Mục lục
Binh Vương Chiến thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đêm tối yên ắng, Thiên Hương thành sừng sững đứng đó, tựa như đã tịch mịch như vậy không biết bao lâu, như một cự thứ viễn cổ từ thời xa xưa vậy.

Xa xa, hai đạo nhân ảnh thất tha thất thiểu chạy tới. Thẳng tới trước bức tường thành tối om mới dừng lại, không hẹn mà cùng thở dài một hơi, tâm thần buông lỏng, nhưng đồng thời vẫn còn nét uể oải trên mặt.

Hai người này đúng là đã phải chiến đấu liên miên, may mắn chạy thoát: Mộ Tuyết Đồng cùng Hàn Yên Mộng. Bọn họ hai người từ ngàn dặm xa xôi chạy trốn, thực là chịu rất nhiều khổ cực. Nhất là một tháng trước, cao thủ của Tiêu gia tại Phong Tuyết Ngân Thành luân phiên mai phục chặn đánh, lúc nào cũng phải kinh tâm, kinh hồn.

Mộ Tuyết Đồng cũng tạm ổn, dù sao cũng là người từng trải, lại là người có tu vi Thiên Huyền thuộc lớp có tu vi cao, mà tiểu công chúa Ngân Thành Hàn Yên Mộng mới là người thê thảm hơn. Tiểu cô nương này chính là thiên kim tiểu thư của Phong Tuyết Ngân Thành, cả đời sống trong sung sướng, thuận lợi lại phải chịu đựng một lộ trình nhọc nhằn như vậy, lại gặp phải sự đuổi giết tàn khốc. Trình độ của nàng cũng chỉ là tu vi Kim huyền, nếu không có Mộ Tuyết Đồng ở bên, có lẽ đã chầu ông bà ông vải không biết bao nhiêu lần.

Hai người có thể may mắn đến Thiên Hương chung quy ít nhiều cũng là nhờ kinh nghiệm hành tẩu giang hồ trước kia của Mộ Tuyết Đồng có chút phong phú, không ngừng cải trang giả dạng, thậm chí kiên quyết đem Hàn Yên Mộng tiểu cô nương quốc sắc thiên hương nũng nịu kia hóa trang đầy mặt, cũng làm cho mặt sưng đỏ, lại đổ chất dịch đặc thù lên da, khiến cho làn da chuyển sang ngăm đen. Chính những điều này mới có thể giúp họ vượt những ải quan để tới đây.

Trên đường đi, hai người luôn luôn ngậm viên thuốc biến âm, một khắc chưa có bao giờ lấy ra. Ngay cả lúc an toàn chỉ có hai người cũng không có lấy ra, cũng là sợ nếu lấy ra như vậy sẽ thành thói quen, tự nhiên sẽ bị địch nhân phát giác.

Đoạn đường này sự đề phòng cảnh giác đã lên đến cực điểm. Mà ngay cả có là như thế thì cũng có lần suýt lộ ra, thiếu chút nữa là bị phát hiện. Thậm chí có một lần gặp phải vài tên địch vây công, may mắn khi đó là đã cách xa Ngân Thành, cao thủ cũng không nhiều, lúc này Mộ Tuyết Đồng liều mạng giết chóc mở đường máu, một đường chạy trối chết. Nhưng cũng như vậy mà lộ ra hành trình của hai người, người của Tiêu gia nhất thời hoàn toàn phong tỏa đường tới Thiên Hương.

Cũng không biết trải qua bao nhiêu nhọc nhằn, hai người rốt cuộc đã đến được nơi này. Nơi đây có một người có thể bảo vệ cho họ, một nơi bình an, hai người rốt cuộc thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nhưng Mộ Tuyết Đồng cũng không quên Thiên Hương thành còn có một cái Thịnh Bảo Đường! Nơi đó cũng có người của Tiêu gia, thậm chí là có thể đã bị Tiêu gia hoàn toàn nắm giữ. Vậy nên vẫn cẩn thận đề phòng như cũ, không có một chút khinh thường! Khoảnh khắc gần đạt được tới nhất thông thường cũng là khoảnh khắc nguy hiểm nhất!

Ít nhất là trước khi gặp được Quân Vô Ý hay Quân Khương Lâm, vẫn phải như cũ không được một chút khinh thường! Nếu có một phút khinh thường mà buông lỏng, sẽ dễ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, hơn nữa là còn có thể khiến cả Ngân Thành vạn kiếp bất phục!

Tiêu gia phản nghịch, những năm gần đây đã mưu tính rất kỹ, đã chuẩn bị một lực lượng rất lớn lên đến mức khổng lồ! Nhớ tới, Mộ Tuyết Đồng cũng cảm thấy hết bi ai!

Trong mấy năm nay, người Hàn gia trên dưới đều là luôn khoan dung, thái độ nhường nhịn, thậm chí chiếu cố tỉ mỉ chu đáo. Như vậy đến lúc này mới làm cho Tiêu gia thành một cái thế lực lớn như hiện tại. Trước nay đều nói Tiêu gia cần cù chăm chỉ, đại đa số đều nói: Thật không hổ là đồng minh đáng tin cậy của Hàn gia! Nhưng bây giờ nhìn lại, Mộ Tuyết Đồng cười khổ một tiếng.

Phong Tuyết Ngân Thành to lớn hùng mạnh là vậy, nhưng lại nằm trong lòng bàn tay của Tiêu gia, một tay che trời. Chủ nhân trên thực tế của Phong Tuyết Ngân Thành là Hàn gia nhưng từ đầu đến cuối đều là kẻ mù người điếc! Hệ thống tình báo của Ngân Thành có thể đi đến mọi ngóc ngách bí mật nhất, mọi thành trì đều có thể được, nhưng tại sao lại không dám vận dụng một chỗ nào trong đó!

Bởi vì những khu tình báo then chốt vốn nằm trong vòng khống chế của Tiêu gia.

Bên ngoài Ngân Thành hầu hết là do Tiêu gia khống chế!

Mạng lưới tin tức khổng lồ như vậy, nhưng ngược lại chính là chướng ngại đối với mình! Không thể đạt được một tý trợ lực nào, ngược lại còn làm trò cười cho bọn chúng mà bán rẻ mình.

Dù sao trên người mình đang gánh vác sự hưng suy của Ngân Thành, thật sự là không dám có một chút khinh thường!

Chậm rãi tự điều hoà hít thở, Mộ Tuyết Đồng miễn cưỡng đứng dậy, từ trong lòng lấy ra hai cái lương khô là bánh bột ngô, đưa cho Hàn Yên Mộng một cái, ấm giọng nói:

- Mộng nhi, ăn một chút gì, nghỉ ngơi điều dưỡng thể lực một tí, sau đó chúng ta nghĩ cách vào thành đi tìm Quân Vô Ý cùng Quân Khương Lâm.

Hàn Yên Mộng khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào được được bôi thành ngăm đen, còn đâu sự tú lệ động lòng người trước đây, thực dễ dàng có thể nhìn ra cả người đã muốn gầy tròn một vòng. Đoạn đường chạy trối chết này, làm cho này thiên kim tiểu cô nương khả ái xem như hoàn toàn hiểu rõ đến cái gì gọi là lòng người hiểm ác!

Nàng trăm vạn lần không ngờ, trước nay các trưởng bối đối với mình thật hết sức hòa nhã, dễ gần. Nhưng sau lưng lại là nhiều chuyện tình để kẻ khác khinh thường như vậy! Lại không tiếc hết thảy đưa mình vào tử địa! Chỉ một thoáng qua, tiểu cô nương đã cảm thấy quan niệm nhân sinh toàn bộ đã bị phá vỡ!

Đoạn đường này thân thể như vậy, cùng tâm lý gánh vác một trách nhiệm nặng nề như vậy, cơ hồ làm nàng mệt muốn đứt hơi!

Người gần như đờ đẫn tiếp nhận bánh bột ngô của Mộ Tuyết Đồng đưa tới, đặt trong miệng khẽ cắn, cứng như muốn rớt răng, trong lòng đau xót nhịn không được một dòng nước mắt chảy xuống. Mộ Tuyết Đồng thở dài, thương cảm nhìn nàng. Thiên kim tiểu thư này bình sinh đã được nuông chiều từ lúc lọt lòng, vạn người choe chở vây quanh, có bao giờ niếm qua khổ cực như vậy?

Nguồn gốc tất cả chuyện này đều là bởi vì Tiêu gia, cái bọn phản nghịch chết tiệt kia.

Cho dù tiếp tục có thể khó nuốt xuống cũng phải ăn hết, toàn bộ phải ăn hết. Chỉ có ăn hết chỗ lương khô này mới có sức mà kiên trì tới cùng…

Ăn hết chỗ lương khô kia, lại nghỉ ngơi một lát, hai người đều là cảm giác đã khôi phục không ít khí lực, ít nhất có thể bình thường chạy đi, hai người chậm rãi đứng lên. Nhìn thấy vẫn còn ở phía xa Thiên Hương thành, hai người ánh mắt dị thường phức tạp, ai từng nghĩ đến, chẳng bao lâu sau, đường đường Phong Tuyết Ngân Thành lại muốn đem hi vọng thành bại hoàn toàn ký thác cho vào trên người Quân gia?

Chuyện này có phải là quá hoang đường hay không?

Chuyện này nếu là trước đó nói ra, ngay cả Mộ Tuyết Đồng cũng sẽ cảm thấy được buồn cười, nhưng hiện tại lại đã muốn biến thành sự thực...

Đây hai người duy nhất có thể cứu giúp bọn họ!

- Đi thôi!

Hai cái thanh ảnh đứng vụt lên, chợt lóe rồi hoàn toàn biến mất trong đêm tối.

Trời đã chuyển về khuya!

Mai Tuyết Yên hai tay chống cằm, một mình tĩnh tọa dưới một ngọn đèn sáng mờ mờ, gần như vô thức nhìn ngọn đèn, bỗng giật mình rồi như xuất thần. Bao nhiêu năm rồi, luôn luôn xuất hiện là Mai tôn giả, rung chuyển đất trời hiệu lệnh thiên hạ, là phong thái cỡ nào. Nhưng lúc này có chỗ nào giống như vậy.

Ban đêm thình lình bị Quân Khương Lâm nhảy ra hôn, phảng phất giống như là một hòn tá ném vào mặt hồ phẳng lặng. Tâm hồn nàng vốn đang phẳng lặng như mặt hồ bỗng gợn sóng lăn tăn, từ trung tâm của viên đá nhỏ lan ta, tràn tới toàn mặt hồ, không có dấu hiệu ngừng lại! Xà Vương thân thiết với nàng hỏi vài câu, nhưng Mai Tuyết Yên không để ý đến, sắc mặt cực kỳ khó coi, làm Xà Vương sợ đến mức nhanh như chớp chạy mất, tìm Quản Thanh Hàn nói chuyện.

Dù sao cứ đứng như vậy mà nhìn bộ dạng kia của lão đại, đúng là đang kiềm nén, một sự kiềm nén kinh khủng. Nếu lão đại nổi giận lên không phải giống như một tiểu thư bình thường, mình phải tránh đi, ngàn vạn lần đừng để làm cái bình phong chịu nạn (nguyên văn là chó dữ tranh ăn, chó hiền gặp nạn). Cái này cũng là một loại so sánh đó nha. Dù sao tiếp tục lưu lại nơi này nhất định là không bằng sang nghe Quản Thanh Hàn kể chuyện trước kia của Quân Khương Lâm, một kẻ phong lưu quần áo lụa là!

Một bên vừa nghe vừa muốn nghĩ đến cảnh lúc đó của tên gia hỏa này là thế nào, càng nghĩ càng thấy buồn cười, nhưng như vậy cũng là một loại hưởng thụ ah.

Quân Khương Lâm tiếp tục chịu trăm nghìn khổ cực luyện đan, phỏng chừng là công phu đã đến lúc hoàn tất. Tựa hồ là sau vài lần thất bại, cũng đã thành công luyện chế được một lô đan dược, liền hiện thân ra, rồi trực tiếp ẩn thân ở đỉnh tháp của Quân gia, thần thức thả bao trùm khắp nơi, tất cả khu vực Quân gia! Hai người của Mộng Huyễn Huyết Hải đêm qua đột nhiên bị mất dấu tại nhà của mình, tất hôm nay bọn chúng sẽ trở lại hành động!

Cho nên Quân Khương Lâm không có chút nào dám khinh thường. Hai người của Mộng Huyễn Huyết Hải tuy thực lực không được Mai Tuyết Yên để vào mắt, nhưng vẫn là ở đẳng cấp Chí tôn. Ngày hôm qua nếu không có Mai đại mỹ nhân ra tay, Quân Thiếu gia tự hỏi mình thật là có khả năng ứng phó với hai vị hắc y nhân này không.

Tối nay lần thứ hai thành công luyện ra được sáu khỏa thần đan, mà lúc sau đã biết là đan dược này có thực lực mạnh mẽ như vậy. Quân Khương Lâm tự nhiên là không có ý định hoàn toàn làm hài lòng nhu cầu Thiên Phạt Sâm Lâm, đây chính là bỏ gốc lấy ngọn.

Sáu khỏa đan dược này chia cho Quân gia lão tử một viên, Quân Vô Ý một viên, Ưng Bác Không một viên, còn có Hải Trầm Phong cùng Tống Thương mỗi người dự bị một viên. Ah, lại có Bách Lý Lạc Vân, chỉ cần hắn có tài hoàn thành mục tiêu vượt thời gian hạn định thì cũng cho hắn một viên.

Tuy rằng những người này đại bộ phận dự tính dùng đan dược còn chưa đạt tới Thần Huyền, nhưng Mạc Tà có lòng tin tưởng ở trong thời gian ngắn đem toàn bộ công lực những người này tăng lên rất nhiều!

Chỉ có người một nhà thực lực chân chính tăng lên thật cao, mới có làm cho thiên hạ lé mắt ra mà nhìn!

Có ba loại đan dược trân quý như vậy, Quân Khương Lâm có thể nói là mười phần tin tưởng! Tuy rằng hiện tại chỉ có thể luyện chế ra một loại, Nhưng Quân Khương Lâm lại tin tưởng hai cái loại kia cũng sẽ nhanh chóng đạt được thôi! Bởi vì những ngày này Quân Khương Lâm cảm nhận rất rõ ràng sự tiến bộ của mình, cơ hồ như đã đạt đến Thiên Huyền đỉnh phong! Tin tưởng rằng cũng chỉ cách Thần Huyền một bước nữa!

Công lực bản thân tăng lên, cũng là đại biểu cho trình độ luyện đan cũng được đề cao rỏ rệt!

Bên dưới lờ mờ có thể thấy hai tiểu hài tử đang ở chỗ này luyện công. Hai tiểu hài tử câm điếc cứ như vậy trong đêm tối ngươi một kiếm ta một đao khổ luyện, cũng chưa từng có một khắc nghỉ ngơi, mồ hôi chảy cả ngày cũng không cần biết là nhiều hay ít.

Quân Khương Lâm thầm thở dài, nhìn hai đứa nam hài này đang cố gắng, bất luận kẻ nào cũng phải kinh tâm.

Nhưng trước sau vẫn là tư chất quả thật là có một điểm quá thấp kém. Lúc trước đã dùng qua Thập Niên đan, trước mắt thực lực còn xa mới có thể dùng tiếp Diệp cốt đan. Hơn nữa nói không được, viết không được, sự trao đổi thật là khó khăn… (thương hại thằng bé quá).

Không biết nói chuyện!? Quân Khương Lâm mắt bỗng sáng lên, bởi vì hắn đang nhớ lại kỹ năng đặc thù là nói tiếng! Nếu đem kỷ xảo này truyền cho hai đứa, chỉ cần một đoạn thời gian là chuyện này có thể được giải quyết dễ dàng? Hơn nữa hai tên tiểu hài này không phải bị dị tật bẩm sinh, tin rằng chỉ cần đem kỹ năng này truyền lại, một khi phát ra tiếng thì hết thảy mọi vấn đề đều không tồn tại!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK