Mục lục
Binh Vương Chiến thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

: Huy0988

Biên Tập: Maison

Huynh đệ! Đây là một từ dị thường ấm áp! Huynh đệ là cái gì? Núi đao cùng nhau qua, biển lửa cùng nhau bước, áp lực cùng nhau gánh, có phúc chưa chắc cùng hưởng, nhưng nếu có họa, thì cùng đảm đương! Huynh đệ, hai từ này không cần nói, chỉ cần làm!

Tiếng vó ngựa cất lên, một con ngựa chạy như bay tới, càng chạy càng gần. Người cưỡi ngựa râu tóc bạc trắng, vóc người khôi ngô, đúng là Đường gia gia chủ, Đường Vạn Lý Đường lão gia tử.

Đường lão gia tử "Hô" một tiếng nhảy xuống ngựa, nhảy xuống trước mặt Đường Nguyên, vẻ mặt tức giận, thở hỗn hển nói: "Ngươi cái tên nghiệt chướng này! Vẫn còn bất học vô thuật không biết nặng nhẹ ư? Còn không theo ta trở về!"

Đường Nguyên rụt đầu lại, nói: "Xin gia gia chờ một lát, đợi Quân bá phụ được tế bái xong, ta lập tức trở về Quý Tộc Đường."

"Ngươi cái đồ hỗn trướng, còn dám cò kè mặc cả với gia gia ta!" Đường lão gia tử tức giận đến râu mép rung rung, xanh mặt vung tay lên.

"Gia gia... Ta không thể theo ngài trở về, ít nhất thì lúc này không được!" Đường Nguyên mấy năm gần đây mặc dù đã từng trải qua nhiều tình cảnh, vẫn là có chút sợ hãi gia gia của mình, nhưng rồi hắn lại ngẩng đầu, lấy lý để tranh luận

"Gia gia ngài vì Bệ Hạ có thể vào sinh ra tử, có thể không để ý đến gia tộc, không để ý đến tánh mạng, tùy thời đều có thể làm bất cứ chuyện gì, đó là bởi vì Bệ Hạ đối với ngài có ơn, lại có tình huynh đệ cùng vào sinh ra tử, tung hoành thiên hạ; đây chính là tình nghĩa giữa nam nhân với nhau, tôn nhi ta hiểu được. Nhưng... Ngài có thể vì Bệ Hạ làm bất cứ chuyện gì, thì ta vì Tam Thiếu cũng có thể như thế!!"

"Gia gia, các người có giao tình của các người, sinh mạng tương giao; mà chúng ta, thì có sự kiên định của chúng ta, sinh tử không rời." Đường Nguyên nói chuyện âm thanh tuy nhỏ, nhưng ngữ khí lại càng ngày càng kiên định

"Cũng như cho tới bây giờ ngài vẫn như trước kiên trì quy thuận triều đình, bao nhiêu năm rồi ngài cũng đều không thay đổi; tôn nhi cố nhiên khâm phục sự trung thành của ngài, nhưng ngài lại hy vọng cháu mình nay Tần mai Sở đi làm một tên tiểu nhân bỉ ổi để kẻ khác xem thường sao?"



"Ôi..." Đường lão gia tử đột nhiên kinh ngạc nhìn tôn nhi của mình, cánh tay vung lên rốt cục cũng không hạ xuống nổi.

Một hồi lâu, lão gia tử thở dài một hơi thật sâu, chán nản nói: "Nhưng ngươi... Nào biết được lợi hại trong đó..."

"Vừa rồi Tam Thiếu có nói với ta một câu: Hảo huynh đệ!" Đường Nguyên nét mặt sáng lên

"Ta đã từng có thân huynh đệ, huyết mạch ruột thịt, nhưng chưa bao giờ có một huynh đệ như vậy! Đây là người đầu tiên, có lẽ là người cuối cùng cũng không chừng... Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ có người coi ta như bằng hữu, càng chưa có người nào đem Đường Nguyên ta coi như huynh đệ, chỉ có Tam Thiếu là người duy nhất! Vô luận là lúc trước hay là bây giờ... Ta cũng nhận người huynh đệ này!"

Đường Nguyên trầm thấp nói: "Ta nguyện ý cả đời có một huynh đệ như vậy."

Hắn nhìn Đường lão gia tử, thấp giọng nói: "Tựa như ngài đối với huynh đệ vào sinh ra tử cũng là thế."

Đường Vạn Lý kinh ngạc đứng đó, đột nhiên cảm thấy đứa cháu trước mặt lại xa lạ như thế, lão luôn luôn xem đứa cháu này sớm đã phế đi, hết ăn lại nằm, không chịu tiến bộ, văn không được võ không xong, cái gì cũng tệ, cho dù lúc trước vì nguyên nhân Quý Tộc Đường mà bản thân có giá, cũng bất quá chỉ là con rối của Quân Khương Lâm mà thôi.

Nhưng giờ khắc này, lão lại cảm giác đứa cháu này thật sự đã trưởng thành. Đã có thể được coi là một nam nhân chân chính rồi! Thế nhưng rốt cục hắn lại đứng về phía nguợc lại với chính gia gia của mình!

Thở dài một tiếng, Đường Vạn Lý sắc mặt âm trầm, có chút khó khăn xoay người lên ngựa, thấp giọng nói: "Nguyên nhi, ngươi rốt cục đã lớn, đã có lựa chọn của riêng ngươi... Tóm lại, ngươi nên tự thu xếp, Đường gia..."

Lão không có nói thêm gì đi nữa, trên mặt thần sắc phức tạp, tựa hồ cực kỳ vui mừng, lại tựa hồ như cực kỳ đau lòng, dường như là mâu thuẫn đến cực điểm, phảng phất có cái gì đó muốn nói, nhưng rốt cục cũng không nói ra khỏi miệng, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, hai chân kẹp một cái, con ngựa chậm rãi tiến về phía trước.

Đường Nguyên nước mắt chảy thành dòng. Nhìn bóng lưng gia gia tiêu điều trong gió, tóc bạc phất phơ, hắn cắn chặt môi, trong lòng âm thầm nói: "Thật xin lỗi gia gia, nhưng ta cho rằng... nhất định ta không sai!!"

"Vạn Lý huynh." Quân Chiến Thiên đi nhanh tới, nhìn bóng lưng Đường Vạn Lý, lớn tiếng nói.

Đường Vạn Lý ghìm ngựa dừng lại, nhưng không có xoay người lại, trầm giọng nói: "Quân Chiến Thiên, ngươi hôm nay vì con báo thù, phát tiết hết ủy khuất, trong lòng thoải mái. Nhưng ngươi, trừ bỏ Hoàng Cung phía trước, sẽ không có địa phương khác để cho ngươi ngồi lên sao? Ngoại trừ sự thoải mái bên ngoài, sẽ không có ý nghĩ khác sao? Sẽ không cảm giác được có một chút khó chịu sao?"

Quân Chiến Thiên nghiêm nghị đứng thẳng, chậm rãi lắc đầu: "Đường huynh, ngươi không phải ta, có một số việc ngươi không minh bạch. Ta biết ngươi tâm lý không thoải mái, nhưng, chuyện như vậy, ta cũng không muốn! Đúng sai hay thiện ác đối với lỗi lầm, đều phải có một cái giải thích. Bị oan khuất, có thể nào để yên? Nếu ngươi là ta thì sao?"

"Đúng! Ta không minh bạch! Ta nghĩ ta như thế nào cũng không minh bạch; nhưng ta cũng rất không thoải mái, lại còn cực kỳ phẫn nộ!" Đường Vạn Lý thanh âm lạnh lùng, trầm thấp nói

"Tin tưởng không phải chỉ một mình ta tâm lý không thoải mái, những lão huynh đệ may mắn còn sống năm đó chắc rằng tâm lý cũng không thoải mái, những lão huynh đệ chết trận sa trường, bọn họ nếu có hiển linh, lại càng không thấy thoải mái! Bởi vì bị các ngươi làm nhục nhã, chính là thứ mà chúng ta liều chết chiến đấu để đổi lấy"



"Thiên Hương... Là của chúng ta! Là chúng ta dùng máu cùng thịt đổi lấy! Là vô số xương trắng nơi chiến trường, đầm đìa máu tươi, Quân Chiến Thiên, ngươi thử hỏi Chu Trục Châu xem, hắn thoải mái hay không thoải mái... Ngươi thử hỏi Mộ Dung Phong Vân xem, hắn thoải mái hay không thoải mái... Ngươi thử hỏi chình mình xem, ngươi thoải mái hay không thoải mái!"

"Về phần giải thích... Sau chuyện đó, ta cho dù không rõ ràng toàn bộ tin tức bằng ngươi, nhưng cũng hiểu rõ không ít. Cho nên, ta hôm nay không có mang binh đến đây, hoặc là có người xin lỗi ngươi... Nhưng Thiên Hương, lại là quê hương của chúng ta! Là do vô số lão huynh đệ chúng ta đánh hạ!"

Đường Vạn Lý lạnh lùng nói: "Ta chỉ biết đến việc này. Việc khác ta không biết! Càng không có hứng thú biết!"

Quân Chiến Thiên thở dài. "Không sai! Lấy lời ngươi nói, Thiên Hương là của các ngươi, cái cách nói này ta không phủ nhận, càng không có tư cách phủ nhận."

Quân Khương Lâm mỉm cười đứng ra nói: "Đường lão gia tử, nhưng ngươi tựa hồ lại còn nói thiếu vài người đi. Tin tưởng nếu không có vài người này, Thiên Hương đã sớm không còn là Thiên Hương! Thiên Hương không chỉ có của các ngươi, cũng là của Quân Vô Hối cha ta, Nhị thúc Quân Vô Mộng, Tam thúc Quân Vô Ý; đại ca của ta Quân Mạc Ưu, nhị ca ta Quân Mạc Sầu... Còn có hàng vạn hàng nghìn tướng sĩ chết trận tại Thiên Quan Lĩnh, mười vạn anh linh! Một màn này ngày hôm nay, có lẽ các ngươi nhìn sẽ không thoải mái, nhưng ta tin tưởng nếu bọn họ chứng kiến, sẽ cảm thấy cực kỳ thoải mái!"

Quân Khương Lâm cười cười, khí thế mạnh mẽ nói: "Cho dù ngươi nói có lý, nhưng ta đem chuyện thị phi này làm rõ ràng khắp thiên hạ, để cho người trong thiên hạ bình luận chuyện thị phi đúng sai này! Ngươi đoán xem, mấy ông bạn già của ngươi, có hay không lại càng không thoải mái, bọn họ chưa chắc cũng giải thích giống như ngươi đi?!"

Đường Vạn Lý nhất thời yên lặng, lão mặc dù sau này chuyển sang chức quan văn, nhưng cũng từng là quân nhân, từng trải qua vô số chiến trận, như thế nào còn không biết ý nghĩ của quân nhân.

Chỉ cần là người từng tham dự qua đại chiến năm đó đại chiến, vô luận là còn sống hay là đã chết đi, lòng dạ tất cả đều đã đứng về phía Quân gia, lại càng minh bạch rằng, việc này nếu thật sự lưu danh hậu thế, Thiên Hương hoàng thất chính thức để lại tiếng xấu muôn đời rồi!

Quân nhân trả giá cùng hy sinh, không cho phép kẻ tiểu nhân hãm hại vu tội! Mặc kệ cái tiểu nhân này là Hoàng Đế hay là bình dân, sau khi mưu hại trụ cột trong quân doanh như vậy, nhất định phải có một cái giải thích! Nếu không, không đủ để làm cho thiên hạ tin phục!

Quân Khương Lâm mỉm cười nói: "Ngài không cần sợ hãi, ta sẽ không làm như vậy, bởi vì ta khinh thường làm như vậy! Nhưng ta họ Quân, là một phần tử của Quân gia, cho nên Quân Khương Lâm ta cũng sẽ không quản ngươi có thoải mái hay không thoải mái. Ta chỉ muốn...Làm cho bọn họ được thoải mái! Tâm lý của ta cũng thoải mái!"

Hắn nói: "Làm cho cha ta và Nhị thúc cùng hai ca ca được thoải mái, làm cho mười vạn chiến sĩ hy sinh vô tội được thoải mái. Làm cho những anh linh chết oan khuất không minh bạch được thoải mái! Cho nên... Từng người đều có lập trường riêng, lý luận không thực tế khi đối mặt với thù hận, đều là nói không thông, chớ nói ngươi có thể nói hơn ta, cho dù ngươi có thể ba hoa chích chòe, nói đến mức ta cùng đường đuối lý, cũng là không có bất cứ ý nghĩa gì! Khoản nợ năm đó, phải có người trả lại!"

Ánh mắt ưng của hắn như lợi kiếm, khí thế mạnh mẽ, lạnh lùng, từng chữ từng chữ nói: "Mặc kệ ngươi là ai! Cũng không quản hắn quyền cao chức trọng cỡ nào, nhưng nếu thiếu nợ, cuối cùng cũng phải trả!"

Đường Vạn Lý lẳng lặng địa trầm tư một hồi, đột nhiên một roi quất lên mông ngựa, con ngựa liền xông ra ngoài. Chỉ còn lại một tiếng già nua thở dài, lênh đênh trong gió.

Trên đài cao, hình phạt tàn khốc nhất còn đang tiến hành.

Quân lão gia tử sắc mặt có chút khó coi, nhìn phương hướng Đường Vạn Lý rời đi, trầm tư thật lâu.

"Việc này không có gì phải nghĩ linh tinh, mọi người đều tự có lập trường riêng. Gia gia, chúng ta lần này là đòi nợ, cũng không phải tạo phản, chúng ta cũng không có hủy diệt Thiên Hương quốc! Hơn nữa, ta cho tới bây giờ cũng không có hứng thú tạo cái gì làm phản, chẳng lẽ ngài có hứng thú sao? Tin tưởng người Quân gia ta, bây giờ đối với vinh hoa phú quý như vậy cũng đã không thèm quan tâm rồi!"



Quân Khương Lâm cười cười: "Quang vinh thuộc về quang vinh, nợ nần thuộc về nợ nần! Đây căn bản là hai chuyện khác nhau! Mà chúng ta, hoàn toàn không cần phải đi lo lắng cảm nhận của người khác! Công đạo ở tại lòng người! Nếu là Đường lão gia tử cảm thấy có thể tranh luận với ta, lấy thái độ làm người của hắn, chắc chắn sẽ không vì vậy mà rời đi!"

Quân lão gia tử thở dài, lắc đầu, nói: "Thôi! Có lẽ sẽ không thoải mái, nhưng mối thù củaVô Hối, Vô Mộng cùng Mạc Ưu, Mạc Sầu, đều phải báo, nhất định phải báo!" Lão quay lưng lại, nói: "Ta về trước phủ đây, nơi này, ngươi tới chủ trì đi."

Hắn dừng một chút, đột nhiên cười khổ nói: "Hoang đường, từ cổ chí kim, nào có quốc gia nào không bại vong? Nào có vị vua thiên thu vạn tuế? Đều là cố gắng, đều là phấn đấu, đều là kiêu ngạo... Bất quá cũng hóa thành bụi đất! Trở thành hư vô! Cần gì phải tự làm khổ mình..." Nói xong xoay người lên ngựa, một đường mà đi.

Ngày đầu tiên, mặc dù Thiên Hương thành đang nổi lên sóng to gió lớn, nhưng lại không có bất cứ việc gì ngoài ý muốn phát sinh. Chưa bao giờ ngừng lại những tiếng kêu thảm thiết thê lương chấn động thiên địa, càng rung động đến cả Hoàng Cung, trong hoàng cung hậu phi cung nữ cùng thái giám thị vệ, đều đang sắc mặt trắng bệch, run rẩy không ngừng. Khủng hoảng đến cực điểm, tất cả đều đang sợ hãi nếu đột nhiên thấy có người cầm đao giơ kiếm xông vào Hoàng Cung...

Nhưng đến ngày thứ hai, khi lăng trì còn đang tiếp tục. Lại có thêm rất nhiều người vây xem. Những người này biểu tình đủ loại. Nhưng cực kỳ rõ ràng là cũng đối với Văn Thương Vũ trên đài cực kỳ cảm thấy hứng thú. Một đời Chí Tôn cao thủ, nhưng lại hoàn toàn không có sức phản kháng thừa nhận hình phạt lăng trì, ít nhiều vẫn làm cho kẻ khác kinh ngạc.

Quân Khương Lâm vẫn chú ý đến động tĩnh của Hoàng Cung, sáng sớm ngày thứ hai, các gia chủ của những đại thế gia cùng triều thần đều bị triệu tập vào Hoàng Cung, thẳng đến hiện tại còn chưa đi ra.

Quân Khương Lâm nửa điểm ý tứ sốt ruột cũng không có, vẫn thờ ơ lạnh nhạt, mặc kệ bọn họ làm ra cái quyết định gì, chính mình cái gì cũng đã làm rồi. Công đạo ở tại lòng người sao?

Công đạo không ở lòng người, đúng hay sai là do thực lực! Nếu Quân Khương Lâm chỉ là hoàn khố như trước kia, như vậy, từ chỗ nào có thể đòi được công đạo?

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK