Mục lục
Binh Vương Chiến thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hay đồng ý?

Biên Tập

Miêu Tiểu Miêu nói:

- Ta chỉ biết sau đó, vận mệnh phụ thân đột nhiên thay đổi hoàn toàn, từ kẻ bị mọi người khinh thường là phế vật bỏ đi nháy mắt trở thành đối tượng mà mọi người tranh nhau đến nịnh bợ. Hơn nữa thể chất phụ thân cũng tốt hơn rất nhiều, cuối cùng cũng có thể cùng mẫu thân thành thân. Đến tận bây giờ, phụ thân vẫn rất cảm kích Thánh thụ, người luôn cho rằng, nếu không có Thánh thụ thì nhà chúng ta sẽ không bao giờ được như ngày hôm nay!

Miêu Tiểu Miêu nhẹ nhàng mỉm cười, nói:

- Tự nhiên cũng sẽ không có... Ta.

- Lệnh tôn thật sự là ở hiền gặp lành.

Quân Khương Lâm đại khái đã đoán được: Chắc bởi vì Thất Thải thánh thụ này sống quá lâu nên dần dần có ý thức. Nhưng mà loại tính tính kỳ lạ như vậy cũng là thuần phát đến mức ngu ngốc, yêu ghét rõ ràng, nhưng mà người thì vẫn là người, dù có là kẻ ngốc thì cũng là kẻ ngốc đã sống lâu, đầy kinh nghiệm...… Hơn nữa từ trước tới giờ hắn không có ai chỉ dạy, làm gì cũng là theo ý mình, dần dần trở thành một kẻ hơi cực đoan...

Còn về phụ thân của Miêu Tiểu Miêu, Quân Khương Lâm đoán đó là chắc là sự thông cảm với kẻ yếu của cái cây kia mà thôi.

- Linh Dược Viên từ đó mở lại bình thường, Huyễn Phủ một lần nữa lại lấy được quyền sử dụng linh dược. Hơn nữa từ bốn ngàn năm trước đến nay đã không còn ai rõ được tình hình trong đấy hiện giờ như thế nào, cho nên lần này vào Linh Dược Viên, tuyệt đối sẽ không đưa nhiều người ùng vào! Cho nên ý tưởng hai người chúng ta cùng có cơ hội đi vào đấy của ngươi chắc chắn không thể thực hiện được!

Miêu Tiểu Miêu thở dài nói.

- Thật ra cũng chưa chắc đã đến mức tuyệt vọng như vậy, chuyện đời không có gì là tuyệt đối, ta tin là thánh thụ chưa hẳn sẽ không cho phép nhiều người cùng nhau đi vào, trước đây nó đóng cửa, chẳng qua là vì có vài kẻ trong đám người đi vào khiến nó không thích mà thôi. Chúng ta có thể thử đi vào vài người. Tiếp đó, sau một khoảng thời gian thích hợp thì chỉ để một người tiếp theo đi vào. Nếu người này không vào được, người kia khác liền tiếp tục tiến vào. Như vậy, chẳng phải là có nhiều cơ hội hơn ư!

Quân Khương Lâm nói.

- Huynh nói cũng có lý...



Miêu Tiểu Miêu do dự nói:

- Bất quá, chuyện này phải được cao tầng Huyễn Phủ đồng ý mới được! Theo ý ta, cao tầng Huyễn Phủ chưa chắc đã chịu mạo hiểm như vậy!

- Đây là chuyện mà Chiến gia phải lo!

Quân Khương Lâm định liệu trước nói:

- Mà lần này ta quyết định nghênh chiến, cũng vì muốn cướp lấy cơ hội này!

Hắn nhìn Miêu Tiểu Miêu, nói:

- Nếu ta không ứng chiến nhất định sẽ bị xem là kẻ yếu kém. Nếu bọn hắn hao hết tâm tư đẩy chuyện khó cho ta, sao ta lại không cho bọn hắn chút chuyện khó chứ? Bọn hắn muốn làm nhục ta, cùng ta tỷ thí, ta cũng cho bọn hắn một cơ hội! Nhưng ta cũng cho bọn hắn một điều kiện! Bọn hắn nhất định phải chấp nhận điều kiện này của ta, ta mới chịu cùng bọn chúng tỷ thí một phen. Cơ hội là của cả hai, ta dễ gì giúp bọn hắn toại nguyện!

- Nếu ta thắng, cô dĩ nhiên có thể được như ý, tiến vào Linh Dược Viên, mà việc này lại sẽ là do Chiến gia thực hiện thay ta. Ta tin tưởng với địa vị gần như là đệ nhất thế gia ở Huyễn Phủ hiện nay của Chiến gia, điều kiện này sẽ không đến nỗi quá khó với bọn hắn!

Quân Khương Lâm cười hắc hắc:

- Như vậy, không phải tất cả đều vui vẻ sao?

- Tại sao huynh chỉ cân nhắc hướng đó, nếu huynh thua thì sao?

Miêu Tiểu Miêu trừng mắt xem thường hắn, vẻ mặt này lại toát lên vẻ xinh đẹp không nói nên lời. Quân Khương Lâm nhìn thấy mà rung động, đột nhiên nhớ tới Độc Cô Tiểu Nghệ, hắn thầm nghĩ không ngờ dáng vẻ xem thường người khác của nha đầu này lại có thể đáng yêu như thế, không kém gì Tiểu Nghệ nhà ta.

- Nếu ta thua... Đương nhiên sẽ bị bọn hắn vũ nhục một phen. Hơn nữa, dựa theo ước định trước đây, nếu ta bị thua chẳng khác nào cô cũng thua. Hai người chúng ta đều mất cơ hội vào Linh Dược Viên!

Quân Khương Lâm hì hì cười, nói:

- Nếu thật sự xui xẻo như vậy, cũng chỉ có thể xem như ta làm liên lụy cô một lần.

Sắc mặt hắn đột nhiên chuyển sang trịnh trọng dị thường, chầm chậm hỏi:

- Miêu cô nương, cô... nguyện ý bị ta liên luỵ một lần không? Hoặc nói là cô nguyện ý tin tưởng ta không?

Miêu Tiểu Miêu đỏ mặt lên, nói:

- Lời này của huynh nói thật sự quá nhẹ nhàng, nếu là huynh thắng, tự nhiên là tất cả đều vui vẻ! Nhưng nếu huynh bất hạnh thua... Thì tư cách của ta cũng mất đi... Điều này bằng với việc hạnh phúc cả đời ta bị huỷ! Khoản tiền cược này, chính là ta dùng cả cuộc đời tar a đánh cuộc, nhưng huynh lại chẳng tổn hại gì nhiều.

- Đánh cược cả đời cô? Sao lại cược cả đời cô chứ? Cô nương nói quá rồi đó!

Quân Khương Lâm kinh ngạc nói.



- Chúng ta có duyên quen biết, có một số việc huynh sớm muộn gì cũng sẽ biết, bây giờ ta nói thẳng luôn. Hiện giờ thế lực của Miêu gia chúng ta, ở Huyễn Phủ đã từ từ suy yếu, liên tục mấy đời, đều không xuất hiện một nhân tài kiệt xuất nào! Tuy rằng trong thế hệ trước, đến giờ vẫn còn không ít tiền bối Miêu gia vẫn được Huyễn Phủ thờ phụng, nhưng tuổi tác của họ đều đã cao... Cho nên, thế hệ chủ chốt tiếp theo của Huyễn Phủ, chỉ sợ sẽ không rơi vào Miêu gia ta. Trên thực tế, nếu không phải hơn trăm năm trước cha ta cơ duyên xảo hợp được thánh thụ xem trọng, trở thành chủ của Linh Dược Viên, Miêu gia ta sợ đã sớm xuống dốc từ lâu!

Miêu Tiểu Miêu từ từ thở dài, trong mắt hiện ra vẻ lo lắng:

- Nếu quả thật bị gia tộc khác đoạt đi chủ vị Huyễn Phủ, thì để duy trì thế lực cân bằng của Huyễn Phủ, nhất là để thanh danh Miêu gia ta không sụp đổ, trưởng bối bổn tộc sẽ phải đem ta gả cho người thừa kế có tiềm lực nhất trong gia tộc kia! Để đạt tới cục diện song phương vừa quản chế lẫn nhau vừa cùng có lợi... Yên lặng chờ đợi cơ hội Đông Sơn tái khởi...

- Ta hiện giờ tuy bề ngoài giống như được mọi người sủng ái cưng chiều, nhưng nếu đi tới bước kia... Thì cũng chỉ có thể trở thành vật hi sinh của gia tộc.

- Nếu muốn tránh cục diện đó, ta phải tiếp nhận được chức vị hiện giờ của phụ thân, trở thành viên chủ nhân tiếp theo của Linh Dược Viên. Chỉ có cách đó, mới có thể thoát khỏi số mệnh này! Hoàn toàn là người tự do, tuy rằng vẫn không thể lập gia đình như trước, nhưng mọi thứ mình muốn làm đều có thể làm, so với phải gả cho một kẻ mình không vừa ý mà thống khổ cả đời thì tốt hơn nhiều!

Miêu Tiểu Miêu u buồn thở dài, trong ánh mắt hiện lên vẻ cô đơn.

- Ta không muốn trở thành vật hi sinh cho gia tộc.

Miêu Tiểu Miêu nói khẽ.

- Nhưng ta cũng không muốn nhìn thấy Miêu gia cứ như vậy suy sụp... Ta cuối cùng vẫn là nữ nhân Miêu gia. Để có thể vẹn toàn đôi bên, chỉ có... Trở thành chủ của Linh Dược Viên! Đến lúc đó, coi như cả Huyễn Phủ, cũng không ai dám đụng đến ta cùng Miêu gia! Phụ thân hiện tại tuy mang danh nghĩa là chưởng quản Linh Dược Viên, nhưng khởi điểm lại quá thấp, nội lực rất yếu, thành tựu kiếp nầy đạt tới Chí Tôn chi thượng đã là cực hạn! Mà cực hạn đó nghĩa là: thọ nguyên phụ thân lạc quan mà nói cũng chỉ có hai ba trăm năm mà thôi.

Giọng của Miêu Tiểu Miêu rất trầm trọng:

- Ta chỉ là một nữ nhân, ta vốn không nên nói phụ thân mình như vậy. Nói như vậy, không thể nghi ngờ là đại bất hiếu! Nhưng, đây cũng là sự thật, là sự thật không thể tranh cãi! Tư chất của ta, nói một cách không khoe khoang, từ ngàn năm trở lại đây chính là người xuất sắc nhất trong Miêu gia! Miêu gia chúng ta, không đợi nổi một ngàn năm nữa... Vạn nhấ...t Như vậy, thậm chí không cần đợi thêm một ngàn năm, Miêu gia rất có thể biến mất khỏi Huyễn Phủ... Một khi ta được gả đi, thì hi vọng của Miêu gia từ đó đoạn tuyệt! Ngay cả dùng thủ đoạn đám hỏi chính trị cũng chỉ miễn cưỡng kéo dài được mấy trăm năm thôi... Nhưng chung quy không phải kế lâu dài! Đối phương chắc chắn sẽ không nguyện ý để Miêu gia chúng ta quật khởi lần thứ hai!

- Nhưng một khi ta trở thành chủ mới của Linh Dược Viên, lấy tư chất của ta, hiện tại đã sắp đạt tới thực lực cấp độ Tôn Giả, thêm vào linh khí nồng nàn trong Linh Dược Viên, ta nhất định có cơ hội đột phá đến Thánh Giả, Thánh Hoàng, mọi thứ tuyệt không còn là vấn đề khó khăn nữa. Kể từ đó, tuổi thọ của ta, ít nhất sẽ hơn ngàn năm, thậm chí hai ngàn năm! Ba ngàn năm! Nói cách khác, chính ta có thể bảo trụ Miêu gia chúng ta mấy ngàn năm không suy sụp! Và, ta cũng không cần hy sinh cuộc sống của mình.

Quân Khương Lâm thở một ngụm trọc khí thật dài.

- Hiện giờ, yêu cầu của huynh chẳng khác gì là lấy cuộc đời của ta đi đánh bạc! Chẳng khác gì cầm tiền đồ của Miêu gia chúng ta, vận mệnh mấy nghìn người đi đánh bạc!

Miêu Tiểu Miêu nhìn Quân Khương Lâm, trong ánh mắt nàng không biết hàm xúc gì, hàm răng cắn nhẹ môi, sóng mắt nhấp nháy biến ảo không ngừng. Vừa như u buồn vừa như vui vẻ, vừa giống bực tức vừa như phẫn nộ...

Quân Khương Lâm nhất thời im lặng.

Quyết định này của mình, với mình mà nói, không ngoài một hồi trò chơi, thậm chí là một trò chơi hoàn toàn không có kích thích, cực độ chán nản, nhưng với Miêu Tiểu Miêu mà nói, lại là quyết định rất lớn, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời nàng.

Tuy rằng Quân đại thiếu gia tuyệt đối nắm chắc, lấy trình độ cùng kinh nghiệm của hắn, hắn tự tin dù tên gia hỏa này có trù tính, làm khó dễ, bày mưu tính kế như thế nào, mình cũng chắc chắn có thể dễ dàng thắng được! Đám gia hỏa trong Huyễn Phủ này vô luận có kiệt xuất bao nhiêu, vô luận mình ngu ngốc thế nào, nhưng tóm lại bọn hắn không thể thắng nổi năm nghìn năm văn minh rực rỡ của Trung Hoa trên địa cầu to lớn của ta!

Quân Khương Lâm nắm chắc thắng lợi trong tay!

Nhưng hiện tại thân phận Mặc Quân Dạ của hắn lại không khiến người ta có cảm giác an toàn! Dù hắn có nói mình chắc chắn, người khác cũng sẽ cho rằng hắn đang khoác lác!

Dù ngươi là kẻ có thể chất linh hoạt kỳ ảo, thiên phú hơn người, nhưng điều kiện tiên quyết là thực lực của ngươi vẫn chưa đạt đến mức khiến người khác phải để ý tới, ngươi có tư cách gì để người ta cho phép ngươi dùngcả đời, thậm chí là vận mệnh cả nhà ra đánh bạc?



Quân Khương Lâm ha ha cười, nói:

- Đúng là ta đã quá nghĩ cho ta rồi. Xin cô nương chớ trách, coi như ta chưa nói gì. Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Ta không biết chắc những công tử thiếu gia kia bố trí cái thế cục khó hiểu gì, vạn nhất bị thua lại càng bẽ mặt! Ta trực tiếp về nhà ngủ vậy.

Hắn cười gượng hai tiếng, muốn cáo từ.

Quân Khương Lâm nói xong, lại không cảm thấy có...chút nào tiếc nuối.

Chuyện này vốn là ý nghĩ viển vông trong lúc cao hứng của mình. Nếu mình quả thật dùng hạnh phúc cả đời của cô nương cùng vận mệnh gia tộc người ta làm tiền đặt cược, thì dù cuối cùng thắng được ván bài này, thậm chí nhờ vậy mà lấy được Thất Thải Thánh Quả, thì hậu quả của nó ai cũng không thể chấp nhận nổi! Bởi vì sau vụ đánh cược này, Miêu Tiểu Miêu có thể coi đã là người cùng thuyền với hắn! Điều này là không thể phủ nhận!

Lúc đó, Miêu Tiểu Miêu phải làm sao bây giờ? Vậy chẳng khác gì là hủy diệt Miêu Tiểu Miêu!

Làm vậy lương tâm mình có thể thoải mái được sao? Mình cả đời hành sự, từ trước đến giờ đều khoái ý ân cừu, không thẹn với lương tâm! Nhưng lúc này, mình cũng không dám nói là mình không thẹn với lương tâm!

- Chậm đã!

Miêu Tiểu Miêu hít sâu một hơi, quả quyết quát.

- Tiểu thư! Người muốn gì?

Hắn giật mình, cực kỳ hoảng sợ kêu lên.

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK