Mục lục
Binh Vương Chiến thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: Chim Ruồi

Quân Khương Lâm cũng không rõ rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại thế này, rõ ràng hôm qua sống chết thế nào cũng không chấp nhận, nhưng hiện giờ, rõ ràng đã có một chuyển biến thật lớn…

Mà thôi, mặc kệ vì cái gì, mọi chuyện đã chuyển biến theo chiều hướng này đối với hắn là một chuyện tốt rồi.

- Ta thích Quân Dạ, thật sự rất thích hắn, tuy rằng khi ở với hắn, hắn thực làm cho ta cảm thấy sùng bái, nhưng chung quy giữa ta với hắn, địa vị vẫn ngang nhau.

Mi mắt Miêu Tiểu Miêu run rẩy không ngừng, một giọt nước mắt lóng lánh nơi khóe mi, nàng dừng một chút rồi nói tiếp:

- Nhưng còn, Tà Chi Quân Chủ kia… với ta mà nói… thật sự là một tồn tại quá xa vời, cao lắm, cao tới mức ta không thể với đến được, nó làm ta sợ hãi, thực sự sợ hãi, vì thế… ta thà rằng, người ta yêu là Mặc Quân Dạ.

- Nàng… nha đầu này! Chỉ là nàng không biết, mấy nàng Tiểu Nghệ kia đem ta ra dạy dỗ bao nhiêu lần rồi, vất vả khổ kể xiết. Nàng còn nói cái gì là cao không với tới chứ?

Quân Khương Lâm khẽ với tay ôm lấy nàng vào lòng, nhỏ nhẹ nói:

- Bây giờ thì sao, có còn sợ hãi không? Mặc kệ Tà Chi Quân Chủ là gì, nàng chỉ cần biết, hắn chính là nam nhân của nàng! Cả hai chúng ta khi ấy sẽ lại ngang hàng với nhau!

- Là nam nhân của ta…

Cả người Miêu Tiểu Miêu không ngừng run rẩy, miệng thì thào lập đi lập lại:

- Là nam nhân của ta…

- Ân, là nam nhân của nha đầu ngươi.

Quân Khương Lâm mỉm cười, thì thầm vào tai nàng:

- Còn nữa, nàng trăm ngàn lần đừng quên khi còn ở Huyễn Phủ, suýt chút nữa nàng đã gây ra một đại họa, cái lần nàng bất tỉnh, lúc tỉnh lại chưa gì đã đạp ta một cước, còn suýt chút hại ta thành thái giám nữa…

Miêu Tiểu Miêu nghe hắn nhắc lại truyện cũ, những hồi ức đẹp khi xưa dần dần hiện rõ, khi ấy mình vừa tỉnh lại liền phát hiện có một nam nhân nằm đè lên người mình, thế nên mới tặng hắn một cước…

Nhớ bộ dạng thống khổ của hắn khi ấy thật là buồn cười, nàng nhỏ nhẹ nói:

- Ai bảo ngươi khi đó không thành thật!

- Thật sao?

Quân Khương Lâm trừng mắt:

- Ta lúc đó không thành thật sao? Nàng nói thử xem, lúc đó ta không thành thật chỗ nào? Nha đầu nàng làm mấy chuyện đó, ta đã đủ thảm rồi, nàng còn bảo ta không thành thật!

Miêu Tiểu Miêu đỏ mặt ấp úng mãi không nên lời.

Sauk hi nói chuyện với Mai Tuyết Yên, chuyện được giải quyết, nàng đã chấp nhận chuyện Quân Khương Lâm và Mặc Quân Dạ là cùng một người, tuy nhiên, da mặt nàng vẫn rất mỏng…

"Làm sao mà xuống nước bây giờ, quả thật lời nói ngày hôm qua của mình cũng hơi quá đáng..."

Hiện giờ, khi Quân Khương Lâm nói đến chuyện này, Miêu Tiểu Miêu xấu hổ đến nổi quên bén cả chuyện làm sao để xuống nước.

"Ngươi còn nói là không thành thật chỗ nào? Lúc đó ngươi sờ lung tung trên người ta, nếu không phải ta bị sờ loạn, ta có thể phản ứng mạnh như vậy sao...."

Vừa nghĩ đến đây, nàng lại cảm thấy ngực mình đột nhiên có cảm giác mát lạnh truyền đến, một bàn tay to lớn đang chui vào trong áo nàng, lựa ngay "vị trí" cao nhất trên ngực nàng mà xoa nhẹ vài cái, giọng tràn đầy đùa cợt:

- Ta thật sự không thành thật sao? Nếu có sao nàng không nói rõ ra cho ta biết a!

Nói xong, tay kia cũng bắt đầu luồn vào trong váy của nàng, bắt đầu bóp nhè nhẹ kiều đồn đang vểnh cao của nàng, sau đó bắt đầu vuốt ve, "phía trên" thì "vân vê", "phía dưới" thì xoa nắn nhẹ nhàng, bên tai thì có thanh âm vang lên nhẹ nhàng:

- Không thành thậ...t là vậy sao?

Miêu Tiểu Miêu ưm một tiếng, mặt trở nên đỏ hồng, thở gấp mà nói:

- Không được! Ngươi là người xấu, ta còn chưa tính toán xong với ngươi... a... a.... Ngươi mau dừng tay! Nếu người còn làm vậy, ta sẽ.... ta sẽ.... ta sẽ không khách khí... Ta thực sự đem ngươi... đem ngươi "làm" đó! (Bà con đừng nghĩ bậy, ý đây là "cắt" đó, không phải abc xyz gì đâu - Chim Ruồi)

- Nàng nỡ lòng sao? Chỉ cần nàng dám làm, vậy thì cứ ra tay, ngàn vạn lần đừng khách khí với ta, nếu khách khí thì không còn tí ý nghĩa nào!

Hai tay Quân Khương Lâm không ngừng nghỉ, miệng thì lầm bầm:

- Hừ! Nha đầu nàng còn muốn tìm ta tính sổ sao? Ta còn chưa tính sổ với nàng nữa! Hôm qua nàng thật là dọa người a, còn muốn.... diệt ta để "trả thù" cho tên tiểu tử Mặc Quân Dạ nữa chứ!

- Ngươi... ngươi tính sổ gì với ta chứ? Ta không thiếu gì của ngươi cả....

Hai tay Miêu Tiểu Miêu cố gắng kháng cự, tuy nhiên một chút khí lực cũng không có, cơ thể đã có chút sung sướng...

- Hừ, còn dám cãi sao, hôm qua nàng dám không nhận ta là người thân, tội này tính sao đây?

Môi của Quân Khương Lâm dán chặt nơi lỗ tai của nàng thầm thì to nhỏ, hơi nóng phả vào, tay phải thì vân vê ngực nàng làm ngực nàng rung rẩy không ngừng, mặt thì quay qua trừng mắt thị uy:

- Một nữ nhân mà dám ngay cả nam nhân của mình cũng không nhận, Miêu Tiểu Miêu, nàng quả thật là có bản lĩnh! Thật là có tiền đồ a! Nếu lần này không trừng phạt nàng một phen ra trò, nàng còn dám ra chuyện tày trời nào nữa....

- Ta... ta....

Miêu Tiểu Miêu muốn phản bác lắm, nhưng cả người nàng vô lực, ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói nổi.

- Nàng, nàng cái gì! Còn muốn chối sao!

Quân đại thiếu càng tỏ ra dữ tợn, điển hình là cả vú lấp miệng em:

- Nàng cảm thấy nàng là tiểu công chúa của Huyễn Phủ là ngon lành lắm phải không? Ngay cả trượng phu của mình mà nàng cũng không nhận, hừ hừ, ba ngày không đánh là leo lên đầu mà ngồi, xem hôm nay ta xử lý nàng thế nào! Nàng muốn làm "rụng" ta chứ gì...… Ta hôm nay phải làm "rụng" nàng mới được!

- Ta... ta không có...

Cả người Miêu Tiểu Miêu đều phát sốt, cuối cùng chịu không nổi, phải lên tiếng cầu xin:

- Dạ... Dạ... Thiếp thân biết sai rồi... Thỉnh phu quân... phu quân.... tha thứ....!

- Tha thứ? Chuyện như thế làm sao có thể tha thứ!

Ánh mắt Quân Khương Lâm như muốn phun ra lửa:

- Xem ta hôm nay phải dùng "côn bổng" hầu hạ nàng rồi! Nếu không đánh nàng cho sợ, không biết sau này nàng còn làm ra chuyện gì nữa...

- Không... không cần đâu....

Miêu Tiểu Miêu rốt cục cực kỳ hoảng sợ:

- Bây giờ là ban ngày a, không thể bạch nhật tuyên.... ("tuyên" cái gì thì anh em tự hiểu)

- Ai dám nói ban ngày không thể "dạy bảo" lão bà?

Quân đại thiếu cười tà một tiếng, hai tay lại ra sức, dìu giai nhân ngả ra giường, sau đó xoay người đè lên:

- Không... không nên a...

Miêu Tiểu Miêu cực lực giãy dụa, nhưng làm sao mà mà thoát được ma trảo? Cơ hồ là trong nháy mắt, quần áo nàng bị lột sạch không còn một mảnh.

Quân Khương Lâm đắc thủ thành công, đương nhiên là phải tự "giải trừ vũ trang" của bản thân, lúc này, Miêu đại mỹ nhân dã chui vào góc giường, hai tay che ngực, cầu xin nói:

- Quân Dạ... có thể thay đổi dung mạo của chàng thành như cũ được không.... Chàng lúc này làm ta thấy có chút cảm giác lạ lẫm...

- Có gì mà lạ lẫm?

Quân Khương Lâm từ từ tiếp cận nàng.

- Không... Ta có chút cảm giác.... chút cảm giác... giống như là đang.... phản bội a... ta... ta....

Miêu Tiểu Miêu nói như khóc:

- Ta cảm giác... ta là một người con gái lăng loàn, đem thân thể của mình cho hai người nam nhân....

- Hai người nam nhân nào hả!

Quân Khương Lâm trong lòng vừa động, liền hừ nhẹ mà nói:

- Mở to hai mắt của nàng mà nhìn ta! Ta là trượng phu của nàng! Nam nhân của nàng! Tên Quân Dạ kia của nàng chỉ là đồ giả, nhớ kỹ, nam nhân của nàng chính là người anh tuấn đẹp trai ta đây!

Miêu Tiểu Miêu nghe xong cũng không mở mắt, hai mắt nàng nhắm tịt, Quân Khương Lâm vội vàng phi người lên...

- A... a... a...…

Một chuỗi tiếng rên vang lên....

- A... Quân Dạ... Quân Dạ....

- Gọi ta là Mạc Tà!

- Quân Dạ.... Mạc Tà.... Mạc Tà....

Rốt cuộc, vân thu vụ tán...…

Trận chiến này, có vẻ như mới vài ngày, lại có vẻ như trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, lúc đầu có vẻ rất gay cấn, nữ nhân luôn cứng đầu không sửa cách gọi tên, bày ra trạng thái không hợp tác không cuối đầu, còn nam nhân thì một thân cường thế, không thuận theo thì không buông tha...

Đến lúc sau, thể lực của nữ nhân làm sao mà bằng với nam nhân, cho nên trận chiến này, người chiến thắng cuối cùng chắc chắn là nam nhân. Thật ra, ngay từ khi trận chiến bắt đầu, kết quả cũng đã có rồi, mà kết quả thì chỉ có mộ...t.

Dưới sự "trêu đùa" của nam nhân, nữ nhân hầu như mất đi bản thân, chỉ có thể điên cuồng gọi bậy, ngẫm nghĩ lại, ngay cả bản thân lúc đó gọi tên ai cũng không biế...t.

Ngay cả khi nữ nhân đã "hợp tác" rồi, nam nhân vẫn mãnh liệt mà tiến, dùng cường thế mà ép đến cùng, huống chi đây là một trong những bản lĩnh tốt nhất của Quân đại thiếu nhà ta, một mãnh nhân chân chính a!

Sau một phen tình chàng ý thiếp, điên long đảo phượng, xuân phong qua ải Ngọc Môn mấy lần, triền miên nhiều lần, cuối cùng thì cũng mây tan mưa nghỉ, nữ nhân lúc này đã vô lực, ngay cả khí lực nhúc nhích một ngón tay cũng không có....

Đôi mắt xinh đẹp của Miêu Tiểu Miêu nhẹ nhàng mở ra, sau đó lại vô lực nhắm lại.

Trong lòng nàng, nàng cứ nghĩ Quân Khương Lâm sẽ từ tốn nói chuyện với nàng, sau đó cùng nàng nuôi dưỡng lại tình cảm, tìm lại cảm giác quen thuộc của nhau, từ từ tiêu trừ cảm giác xa lạ, sau đó chờ nàng quen dần, lúc đó mới xảy ra "chuyện đó"!

Nào ngờ tên này lại "vội vã" như vậy, mình vừa có chút hòa hoãn, hắn liền đẩy ngã mình, hơn nữa còn dùng thế sấm vang chớp giật, hoàn toàn không cho mình có cơ hội thích ứng, quả thật chính là dùng thủ đoạn cưỡng bức mình... Nói chưa được mấy câu, đã leo lên giường "hành động"....

Giận nhất chính là bản thân mình lại không thấy tức giận, có vẻ... có vẻ.... hình như bản thân mình còn rất phối hợp, rất nhịp nhàng! Trời ơi, xấu hổ, xấu hổ quá đi thôi!

Không thể không nói, loại "đối thoại" này là loại đối thoại thẳng thắn, thành khẩn và nguyên thủy nhất giữa nam nhân và nữ nhân, cũng là phương pháp hữu hiệu nhất (Ta khoái câu này quá - Chim Ruồi)... Trải qua loại "đối thoại" này, cảm giác xa lạ trong lòng của Miêu Tiểu Miêu đã bị nàng ném đi đâu cũng không biế...t.

Hai bàn tay to vẫn đang vân vê trên song phong của nàng, giống như không hề có tí mệt mỏi, hơi thở nam nhân của Quân Khương Lâm lại vang lên bên tai, nàng nghe thấy hắn nhỏ giọng hỏi:

- Chuyện này xác định xong chưa? Có cảm thấy quen thuộc không? "Tư thế" lúc nãy chúng ta đã từng cùng nhau "làm", chuyện gì có thể giả, chuyện này chắc là không giả nổi chứ! Coi như tư thế có thể giả luôn đi, vậy "thằng nhóc" của ta thì sao, đúng không, Miêu nha đầu của ta? Có phải nhìn "nó" rất quen thuộc phải không?

Miêu Tiểu Miêu sau khi nghe thấy những lời này liền hiểu ngay, nàng vô cùng sửng sốt, tí nữa là xấu hổ đến mức ngất đi, dùng hết toàn lực còn sót lại vươn bàn tay bạch ngọc nhỏ bé của mình cấu véo hông của hắn một phen. Tên gia hỏa vô sỉ xấu xa này, tại sao chuyện gì cũng dám nói ra miệng thế!

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK