Mục lục
Binh Vương Chiến thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

: SliverDake

Trước đây hắn bị Quân Khương Lâm chọc giận, sát khí bao trùm nhưng do còn ngại tư chất nghịch thiên cùng thân phận dọa người của Quân Khương Lâm nên không thể xuống tay được, chỉ có thể mạnh mẽ thu hồi sát khí. Nhưng đã đến nước này thì lại không khác gì trong cơ thể đang kịch liệt tranh đấu. Tuy rằng không tổn hao gì nhưng tâm thần vẫn chấn động, nguyên khí không được như trước.

Quân Khương Lâm vẫn không nhanh không chậm bám sát theo, Cố Phi Vũ mặc dù có một thân huyền công cao gấp mấy chục lần Mặc Quân Dạ kia nhưng lại không thể nào ra tay!

Lúc này lại càng uất ức hơn. Rõ ràng chỉ cần dùng một đầu ngón tay là có thể nghiền chết hắn nhưng suy đi tính lại thì nếu hậu quả nghiêm trọng như vậy có chết cũng không dám ra tay.

Kết quả là Cố Phi Vũ cứ vừa dâng tràn sát khí ra bên ngoài thì lại phải nuốt vào.

Hắn bị Quân Khương Lâm chèn ép đã mười bảy lần! Sát khí của hắn cứ ra rồi vào tuần hoàn quanh người hắn lặp đi lặp lại mười bảy lần, nếu như thân thể hắn là chiến trường thì lần này có thể nói là đã phát sinh chiến tranh kịch liệt mười bảy lần rồi!

Đã vậy, có những lúc phẫn nộ trong lòng gần như là không thể kiềm chế nổi.

Bị sát khí của người khác xâm nhập, thì còn có thể chủ động buông bỏ, dù sao thì cũng còn thân thể ngoại giới bảo hộ.

Nhưng sát khí của chính mình phát ra rồi lại quay về, chính là thứ không thể đề phòng.

Tình hình như vậy, làm thế nào có thể không chịu thương tổn chứ?

Kinh mạch con người có thể có bao nhiêu cứng cáp? Không phải ai cũng như Quân đại thiếu gia biến thái như vậy!

Dù cho Cố Phi Vũ có được tu vi Thần Huyền tam phẩm thì vẫn nuốt xuống không nổi, nếu như hắn mạnh mẽ ép mười bảy lần đó xuống mà vận công điều tức thì sau khi trở về dù cho có bị di chứng, huyền công cũng sẽ thụt lùi nặng nề, nhưng tính mạng thì không có gì nguy hiểm!

Nhưng mà sau lần thứ mười bảy, tinh thần của hắn đã gần như hỏng mất, Quân Khương Lâm vừa lui lại đã tạo nên một khoảng trống ngắn ngủi.

Điều này cũng bình thường, đối với ai cũng sẽ thấy như vậy. Một lão hổ đang hung ác dọa người bỗng trở thành một đầu cừu non mặc người xẻ thịt, loại tương phản mãnh liệt này cho dù là người có thần kinh cứng cỏi bao nhiêu rồi thì cũng sẽ sững sờ một lúc.



Tuy rằng thời cơ này vô cùng nhanh chóng, chỉ chưa tới một phần mười thời gian của một cái nháy mắt, nhưng cũng đủ khiến cho Quân Khương Lâm nắm lấy cơ hội, lập tức phát động tinh thần khống chế!

Thừa dịp Cố Phi Vũ lơi lỏng trong chốc lát, nhanh chóng chế ngự thần thức của hẳn, đúng lúc sát khí trào ra, toàn bộ công lực đang dồn ép lại chuẩn bị tung ra một đòn trí mạng! Trong kinh mạch vẫn còn đang sôi trào!

Lúc này không khác gì sát khí cùng với huyền khí trên người cùng mất đi không chế, lực lượng phòng hộ kinh mạch hoàn toàn biến mất, giống như chuyện tất nhiên, trong kinh mạch của hắn bị quét qua tàn phá một lần! Kinh mạch toàn thân Cố Phi Vũ trong nháy mắt nổ tung thành từng mảnh, tứ phân ngũ liệt.

Vốn nếu chỉ do huyền khí tự mình cắn trả thì cũng không đến mức này, cho dù là sát khí chảy ngược cũng không tồi tệ như vậy! Nhưng bởi vì hai loại đấu đá lẫn nhau tứ phía lại lặp đi lặp lại đến mười bảy lần nên đã tạo thành một loại thương thế cổ quái cho Cố Phi Vũ!

Cực kỳ cổ quái! Đúng là cực kỳ cổ quái!

Tổn thương như vậy trước giờ chưa từng xuất hiện trên thế giới này. Bởi vì từ xưa đến nay toàn bộ người tu luyện tới cảnh giới thần huyền ai lại có thể uất ức như Cố Phi Vũ hôm nay?

Thành tựu này của Cố Phi Vũ rất đáng kiêu ngạo, bởi vì hắn hôm nay đã điền tên mình vào lịch sử, với tư cách là người có thương thế cổ quái nhất! Tuy rằng không phải danh tiếng gì lớn nhưng cũng đủ để lưu tên sử sách, không bị quên lãng! Xem như là một truyền thuyết bất diệt!

Thậm chí Thánh Hoàng ba cấp như Cố Vân Dương cũng không tìm ra được lý do vì sao cháu mình lại có thương thế như vậy!

Kỳ thật đừng nói tới hắn, ngay cả người tạo ra một màn này là Quân đại thiếu gia cũng chưa chắc có thể đoán ra được kết quả này!

Quân Khương Lâm than thở, ài, sao lại như vậy, tuy rằng căn nguyên là do ta, quá trình cũng do ta nhưng không biết được kết quả lại như vậy, đáng tiếc!

Cố Vân Dương mạo hiểm đưa vào một ít huyền khí bản thân để thăm dò lại phát hiện ra trong cơ thể cháu mình rối như bòng bong, xem như muốn duy trì tính mạng cũng phải rất mất công tốn sức, ít nhất cũng phải đem kinh mạch của hắn duỗi thẳng ra một lần, lại dùng linh dược đặc chế mới hi vọng cứu được, thương thế nặng như vậy lại còn cổ quái như vậy!

Nhưng hiện tại thì ở đây cũng không phải là nơi thích hợp để chữa thương.

Chưa kể thậm chí nếu có thể chữa khỏi thì cả đời Cố Phi Vũ cũng không thể trông mong thêm chút tiến bộ nào! Thậm chí còn có thể thụt lùi lại phía sau, vì kinh mạch của hẳn phải do ngoại lực làm thẳng lại, không khác gì định hình lần nữa! Không còn cơ hội mở rộng nữa! Một người thừa kế đầy kỳ vọng như vậy xem ra đã hoàn toàn bị phế đi!

Cố lão gia tử một tay ôm tôn tử, chậm rãi đứng lên, trầ gmiọng hỏi:

- Hôm nay rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Khi nói những lời này, hắn không nhìn bất kỳ ai, nhưng ai cũng có cảm giác được mình đang bị tra khảo!

Hắn từng lời nói ra mang theo khí thế dạt dào, trên người Cố Vân Dương như đang nổi lên từng đợt phong ba biến động, dào dạt từng cơn!

Ở xa xa kia, Tiểu Đậu Nha thân hình mềm mại khẽ run, đôi môi trắng bệch không chút huyết sắc, đôi tròng mắt vốn to tròn giờ đây cũng ngây dại. Bộ quần áo màu vàng trên người Miêu Tiểu Miêu không gió mà tự bay, như do khí thế kia mà ra không cách nào khống chế, trong mắt lại vẫn một mảnh bình tĩnh như giếng nước.

Bóng người lóe lên, Tào Quốc Phong đã chặn trước người Quân Khương Lâm, ngăn hơi thở bạo lệ kia, lạnh lùng nói:

- Cố Vân Dương, sao đây, hôm nay lại ỷ lớn hiếp nhỏ bức cung tiểu bối sao?



- Tra tấn bức cung thì chưa đến, nhưng chuyện hôm nay lão phu cần phải làm rõ chân tướng!

Cố Vân Dương lạnh lùng cười:

- Kết lại thì cũng một trong ba người trước mắt này, Tào lão không phủ nhận chứ?

Một phần là vì tình thân, nhưng chân chính mà nói thì người được như Cố Phi Vũ trong thế hệ đồng lứa cũng chỉ có vài người, mà xét trong những người đó thì cháu của hắn không xếp nhất cũng xếp nhì!

Có thể nói ở độ tuổi đôi mươi mà đạt được Thần Huyền ba cấp thì ngoại trừ đan dược bồi bổ cũng phải xét đến tư chất xuất chúng, nếu không thì dù có bao nhiêu linh đan diệu dược cũng bằng thừa!

Nên biết rằng một đại gia tộc của Huyễn Phủ ít nhất cũng một hai ngàn người.

Mà cả đại gia tộc như vậy chọn ra được người xuất sắc nhất lại bị phế ngay chỗ này!

Cố Vân Dương phẫn nộ ra sao không cần nghĩ cũng biết.

- Cố Vân Dương, ngươi dù sao cũng là bậc tiền bối, bình thường quan hệ với ta không tồi, cũng xem như có qua lại, nhưng lão phu ngàn vạn lần không ngờ ngươi là người như vậy!

Tào Quốc Phong thở dài, đau lòng nói:

- Chúng ta thề ước lúc đó cho dù ngươi không nhớ nữa thì cũng không sao, nhưng ngươi lại đem chuyện đó thổi phồng trước mặt con cháu, nếu chỉ nói quá lên một hai phần ta còn chấp nhận… Đằng này, ngươi lại để bọn tôn tử ngươi bên ngoài rêu rao ta quỳ xuống cầu xin ngươi, mà ngươi lại hoàn toàn không thèm ngăn cản…

Tào Quốc Phong nhìn hắn, trong mắt toát ra vẻ thất vọng:

- Chuyện đã tới nước này, đến đẳng cấp như chúng ta, tất cả hư danh cũng chỉ như mây gió thoáng qua, tiếp tục cũng chẳng được gì. Lão phu mặc kệ ngươi nói dối để nổi danh, cũng không phải vấn đề gì to tát! Nhưng hiện giờ ngươi vì cháu của mình mà coi thường tương lai của Huyễn Phủ! Tự mình phóng thích kình khí bức bách một đệ tử có Không Linh thể chất, lại còn có cháu gái của chủ nhân Huyễn Phủ. Cố Vân Dương, chẳng lẽ chỉ vì một tên cháu nội không nên thân mà ngươi không quan tâm hết thảy sao?

Nói đến câu cuối, Tào Quốc Phong râu tóc dựng đứng hết cả lên, hai đạo thần quang trong mắt lóe lên, hung hăng nhìn chằm chằm vào Cố Vân Dương.

Thần tình trên mặt Cố Vân Dương dịu đi vài phần.

- Tào Thánh Hoàng nói quá lời, lão đầu tử ta cũng chỉ muốn mọi chuyện rõ ràng mà thôi, chẳng lẽ Tào Thánh Hoàng lại muốn chụp cho lão phu một tội danh phản phúc như vậy? Tiểu Miêu cô nương nói hay không thì cũng thế. Hôm nay có nhiều người nhìn thấy như vậy, chẳng lẽ mãi mãi không lộ chân tướng sao?

Tào Quốc Phong hừ lạnh.

- Nói dễ nghe nhỉ.

Lúc hai người đang giằng co, Miêu Tiểu Miêu nhẹ thở ra một hơi, muốn mở miệng nói chuyện, nàng không muốn thế cục náo nhiệt trước mắt càng ngày càng trầm trọng, nếu như mình chịu lên tiếng, ai cũng có bậc thang để xuống đài.



Nhưng Quân Khương Lâm thấy thế cục như vậy sao có thể để nàng lên tiếng? Nhanh chóng bước lên một bước, nói:

- Nếu Cố lão tiền bối muốn biết chân tướng sự việc thì vừa lúc vãn bối trong lòng cũng đang hoài nghi, để ta kể lại có được không? Hai vị cô nương đây nếu thấy tiểu bối nói có gì không phải thì có thể đứng ra vạch trần ta.

Cố Vân Dương đảo mắt, đáp:

- Được, ngươi nói đi!

Cố lão gia tử cảm thấy rõ ràng là do Miêu Tiểu Miêu ra tay, tất nhiên là không muốn nghe chính nàng ta nói, giờ thấy Quân thiếu gia chủ động lên tiếng, càng cảm thấy nên nghe Quân Khương Lâm trình bày!

"Bề ngoài tiểu tử này cũng có vẻ thật thà phúc hậu, có lẽ không nói dối". Cố Vân Dương nghĩ thầm.

- Mọi chuyện là vầy, vãn bối bệnh nặng mới khỏi, đi dạo xung quanh, trong lúc vô tình đến đây, ngay lúc vị cô nương này đến mời, nói tiểu thư của nàng ta muốn gặp mặt làm quen…

Quân Khương Lâm thản nhiên nhìn Tiểu Đậu Nhi một chút rồi lại nói tiếp.

Sự tình vừa bắt đầu thì Tào Quốc Phong và Cố Vân Dương liền hiểu được: Có vẻ như mọi chuyện đều bắt đầu do Miêu Tiểu Miêu mời Mặc Quân Dạ, khiến Cổ Phi Vũ ghen tức, hơn nữa Mạc Quân Dạ gần đây dựa vào thể chất thiên phú Không Linh của hắn, dù tu vi chỉ là Ngân Huyền nhưng bỗng nhiên trở thành người đứng đầu trong đám tiểu bối của Huyễn Phủ!

Cố Phi Vũ nhất định trong lòng không phục, lại thêm các yếu tố khác, tự nhiên muốn kiếm chuyện đấu đá, đem vị thiên tài mới nổi này làm nhục một phen!

- Lúc đó tiểu tử ta cảm thấy rất sợ hãi.

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK