Mục lục
Binh Vương Chiến thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

: Tiểu Kim

- Thiên Trụ Sơn? Chính là ngọn núi cao nhất nằm ở cực nam của đại lục? Tương truyền núi cao vạn trượng, nằm ngang giữa trời, kéo dài tới mười vạn dặm, xuyên thủng trời cao, dọc từ bên này đại lục tới tận bên kia, từ xưa truyền lại, tận cùng của núi này chính là chạm trời! Không nói người và động vật, ngay cả hùng ưng cũng không thể bay qua, xưa nay không hề có dấu vết của con người, có lẽ là chưa có ai có thể chinh phục. Thiên Trụ Sơn, Sơn Liên Thiên (núi liền trời), Thần Ma cũng phải dừng bước!

Quân Khương Lâm tất nhiên là biết ngọn núi này, hơn nữa còn có hứng thú! Trên địa cầu, sơn mạch lớn nhất là Côn Lôn sơn lớn thế nào? Mà cái Thiên trụ Sơn còn cao hơn nữa, đã vậy còn cao hơn cả ngọn Everest, hơn nữa còn gần như vắt ngang toàn bộ tinh cầu! Đây chính là kỳ tích trong kỳ tích!

Cho nên Quân đại thiếu luôn muốn đi xem một chút.

- Đúng, lúc đó, không biết tại sao một tòa sơn mạch trong Thiên Trụ Sơn lại đột nhiên sụp đổ. Lúc đó ánh lửa phóng lên cao hơn ngàn trượng, vô số tảng đá cũng bay ra hơn mười dặm, phàm là dân chúng ở xung quanh Thiên Trụ Sơn thì tử thương vô số! Ngay cả Chí Tôn Thần Huyền cũng vô pháp thoát khỏi, thậm chí là cả đại địa cũng rung động. Không ít nơi chảy ra một cỗ nhiệt lưu có thể dung kim hóa thạch. Việc này chính là một trận hạo kiếp của nhân gian! Hạo kiếp qua đi, Huyền Huyền đại lục người chết vượt quá nghìn vạn. Mà sau đó, ngọn núi bên cạnh Thiên Trụ Sơn cũng sụp đổ hơn một nửa!

- Nguyên bản không người nào có thể lên được, cũng không có phi điểu có thể bay lên, tuy rằng con người không cách nào đi lên, nhưng dù sao cũng thấp hơn nhiều. Một đoạn sơn mạch này dài vài dặm, nhưng vì vậy mà lúc đó mọ người đã phát hiện một việc. Nguyên lai Huyền Huyền đại lục không chỉ đến Thiên Trụ Sơn là kết thúc, mà phía sau Thiên Trụ Sơn còn có thế giới khác!

Thanh âm của Mai Tuyết Yên trở nên trầm trọng, Quân Khương Lâm cũng đoán được, ngày xưa, theo như lời Mai Tuyết Yên thì trên ngọn núi đó đã diễn ra một trường hạo kiếp chính là núi lửa bùng phát mạnh mẽ và động đất.

- Sau khi ngọn núi sụp đổ thì có hai vật quái dị xuất hiện, cũng có thể gọi là người.

Mai Tuyết Yên tiếp tục nói:



- Mà hai người hình thù kỳ quái đó lại có xung đột kịch liệt với các cường giả ở bên này Thiên Trụ Sơn! Cuối cùng, các cường giả cấp Chí Tôn liên thủ mới miễn cưỡng giết chết bọn họ! Nhưng, từ địa phương nọ lại xuất hiện rất nhiều…

- Mặc dù là cường giả Chí Tôn cũng không thể chống lại quái nhân với số lượng lớn, nhưng nếu để cho những quái nhân đó xâm nhập vào đại lục thì sẽ gây nên một trường hạo kiếp khó có thể tưởng tượng. Cho nên, hầu như toàn bộ huyền giả của đại lục đều tập trung ở phía bắc Thiên Trụ Sơn toàn lực ngăn chặn! Đây là lần đầu tiên Đoạt Thiên chi chiến diễn ra!

Mai Tuyết Yên thở dài.

- Toàn bộ đại lục liên hợp với nhau, mọi người đồng tâm hợp lực, sức mạnh như thành đồng, cuối cùng cũng đánh lui được đám quái nhân kia. Nhưng trong khi chiến đấu, mọi người cũng nhận ra được, đối phó với những người này thì huyền giả dưới Chí Tôn căn bản là hi sinh vô ích, không hề có một chút tác dụng, thậm chí là Thần Huyền tứ phẩm gần đến chuẩn Chí Tôn thì một kích toàn lực cũng không gây ra được thương tổn cho bọn quái vật đó. Cho nên, trận chiến này cũng trở thành trận chiến giữa các huyền giả đứng đầu. Mà những huyền giả chưa đạt Chí Tôn thì đều quay trở về, không cần phải ở lại hi sinh vô ích.

- Đúng lúc đó, để ngăn chặn đám ngoại nhân thì Huyền Huyền đại lục đã hình thành bốn thế lực lớn! Theo thứ tự là Độn Thế Tiên Cung, Chí Tôn Kim Thành cùng với Mộng Huyễn Huyết Hải! Mặt khác, vì đây là chiến dịch liên quan đến vận mệnh của toàn bộ đại lục, cho nên huyền thú vương Thú Tôn cũng tham gia chiến dịch này, tự lập thành một khối. Lúc ấy, tứ phương lấy Thiên Phạt Sâm Lâm làm thế lực lớn nhất. Lợi dụng Thiên Phạt Sâm Lâm là chính, gọi là vũ nội đệ nhất hung địa!

- Tam đại Thánh Địa, bắt đầu tuyển chọn cường giả từ các huyền giả, nếu là người đạt tới bình cảnh của Chí Tôn thì sẽ được tam đại Thánh Địa thu vào, sau đó chờ đợi Đoạt Thiên chi chiến lần tiếp theo, lúc này, việc cần làm chỉ là luyện công! Quyết không cho phép ra ngoài! Bởi vì chỉ cần một chút lơi lỏng đều có thể khiến Đoạt Thiên chi chiến thất bại, mang đến hạo kiếp cho nhân loại! Cho nên, tam đại Thánh Địa cơ bản là nơi tập trung cường giả của Huyền Huyền đại lục! Hơn nữa, chỉ có cường giả mới có thể tiến vào tam đại Thánh Địa!

- Mà Thiên Phạt Sâm Lâm chúng ta chỉ là huyền thú, cường giả nhân loại sẽ không gia nhập liên minh của chúng ta, cho nên, càng ngày tam đại Thánh Địa càng thịnh vượng, mà Thiên Phạt Sâm Lâm lại có quy tắc đào thải tự nhiên, thủy chung vẫn duy trì nguyên dạng. Cho nên, Thiên Phạt Sâm lâm trong tứ đại thế lực đã suy thoái dần.

- Tam đại Thánh Địa vì muốn ngăn chặn quái vật xâm lấn một cách tốt nhất nên những địa phương được chọn đều thập phần hà khắc. Nhưng đối với sự tiến cảnh của võ giả vô cùng chậm, cho nên, lâu ngày, tam đại Thánh Địa cũng dần biến mất trong tầm mắt của người thế tục, trừ khi cứ cách một đoạn thời gian bọn họ ra ngoài tìm kiếm huyền giả đạt tới bình cảnh Chí Tôn đưa vào thánh địa, còn lại cơ bản không hề xuất hiện ở nhân gian, mấy ngàn năm qua đi, dần dần bị lãng quên, nhưng Đoạt Thiên chi chiến vẫn chưa bao giờ đình chỉ! Đây cũng là lý do mà tam thánh nhất hung tồn tại.

Mai Tuyết Yên từ từ nhìn lên bầu trời.

- Nguyên lai là như thế.

Quân Khương Lâm nghe xong có chút mơ hồ, thuận miệng phụ họa một câu, nhưng trong lòng lại kính nể, tại mảnh đất phồn hoa này lại có nhiều người âm thầm bảo vệ như vậy! Mà chiến tranh ở bên kia lại yên lặng trả giá yên lặng hi sinh! Chỉ bằng điểm này đã không hổ với danh xưng Thánh Địa.

- Cho nên sư phụ ngươi có tu vi kinh thế như vậy lại có thể tiêu dao thế ngoại khiến ta cảm thấy rất kinh ngạc!

Mai Tuyết Yên nhẹ chớp mắt, liếc nhìn Quân Khương Lâm một cái.

- Uhm, có thể gia sư trời sinh tính đạm bạc, cho nên tới bây giờ cũng chưa xuất đầu lộ diện.



Quân Khương Lâm cười ha hả.

- Hoặc là, gần một ngàn năm nay, tam thánh nhất hung tranh giành cấu xé lẫn nhau, sớm đã quên đi ước nguyện ban đầu, cũng là nguyên nhân trọng yếu! Chắc đã làm cho nhiều cường giả thất vọng. Tam Đại Thánh Địa đã không còn là tam đại Thánh Địa ban đầu.

Mai Tuyết Yên thở dài, ngơ ngẩn một hồi mới nói tiếp.

- Càng về sau, ngày nào cũng ngăn chặn, tất cả mọi người đều không trụ được, liền đưa ra quyết chiến.

- Dù sao, những người bên kia có thể đến được cũng là những cường giả, hơn nữa, phía nam của Thiên Trụ khí hậu cực lạnh, căn bản là địa phương mà không phải người thường có thể sống, cho nên, quái vật ở bên kia cũng nghĩ vậy, nhưng bọn họ đi tới, thì chắc chắn sẽ tổn hại đến ích lợi của bên này. Sau này liền hình thành mỗi mười năm quyết chiến một lần, nhưng sau này nghĩ lại, thấy mười năm thời gian lại quá ngắn, hai bên đều không kịp nghỉ ngơi lấy sức cho nên đổi thành trăm năm. Cho đến sau này, tại một lần Đoạt Thiên chi chiến, tam thánh nhất hung của đại lục thực lực đều tăng lên, không ngờ lại đem dị tộc nhân chém giết một tên cũng không lưu, khiến bọn họ tổn hại nguyên khí rất nặng. Cho nên, trăm năm sau, bọn họ vẫn không tới, phải tới hai trăm năm sau thì bọn họ mới ngóc đầu trở lại! Nhưng vô luận là bọn họ hung hãn như thế nào thì đều bị tam thánh nhất hung ngăn cản, cứ thế kéo dài cho tới này, sự tình cứ lặp lại như vậy, mãi cho đến bây giờ đã thành năm trăm năm một lần!

Mai Tuyết Yên thở dài:

- Thời gian càng dài, từ mười năm cho đến năm trăm năm như bây giờ, đối với bọn họ chỉ có ích mà không có hại, bởi vì bọn họ không lúc nào là không muốn thoát khỏi hoàn cảnh tồi tệ, cho nên, bọn họ lúc nào cũng quyết tâm, nhưng đối với chúng ta, trăm năm thực sự là rất lâu! Lâu dài đến mức có thể luân phiên đến mấy thế hệ, lâu đến nỗi đã gây ra hậu quả đáng sợ! Tuy rằng tam thánh nhất hung vẫn tồn tại như cũ, nhưng lại không còn là tam thánh nhất hung như trước kia nữa! Hơn nữa, không biết từ lúc nào, tam thánh nhất hung đã bắt đầu bước vào đại lục, lại có thể âm thầm điều khiển thế tục hoàng gia.

- Càng về sau, biến hóa càng mạnh. Cho đến mấy trăm năm gần đây, tranh giành quyền lực lại trở thành cuộc đua âm thầm của tam đại Thánh Địa. Thật là đáng buồn! Đến nay, ta vẫn không hiểu được tại sao, với địa vị cao xa như tam đại Thánh Địa, còn có thể dùng được cái gì của thế tục hay sao?

Mai Tuyết Yên thất vọng nói.

- Hơn nữa, càng khiến người khác đau lòng chính là, tam thánh nhất hung hiện tại, lại xuất hiện bài danh chi chiến! Chỉ vì một cái bài danh ai trước ai sau mà lại tránh đấu với nhau đến bất diệc nhạc hồ, cũng không biết có bao nhiêu thực lực, liền hao tổn ở nội đấu! Thật là đáng tiếc. Mà Đoạt Thiên chi chiến gần nhất cũng chỉ còn vài năm, lúc đó, chín nghìn năm giữ vững, lần này ta cũng không lạc quan.

Trong mắt của Mai Tuyết Yên hiện ra một tia lo lắng.

- Bọn ta tuy là huyền thú, không thuộc loài người, nhưng vẫn là một phần tử của Huyền Huyền đại lục, từ chín nghìn năm nay, các chiến sĩ bỏ mình ở Đoạt Thiên chi chiến của Thiên Phạt Sâm Lâm nhiều nhất trong tam thánh nhất hung! Chúng ta sớm đã xem Đoạt Thiên chi chiến là thiên chức của mình! Chúng ta đã chảy rất nhiều máu cho cuộc chiến này! Mai Tuyết Yên ta tuy rằng khinh thường nhân loại trên phiến đại lục này. Nhưng thứ mà chúng ta thủ hộ lại chính là phiến đại lục này. Không phải là nhân loại, mà phần trách nhiệm thủ hộ đại lục này, Thiên Phạt bọn ta tự làm tự chịu! Thiên Phạt muôn đời tiếng tăm, tuyệt sẽ không đoạn tuyệt trên tay của họ Mai chúng ta!

- Cho nên, lần tăng thực lực này chúng ta bắt buộc phải làm! Không tiếc hết thảy đại giới, cũng phải làm cho lực lượng của Thiên Phạt lớn mạnh! Vạn nhất trong Đoạt Thiên chi chiến, nhân loại không ngăn cản được, ngoại tộc xâm lấn, vậy thì để Thiên Phạt Sâm Lâm chũng ta dùng thân thể của mình gánh vác! Nếu không được cũng chỉ còn cách đồng quy vu tận với đối thủ mà thôi!



- Cho nên, Đoạt Thiên chi chiến, chúng ta nhất định phải tham gia! Mà muốn tham gia, nhất định phải đưa thân vào hàng ngũ tam thánh nhất hung! Nếu không, tư cách tham gia Đoạt Thiên chi chiến cũng không có.

Nghe xong, Quân Khương Lâm không khỏi cảm thấy kính nể!

Quân Khương Lâm từng nói mình không phải người tốt, lại càng không phải quân tử. Thậm chí là khinh thường cái gì gọi là anh hùng hào kiệt, đại hiệp cự hiệp, nhưng đối với những người chân chính là anh hùng thì hắn lại vô cùng khâm phục, tán thưởng!

Cũng như Nhạc Phi Nhạc Vũ Mục trong lịch sử kiếp trước!

Lại như Quân Vô Hối kiếp này!

Mai Tuyết Yên tuy là huyền thú có tu vi hóa hình, nhưng nàng lại có lòng kiên trì, tấm lòng như vậy, đã đủ cho nhân loại cảm thấy xấu hổ!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK