dân để ở trong lòng đây? Về phần tội đầu sỏ gây nên... Hắn càng không để ở trong lòng!
Thích thì sao, ta chính là con người như vậy! Đây là Quân Khương Lâm!
Các ngươi đang chơi với lửa sao!
Cũng khó trách a, Hạ Trường Thiên bọn hắn căn bản không biết Quân Khương Lâm là hạng người gì. Phàm là bọn hắn biết một ít sự tích trong quá khứ Quân Khương Lâm nói ra, cũng sẽ không đem sự tình làm như vậy được!
Nếu là bọn hắn biết Quân Khương Lâm từng vì Quản Thanh Hàn thậm chí chấp nhận toàn bộ thế bêu danh, điên cuồng đại sát tứ phương, thì tên Hạ Trường Thiên kia, bọn hắn tuyệt đối không đến mức làm như vậy.
Huống chi khi đó, còn không có bức bách Quân Khương Lâm.
Quân Khương Lâm xưa nay vẫn vậy!
Hiện tại thì càng không thể trì hoãn!
- Còn có ai không?
Quân Khương Lâm quái dị nở nụ cười, bình tĩnh hỏi.
Tất cả mọi người đều nhìn nhau, lại không còn ai người đứng ra. Ma Đồng Thánh Giả Lãnh Đồng đứng ở đội ngũ bên trong, trên mặt hiện sự tức giận. Bên này chiến đấu, bọn hắn có nghe nói thậm chí, còn có người đang xem cuộc chiến. Nhưng, khi bọn hắn nói muốn ra trợ giúp những người này, lại bị hai vị thánh quân vô tình trách mắng!
Thậm chí, có không ít người vì gấp rút đến tiếp viện, còn ăn không ít đau khổ!
Hiện giờ, sự tình phát triển như thế này, bọn hắn trong lòng cũng thật áy náy, lo lắng cực kỳ! Nếu giờ này nội chiến là thật sự, như vậy... Tuyệt không là một chuyện tốt! Thậm chí, an nguy toàn bộ đại lục thì có thể sẽ hủy ở trận này nội chiến này!
Khả năng này, Lãnh Đồng từng nói ra qua. Nhưng hai vị thánh quân căn bản không có ý kiến, có khóc cũng không làm gì!
- Đội ngũ lớn thật!
Quân Khương Lâm ha ha cười dài một tiếng, đột nhiên sải bước đi ra!
Keng!
Một tiếng, kiếm minh hoành không xuất thế. Một thanh kiếm, đột nhiên bỗng nhiên xuất hiện, tựa hồ theo trong hư không đột nhiên lao ra. Kiếm phong lóe ra hàn quang lẳng lặng đứng trên không trung, giữa thân kiếm, lộ ra màu huyết mơ hồ ảo ảo, một cỗ sát ý lẫm liệt mênh mông cuồn cuộn như kiếm ý gào thét mà ra!
Núi lửa bùng nổ bốn phía, thời tiết vốn ngày hè nóng bức. Nơi này nhiệt độ không khí, thường cao như cảnh người khác giận sôi! Nhưng chuôi kiếm này vừa lao ra, tình cảnh trong lúc đó lại nhất thời mát mẻ hơn rất nhiều! Hơn nữa, có một cỗ hơi lạnh thấu xương, chậm rãi phát sinh!
Chuôi kiếm này mặc dù không động đậy nhưng hấp dẫn ánh mắt mọi người!
Cổ Hàn chút nữa bật thốt lên kinh ngạc. Chuôi kiếm này đúng là một chuôi đại chiến Chiến Luân Hồi ma kiếm hiếm có! Đối với chuôi kiếm đầy uy lực này, ngay cả Cổ Hàn, trong lòng kiêng sợ cực kỳ!
Chuôi ma kiếm này vừa ra, Cổ Hàn trong lòng thầm than may mắn, tất cả đều hóa thành tuyệt vọng!
Đại lục xong rồi!
Quân Khương Lâm đã muốn động sát tâm! Chuôi ma kiếm này giết chóc, chính là một vũ khí đắc lực của hắn sát thủ! Trận chiến này, thật không thể tránh né!
Trận chiến này vô luận ai thắng ai thua, tổn thất đều tất nhiên là lớn đích kinh người! Cuộc chiến cùng dị nhân tộc, vốn cùng thực lực! Ngu muội, lại lần nữa trải qua này biến cố đã có thể thấp thỏm nghĩ đến – Bại không thể nghi ngờ!
- Hảo kiếm!
Lôi Đình thánh quân Hạ Trường Thiên ánh mắt phát lạnh, ánh mắt ngưng trên mặt Quân Khương Lâm:
- Xem ra, ngươi hôm nay thật đúng là khăng khăng cố chấp? Thiên hạ an nguy, muôn dân hàng tỉ người, ngươi đều không để trong mắt đúng không?
- An nguy thiên hạ, muôn dân đại lục... Ha ha, ha ha ha...
Quân Khương Lâm thê lương cười to:
- Huynh đệ của ta, chính là vì an nguy thiên hạ mà đến, ta vì đại lục muôn dân mà đến! Có thể huynh đệ của ta chết trận, ai nhìn thấy cũng không muốn đến giúp! Thời gian các huynh đệ của ta chết trận lừng lẫy tan xương nát thịt, thiên hạ muôn dân đều đứng ở một bên xem náo nhiệt! Ha ha ha...
Quân Khương Lâm cười đến điên cuồng, cười đến nước mắt cũng đều muốn chảy ra:
- Hiện giờ, ngươi muốn nói với ta sự an nguy đại lục muôn dân sao? Hạ Trường Thiên! Ngươi không biết là ngươi quá vô sỉ sao?
Hạ Trường Thiên cùng Quý Bác Văn nhìn nhau, cùng thấy được ý tứ trong mắt của đối phương.
Tính sai!
Bọn hắn đương nhiên sẽ không xem đem Quân Khương Lâm để trong mắt, nhưng hậu quả trận chiến này ảnh hưởng quá lớn! Nơi này, có một vạn tên liên quân Thiên Phạt.
Hơn nữa đều là cao thủ. Trận chiến này nếu là thật sự chiến đấu, thì phải là chiến đấu vô cùng quyết liệt!
Như vậy, bất chấp dị nhân tộc mạnh mẽ như thế nào, thiên hạ này cũng đã xong đời rồi!
Vốn, bọn hắn tưởng rằng, Thiên hạ này bị che mắt, Quân Khương Lâm bất kể như thế nào đều sẽ có những băn khoăn lo tính. Sẽ không thực sự ra tay. Nhưng hiện tại xem ra, bọn hắn nghĩ lầm rồi.
- Quân chủ! Có thể cho lão phu nói một câu được không?
Cổ Hàn thở dài một tiếng, không đợi Quân Khương Lâm đáp ứng, vội vàng nói:
- Quân địch trước mặt, nội chiến là điềm xấu! Việc hôm nay, lão phu đã biết, sao trước nhất không tính xem hậu quả thế nào? Hạ Trường Thiên bọn họ làm sai, nhưng giờ phút này, đại chiến còn cần bọn họ, liền thu bọn họ lấy công chuộc tội được không? Sau lần Đoạt Thiên chi chiến này, lão phu coi như liều tánh mạng này, cũng chắc chắn sẽ cho Quân chủ một công đạo thỏa mãn!
- Không!
Quân Khương Lâm chậm rãi, lại kiên quyết lắc đầu:
- Huynh đệ của ta chết ở chỗ này, hài cốt chưa tàn! Hồn thiêng không xa! Bọn họ đang nhìn ta! Đang chờ ta tìm cho bọn họ một lời công đạo! Ta không muốn làm cho bọn họ chờ sốt ruột được.
- Quân chủ, hi vọng người nghĩ lại!
Cổ Hàn lo lắng tiến lên từng bước.
- Cổ Hàn, nếu ngươi luyến tiếc huynh đệ của ngươi có thể cùng bọn chúng sóng vai liên thủ để đối phó ta! Liền coi như các ngươi với Tam Đại Thánh Địa cùng Thiên Thánh Cung đồng thời ra trận, ta Quân Khương Lâm, cũng dốc hết sức tiếp! Không sao cả!
Quân Khương Lâm trừng mắt lạnh lùng nhìn, lạnh lùng thốt:
- Nếu những người này không chết, lương tâm ta không yên!
- Vì thiên hạ muôn dân, ngươi không thể nhịn một chút sao?
Cổ Hàn kích động kêu lên.
- Quân Khương Lâm ta lúc này thề!
Quân Khương Lâm cuồng cười một tiếng, lạnh lẽo nói
- Từ hôm nay trở đi, bắt đầu từ nay về sau! Ai dám ở trước mặt ta nói thêm câu nữa thiên hạ muôn dân, người đó sẽ chết!
Cổ Hàn cả khuôn mặt lo lắng đỏ bừng, lại ngăn trước mặt Quân Khương Lâm, chết sống không cho hắn đã qua.
- Tránh ra!
Quân Khương Lâm hờ hững nói:
- Ta đếm tới ba, ngươi nếu tiếp tục không để cho ta đi. Ta đây tức khắc hạ lệnh, toàn bộ Thiên Phạt chiến sĩ ở chỗ này, lập tức cùng Tam Đại Thánh Địa triển khai cuộc chiến không chết không ngừng!
Cổ Hàn cả người chấn động miệng líu lưỡi, nói không ra lời!
Hắn tin tưởng Quân Khương Lâm hoàn toàn có thể làm được! Hắn đã thấm tà đạo đến tận xương tủy Tà Chi Quân Chủ, căn bản không thể khuyên theo lẽ thường được.
- Một!
Quân Khương Lâm thản nhiên nói ra một chữ. Trên đầu Viêm Hoàng Chi Huyết phát ra một tiếng kiếm minh khoan khoái, cả người kiếm quang phát ra rộng lớn, trên mũi kiếm kiếm quang phun ra nuốt vào dài đến nửa trượng, nồng đậm cả một mảnh!
- Hai!
Quân Khương Lâm ánh mắt lãnh đạm còn giống như hàn băng muôn đời không thể thay đổi. Viêm Hoàng Chi Huyết kêu một tiếng, kiếm quang phương hướng thay đổi, chỉa thẳng vào mi tâm Cổ Hàn!
Cổ Hàn thần tình rối rắm, trên trán mồ hôi lạnh ròng ròng xuống. Quân Khương Lâm có thể không cần, nhưng hắn không thể nào không cần!
- Ba!
Quân Khương Lâm hét lớn một tiếng:
- Mọi người nghe lệnh!
- Rõ!
Mai Tuyết Yên, Hùng vương Hổ Vương Hạc vương, Ưng Bác Không cùng Phong Quyển Vân đồng thời tiến lên từng bước!
Quân Khương Lâm hét lớn một tiếng, bàn tay vừa bổ xuống, thê lương quát:
- Đao kiếm tuốt vỏ, mục tiêu mọi người Tam Đại Thánh Địa, nghe ta ra lệnh.
- Chậm đã!
Không đợi Quân Khương Lâm nói lời cuối cùng: Giết, tự thốt ra, Cổ Hàn quát to một tiếng, thân hình run rẩy lên:
- Lão phu rút lui!
Nói xong, hét lớn một tiếng:
- Người Tam Đại Thánh Địa, tất cả không cho phép hành động thiếu suy nghĩ! Đi theo lão phu lui ở một bên! Nếu có chút vọng động, giết không tha!
Ra lệnh một tiếng, Tam Đại Thánh Địa người đồng thời rời khỏi sân bãi, nhìn thấy ánh mắt Quân Khương Lâm, đều đã tràn ngập kinh sợ! Nhìn thế này, thật sự dám sao.
Giữa sân, chỉ để lại bốn mươi bảy kẻ đó! Cô đơn đối diện với Quân Khương Lâm!
- Hạ Trường Thiên, Quý Bác Văn!
Quân Khương Lâm hét lớn một tiếng:
- Dùng đầu chó của các ngươi, cho ta một cái công đạo! Tiểu ưng, các vị huynh đệ, linh hồn gần xa, xem ta lấy cho các ngươi, mang lại các ngươi công đạo!
Trên không trung ô ô gió nổi lên, cả mặt đất lẫn không trung, theo Quân Khương Lâm này hét lớn một tiếng, trở nên một mảnh tiêu sát thê lương!
- Tiểu tử cuồng vọng, lão phu thật muốn nhìn, rốt cuộc là ai có thể lấy đầu ai!
Hạ Trường Thiên trào phúng vừa quát, nói:
- Các ngươi đều lui ra phía sau! Lão phu một người tới lĩnh giáo một chút vị thủ đoạn của tên Tà Chi Quân Chủ!
- Một người cũng không cho phép đi! Toàn bộ những kẻ chủ trương không cứu viện, đều chết đi cho ta!
Lời còn chưa dứt, Quân Khương Lâm bay lên trời, đang ở giữa không trung, chợt đột nhiên bên người xuất hiện vô số hắc sắc lợi kiếm, lóe hàn quang.
Cửu U Hàn Nhận!
Viêm Hoàng Chi Huyết gào thét mà đến! Kiếm quang chiếu sáng mờ mịt Trường Thiên!
- Âm Dương Độn pháp!
Quân Khương Lâm quát dài một tiếng, đột nhiên bóng dáng mất giữa không trung. Làm cho Hạ Trường Thiên đang muốn động thủ mất đi mục tiêu.
- Ngũ Hành lực! Giúp ta bạo phát!
Lại một lần nữa quát lớn.
Đột nhiên, thiên địa trong lúc đó xuất hiện vô số con Hỏa Long, đem nguyên cái sân bãi đoàn đoàn quay chung quanh, ngọn lửa cực nóng, thẳng đốt cả không khí, không gian cũng đang run rẩy.
Vô số nước, bên trên mặt đất phấp phới, từ bầu trời trút xuống.
Trên mặt đất, ầm vang một tiếng xuất hiện một cái hố to rộng cỡ mấy trăm trượng! Sâu không thấy đáy. Mà đám người Hạ Trường Thiên sẽ từ hố to này xuất hiện, có một bộ phận lớn người bất ngờ không đề phòng, thoáng chốc đã bị rớt xuống.
Vách hố to, trong nháy mắt đã phát ra Kim chi lực, giam cầm!
Lập tức trong hư không Quân Khương Lâm không biết ẩn ở nơi nào đột nhiên gầm một tiếng gầm điên cuồng, ngay lúc đó trời đất bỗng nhiên tối sầm lại. Ngọn lửa hóa màu đen vô cùng vô tận, thiên địa như tối đen, chậm rãi hạ xuống! Bao phủ trong vòng mấy trăm trượng!
Vừa lúc đó, cái miệng hố to liền bị bóng đen bao trùm
Hỗn Độn hỏa!
Quân Khương Lâm lần đầu tiên đem hết lực lượng của chính mình tàn sát!
Ở chỗ này, vì mình mà huynh đệ chết trận, liền không để ý tới hậu quả, toàn lực ra tay!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.