Biên Tập: Thương Long
Muội Vĩ Lượng Thương gật đầu:
- … Đúng, đúng vậy!
Thầm nghĩ chỉ cần ta khôi phục, làm sao còn quản ngươi làm cái gì, phong độ quân tử chó má, bổn tọa sẽ một phen bóp chết ngươi! Đem sự ngu ngốc của người này giáo hóa con cháu Thần Tộc đời sau!
- Lời này cũng có lý, ta sẽ lại một lần phong độ quân tử!
Quân Khương Lâm hừ một tiếng, tươi cười phất phất tay, quát:
- Thêm một đạo nữa!
Vang ầm ầm một tiếng, một đạo tím sắc Lôi điện ầm ầm từ trên trời giáng xuống bổ vào trên thân thương Muội Vĩ Lượng. Đem toàn bộ thân hình hắn đánh cho nhảy dựng lên, lộn mấy vòng, nằm ngửa mặt lên trời, trên người xuất hiện từng luồng sương khói.
- Này! Sao lại thế này? Lôi kiếp chẳng lẽ lại như thế này? Chẳng lẽ nói, thực ra đều là do ngươi làm?
Muội Vĩ Lượng Thương phun ra một làn khói đen bị phẫn quát.
- Đại Năng Dị tộc … Ngươi quá khen rồi! Vừa rồi chính là bản nhân có phong độ quân tử, khiến ngài ái mộ.
Quân Khương Lâm cười hắc hắc nói:
- Thế nào? Phong độ quân tử của Quân Khương Lâm ta, được đấy chứ?
- Ta ta ta … Ta vừa rồi vẫn cho rằng là Thiên kiếp… Thì ra là…
Muội Vĩ Lượng Thương không căm phẫn không được.
Đối phương không biết như thế nào, thế nhưng có thể lấy sức người vận dụng Lôi điện. Sớm biết như vậy Mình sớm đã trốn chứ đâu có ngu ngốc kiên trì ngạnh kháng. Đến bây giờ công lực bản than cạn hết, hoàn toàn không có chiến lực, sa vào cảnh dê chờ miệng cọp…
- Ta thật hận! Ta thật hận a… Trời ơi!
Muội Vĩ Lượng Thương khóc không ra nước mắt, ngửa mặt lên trời hô to!
Cảm giác cá nằm chết thớt vốn không thích thú gì. Hơn nữa Muội Vĩ lượng Thương lại là do tự mình chuốc lấy cái cảm giác này thật là không biết nói sao cho được nữa.
- Ngươi rất hận? Hận ngươi là con bà nó!
Quân Khương Lâm gào một tiếng thật to, "Thương" một tiếng, Viêm Hoàng Chi Huyết đột nhiên bay ra. Mang theo hoan khoái bay qua hướng Muội Vĩ Lượng Thương.
- Chậm đã! Quân Khương Lâm, ngươi là cường giả Huyền Huyền đại lục thì phải có phong phạm của cường giả! Chờ ta khôi phục, cùng ngươi quyết một trận tử chiến được không?
Muội Vĩ Lượng Thương sợ hãi vạn phần kêu to lên.
- Phi! Cho ngươi cơ hội khôi phục? Ngươi nghĩ rằng ta ngu giống ngươi sao?
Quân Khương Lâm phất tay, khiến Viêm Hoàng Chi Huyết động tác nhanh hơn.
Viêm Hoàng Chi Huyết "Sưu", một tiếng, giống như tập vào một chiếc cọc gỗ không thể nhúc nhích, cắm thẳng vào bụng Muội Vĩ Lượng Thương.
Muội Vĩ Lượng Thương rống to một tiếng, nóng lòng liều mạng, muốn phát tự bạo hòng đồng quy vu tận, tức thời lại phát hiện bi ai. Theo chuôi kiếm bắt đầu áp sát đan điền. Chính mình ngay cả năng lực tự bạo cũng đánh mất, không khỏi thở dài, đôi mắt trợn tròn, miệng huyên thuyên kêu lên…
Tuy rằng Quân Khương Lâm nghe không hiểu rốt cuộc hắn đang nói cái gì, nhưng không cần phiên dịch, hắn cũng biết người này đang dùng thổ ngữ của bổn tộc dị tộc mắng chửi người. "Bĩu môi" hoàn toàn bỏ mặc, thả người hướng về hướng trăm dặm phía Cửu U Thập Tứ Thiếu cùng Quy Điền Đạm Đằng chiến đấu.
Chỉ để lại bên này một cái hố lớn không gì sánh bằng, ở giữa hố to có một người toàn thân cháy đen… Người vẫn không nhúc nhích cùng với một thanh trường kiếm cắm thẳng ở bụng, phát ra vạn đạo kiếm quang, tùy ý làm nhục…
Mặt khác, bên kia hai vị cường giả tuyệt đỉnh hiện giờ đang chiến đấu, khí thế hừng hực!
Bởi vì Quy Điền Đạm Đằng sai lầm, hơn nữa tu vi chênh lệch tương đối lớn so với Cửu U Thập Tứ Thiếu cho nên từ đầu đến cuối đều bị Cửu U Thập Tứ Thiếu đánh, chật vật không chịu nổi.
Mấy lần vểnh cổ ngóng Muội Vĩ Lượng Thương có thể tiến đến trợ giúp cũng không thấy đến. Đúng là bởi vì tâm tư này, không thể chuyên tâm, tình cảnh không khỏi ngày càng lo.
Thật vất vả tận lực chống đỡ, cuối cùng nhìn thấy bên kia một người như đang bay lại đây, còn chưa kịp vui mừng thì đã lại lập tực rơi vào hầm băng, cả người lạnh lẽo!
Bởi vì cái người đang tới không ngờ lại là Quân Khương Lâm tiểu thiếu niên kia!
Sao lại có thể là Quân Khương Lâm? Tại sao là Quân Khương Lâm?
Lúc này, đáng thưởng cho Quy Điền Đạm Đằng cảm thấy mình muốn chết thật nhanh! Chỉ cảm thấy trong đũng quần từng đợt rét run níu lấy đau… Trong cuộc đời, Quy Điền Đạm Đằng lần đầu tiên nếm cảm giác gọi là "Đản đau"…
Ngược lại Cửu U Thập Tứ Thiếu vẫn là long tinh hổ mãnh, toàn thân đều gắn vào bên trong Cửu Ma khí mênh mông, chợt đông chợt tây, chợt trước chợt sau, tung hành qua lại, đem toàn bộ chiến trường bao phủ trong sương mù đậm đen. Đại khai đại hợp, toàn lực công kích!
- Vì sao?
Quy Điền Đạm Đằng giọng nói bi phẫn trong sương mù truyền tới:
- Quân Khương Lâm! Tại sao người tới lại là ngươi? Muội Vĩ Quân, Muội Vĩ Quân, ngươi ở đâu? Ngươi sao rồi?
- Muội Vĩ Quân của ngươi bây giờ đã đến thế giới bên kia lượng thương rồi!
Quân Khương Lâm hắc hắc cười nói:
- Ngươi cũng đừng gào to, coi như kêu đến vỡ yết hầu cũng không có tác dụng. Hắn sẽ không trở về…
- Không! Không! Không thể nào có chuyện này! Muội Vĩ Quân, Muội Vĩ Quân, nói chuyện với ngươi nha! Nhờ nói chuyện với ngươi nha!
Quy Điền Đạm Đằng đau xót hô to nói:
- Muội Vĩ Quân, làm sao cũng sẽ gặp lại, làm sao ngươi có thể ngã xuống đây… A a a, Ái Muội Vĩ Quân ơi…
Chợt nghe những lời ấy, Quân Khương Lâm to gan lớn mật xưa nay không sợ trời không sợ đất, Cửu U Thập Tứ Thiếu lúc này lại rùng mình một cái, hai người biểu hiện như một, một cảm giác muốn nôn mửa dâng lên, dường như không thể nào áp chế được.
Quy Điền Đạm Đằng vẫn điên cuồng la hét:
- Muội Vĩ Quân, ta và ngươi thề non hẹn biển, vĩnh kết đồng tâm! Ngươi đã nói muốn cùng ta địa lão thiên hoàng, chí này không đổi, ngươi đã nói vậy mà, ngươi đã nói chúng ta vĩnh viễn bất ly bất khí mà Muội Vĩ Quân ơi… Phu của ta, vợ của ta, Muội Vĩ Quân ơi…
Quy Điền Đạm Đằng giọng nam giọng nữ cùng quát to, giọng bi phẫn tê tâm liệt phế, khiến người ta rơi lệ. Giọng nữ điên cuồng mà kêu "Phu của ta", giọng nam điên cuồng kêu "Vợ của ta" hết đợt này đến đợt khác, vang tận mây xanh.
Quân đại thiếu gia bị âm thanh liên tiếp biến thành như bị sét đánh, ngơ ngẩn ngơ ngẩn nhưng không biết vì sao. Đột nhiên toàn thân mồ hôi đầm đìa, giống như đầu bị rót xuống ba đấu nước, ngay cả tóc cũng bị ướt sũng. Trên người ba vạn sáu nghìn cái lông tơ cũng dựng đứng, mồ hôi lạnh theo mồ hôi ở lỗ chân lông tiết hồng giống nhau chảy ra…
Ta nhổ vào… Hai người này vốn là …
Tơ tình vô hạn trong truyền thuyết…
Cửu U Thập Tứ Thiếu gầm lên giận dữ, đột ngột lắc mình từ một đoàn đen trong sương mù thẳng tắp nhảy lên đi ra, dừng ở bên người Quân Khương Lâm. Còn chưa kịp há mồm nói chuyện, liền xoay người một cái, oa oa nôn mửa…
Đây cũng là lần đầu tiên Cửu U Thập Tứ Thiếu nôn mửa!
Dù đã sống mấy ngàn tuổi thì cũng chưa từng thậm chí cả loại cảm xúc này cũng không có nhưng không nghĩ tới ngày hôm nay bị Quy Điền Đạm Đằng nhẹ nhàng tả vài câu lại dễ dàng công phá Kim Thân của hắn!
Thật sự là rất … Ghê tởm!
Tin rằng nếu là sau đó, Quy Điền Đạm Đằng có thể tích cực áp dụng thế công, tất nhiên có thu hoạch không nhỏ. Coi như không thể giết một người ít nhất cũng có thể vì bản thân mình giành một con đường sống. Đáng tiếc, Quy Điền Đạm Đằng lại là người có lòng, có tình!
Trong làn sương mù đen một trận rung chuyển, chuyện tâm vô hạn của Quy Điền Đạm Đằng lại như gió vọt ra, nam thân nôn mửa máu, nữ thì tóc tai bù xù, khuôn mặt thê lương giống như lệ quỷ. Sưu một tiếng vọt tới trước mặt Quân Khương Lâm, cực lỳ bi phẫn, trừng mắt hỏi:
- Muội Vĩ Quân ở đâu? Muội Vĩ Quân yêu vấu ở đâu?
Quân Khương Lâm cả người run rẩy, mồ hôi đầm đìa, sau đó ọe một tiếng, ói lên ói xuống. Chỉ cảm thấy trong bụng phiên giang đào hải, rất khổ sở. Trong lúc nhất thời sở hở vô hạn, không có biện pháp thật sự quá ác tâm…
Cửu U Thập Tứ Thiếu ngẩng đầu, hình tượng hoàn toàn không có, chửi ầm lên:
- Đồ hỗn tướng. Vô liêm sỉ! Khốn kiếp! t*ng trùng lên não…
Thế nhưng khi thao thao bất tuyệt vang lên, Cửu U Thập Tứ Thiếu một bên mặt bị vặn vẹo, một bên mặt còn muốn nghiêng đầu nôn mửa hai cái…
Nghĩ đến vừa rồi còn hứng trí nhất quyền nhất cước đánh vào tên hỗn đản này. Cửu U Thập Tứ Thiếu hận không thể băm hai tay hai cước xuống! Trời ơi, đất ơi, ưu thế của ta đâu rồi? Công phu kia bị tìm thấy sơ hở rồi sao? Ta làm sao chạm vào được món đồ ghê tởm như vậy được…
Người ghê tởm có trình độ ghê tởm này, không còn nghi ngờ gì nữa đã đạt được trình độ tuyệt đỉnh, lô hỏa thuần thanh, xuất thần nhập hóa, tùy tâm sở, thần minh cực hạn…
- Vậy, ngươi… Hai người các ngươi là tình lữ?
Quân Khương Lâm miệng hơi trắng bệch, rốt cục run rẩy hỏi một câu.
- Nói nhảm! Ngươi hại Ái Muội Vĩ Quân của ta, ta ta, ta sinh ra đã không thể yêu, ta muốn cùng ngươi quyết một trận tử chiến! Ta muốn giết chết ngươi, nhất định phải giết chết ngươi!
Quy Điền Đạm Đằng vừa nói, nước miếng bay tứ tung, bi phẫn cực độ hét lớn một tiếng.
- Nhưng các ngươi tứ thân gắn bó, làm sao lại là tình lữ? Cho dù có vạn năng đầu cắm, cũng không có vạn năng vật dẫn đi?
Quân Khương Lâm đánh vỡ đầu cũng không rõ. Lúc này nếu là ý của Thiên lôi, hai người của dị tộc này hoàn toàn không có khả năng động tác?
- Ngu ngốc, điều này cũng nghĩ mãi mà không rõ?
Quy Điền Đạm Đằng như bị sét đánh hét lớn:
- Ai cần ngươi lo? Phía trước, phía sau đứng xếp hàng không phải được rồi à?
Quân Khương Lâm miệng run run một hồi, rốt cục ngơ ngơ ngẩn ngẩn nói:
- Thì ra là thế, nói có lý!
- Quân Khương Lâm! Nạp mạng đi!
Quy Điền Đạm Đằng điên cuồng, bốn con mắt đồng thời chuyển sang màu hồng:
- Ta muốn báo thù cho ái Muội Vĩ Quân!
Một bên Cửu U Thập Tứ Thiếu xương cốt hoàn toàn mềm nhũn, không ngừng đứng qua một bên nói:
- Quân lão đệ, ngài thực lực cao thâm, cường giả thiên hạ dám đảm đương, hàng này giao cho ngài, bổn công tử thật sự không hầu hạ được…
Đổi lại bình thường, có được đối thủ bực này đơn đả độc đấu, cho dù là Quân Khương Lâm muốn nhúng tay, Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng tuyệt đối không muốn. Nhưng lúc này lại có thể chủ động nhượng lại, còn nói nhiều lời khen tặng như vậy đủ thấy Quy Điền Đạm Đằng đối với Cửu U Thập Tứ Thiếu mạnh cỡ nào, "Ngài đình chỉ, ta hầu hạ không được" vẫn là xin người bị liên lụy. Quân Khương Lâm cũng vội vàng thoái thác. Lại phát hiện Cửu U Thập Tứ Thiếu đã muốn sưu một tiếng đi ra ngoài mấy trăm trượng.
Quýnh lên giống như chó nhà có tang "hoảng sợ như cá lọt lưới, chạy băng băng cực nhanh, có vẻ như so với trước chạy trốn còn nhanh hơn vài phần…
- Cửu U Thập Tứ Thiếu, ngươi bỏ chạy chết nhát! Ta khinh ngươi! Tự đáy lòng khinh bỉ ngươi!
Quân Khương Lâm bi phẫn muôn dạng kêu lên.
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến
Muội Vĩ Lượng Thương gật đầu:
- … Đúng, đúng vậy!
Thầm nghĩ chỉ cần ta khôi phục, làm sao còn quản ngươi làm cái gì, phong độ quân tử chó má, bổn tọa sẽ một phen bóp chết ngươi! Đem sự ngu ngốc của người này giáo hóa con cháu Thần Tộc đời sau!
- Lời này cũng có lý, ta sẽ lại một lần phong độ quân tử!
Quân Khương Lâm hừ một tiếng, tươi cười phất phất tay, quát:
- Thêm một đạo nữa!
Vang ầm ầm một tiếng, một đạo tím sắc Lôi điện ầm ầm từ trên trời giáng xuống bổ vào trên thân thương Muội Vĩ Lượng. Đem toàn bộ thân hình hắn đánh cho nhảy dựng lên, lộn mấy vòng, nằm ngửa mặt lên trời, trên người xuất hiện từng luồng sương khói.
- Này! Sao lại thế này? Lôi kiếp chẳng lẽ lại như thế này? Chẳng lẽ nói, thực ra đều là do ngươi làm?
Muội Vĩ Lượng Thương phun ra một làn khói đen bị phẫn quát.
- Đại Năng Dị tộc … Ngươi quá khen rồi! Vừa rồi chính là bản nhân có phong độ quân tử, khiến ngài ái mộ.
Quân Khương Lâm cười hắc hắc nói:
- Thế nào? Phong độ quân tử của Quân Khương Lâm ta, được đấy chứ?
- Ta ta ta … Ta vừa rồi vẫn cho rằng là Thiên kiếp… Thì ra là…
Muội Vĩ Lượng Thương không căm phẫn không được.
Đối phương không biết như thế nào, thế nhưng có thể lấy sức người vận dụng Lôi điện. Sớm biết như vậy Mình sớm đã trốn chứ đâu có ngu ngốc kiên trì ngạnh kháng. Đến bây giờ công lực bản than cạn hết, hoàn toàn không có chiến lực, sa vào cảnh dê chờ miệng cọp…
- Ta thật hận! Ta thật hận a… Trời ơi!
Muội Vĩ Lượng Thương khóc không ra nước mắt, ngửa mặt lên trời hô to!
Cảm giác cá nằm chết thớt vốn không thích thú gì. Hơn nữa Muội Vĩ lượng Thương lại là do tự mình chuốc lấy cái cảm giác này thật là không biết nói sao cho được nữa.
- Ngươi rất hận? Hận ngươi là con bà nó!
Quân Khương Lâm gào một tiếng thật to, "Thương" một tiếng, Viêm Hoàng Chi Huyết đột nhiên bay ra. Mang theo hoan khoái bay qua hướng Muội Vĩ Lượng Thương.
- Chậm đã! Quân Khương Lâm, ngươi là cường giả Huyền Huyền đại lục thì phải có phong phạm của cường giả! Chờ ta khôi phục, cùng ngươi quyết một trận tử chiến được không?
Muội Vĩ Lượng Thương sợ hãi vạn phần kêu to lên.
- Phi! Cho ngươi cơ hội khôi phục? Ngươi nghĩ rằng ta ngu giống ngươi sao?
Quân Khương Lâm phất tay, khiến Viêm Hoàng Chi Huyết động tác nhanh hơn.
Viêm Hoàng Chi Huyết "Sưu", một tiếng, giống như tập vào một chiếc cọc gỗ không thể nhúc nhích, cắm thẳng vào bụng Muội Vĩ Lượng Thương.
Muội Vĩ Lượng Thương rống to một tiếng, nóng lòng liều mạng, muốn phát tự bạo hòng đồng quy vu tận, tức thời lại phát hiện bi ai. Theo chuôi kiếm bắt đầu áp sát đan điền. Chính mình ngay cả năng lực tự bạo cũng đánh mất, không khỏi thở dài, đôi mắt trợn tròn, miệng huyên thuyên kêu lên…
Tuy rằng Quân Khương Lâm nghe không hiểu rốt cuộc hắn đang nói cái gì, nhưng không cần phiên dịch, hắn cũng biết người này đang dùng thổ ngữ của bổn tộc dị tộc mắng chửi người. "Bĩu môi" hoàn toàn bỏ mặc, thả người hướng về hướng trăm dặm phía Cửu U Thập Tứ Thiếu cùng Quy Điền Đạm Đằng chiến đấu.
Chỉ để lại bên này một cái hố lớn không gì sánh bằng, ở giữa hố to có một người toàn thân cháy đen… Người vẫn không nhúc nhích cùng với một thanh trường kiếm cắm thẳng ở bụng, phát ra vạn đạo kiếm quang, tùy ý làm nhục…
Mặt khác, bên kia hai vị cường giả tuyệt đỉnh hiện giờ đang chiến đấu, khí thế hừng hực!
Bởi vì Quy Điền Đạm Đằng sai lầm, hơn nữa tu vi chênh lệch tương đối lớn so với Cửu U Thập Tứ Thiếu cho nên từ đầu đến cuối đều bị Cửu U Thập Tứ Thiếu đánh, chật vật không chịu nổi.
Mấy lần vểnh cổ ngóng Muội Vĩ Lượng Thương có thể tiến đến trợ giúp cũng không thấy đến. Đúng là bởi vì tâm tư này, không thể chuyên tâm, tình cảnh không khỏi ngày càng lo.
Thật vất vả tận lực chống đỡ, cuối cùng nhìn thấy bên kia một người như đang bay lại đây, còn chưa kịp vui mừng thì đã lại lập tực rơi vào hầm băng, cả người lạnh lẽo!
Bởi vì cái người đang tới không ngờ lại là Quân Khương Lâm tiểu thiếu niên kia!
Sao lại có thể là Quân Khương Lâm? Tại sao là Quân Khương Lâm?
Lúc này, đáng thưởng cho Quy Điền Đạm Đằng cảm thấy mình muốn chết thật nhanh! Chỉ cảm thấy trong đũng quần từng đợt rét run níu lấy đau… Trong cuộc đời, Quy Điền Đạm Đằng lần đầu tiên nếm cảm giác gọi là "Đản đau"…
Ngược lại Cửu U Thập Tứ Thiếu vẫn là long tinh hổ mãnh, toàn thân đều gắn vào bên trong Cửu Ma khí mênh mông, chợt đông chợt tây, chợt trước chợt sau, tung hành qua lại, đem toàn bộ chiến trường bao phủ trong sương mù đậm đen. Đại khai đại hợp, toàn lực công kích!
- Vì sao?
Quy Điền Đạm Đằng giọng nói bi phẫn trong sương mù truyền tới:
- Quân Khương Lâm! Tại sao người tới lại là ngươi? Muội Vĩ Quân, Muội Vĩ Quân, ngươi ở đâu? Ngươi sao rồi?
- Muội Vĩ Quân của ngươi bây giờ đã đến thế giới bên kia lượng thương rồi!
Quân Khương Lâm hắc hắc cười nói:
- Ngươi cũng đừng gào to, coi như kêu đến vỡ yết hầu cũng không có tác dụng. Hắn sẽ không trở về…
- Không! Không! Không thể nào có chuyện này! Muội Vĩ Quân, Muội Vĩ Quân, nói chuyện với ngươi nha! Nhờ nói chuyện với ngươi nha!
Quy Điền Đạm Đằng đau xót hô to nói:
- Muội Vĩ Quân, làm sao cũng sẽ gặp lại, làm sao ngươi có thể ngã xuống đây… A a a, Ái Muội Vĩ Quân ơi…
Chợt nghe những lời ấy, Quân Khương Lâm to gan lớn mật xưa nay không sợ trời không sợ đất, Cửu U Thập Tứ Thiếu lúc này lại rùng mình một cái, hai người biểu hiện như một, một cảm giác muốn nôn mửa dâng lên, dường như không thể nào áp chế được.
Quy Điền Đạm Đằng vẫn điên cuồng la hét:
- Muội Vĩ Quân, ta và ngươi thề non hẹn biển, vĩnh kết đồng tâm! Ngươi đã nói muốn cùng ta địa lão thiên hoàng, chí này không đổi, ngươi đã nói vậy mà, ngươi đã nói chúng ta vĩnh viễn bất ly bất khí mà Muội Vĩ Quân ơi… Phu của ta, vợ của ta, Muội Vĩ Quân ơi…
Quy Điền Đạm Đằng giọng nam giọng nữ cùng quát to, giọng bi phẫn tê tâm liệt phế, khiến người ta rơi lệ. Giọng nữ điên cuồng mà kêu "Phu của ta", giọng nam điên cuồng kêu "Vợ của ta" hết đợt này đến đợt khác, vang tận mây xanh.
Quân đại thiếu gia bị âm thanh liên tiếp biến thành như bị sét đánh, ngơ ngẩn ngơ ngẩn nhưng không biết vì sao. Đột nhiên toàn thân mồ hôi đầm đìa, giống như đầu bị rót xuống ba đấu nước, ngay cả tóc cũng bị ướt sũng. Trên người ba vạn sáu nghìn cái lông tơ cũng dựng đứng, mồ hôi lạnh theo mồ hôi ở lỗ chân lông tiết hồng giống nhau chảy ra…
Ta nhổ vào… Hai người này vốn là …
Tơ tình vô hạn trong truyền thuyết…
Cửu U Thập Tứ Thiếu gầm lên giận dữ, đột ngột lắc mình từ một đoàn đen trong sương mù thẳng tắp nhảy lên đi ra, dừng ở bên người Quân Khương Lâm. Còn chưa kịp há mồm nói chuyện, liền xoay người một cái, oa oa nôn mửa…
Đây cũng là lần đầu tiên Cửu U Thập Tứ Thiếu nôn mửa!
Dù đã sống mấy ngàn tuổi thì cũng chưa từng thậm chí cả loại cảm xúc này cũng không có nhưng không nghĩ tới ngày hôm nay bị Quy Điền Đạm Đằng nhẹ nhàng tả vài câu lại dễ dàng công phá Kim Thân của hắn!
Thật sự là rất … Ghê tởm!
Tin rằng nếu là sau đó, Quy Điền Đạm Đằng có thể tích cực áp dụng thế công, tất nhiên có thu hoạch không nhỏ. Coi như không thể giết một người ít nhất cũng có thể vì bản thân mình giành một con đường sống. Đáng tiếc, Quy Điền Đạm Đằng lại là người có lòng, có tình!
Trong làn sương mù đen một trận rung chuyển, chuyện tâm vô hạn của Quy Điền Đạm Đằng lại như gió vọt ra, nam thân nôn mửa máu, nữ thì tóc tai bù xù, khuôn mặt thê lương giống như lệ quỷ. Sưu một tiếng vọt tới trước mặt Quân Khương Lâm, cực lỳ bi phẫn, trừng mắt hỏi:
- Muội Vĩ Quân ở đâu? Muội Vĩ Quân yêu vấu ở đâu?
Quân Khương Lâm cả người run rẩy, mồ hôi đầm đìa, sau đó ọe một tiếng, ói lên ói xuống. Chỉ cảm thấy trong bụng phiên giang đào hải, rất khổ sở. Trong lúc nhất thời sở hở vô hạn, không có biện pháp thật sự quá ác tâm…
Cửu U Thập Tứ Thiếu ngẩng đầu, hình tượng hoàn toàn không có, chửi ầm lên:
- Đồ hỗn tướng. Vô liêm sỉ! Khốn kiếp! t*ng trùng lên não…
Thế nhưng khi thao thao bất tuyệt vang lên, Cửu U Thập Tứ Thiếu một bên mặt bị vặn vẹo, một bên mặt còn muốn nghiêng đầu nôn mửa hai cái…
Nghĩ đến vừa rồi còn hứng trí nhất quyền nhất cước đánh vào tên hỗn đản này. Cửu U Thập Tứ Thiếu hận không thể băm hai tay hai cước xuống! Trời ơi, đất ơi, ưu thế của ta đâu rồi? Công phu kia bị tìm thấy sơ hở rồi sao? Ta làm sao chạm vào được món đồ ghê tởm như vậy được…
Người ghê tởm có trình độ ghê tởm này, không còn nghi ngờ gì nữa đã đạt được trình độ tuyệt đỉnh, lô hỏa thuần thanh, xuất thần nhập hóa, tùy tâm sở, thần minh cực hạn…
- Vậy, ngươi… Hai người các ngươi là tình lữ?
Quân Khương Lâm miệng hơi trắng bệch, rốt cục run rẩy hỏi một câu.
- Nói nhảm! Ngươi hại Ái Muội Vĩ Quân của ta, ta ta, ta sinh ra đã không thể yêu, ta muốn cùng ngươi quyết một trận tử chiến! Ta muốn giết chết ngươi, nhất định phải giết chết ngươi!
Quy Điền Đạm Đằng vừa nói, nước miếng bay tứ tung, bi phẫn cực độ hét lớn một tiếng.
- Nhưng các ngươi tứ thân gắn bó, làm sao lại là tình lữ? Cho dù có vạn năng đầu cắm, cũng không có vạn năng vật dẫn đi?
Quân Khương Lâm đánh vỡ đầu cũng không rõ. Lúc này nếu là ý của Thiên lôi, hai người của dị tộc này hoàn toàn không có khả năng động tác?
- Ngu ngốc, điều này cũng nghĩ mãi mà không rõ?
Quy Điền Đạm Đằng như bị sét đánh hét lớn:
- Ai cần ngươi lo? Phía trước, phía sau đứng xếp hàng không phải được rồi à?
Quân Khương Lâm miệng run run một hồi, rốt cục ngơ ngơ ngẩn ngẩn nói:
- Thì ra là thế, nói có lý!
- Quân Khương Lâm! Nạp mạng đi!
Quy Điền Đạm Đằng điên cuồng, bốn con mắt đồng thời chuyển sang màu hồng:
- Ta muốn báo thù cho ái Muội Vĩ Quân!
Một bên Cửu U Thập Tứ Thiếu xương cốt hoàn toàn mềm nhũn, không ngừng đứng qua một bên nói:
- Quân lão đệ, ngài thực lực cao thâm, cường giả thiên hạ dám đảm đương, hàng này giao cho ngài, bổn công tử thật sự không hầu hạ được…
Đổi lại bình thường, có được đối thủ bực này đơn đả độc đấu, cho dù là Quân Khương Lâm muốn nhúng tay, Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng tuyệt đối không muốn. Nhưng lúc này lại có thể chủ động nhượng lại, còn nói nhiều lời khen tặng như vậy đủ thấy Quy Điền Đạm Đằng đối với Cửu U Thập Tứ Thiếu mạnh cỡ nào, "Ngài đình chỉ, ta hầu hạ không được" vẫn là xin người bị liên lụy. Quân Khương Lâm cũng vội vàng thoái thác. Lại phát hiện Cửu U Thập Tứ Thiếu đã muốn sưu một tiếng đi ra ngoài mấy trăm trượng.
Quýnh lên giống như chó nhà có tang "hoảng sợ như cá lọt lưới, chạy băng băng cực nhanh, có vẻ như so với trước chạy trốn còn nhanh hơn vài phần…
- Cửu U Thập Tứ Thiếu, ngươi bỏ chạy chết nhát! Ta khinh ngươi! Tự đáy lòng khinh bỉ ngươi!
Quân Khương Lâm bi phẫn muôn dạng kêu lên.
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến