Hay là giữ lại?
: Mì Cùng Đình
-Cứ như vậy qua một lúc, thi thể của Dương Hoài Vũ cơ hồ đã không còn là hình người nữa rồi. Nhị hoàng tử mới hổn hển mà ngừng tay, ném bảo kiếm đã nhuốm đầy máu xuống đất, thở phì phò. Bốn bề không một tiếng động, mọi người đều kinh ngạc mà nhìn vị hoàng tử vừa mới điên cuồng chém chết phụ thân, trong mắt toát ra vẻ không thể tin nổi.
Thân thể nhị hoàng tử đột nhiên run lên, ánh mắt từ từ có chút tiêu cự, bỗng dang hai tay, điên cuồng rống to:
- Ha ha ha. Lão chết rồi! Lão bất tử này cuối cùng cũng chết rồi. Các ngươi đã thấy chưa? Các ngươi đều thấy cả chứ? Từ hôm nay, ta chính là hoàng đế. Ta chính là hoàng đế! Ta cuối cùng cũng là hoàng đế rồi ha ha ha.
Tiếng cười điên dại như bị mắc bệnh tâm thần vang vọng bốn phía.
- Không sai, ngươi là hoàng đế rồi. Ta đã nói là chắc chắn giữ lời! Tới đây, ta đưa ngươi đi ngồi lên ngôi báu mà ngươi đã mộng tưởng bao lâu nay.
Quân Khương Lâm trào phúng nhìn hắn.
- Hả? Được! Được được được. Ha ha ha. Nó ở ngay đây!
Nhị hoàng tử cười điên cuồng, đột nhiên vung chân chạy hướng xa giá của hoàng đế. Trong xe có một chiếc long ỷ. Đó là nơi hoàng đế bệ hạ ngồi.
Nhị hoàng tử thở dốc chạy tới, tay chân đồng thời trèo lên trên xe, vừa hét lớn:
- Cút ra! Cút ra! Các ngươi không thấy sao? Ta là hoàng đế rồi! Trẫm là hoàng đế! Trẫm là hoàng đế quân lâm thiên hạ! Ha ha ha ha.
Hắn cuối cùng cũng trèo được lên, đặt mông ngồi lên long ỷ, sờ trái mó phải, miệng cười không ngừng. Tay đặt lên long ỷ, vẻ mặt điên loạn, đắc ý vô cùng.
- Thế nào? Cảm giác ngồi lên long ỷ có đã ghiền không hả?
Một giọng nói mỉa mai hỏi.
- Đã ghiền? A ha ha. Sao lại không đã ghiền? Đương nhiên là đã ghiền! Quá đã ghiền ấy chứ! Ghiền muốn chết! Ta vì cái long ỷ này mà ôm mộng tưởng hơn ba mươi năm. Hoàng đế! Bảo tọa này! Ta cuối cùng cũng là hoàng đế rồi.
Nhị hoàng tử điên cuồng mà cười, vui mừng khôn xiết.
- Nếu đã ghiền rồi thì xuống đi.
Quân Khương Lâm đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn:
- Lời hứa của ta đã được thực hiện rồi. Long ỷ này, ngươi đã được ngồi rồi! Thực sự ngồi lên rồi!
- Không! Ta là hoàng đế! Ta muốn ngồi mãi mãi! Chết cũng không xuống!
Nhị hoàng tử vằn mắt lên.
- Nhưng ta chỉ hứa cho ngươi ngồi một lần, không định để cho ngươi ngồi cả đời!
Quân Khương Lâm nhìn hắn như nhìn người chết:
- Cút xuống!
Chính lúc này, kèn lệnh phía xa vang lên, một thanh âm hùng tráng lạ thường cất lên:
- Bình Đẳng vương gia và thái tử suất binh tới dẹp tan phản loạn, tất cả mọi người mau buông vũ khí, ai đầu hàng sẽ không bị giết!
- Xa binh của Lý thái sư tới cần vương, trợ giúp Bình Đẳng vương thiên tuế dẹp loạn! Tất cả buông vũ khí xuống! Đầu hàng sẽ không bị giết.
Tiếng trống tiếng kèn rền vang, tiếng chân ngựa như biển gầm từ bốn phương tám hướng truyền tới.
- Bình Đẳng vương? Hắn tới đây làm gì? Lẽ nào hắn cũng muốn làm hoàng đế? Không được! Hoàng vị này là của ta! Là của một mình ta! Ai dám tranh với ta nhất định phải chết! Giết hắn cho ta! Giết chết hắn!
- Hoàng đế? Dựa vào ngươi mà cũng xứng à?
Nhị hoàng tử còn đang kêu gào đã bị Quân Khương Lâm nắm cổ, nhấc lên như nhấc gà con, thuận tay ném một cái. Nhị hoàng tử như đằng vân giá vụ bay ra hơn ba bốn mươi trượng, rơi bịch xuống đất. Máu trên mặt đất văng lên, khóe miệng hắn cũng không ngừng rỉ máu.
Nhị hoàng tử điện hạ vốn đã hao tổn khí huyết, thể lực không bằng với một thanh niên bình thường nhất, lại bị Quân đại thiếu gia ném cho một cái, không chết đã là may. Muốn dựa vào khí lực của bản thân hắn mà đứng lên có vẻ như tuyệt đối không có khả năng rồi.
- Người đâu! Bắt tên loạn thần tặc tử vô pháp vô thiên, đồ huynh sát đệ, thí quân thí phụ này lại, dâng lên Bình Đẳng vương. Tất cả bỏ vũ khí xuống, ai không nghe lệnh coi như đồng lõa, giết không tha.
Người hét ra câu này lại càng khiến mọi người cả kinh. Người này rõ ràng là Lý Du Nhiên Lý đại công tử.
Cái người một tay nâng đỡ nhị hoàng tử thành đại sự, xúi giục nhị hoàng tử giết đại hoàng tử để tranh giành đế vị. Đây rốt cục là chuyện gì? Sự biến hóa trước mắt đúng là quỷ dị, quả là khó bề tưởng tượng! Nhân mã của Bình Đẳng vương lại dựa vào thế thái sơn áp đỉnh từ bốn phương tám hướng xông tới. Song phương nguyên bản tại hiện trường đều binh vô chiến lực, dễ dàng sụp đổ. Đại cúc nháy mắt đã định!
Bình Đẳng vương thế tử - tiểu quỷ Dương Mạc đang ngồi trên nựa, mắt thấy Quân Khương Lâm ở giữa đám phản quân liền lộ ra thần sắc kích động và cảm kích. Tất cả những việc này vốn không có nửa điểm khả năng.
Nhưng chính là vị Quân Khương Lâm này gian giảo, mạnh mẽ huỷ diệt vương triều Thiên Hương do Dương Hoài Vũ thống trị, càng bất ngờ chính là lại thành toàn cho phụ tử mình!
Quân Khương Lâm cười cười, hướng hắn chớp mắt. Hiện tại không phải là lúc hai người nói chuyện.
Lý Du Nhiên áo trắng tung bay ở xa đã xuống ghế, khí độ ung dung đi tới chỗ Quân Khương Lâm. Quân Khương Lâm cười cười, cũng đi tới. Ân oán chấm dứt, là lúc ra đi rồi.
Tinh hình lộn xộn trong chiến trường có thể nói đã tới cực điểm. Ai cũng không thấy, hoặc sẽ không lưu ý tới, Quân Khương Lâm và Lý Du Nhiên không biết từ lúc nào đã biến mất.
Quý Tộc Đường.
Đại chưởng quỹ Đường Nguyên trố mắt đứng nhìn hai tên cả đời không thể đi cùng đường này đi vào! Quân Khương Lâm, Lý Du Nhiên!
Trong lòng Đường Nguyên, hai tên này chỉ cần gặp mặt, không châm chọc khiêu khích thì cũng đánh đập tàn nhẫn. Hiện tại lại kề vai nhau mà đi, giống như bằng hữu tốt vậy, sao có thể không khiến Đường bản tử mở rộng tầm mắt?
Đường Nguyên ngẩn ra nhìn hai tên này, ngẩng đầu nhìn lên trời, dường như muốn xem mặt trời hôm nay có phải là mọc từ hướng tây không. Sau đó lại dùng sức dụi mắt hú lên quái dị, hít mạnh một hơi, bụng mỡ rung lên vài cái, rồi mới khó khăn nói:
- Thật là không phải nằm mơ. Hai người các ngươi tại sao lại đi cùng nhau?
Quân Khương Lâm nhịn không được bật cười, nói:
- Sao? Rất kỳ quái ư?
Đường bản tử giống như phát điên:
- Có thể không kỳ quái sao? Hai người các ngươi tại sao lại đi cùng nhau.
Lý Du Nhiên cũng bật cười:
- Đường Nguyên, có vài việc chính mắt mình nhìn thấy cũng chưa chắc là thật. Ví dụ như hôm nay, ta có thể cùng tam thiếu đi tới Quý Tộc Đường, nhưng ngươi biết không, ta không hề nắm chắc có thể còn sống sót mà rời khỏi.
Đường Nguyên trợn tròn mắt, thở phào một hơi, vội nói:
- Thế thì tốt, thế thì tốt.
Với sự kiềm chế của Lý Du Nhiên, lúc nghe được câu này cũng không khỏi đảo cặp mắt trắng dã. Tên mập này cũng thật không kín miệng, vừa nghe ta có nguy hiểm tới tính mạng liền đáng để ngươi cao hứng vậy sao? Quân Khương Lâm ở bên lại mỉm cười nhìn Lý Du Nhiên một cái, nói:
- Bàn tử, ngươi cũng tới đây.
Đường Nguyên đáp ứng một tiếng, theo sau lưng hắn đi vào. Lý Du Nhiên ở sau cùng, mắt chỉ thấy một cặp mông nung núc thịt, gần như chiếm hai phần ba hành lang. Cầu thang kêu cót két, khiến cho hắn không nhịn được mà lo lắng không biết cầu thang có bị Đường bản tử làm sập không?
Thật ra thể trọng của Đường Nguyên đã giảm nhiêu. Lần đâu tiên Quân Khương Lâm vì hắn giảm béo, thể trọng của Đường Nguyên chỉ sau vài ngày còn có hai trăm cân, sau đó từ từ tăng lên, cuối cùng thì ngừng ở mức ba trăm cân. Nếu như trước kia thì làm sao mà chỉ có thể chiếm hai phần ba hành lang, nhất định là chật kín hành lang luôn.
Đương nhiên rồi, đối với kết cục như vậy, Đường Nguyên đã phi thường vừa lòng rồi.
Mẹ, đến Tôn Tiểu Mỹ cũng rất vừa lòng.
Ngồi xuống ghế, Đường Nguyên nhìn Quân Khương Lâm trên ghế chủ tọa, lại nhìn Lý Du Nhiên ngồi đối diện, gãi đầu nghi hoặc nói:
- Lão đại, ngươi có việc à?
Quân Khương Lâm thở dài:
- Tiểu tử ngươi, rốt cuộc là đặt mông vào chỗ mềm mại liền không chịu ra. Tôn Tiểu Mỹ bị ngươi bắt được rồi hả?
Đường Nguyên lập tức hớn hở, mặt mỡ cũng tràn đấy sắc thái thanh xuân, quát lớn:
- Quả là tam thiếu ngươi hiểu ta nhất. Bất quá chúng ta vốn là phu thê, việc đó không phải là hợp tình hợp lý hay sao? Kỳ quái lắm ư?
Quân Khương Lâm ngạch ( ngạch là cái gì o.0) một tiếng, nói:
- Thế ngươi phải nắm vững một vài sự việc nghiêm chỉnh rồi. Vạn nhất còn không thành thân mà tiểu bàn tử đã ra đời thì hỏng việc rồi. Ta chắc lão trượng của ngươi cũng không tha cho ngươi đâu.
- Đó là đương nhiên! Chỉ hai ba tháng nữa thôi, ngày cũng đã chọn xong rồi.
Đường Nguyên nhướng mắt nói:
- Nhưng ca ca ta nắm chắc, sẽ không phát sinh những việc như vậy. Đa tạ lão đại quan tâm, tới lúc đó, lễ vật của ngươi không thể quá đơn giản. Đừng thấy bên ngoài truyền miệng gọi ta là cái gì Thiên Hương tài thần, so với lão đại ngươi, ca ca ta cũng chỉ coi như là tên tiểu phú mà thôi.
Ba người cùng bật cười.
Lý Du Nhiên mỉm cười nhìn Quân Khương Lâm, thản nhiên nói:
- Ngươi phải đi sao? Đã quyết định rồi sao?
Quân Khương Lâm còn chưa trả lời, Đường Nguyên đã nóng vội, bỗng nhiên đứng lên:
- Đi? Đi đâu? Làm gì mà phải đi? Bao giờ đi, bao giờ thì về, có kịp dự lễ cưới của ca ca ta không?
- Bàn tử ngươi ngồi xuống. Tìm ngươi để nói việc này sao?
Quân Khương Lâm cười vẫy tay, hướng Lý Du Nhiên nói:
- Không sai, giờ đang chuẩn bị.
- Cho nên ngươi lo lắng, ngươi rất mâu thuẫn.
Lý Du Nhiên tự nhiên cười lớn, ngón tay khẽ gõ lên bàn, nói:
- Người đang suy nghĩ, rốt cục là giết ta tốt hơn hay giữ ta lại tốt hơn? Nếu giữ ta lại, ngươi lo không biết tên tiểu hoàng đế Dương Mạc kia có thể chế ngự ta hay không?
- Không sai!
Quân Khương Lâm có chút tán thưởng cười:
- Ta chính là đang suy nghĩ về việc này, xác thực là rất mâu thuẫn.
Lý Du Nhiên im lặng một lúc, từ từ đứng lên, đi tới cửa sổ, thản nhiên nói:
- Mấy ngày trước ngươi đột nhiên biến mất, ta đã đoán được ngươi đi báo thù. Cho nên, ta lập tức an bài biến cố lần này. Bởi vì nếu ngươi chưa về, tự nhiên cũng đầu xuôi đuôi lọt. Nhưng nếu ngươi có thể về, như vậy có nghĩa là sáu vị thánh giả còn lại đã táng mạng trong tay ngươi. Việc này, ngươi nhất định sẽ không để lại dấu vết. Nhưng một khi xuất hiện tình huống như thế này, Quân gia các ngươi không đi không được.
Lý Du Nhiên nhìn ngoài cửa sổ, dùng một loại khẩu khí than thở, nói:
- Ta không biết ngươi rốt cục là dùng thủ đoạn gì để giết sau vị thánh giả, nhưng ngươi đã thành công rồi. Cũng chính vì vậy, con đường của ngươi càng lúc càng hẹp, chỉ còn con đường cuối cùng là ở lại Thiên Phạt sâm lâm! Nếu như không nhất định sẽ chết!
- Nhưng ngươi đi, khẳng định sẽ không nguyện mang theo tiếc nuối mà đi. Cũng không cam tâm để cho toàn bộ bố trí trước kia của ngươi đổ sông đổ biển. Cho nên, sự kiện tạo phản của nhị hoàng tử lần này liền xảy ra sớm hơn một tháng so với kế hoạch ban đầu của ta. Coi như Lý Du Nhiên ta tặng ngươi một phần đại lễ trước khi đi đi!
- Như vậy, theo ngươi thấy ta nên làm gì với ngươi đây?
Quân Khương Lâm im lặng một hồi, hỏi.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
: Mì Cùng Đình
-Cứ như vậy qua một lúc, thi thể của Dương Hoài Vũ cơ hồ đã không còn là hình người nữa rồi. Nhị hoàng tử mới hổn hển mà ngừng tay, ném bảo kiếm đã nhuốm đầy máu xuống đất, thở phì phò. Bốn bề không một tiếng động, mọi người đều kinh ngạc mà nhìn vị hoàng tử vừa mới điên cuồng chém chết phụ thân, trong mắt toát ra vẻ không thể tin nổi.
Thân thể nhị hoàng tử đột nhiên run lên, ánh mắt từ từ có chút tiêu cự, bỗng dang hai tay, điên cuồng rống to:
- Ha ha ha. Lão chết rồi! Lão bất tử này cuối cùng cũng chết rồi. Các ngươi đã thấy chưa? Các ngươi đều thấy cả chứ? Từ hôm nay, ta chính là hoàng đế. Ta chính là hoàng đế! Ta cuối cùng cũng là hoàng đế rồi ha ha ha.
Tiếng cười điên dại như bị mắc bệnh tâm thần vang vọng bốn phía.
- Không sai, ngươi là hoàng đế rồi. Ta đã nói là chắc chắn giữ lời! Tới đây, ta đưa ngươi đi ngồi lên ngôi báu mà ngươi đã mộng tưởng bao lâu nay.
Quân Khương Lâm trào phúng nhìn hắn.
- Hả? Được! Được được được. Ha ha ha. Nó ở ngay đây!
Nhị hoàng tử cười điên cuồng, đột nhiên vung chân chạy hướng xa giá của hoàng đế. Trong xe có một chiếc long ỷ. Đó là nơi hoàng đế bệ hạ ngồi.
Nhị hoàng tử thở dốc chạy tới, tay chân đồng thời trèo lên trên xe, vừa hét lớn:
- Cút ra! Cút ra! Các ngươi không thấy sao? Ta là hoàng đế rồi! Trẫm là hoàng đế! Trẫm là hoàng đế quân lâm thiên hạ! Ha ha ha ha.
Hắn cuối cùng cũng trèo được lên, đặt mông ngồi lên long ỷ, sờ trái mó phải, miệng cười không ngừng. Tay đặt lên long ỷ, vẻ mặt điên loạn, đắc ý vô cùng.
- Thế nào? Cảm giác ngồi lên long ỷ có đã ghiền không hả?
Một giọng nói mỉa mai hỏi.
- Đã ghiền? A ha ha. Sao lại không đã ghiền? Đương nhiên là đã ghiền! Quá đã ghiền ấy chứ! Ghiền muốn chết! Ta vì cái long ỷ này mà ôm mộng tưởng hơn ba mươi năm. Hoàng đế! Bảo tọa này! Ta cuối cùng cũng là hoàng đế rồi.
Nhị hoàng tử điên cuồng mà cười, vui mừng khôn xiết.
- Nếu đã ghiền rồi thì xuống đi.
Quân Khương Lâm đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn:
- Lời hứa của ta đã được thực hiện rồi. Long ỷ này, ngươi đã được ngồi rồi! Thực sự ngồi lên rồi!
- Không! Ta là hoàng đế! Ta muốn ngồi mãi mãi! Chết cũng không xuống!
Nhị hoàng tử vằn mắt lên.
- Nhưng ta chỉ hứa cho ngươi ngồi một lần, không định để cho ngươi ngồi cả đời!
Quân Khương Lâm nhìn hắn như nhìn người chết:
- Cút xuống!
Chính lúc này, kèn lệnh phía xa vang lên, một thanh âm hùng tráng lạ thường cất lên:
- Bình Đẳng vương gia và thái tử suất binh tới dẹp tan phản loạn, tất cả mọi người mau buông vũ khí, ai đầu hàng sẽ không bị giết!
- Xa binh của Lý thái sư tới cần vương, trợ giúp Bình Đẳng vương thiên tuế dẹp loạn! Tất cả buông vũ khí xuống! Đầu hàng sẽ không bị giết.
Tiếng trống tiếng kèn rền vang, tiếng chân ngựa như biển gầm từ bốn phương tám hướng truyền tới.
- Bình Đẳng vương? Hắn tới đây làm gì? Lẽ nào hắn cũng muốn làm hoàng đế? Không được! Hoàng vị này là của ta! Là của một mình ta! Ai dám tranh với ta nhất định phải chết! Giết hắn cho ta! Giết chết hắn!
- Hoàng đế? Dựa vào ngươi mà cũng xứng à?
Nhị hoàng tử còn đang kêu gào đã bị Quân Khương Lâm nắm cổ, nhấc lên như nhấc gà con, thuận tay ném một cái. Nhị hoàng tử như đằng vân giá vụ bay ra hơn ba bốn mươi trượng, rơi bịch xuống đất. Máu trên mặt đất văng lên, khóe miệng hắn cũng không ngừng rỉ máu.
Nhị hoàng tử điện hạ vốn đã hao tổn khí huyết, thể lực không bằng với một thanh niên bình thường nhất, lại bị Quân đại thiếu gia ném cho một cái, không chết đã là may. Muốn dựa vào khí lực của bản thân hắn mà đứng lên có vẻ như tuyệt đối không có khả năng rồi.
- Người đâu! Bắt tên loạn thần tặc tử vô pháp vô thiên, đồ huynh sát đệ, thí quân thí phụ này lại, dâng lên Bình Đẳng vương. Tất cả bỏ vũ khí xuống, ai không nghe lệnh coi như đồng lõa, giết không tha.
Người hét ra câu này lại càng khiến mọi người cả kinh. Người này rõ ràng là Lý Du Nhiên Lý đại công tử.
Cái người một tay nâng đỡ nhị hoàng tử thành đại sự, xúi giục nhị hoàng tử giết đại hoàng tử để tranh giành đế vị. Đây rốt cục là chuyện gì? Sự biến hóa trước mắt đúng là quỷ dị, quả là khó bề tưởng tượng! Nhân mã của Bình Đẳng vương lại dựa vào thế thái sơn áp đỉnh từ bốn phương tám hướng xông tới. Song phương nguyên bản tại hiện trường đều binh vô chiến lực, dễ dàng sụp đổ. Đại cúc nháy mắt đã định!
Bình Đẳng vương thế tử - tiểu quỷ Dương Mạc đang ngồi trên nựa, mắt thấy Quân Khương Lâm ở giữa đám phản quân liền lộ ra thần sắc kích động và cảm kích. Tất cả những việc này vốn không có nửa điểm khả năng.
Nhưng chính là vị Quân Khương Lâm này gian giảo, mạnh mẽ huỷ diệt vương triều Thiên Hương do Dương Hoài Vũ thống trị, càng bất ngờ chính là lại thành toàn cho phụ tử mình!
Quân Khương Lâm cười cười, hướng hắn chớp mắt. Hiện tại không phải là lúc hai người nói chuyện.
Lý Du Nhiên áo trắng tung bay ở xa đã xuống ghế, khí độ ung dung đi tới chỗ Quân Khương Lâm. Quân Khương Lâm cười cười, cũng đi tới. Ân oán chấm dứt, là lúc ra đi rồi.
Tinh hình lộn xộn trong chiến trường có thể nói đã tới cực điểm. Ai cũng không thấy, hoặc sẽ không lưu ý tới, Quân Khương Lâm và Lý Du Nhiên không biết từ lúc nào đã biến mất.
Quý Tộc Đường.
Đại chưởng quỹ Đường Nguyên trố mắt đứng nhìn hai tên cả đời không thể đi cùng đường này đi vào! Quân Khương Lâm, Lý Du Nhiên!
Trong lòng Đường Nguyên, hai tên này chỉ cần gặp mặt, không châm chọc khiêu khích thì cũng đánh đập tàn nhẫn. Hiện tại lại kề vai nhau mà đi, giống như bằng hữu tốt vậy, sao có thể không khiến Đường bản tử mở rộng tầm mắt?
Đường Nguyên ngẩn ra nhìn hai tên này, ngẩng đầu nhìn lên trời, dường như muốn xem mặt trời hôm nay có phải là mọc từ hướng tây không. Sau đó lại dùng sức dụi mắt hú lên quái dị, hít mạnh một hơi, bụng mỡ rung lên vài cái, rồi mới khó khăn nói:
- Thật là không phải nằm mơ. Hai người các ngươi tại sao lại đi cùng nhau?
Quân Khương Lâm nhịn không được bật cười, nói:
- Sao? Rất kỳ quái ư?
Đường bản tử giống như phát điên:
- Có thể không kỳ quái sao? Hai người các ngươi tại sao lại đi cùng nhau.
Lý Du Nhiên cũng bật cười:
- Đường Nguyên, có vài việc chính mắt mình nhìn thấy cũng chưa chắc là thật. Ví dụ như hôm nay, ta có thể cùng tam thiếu đi tới Quý Tộc Đường, nhưng ngươi biết không, ta không hề nắm chắc có thể còn sống sót mà rời khỏi.
Đường Nguyên trợn tròn mắt, thở phào một hơi, vội nói:
- Thế thì tốt, thế thì tốt.
Với sự kiềm chế của Lý Du Nhiên, lúc nghe được câu này cũng không khỏi đảo cặp mắt trắng dã. Tên mập này cũng thật không kín miệng, vừa nghe ta có nguy hiểm tới tính mạng liền đáng để ngươi cao hứng vậy sao? Quân Khương Lâm ở bên lại mỉm cười nhìn Lý Du Nhiên một cái, nói:
- Bàn tử, ngươi cũng tới đây.
Đường Nguyên đáp ứng một tiếng, theo sau lưng hắn đi vào. Lý Du Nhiên ở sau cùng, mắt chỉ thấy một cặp mông nung núc thịt, gần như chiếm hai phần ba hành lang. Cầu thang kêu cót két, khiến cho hắn không nhịn được mà lo lắng không biết cầu thang có bị Đường bản tử làm sập không?
Thật ra thể trọng của Đường Nguyên đã giảm nhiêu. Lần đâu tiên Quân Khương Lâm vì hắn giảm béo, thể trọng của Đường Nguyên chỉ sau vài ngày còn có hai trăm cân, sau đó từ từ tăng lên, cuối cùng thì ngừng ở mức ba trăm cân. Nếu như trước kia thì làm sao mà chỉ có thể chiếm hai phần ba hành lang, nhất định là chật kín hành lang luôn.
Đương nhiên rồi, đối với kết cục như vậy, Đường Nguyên đã phi thường vừa lòng rồi.
Mẹ, đến Tôn Tiểu Mỹ cũng rất vừa lòng.
Ngồi xuống ghế, Đường Nguyên nhìn Quân Khương Lâm trên ghế chủ tọa, lại nhìn Lý Du Nhiên ngồi đối diện, gãi đầu nghi hoặc nói:
- Lão đại, ngươi có việc à?
Quân Khương Lâm thở dài:
- Tiểu tử ngươi, rốt cuộc là đặt mông vào chỗ mềm mại liền không chịu ra. Tôn Tiểu Mỹ bị ngươi bắt được rồi hả?
Đường Nguyên lập tức hớn hở, mặt mỡ cũng tràn đấy sắc thái thanh xuân, quát lớn:
- Quả là tam thiếu ngươi hiểu ta nhất. Bất quá chúng ta vốn là phu thê, việc đó không phải là hợp tình hợp lý hay sao? Kỳ quái lắm ư?
Quân Khương Lâm ngạch ( ngạch là cái gì o.0) một tiếng, nói:
- Thế ngươi phải nắm vững một vài sự việc nghiêm chỉnh rồi. Vạn nhất còn không thành thân mà tiểu bàn tử đã ra đời thì hỏng việc rồi. Ta chắc lão trượng của ngươi cũng không tha cho ngươi đâu.
- Đó là đương nhiên! Chỉ hai ba tháng nữa thôi, ngày cũng đã chọn xong rồi.
Đường Nguyên nhướng mắt nói:
- Nhưng ca ca ta nắm chắc, sẽ không phát sinh những việc như vậy. Đa tạ lão đại quan tâm, tới lúc đó, lễ vật của ngươi không thể quá đơn giản. Đừng thấy bên ngoài truyền miệng gọi ta là cái gì Thiên Hương tài thần, so với lão đại ngươi, ca ca ta cũng chỉ coi như là tên tiểu phú mà thôi.
Ba người cùng bật cười.
Lý Du Nhiên mỉm cười nhìn Quân Khương Lâm, thản nhiên nói:
- Ngươi phải đi sao? Đã quyết định rồi sao?
Quân Khương Lâm còn chưa trả lời, Đường Nguyên đã nóng vội, bỗng nhiên đứng lên:
- Đi? Đi đâu? Làm gì mà phải đi? Bao giờ đi, bao giờ thì về, có kịp dự lễ cưới của ca ca ta không?
- Bàn tử ngươi ngồi xuống. Tìm ngươi để nói việc này sao?
Quân Khương Lâm cười vẫy tay, hướng Lý Du Nhiên nói:
- Không sai, giờ đang chuẩn bị.
- Cho nên ngươi lo lắng, ngươi rất mâu thuẫn.
Lý Du Nhiên tự nhiên cười lớn, ngón tay khẽ gõ lên bàn, nói:
- Người đang suy nghĩ, rốt cục là giết ta tốt hơn hay giữ ta lại tốt hơn? Nếu giữ ta lại, ngươi lo không biết tên tiểu hoàng đế Dương Mạc kia có thể chế ngự ta hay không?
- Không sai!
Quân Khương Lâm có chút tán thưởng cười:
- Ta chính là đang suy nghĩ về việc này, xác thực là rất mâu thuẫn.
Lý Du Nhiên im lặng một lúc, từ từ đứng lên, đi tới cửa sổ, thản nhiên nói:
- Mấy ngày trước ngươi đột nhiên biến mất, ta đã đoán được ngươi đi báo thù. Cho nên, ta lập tức an bài biến cố lần này. Bởi vì nếu ngươi chưa về, tự nhiên cũng đầu xuôi đuôi lọt. Nhưng nếu ngươi có thể về, như vậy có nghĩa là sáu vị thánh giả còn lại đã táng mạng trong tay ngươi. Việc này, ngươi nhất định sẽ không để lại dấu vết. Nhưng một khi xuất hiện tình huống như thế này, Quân gia các ngươi không đi không được.
Lý Du Nhiên nhìn ngoài cửa sổ, dùng một loại khẩu khí than thở, nói:
- Ta không biết ngươi rốt cục là dùng thủ đoạn gì để giết sau vị thánh giả, nhưng ngươi đã thành công rồi. Cũng chính vì vậy, con đường của ngươi càng lúc càng hẹp, chỉ còn con đường cuối cùng là ở lại Thiên Phạt sâm lâm! Nếu như không nhất định sẽ chết!
- Nhưng ngươi đi, khẳng định sẽ không nguyện mang theo tiếc nuối mà đi. Cũng không cam tâm để cho toàn bộ bố trí trước kia của ngươi đổ sông đổ biển. Cho nên, sự kiện tạo phản của nhị hoàng tử lần này liền xảy ra sớm hơn một tháng so với kế hoạch ban đầu của ta. Coi như Lý Du Nhiên ta tặng ngươi một phần đại lễ trước khi đi đi!
- Như vậy, theo ngươi thấy ta nên làm gì với ngươi đây?
Quân Khương Lâm im lặng một hồi, hỏi.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến