Mục lục
Binh Vương Chiến thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

: Murakami

Cửu U Thập Tứ Thiếu khoanh tay đứng, tựa hồ không hề thấy cao thủ Tam Đại Thánh Địa đang dần tụ lại quanh mình, lại dường như không thèm để tâm tới bọn hắn. Hắn chỉ có một động tác, lặng lẽ ngửa mặt nhìn trời không, trầm mình suy tư thứ gì đó.

Toàn bộ việc trước mắt, tới cùng chuyện gì đã xảy ra!

Biến cố hiện tại, cuồng nhân này đã rơi sâu vào mênh mang mù mịt.

Dù rằng hắn đối diện tất cả, mặt ngẩng cao nhưng mọi người ở đây không một ai ngoại lệ, đều không trông rõ gương mặt hắn thế nào. Tựa hồ chỉ là một hư ảnh mờ ảo mông lung.

Kiều Ảnh bước vào trước tiên, mở ra tuệ nhãn thần thông nhìn Cửu U Thập Tứ Thiếu. Ma đầu này, nhất định phải tự mình nhìn rõ diện mạo vốn có của hắn!

Khó có được cơ hội nào tốt như vậy, có thể trong khoảng cách gần nhìn được chân diện mục. Nhưng nàng ta lại rơi vào thất vọng bởi trước mắt chỉ một màn sương mù dày đặc. Vốn nàng tự tin có thể dùng tuệ nhãn thần thông phá vỡ toàn bộ hư ảo, thế nhưng không sao thấu được Cửu U Thập Tứ Thiếu!

Phát hiện này khiến Kiều Ảnh không khỏi chấn kinh.

- Thập Tứ Thiếu, mọi người đã hơn ba trăm năm nay không gặp mặt, phong thái các hạ vẫn như trước, quả thật đáng mừng.

Thành Ngâm Khiếu yên lặng nhìn một lượt tất cả, ngẩng đầu, tao nhã cười với Cửu U Thập Tứ Thiếu, trong khẩu khí tựa như có khen ngợi lại cùng lúc xen lẫn tia cảnh giác.

So với người bên Tam Đại Thánh Địa coi Cửu U Thập Tứ Thiếu là sinh tử đại cừu mà nói, thái độ Thành Ngâm Khiến quả thực ôn hòa rất nhiều. Bởi hắn biết vị trí của Cửu U Thập Tứ Thiếu trong số địch nhân của toàn bộ Tam Đại Thánh Địa, vĩnh viễn xếp sau dị tộc nhân! Dù rằng mức uy hiếp của hắn còn lớn hơn cả dị tộc nhân nữa! Đây cũng là giác ngộ cao nhất của thủ hộ giả, song phương dù muốn quyết chiến hay đấu sinh tử cũng đều không phải vì cừu hận mà vì ý niệm bất đồng!

- Thành Ngâm Khiếu, ta nhớ rõ ngươi, bộ dạng lão tiểu tử ngươi cũng không thay đổi là bao, vẫn là cái dạng quỷ muốn chết không muốn sống.

Cửu U Thập Tứ Thiếu ngửa mặt nhìn trời, không xem Thành Ngâm Khiếu lại gọi ra được tên hắn.

- Còn có ta này, Thập Tứ Thiếu, ngươi không phải chỉ nhớ mỗi lão Thành mà quên mất ta chứ.

Khúc Vật Hồi cười híp mắt nói.

- Sao có thể quên được, Túng Ý Cuồng Đao Khúc Vật Hồi…Bổn công tử thật tiếc nuối, hơn ba trăm năm trước đây đã từng muốn cho ngươi người xứng với tên lại thất bại chỉ trong gang tấc. Mà để ngươi may mắn trở về…

Trong khẩu khí Cửu U Thập Tứ Thiếu có phần chế nhạo.

- Thúi lắm!



Khúc Vật Hồi rống to một tiếng, nhảy dựng lên:

- Lão tử không cẩn thận mới để ngươi thực hiện được quỷ kế… Nếu không, chúng ta hiện tại đánh một hồi!

- Có đánh lại mười trận ngươi cũng không phải đối thủ của ta.

Cửu U Thập Tứ Thiếu hừ hừ hai tiếng, nói:

- Thiên kiếm Tuyệt đao Thiên Thánh Cung, danh tiếng lão Đại, nhưng là hai kẻ vô lại. Bất quá, hai kẻ vô lại này so với hạ lưu còn cường đại hơn một chút, bổn công tử rất hài lòng.

Nói xong, Cửu U Thập Tứ Thiếu ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Triển Mộ Bạch, ý khinh thường, không nói cũng hiểu!

Triển Mộ Bạch thân là một thế hệ Thánh Hoàng lại bị bức dưới ánh mắt Cửu U Thập Tứ Thiếu, cảm thấy hai mắt sinh đau, như bị cường quang thình lình chiếu lòa, đau xót như muốn rơi lệ.

Thành Ngâm Khiếu cười ha hả, nói:

- Chúng ta nếu chỉ là vô lại, vậy Cửu U Thập Tứ Thiếu ngươi có thể tuyệt đối coi là ác ôn rồi, mọi người như nhau, ai cũng không cần khách khí.

Cửu U Thập Tứ Thiếu cười vang, nói:

- Quả nhiên không giả ngụy. Các ngươi tới nơi này, ta cũng đến nơi này. Xem ra chúng ta đã sẵn sàng một trận. Chắc chắn là lúc này nơi này, hay là lựa chọn lúc khác đây?

Thành Ngâm Khiếu mỉm cười nói:

- Chả lẽ Thập Tứ công tử không nhịn nổi muốn đại khai sát giới một phen sao? Lão bằng hữu ngay trước mặt đây, lẽ nào cũng không coi trọng nửa điểm mặt mũi?

- Có một số người, nhất định không thể không chết!

Cửu U Thập Tứ Thiếu lạnh lùng nói:

- Cho dù toàn thiên hạ cả đống tới trước mặt ta, ta cũng phải giết hết! Huống chi, mặt mũi hai người các ngươi… cho tới bây giờ ta cũng chưa coi vào đâu!

- Xin hỏi mấy người kia cụ thể là ai?

Khúc Vật Hồi trầm giọng hỏi.

- Bình sinh ta khinh thường nhất nhữn kẻ ám toán sau lưng. Càng khinh thường hơn nữa loại thừa cơ ám toán lúc người ta nguy khó! Tiếp nữa là loại… thân ở nơi cao lại dùng tới thủ đoạn đánh lén, một kẻ ta cũng không bỏ qua!

Cửu U Thập Tứ Thiếu thản nhiên nói:

- Ta đã hiểu. Ngươi ý chỉ, chính là mấy tên Thánh Hoàng đánh lén ngươi sau khi phá giải phong ấn tại rừng Thiên Phạt.

Thành Ngâm Khiếu gật gù, tâm đã tỏ. Lại hỏi ngược lại:

- Thập Tứ Thiếu, cho ta hỏi… bọn hắn nếu không dụng loại biện pháp ám toán này, cùng ngươi quyết chiến một chọi một, liệu có mấy phần nắm chắc? Lại có mấy cơ hội sống còn?

- Vấn đề này thực quá nực cười! Nếu quyết chiến công bình, trong nháy mắt bổn công tử tuyệt đối có thể vặn gãy cổ bọn hắn được! Cùng ta đơn đả độc đấu, bọn hắn xứng sao?

Cửu U Thập Tứ Thiếu cất tiếng cuồng tiếu.

- Không sai! Bọn hắn thực không xứng!

Thành Ngâm Khiếu hừ một tiếng nói:



- Ngươi cũng biết bọn hắn giao chiến chính diện không phải đối thủ của ngươi, vậy ngươi còn yêu cầu bọn hắn quyết chiến đường đường chính chính mà không chọn phương thức ám toán sao? Mỗi người một lập trường, ngươi muốn giết bọn hắn, ngươi có lý do của ngươi; bọn hắn muốn ám toán ngươi, hẳn là có nguyên do. Thập Tứ Thiếu, ví như cả đám bọn hắn có thể chính diện đánh bại ngươi… Ngươi cho là ai phải lén lút tập kích? Chính bởi bọn hắn không đủ thực lực cùng người công bình chiến đấu lại có chút lý do nhất định phải giết chết ngươi, không tập kích ám toán còn có thể dùng thủ đoạn nào nữa!

Cửu U Thập Tứ Thiếu hừ lạnh nói:

- Lời này quả thực cũng không sai! Mỗi người có lý do riêng, nhưng sau khi chuyện xảy ra, cũng tự mình phải gánh trách nhiệm của mình!

- Nói như vậy được rồi… Ngươi muốn giết người, có thể! Nhưng không cần đưa ra cái mà ngươi gọi là lý do. Bởi lẽ vô luận lý do gì đều hoang đường đáng cười.

Khúc Vật Hồi cười lạnh:

- Trên đời này, vô luận lý do nào cũng có thể bị bác bỏ, bất kể nó con mẹ nó vô lý, dơ bẩn, ép buộc hay vô sỉ, lý do chính là lý do, là trốn tránh, là thứ rác rưởi đường hoàng nhất. Chỉ có thực lực mới là lý do tốt nhất, cũng là lý do chân chính!

Lão nhìn Cửu U Thập Tứ Thiếu, chậm rãi nói:

- Mà ngươi, nắm vững cái lý do chân chính ấy. Cho nên, đê tiện vô sỉ, không phải nguyên nhân bọn hắn phải chết, lý do chân chính là thực lực của ngươi, chỉ là thực lực của ngươi thôi!

Cửu U Thập Tứ Thiếu cười vang, nói:

- Nói rất hay! Quả thực nói rất hay! Bởi những câu nói này, hôm nay ta đây không động thủ với các ngươi. Cho bọn hắn sống thêm vài ngày, cũng cho ta trù bị một chút, phối hợp một chút, khà khà…

Bị hai người kia giáo huấn một trận, hắn không mảy may tức giận.

Nhưng Thành Ngâm Khiếu và Khúc Vật Hồi lòng nặng trĩu. Lấy công lực Cửu U Thập Tứ Thiếu, còn cần trù bị cái gì? Lại cần phối hợp với ai? Đây cũng là vấn đề lớn!

Hai người đưa mắt nhìn nhau nhưng không có hỏi tiếp, bởi họ biết Cửu U Thập Tứ Thiếu khẳng định sẽ không nói. Bọn hắn chỉ có thể sau này càng cẩn thận hơn.

- Thập Tứ Thiếu, ta muốn hỏi ngươi một việc khác.

Thành Ngâm Khiếu ánh mắt trở nên khẩn thiết, lúc này tạo nên bầu không khí nhìn thực hòa hợp, bởi đây là mộng tưởng của lão.

- Người ban nãy…là ai?

Thành Ngâm Khiếu bước lên một bước, nhìn đại thụ trước mắt, hỏi một lần nữa:

- Người ban nãy ở chỗ này, là ai?

Lão vừa hỏi, tất cả liền ra sức dựng thẳng lỗ tai. Khoảng cách mọi người tương đối xa, chỉ có Cửu U Thập Tứ Thiếu đứng gần nhất. Tuy người khác không thấy được, nhưng vị trí cùng bản lĩnh của Cửu U Thập Tứ Thiếu dám chắc phải nhìn thấy.

- Thật đáng tiếc, ta cũng không rõ lắm.

Ẩn trong mắt Cửu U Thập Tứ Thiếu có vẻ kỳ quái, tựa như kiêng kỵ lại tựa như bội phục, hắn thản nhiên nói:

- Ta nhìn quả thực rất lâu cũng không thấy nơi đây có nửa mống nào! Từ đầu tới cuối chỉ thấy thiểm điện liên hoàn đánh lên đại thụ này rồi biến mất…

Cười khổ một tiếng, hắn nói:

- Vừa rồi sau khi ta tới gần, thử vỗ lên mình đại thụ kia một phát, kết quả cây bị thủng một lỗ…

Nói xong, ống tay áo hắn phất một cái, bột phấn bay lên, trên thân cây già xuất hiện một lỗ lớn thông cả hai mặt trước sau…

Lúc này, toàn bộ hoài nghi của mọi người đều được giải trừ, nhưng nghi vấn trong lòng lại càng lớn. Rốt cuộc là ai?

- Bất luận là ai, người này tất là cao thủ tuyệt đỉnh thế gian, là cường giả vô địch, bổn công tử cũng phải tự thẹn không bằng.



Cửu U Thập Tứ Thiếu có chút mất mát buông tiếng thở dài.

Hai người Thành Ngâm Khiếu và Khúc Vật Hồi rất rõ trong tiếng thở dài của Cửu U Thập Tứ Thiếu hàm chứa cái gì. Cho tới nay, tất cả mọi người đều nhận định, nơi đây Cửu U Thập Tứ Thiếu chính là đệ nhất cao thủ trên đời. Ngay chính Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng cho rằng như thế!

Không ai cho hắn là cuồng vọng. Bởi tới giờ chưa từng ai có thể đánh thắng Cửu U Thập Tứ Thiếu, đây vốn là sự thực không thể tranh cãi! Cho nên xưa nay để đối phó với Cửu U Thập Tứ Thiếu mọi người đều hợp lực vây đánh! Hơn nữa không chỉ có một, hai người.

Nhưng hiện tại lại xuất hiện thêm một kẻ như vậy, đến Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng phải tự thẹn không bằng! Chỉ dựa vào một hồi lôi kiếp đã đẩy hắn khỏi bảo tọa đệ nhất. Có thể tưởng tượng giờ phút này đây tâm tình Cửu U Thập Tứ Thiếu buồn bực thế nào.

- Mới vừa thiên địa uy thế như vậy, bản thân ta tự tin có thể chống đỡ được.

Cửu U Thập Tứ Thiếu trầm trọng nói:

- Nhưng ta không thể làm được giống hắn... Vĩnh viễn không làm được!

Thôn phệ lôi kiếp. Bốn chữ này là dấu kết Cửu U Thập Tứ Thiếu lặng lẽ trong lòng thêm vào những lời trước.

Cửu U Thập Tứ Thiếu ngẫm nghĩ một hồi, đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi:

- Ngươi hỏi ta một sự kiện, ta trả lời, như vậy, ta hỏi ngươi một sự kiện, ngươi cũng phải trả lời.

Ánh mắt của hắn dần hung lệ, như hai đạo kiếm sắc tàn khốc, cắt ngang trời đêm!

- Chuyện gì? Chỉ cần ta biết, nhất định sẽ thành thật trả lời!

Khúc Vật Hồi nghe ra sự nguy hiểm trong lời nói của Cửu U Thập Tứ Thiếu, biết rằng vấn đề này chỉ e trả lời không nổi, tâm tình trở nên nặng nề. Vấn đề này có thể khơi mào lửa giận của Cửu U Thập Tứ Thiếu. Chỉ bằng điểm này thôi đã không phải một vấn đề đơn giản!

- Cửu Tiêu Đệ Nhất Gia... Tên này rốt cuộc ai lấy được? Đây là chủ ý của ai?

Cửu U Thập Tứ Thiếu hỏi dằn từng chữ. Hung quang trong mắt ngày càng đậm!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK