Mục lục
Binh Vương Chiến thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên Dịch: ursawarrious

Có bốn mỹ nhân thì đã ba người rời đi,, chỉ còn lại người lợi hại nhấ...t Vừa quay đầu lại, đã phát hiện Mai Tuyết Yên và Thiên Tầm sóng vai đứng ở một bên, hai cặp mắt đẹp cùng nhìn chăm chú vào mình.

Thiên Tầm cười khanh khách, đột nhiên đẩy lưng Mai Tuyết Yên sau một cái, Mai Tuyết Yên lại không đề phòng, theo bản năng mà loạng choạng. Đương nhiên, Thiên Tầm vữa nãy đẩy nàng tuy rằng có đột ngột, nhưng không dùng nhiều sức. Bằng tu vi của Mai Tuyết Yên, đừng nói đẩy nhẹ một cái như vậy, mà cho dù là đẩy mạnh gấp mười vạn lần, cũng chưa chắc có thể làm cho nàng thực sự ngã...

Nhưng Quân đại thiếu rất giỏi gió chiều nào xoay chiều ấy kia, lại nhất thời làm ra một bộ cực kì khẩn trương, bước một bước dài, phi thân tiến lên, một phen chặt chẽ ôm lấy, Ra vẻ"thất kinh", "khẩn trương cực kỳ" mà hỏi liên tiếp:

- Làm sao vậy? Tuyết Yên? Không có sao chứ? Té có bị thương không? nha đầu Thiên Tầm kia ngươi sao lại thế chứ, có người lộn xộn như ngươi sao? Xem di, nếu làm bị thương Tuyết Yên, xem ta cử lý ngươi thế nào...(NB: a tà thật pá đạo)

Một bên hô to gọi nhỏ, hỏi han ân cần, một bên tay chân cũng không ngần ngại mà sờ sờ chỗ này, mó mó chỗ kia... Mai Tuyết Yên trong nháy mắt mặt đỏ tai hồng, thật vất vả mới giãy dụa ra từ trong lòng người nào đó, nhưng cũng đã là thở hổn hển, lời nói vốn nghĩ kỹ rồi, lại đã quên di toàn bộ...( NB: thật là vô sỉ bất quá tại hạ thích)

Bên cạnh vang lên một tiếng cười trộm, quay đầu nhìn lại, "người gây ra họa" Xà Vương Thiên Tầm đã không ở chỗ cũ nữa, mà ở sau bụi hoa bên cạnh viện tử lại lộ ra mấy bộ mặt cười như hoa như ngọc, đang lén lút nhìn bên này, giống như đang thưởng thức một màn kịch. Thấy ánh mắt Mai Tuyết Yên bắn qua, chúng nữ lại càng cười khanh khách...

- Ngươi nha, tại sao vừa về đến đã gây chuyện, đừng nghịch nữa.

Mai Tuyết Yên một bên khống chế hơi thở của chính mình, mặt khác giọng nói có chút không vui.

- Dạ dạ dạ, ta nghe lời lão bà đại nhân, lão bà đại nhân không cho ta làm, ta sẽ không làm.

Đại thiếu lại "rất ngoan" mà ngừng lại.

Mặt Mai Tuyết Yên lại đỏ lên, nói:

- Ngươi... Đối với cái... Cái kia... Khai phủ, có vừa long không "

Mạc Tà nhất thời thu hồi thần thái vui đùa, thở dài một hơi, nhìn thật sâu vào Mai Tuyết Yên, nói:

- Tuyết Yên... Ngươi đối với ta thật đúng là... Dụng tâm lương khổ! ( tốn nhiều tâm tư)

Mai Tuyết Yên ôn nhu cười, nói:

- Hai người ở bên nhau, đáng quý ở chỗ hiểu lòng nhau, ngươi là người thế nào, ta còn không hiểu rõ sao? Huống chi, ngày đó ngươi từng đề cập với ta, nói ngươi muốn làm người chấp pháp giang hồ ( NB: chỗ này mình thích để là nguyên tác "
giang hồ chấp pháp giả" ae cho ý kiến nhé)...

Mí mắt nàng chớp chớp, lộ ra một nụ cười khe khẽ, nói:



- Hiện giờ, ngươi chẳng phải là đã có được năng lực như vậy rồi sao.

"
Người chấp pháp giang hồ " Quân Khương Lâm chậm rãi đọc lại một lần, đột nhiên ánh mắt ngưng đọng, thản nhiên nói:

- Toàn bộ thiên hạ, sau cùng cũng sẽ phục tùng quy tắc của ta!

- Thế gian chi sự xưa nay chưa ai từng làm được, ta tin rằng, ngươi nhất định có thể làm được!

Mai Tuyết Yên ôn nhu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy tin cậy.

Mạc Tà mỉm cười, đột nhiên làm trò nhìn Mai Tuyết Yên, nói:

- Nương tử, cái này nên để nói sau đi, trước khi Khai phủ, chúng ta có phải hay không nên động phòng trước... rồi bàn chuyện khác sau

Mai Tuyết Yên làm sao có thể nghĩ đến tần suất thay đổi chủ đề của Quân đại thiếu gia lại nhanh như vậy, có thể đem hai đề tài hoàn toàn khác hẳn đổi chỗ cho được. Nhất thời có thể nói xấu hổ mà ức! Chính là Mai đại mỹ nhân cũng không phải là Quản Thanh Hàn hay Độc Cô Tiểu Nghệ, tay nhỏ vươn ra, ở bên hông người nào đó hung hăng nhéo một cái. Vặn tay đúng một vòng trước sau, lúc này mới nói: - Ngươi lần này đi Huyễn Phủ thu hoạch như thế nào?

Đúng là liên tục đổi đề tài.

- Khụ khụ... Lần này đi cũng coi như thuận lợi, đạt được mục đích mong muốn cũng...

Mạc Tà xấu hổ cười cười, ho khan vài tiếng. Có chút chột dạ, quả thật là đã đạt được mục đích mong muốn, còn thêm vài cái thu hoạch ngoài ý muốn nữa ấy. Chỉ có điều một trong những thu hoạch đó có vẻ như không thể mở lời, thật xấu hổ,

- Ngươi thật sự có bản lãnh á, cả đến thất thải thánh quả cũng lấy được?

Mai Tuyết Yên nhìn chăm chú vào sắc mặt của hắn, chầm chậm hỏi.

- Khụ khụ, lấy được lấy được, bản Tà Quân ra tay làm sao có thể thất bại, đừng nói đến thất thải thánh quả, cho dù là...

- Ha, là ngay cả Thất Thải thánh thụ cũng lấy được sao?

Thanh âm của Mai Tuyết Yên càng chậm lại...

- Khụ khụ... lấy được lấy được, chứ lại không, bản Tà Quân ra tay tự nhiên là dễ như trở bàn tay...

- Vậy... tiểu mỹ nhân của Huyễn trong phủ... có phải hay không cũng lấy được nốt! ( NB:)

Thanh âm Mai Tuyết Yên đột nhiên nhanh hơn, quả thực tốc độ sét đánh ngang tai mà hỏi!

Mai Tuyết Yên là người thông minh, vừa thấy người nầy có chút ấp úng, đã biết ngay hắn đang chột dạ.

Mà... Hắn còn có thể vì cái gì khác mà chột dạ đây? Cho nên, căn bản không cần suy nghĩ...

- Khụ khụ... lấy được lấy được, bản Tà Quân phong lưu tao nhã, tài hoa tuyệt thế, đương nhiên là ôm được mỹ nhân. (NB)

Quân đại thiếu liên tục gật đầu, đang lúc đắc ý, thuận miệng khoe khoang bản thân, đột nhiên tỉnh ngộ:

- Hả? ~!

Tức thì mắt trợn to, lưỡi líu lại, nửa câu sau muốn nói cũng nuốt trở về, nhưng mà, hình như cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cũng đều đã nói cả rồi…

Thần sắc Mai Tuyết Yên nhất thời trở nên không tốt:

- Mỹ nhân thật sự tới tay rồi?



- A, cái này... Cái kia... Thật sự là vào tay rồi... Ta không muốn trêu chọc hồng nhan, nhưng mỹ nhân yêu anh hùng chính là chân lý thiên cổ không đổi...

Đại thiếu chột dạ cúi đầu, một bộ làm sai nhận tội, sớm muộn gì cũng phải đón Miêu Tiểu Miêu tới, Mai Tuyết Yên sớm hay muộn cũng sẽ biết, chẳng thà sớm thẳng thắn chút, hi vọng có thể được xử lý khoan hồng...

Ít nhất không đến mức chờ chuyện đổ xuống đầu mới luống cuống tay chân, sợi tóc trên đầu cái nào nhẹ cái nào nặng, Quân Khương Lâm vẫn là hiểu được.

- Cái gì mà "
ta không muốn trêu chọc hồng nhan, nhưng mỹ nhân yêu anh hùng", ngươi thật sự không biết khiêm tốn là gì nhỉ...

Mai Tuyết Yên bất đắc dĩ thở dài một hơi:

- Nhưng mà, nói thật nha, tính khí trêu hoa ghẹo nguyệt này của ngươi... khi nào thì mới có thể sửa…

Đột nhiên thần sắc phát lạnh:

- Ngươi vừa rồi liên tiếp ra chiêu, cố ý chọc tức để các nàng bỏ đi, như muốn đuổi, chính là muốn nói với ta chuyện này hả?

Mạc Tà gật gật đầu, vẻ mặt đáng thương vô cùng.

- Chuyện này, ta cũng không làm chủ được. Ngươi vẫn nên triệu tập mọi người lại, cùng nhau nghiên cứu đi.

Mai Tuyết Yên lạnh lùng nói:

- Ta còn có chuyện khác phải làm, ngươi cũng đi đường vất vả, nghỉ ngơi trước đi ...

- Tuyết Yên... Ngươi...

Đại thiếu còn muốn tiếp tục giải thích vài câu. Đáng tiếc, một câu còn chưa nói hết, thì Mai Tuyết Yên sớm đã không còn bóng dáng...

- Aiz…

Quân Khương Lâm thở dài một hơi, có vẻ như tình hình bây giờ đang phát triển theo phương hướng tồi tệ hơn rồi...

Việc kia bao giờ mới thành đây? Trrong số mấy nàng, nếu bàn về biểu hiện ở trước mặt mình, thì Mai Tuyết Yên đã là tương đối ứng phó... Mà hiện tại...cái người chính mình cho rằng dễ đối phó nhất này, lại trực tiếp biến thành bình dấm chua mà đi rồi...

Mấy người còn lại, chắc cũng không cần hỏi, tuyệt đối là có cùng phản ứng! Thậm chí còn kịch liệt hơn cũng chưa biết chừng...

- Mạc Tà... Tam nhi.

Đông Phương Vấn Tâm xuất hiện ở cửa, gọi một tiếng.

- Mẹ.

Mạc Tà vội vàng đi lên hai bước, đột nhiên tròng mắt đảo quanh: lão nương chính là vẫn thường ủng hộ chính mình lấy thêm vài cái lão bà, nếu có lão nương giúp đỡ nói vài câu với mấy nàng kia...

Đông Phương Vấn Tâm ôm lấy đứa con đã lâu không gặp, sau đó nhìn từ trái sang phải, từ trên xuống dưới toàn thân hắn một lượt,, tỉ mỉ đánh giá một phen, lúc này mới vui mừng nói:

- Càng ngày càng dễ nhìn, không hổ là con trai ngoan của ta...

Mạc Tà tức thời dở khóc dở cười, lão nương là khen mình, hay là khen bà đây? Rối rắm ...

Ngay sau đó, Quân lão gia tử cũng chậm rãi đi ra, ở cửa vuốt râu mỉm cười, một bộ rất hài lòng...

Sau khi một nhà nói một hồi lâu nói chuyện xong, Quân Khương Lâm sắp xếp xong xuôi bàn tiệc, mới kịp đi tìm hiểu biến hóa Thiên Phạt sâm lâm trong đoạn thời gian này.



Không nhìn không biết, vừa nhìn đã giật mình!

Chỉ là một phần bản danh sách thôi, lại khiến nhân vật quan trọng, danh chấn thiên hạ Tà Chi Quân Chủ Quân Khương Lâm đại chấn kinh!

Từ sau khi Mai Tuyết Yên trở về, việc đầu tiên làm chính là dốc sức tăng thực lực của mọi người trên dưới Quân gia lên! Hiện tại Quân lão gia tử, sau khi uống linh dược liên tục, đã đạt đến Thánh giả cấp ba.

Quân Vô Ý, lại càng khủng bố hơn, trực tiếp thăng lên Thánh hoàng! Hàn Yên Dao tuy rằng không khủng bố kịp như Quân tam gia, nhung cũng đạt tới có đỉnh của Thánh giả, cách cảnh giới Thánh hoàng cũng chỉ một bước.

Trưởng bối trong nhà chỉ có lão nương Đông Phương Vấn Tâm của Quân đại thiếu gia thực lực yếu nhất. Đông Phương Vấn Tâm xưa nay không thích tu luyện huyền khí, căn cơ cũng là cực yếu, nhưng dưới sự thúc đẩy của linh lực, vẫn là tăng lên tới tôn giả cấp một.

Mà Quản Thanh Hàn thì đạt được tôn giả cấp ba, Hàn Yên Mộng có tư chất thiên phú phi thường, khởi điểm cũng cao, lại có thể tới tôn giả cấp bốn, chỉ cần tâm tình vừa đến, lúc nào cũng có thể đột phá đến Thánh cảnh.

Đến nỗi tiểu nha đầu Độc Cô Tiểu Nghệ, cực kì lười, từ trước đến giờ chưa bao giờ tĩnh tâm để tu luyện, mà Mai Tuyết Yên vì cung cấp nhiều lần linh dược chỉ miễn cưỡng thăng lên tôn giả cấp một.

Hiện tại, ở Quân gia, liền chỉ có hai người Độc Cô Tiểu Nghệ và Đông PhươngVấn Tâm tu vị tôn giả cấp một

Ngay cả Linh Mộng công chúa, trước mắt cũng đã đạt tới tôn giả cấp hai...

Nhưng mà trong tất cả, tốc độ thăng cấp kinh khủng nhất, vẫn là nha hoàn Tiểu La Lỵ Khả Nhi bên người Quân Khương Lâm, tiểu nha đầu này thiên phú cực cao, vả lại tâm tình kiên nghị, trước kia được đại thiếu cho nhiều linh dược, lần này tích tụ lâu ngày bùng phát, lại có thể một bước lên mây, thẳng tắp thăng tới cảnh giới thánh giả cấp hai, chỉ kém Quân lão gia tử một bậc!

Đối với kết quả khủng bố như vậy, có vẻ như ngay cả người khởi xướng Quân đại thiếu cũng có chút trợn mắt mà líu lưỡi...

Sau khi Mai Tuyết Yên giúp cho trên dưới Quân gia thăng cấp, lại tiến hành củng cố vững chắc "
Tàn Thiên Phệ Hồn" và sát thủ đoàn của Quân Khương Lâm lại một lần. Đem công lực của bọn hắn, đa số lại tăng lên một lần... Nếu không phải bởi vì kinh mạch đã đạt đến cực hạn, tin tưởng những người này lại sẽ thăng cấp chóng mặt!

Dù sao, trước kia đã dùng qua phương thức tăng lên cực hạn một lần rồi, hiện tại chỉ mới thời gian ngắn ngủi, kinh mạch còn chưa khôi phục để có thể thích ứng trình độ biến hóa kịch liệt như vậy. Nếu là tiếp tục tùy tiện sử dụng linh dược tăng lên, chỉ sợ kinh mạch những người này sẽ lúc đó chống đỡ không nổi mà bùng nổ...

Nhưng dù là như thế, ba trăm người này dùng bột phấn linh mạch được cạo xuống pha loãng với nước, cũng đều có được thành quả khủng bố tương đương. Hiện tại đội viên bên trong "
Tàn Thiên Phệ Hồn", nhân số Thánh hoàng cấp một chừng bảy mươi người; Thánh giả cấp bốn tới một trăm hai mươi người, những người còn lại ít nhất cũng đạt tới tiêu chuẩn thánh giả cấp ba...

Đến nỗi Ưng Bác Không và Phong Quyển Vân hai vị cao thủ cầm đầu đã lâu, bây giờ cũng đã tăng lên tới trình độ Thánh hoàng tam cấp! Lãnh Ngạo và Bách Lý Lạc Vân, cũng có tu vi Thánh hoàng cấp hai!

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK