(P1)
Trong một gian phòng vắng lặng.
Một bàn cờ theo phong cách cổ xưa hết sức đặc biệt.
Hai màu đen trắng lẫn lộn với nhau, đã loạn thành một đoàn mà chém giết thảm thiết.
- Văn Huynh, không biết việc hôm nay huynh có cách nhìn như thế nào?
Hoàng đế bệ hạ nhẹ nhàng đặt một quân cờ đen xuống bàn làm phát ra một tiếng vang khẽ.
Ở phía đối diện, Văn Thương Vũ một thân áo đen như mực. Ở trong hoàng cung này, dù là Hoàng đế bệ hạ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hắn ăn mặc như thế này.
- Rất khó nhận xét, có điều trên người hắn cũng không có bao nhiêu dao động huyền khí, điểm này……. có thể xác nhận một điều: Mai bạch tử.
(ND: Ý là huyền khí ít đến thảm thương, coi như tên kia chỉ là phế vật đối với người tu luyện huyền khí:0 (60):)
Sắc mặt Văn Thương Vũ vẫn không đổi, có điều ánh mắt lại thoáng động đậy rồi hạ xuống một quân cờ.
- Ah, Văn huynh đánh nước này là muốn chặn giết đại long của ta phải không? Điều này không dễ đâu!
Hoàng đế bệ hạ mỉnh cười đáp lại:
- Có điều ta cảm giác được tên nhóc Quân gia kia rất không thích hợp. Huynh thấy sao?
- Đâu chỉ là rất không thích hợp, mà phải chắc chắn là không thích hợp mới đúng.
Văn tiên sinh cẩn thận nhắm mắt lại, suy nghĩ một hồi rồi nói tiếp:
- Tên Quân Khương Lâm này, có thể nói là rất cổ quái. Hành động lộ ra tác phong không đúng đắn, "Vô câu vô thúc" (Không câu nệ gì hết trơn). Hôm nay trên đại điện, tuy hắn tỏ vẻ mình là tên ăn chơi trách táng trêu chọc mọi người trong thiên hạ, nhưng theo cách nhìn của lão phu, hắn cũng không phải là đóng kịch.
- Ý của Văn huynh là…
Hoàng đế bệ hạ khẽ cúi đầu, một đầu ngón tay đưa lên thái dương huyệt cùa mình mà khẽ xoa xoa.
- Chỉ sợ là hắn không thèm để bất kỳ ai vào trong mắt thôi!
Văn tiên sinh dùng một loại giọng nói đã được suy nghĩ kỹ càng mà nói ra. Hiển nhiên là đối với bất cứ hành động nào của Quân Khương Lâm đều khiến hắn phải suy xét cẩn thận, mà lúc này mới là mượn lúc nói ra đáp án trong lòng mình:
- Cái "bất kỳ ai" này, chỉ sợ cũng tính cả bệ hạ nữa!
- Sao? Cuối cùng ý này là sao?
Bàn tay đang cầm cơ của Hoàng đế bệ hạ chợt dừng lại giữa không trung:
- Không biết tiên sinh có điều gì dạy bảo?
- Ta đành có sao nói vậy thôi. Ta cảm thấy tên Quân Khương Lâm kia dùng một loại thủ đoạn của một tên ăn chơi trác táng mà tỏ sự cuồng ngạo ra trước mắt mọi người, nhưng đồng thời cũng là để nói cho bệ hạ biết một chuyện…
Văn Thương Vũ ha hả cười.
- Ý hắn là không muốn nhảy vào vòng phân tranh của thế gian!
Hoàng đế bệ hạ nói đáp án ra thay hắn.
- Hắn muốn trước mặt mọi người nói điều này với trẫm, làm cho trẫm an tâm, vĩnh viễn không cần kiêng dè hắn; hơn nữa hắn vừa cười vừa chửi cũng vừa nhắc nhở trẫm cách giáo dục của Văn Tinh thư viện là sự thất bại cỡ nào. Mà mấy tên gọi là tài tử kia, lại là cái thứ khó xài cỡ nào! Làm cho trẫm thấy được cái tai họa ngầm của chốn quan trường, cũng vô tình khiến trẫm thiếu hắn một món nợ ân tình!
- Đúng vậy, loại người như vậy quả thật không cần tốn công mà để phòng. Vốn mấy năm qua Văn Tinh thư viện cũng dạy ra nhiều anh tài, có nhiều cống hiến nên công lao của bọn hắn không thể không thừa nhận. Nhưng mấy năm gần đây quá mức chú trọng bồi dưỡng phần "Tài" mà lơ là phần "Đức", là một sai lầm bỏ gốc lấy ngọn. Hơn nữa, người do Văn Tinh thư viện đào tạo ra nhiều nhất cũng chỉ có thể xem là "nhân tài", hoặc là "Nhân trung chi kiệt" - giỏi nhất trong một thời. Nhưng nếu muốn đào tạo ra "Nhân trung chi hùng" - Thủ lĩnh một phương, thì cũng còn kém xa!
- Cho nên, cái mối họa ngầm của Văn Tinh thư viện này, cũng chỉ tính là chuyện nhỏ.
- Mà trong số con cháu bá quan văn võ trong Thiên Hương, cũng có mấy người thuộc loại phi phàm nhưng phần lớn vẫn nằm trong tầm khống chế được. Chỉ có hai người làm ta lo lắng, quả là thiên tài cũng khiến người khác sầu lo!
Văn Thương Vũ mĩm cười:
- Một tên là Lý Du Nhiên, mà tên còn lại chính là Quân Khương Lâm!
- Du Nhiên sao?
Hoàng đế bệ hạ cười cười:
- Thằng nhóc Lý Du Nhiên này dã tâm cũng rất lớn, không những có tâm cơ cực kỳ thâm trầm, vui buồn không hiện ra mặt, cách đối nhân xử thế cũng rất khôn khéo, cẩn thận. Ta cũng thường nghe người ta nói, kẻ này có thể bày mưu nghĩ kế, ngồi sau màn mà quyết định thắng thua ở ngoài ngàn dặm! Chỉ là cho dù Lý Du Nhiên có tài hoa bộc lộ, tư chất hơn người, cũng chẳng đáng để ta vướng bận trong lòng.
-Vì sao lại vậy?
Lần này đến phiên Văn Thương Vũ không giải thích được, người có tài như vậy mà vẫn không lọt vào tầm mắt là sao?
- Cái này có khi Lý Du Nhiên cũng chưa chắc phát hiện ra được. Toàn bộ thủ đoạn hắn có, tất cả học thức hắn nghiên cứu đều cùng có một điểm chung: Làm tướng làm soái thì có thể, thậm chí có thể làm tới Tể tướng, Quốc sư. Nhưng con đường này của hắn, là con đường làm thần tử, chứ không phải là con đường làm đế vương!
Hoàn đế ung dung cười:
- Cho nên Lý Du Nhiên nhiều nhất cũng chỉ có thể dừng ở mức làm "Nhân tài", giỏi nữa thì tới mức "Nhân kiệt" mà thôi. Nếu hắn thật sự có tài, cũng có thể bước tới trước một bước làm một kẻ kiêu hùng. Nhưng rốt cuộc hắn cũng không thể có được cái khí phách quân lâm thiên hạ được! … Dù có dã tâm, cũng không đủ để khen ngợi. Ta hoàn toàn có thể nắm chắc, khi dã tâm của hắn đã hoàn toàn bộc lộ thì cũng là lúc ta dập tắt nó dễ dàng. Bởi vậy sao phải ưu lo vì hắn?
- Làm một đế vương, sao có thể chơi trò lén lút âm mưu tính kế người khác? Lý Du Nhiên đã tập thành thói quen núp sau tấm màn, ngay cả khi cần ra mặt hắn cũng không chịu bước ra, hoặc miễn cưỡng bước ra thì cũng chỉ là gượng gạo mà thôi. Nhưng đế vương vừa cần cái tài vừa cần sự đường đường chính chính mà đối mặt với cả thiên hạ. Đó là lý do mà khi Lý Du Nhiên đã được lựa chọn, thì cũng chỉ là lựa chọn tạm thời mà thôi. Chỉ cần chú ý hướng đi của hắn một chút, dùng được thì dùng, không dùng được nữa thì trừ đi. Hắn giỏi lắm cũng có thể tạo thành cơn sóng nhỏ, nhưng không thể tạo thành sóng thần được.
Hoàng đế bệ hạ nói ra một phen này, là đã trực tiếp loại bỏ Đệ nhất tài tử Lý Du Nhiên vốn được cả Thiên Hương công nhận rồi.
- Vẫn là bệ hạ suy nghĩ chu đáo, bội phục!
Văn Thương Vũ lại suy nghĩ tỉ mỉ một phen: "Một đoạn này nói ra, không thể không thừa nhận về phương diện nhìn người của vị đang ngồi lên ngôi cửu ngũ này cao hơn cái mức "Chính xác" nhiều. Cách nhìn người của hắn là đứng từ góc độ đế vươn để nhìn. Còn cái nhìn của mình, là ở góc độ một vị võ học tôn sư. Sự khác biệt giữa hai người tựa như trời và đất, tuyệt không thể nào có điểm chung được."
- Còn lại tên Quân Khương Lâm kia, tính ra lại còn nguy hiểm hơn nhiều so với Lý Du Nhiên. Trình độ nguy hiểm của hai tên này thậm chí không thể so sánh cùng nhau được. Tên Lý Du Nhiên kia đã bộc lộ tài năng, mà tên Quân Khương Lâm này thì như rồng núp dưới bùn, một khi mây gió kéo tới sẽ dùng khí thế hào hùng để tung bay. Tuy hắn đã tự nói
chính mình không muốn liên quan đến quyền thế, nhưng bất kể là hắn mốn phát triển theo cái dạng nào cũng sẽ trở thành loại người nổi bật nhất. Tên Lý Du Nhiên kia mặc dù mưa nắng bất thường, nhưng vẫn còn có thể khống chế được, chứ tên Quân Khương Lâm này một khi cường thế xuất hiện, chắc chắn sẽ là một thanh kiếm tuyệt hảo, lúc đó liệu
còn ai có thể chặn được hắn.
Hoàng đế bệ hạ thở dài một hơi thật sâu:
- Trước mắt thì các quốc gia trên đại lục tuy rằng cũng có nhân tài xuất hiện lớp lớp. Nhưng bậc người tài tuyệt thế giống như Quân Khương Lâm cùng Du nhiên thì cũng chưa từng xuất hiện. Nếu cho trẫm thêm năm mươi năm thì có thể mài dũa bọn chúng thật tốt. Hai tên này sau khi được rèn dũa, thì tương lai liền có một văn một võ tạo thành "Thiên trụ thạch" - Cột chống trời! Hơn nữa hai tên này tính cách vừa tương tự lại vừa xung đột lẫn nhau, tạo thành một thế cân bằng hoàn hảo! Nhưng ngay thời điểm này mà xuất hiện hai tên đó, đối với Thiên hương đế quốc ta mà nói thì không biết gọi là phúc hay là họa nữa?
- Bệ hạ đang tuổi tráng niên, cũng là lúc cái tuổi mạnh mẽ nhất thì sao lại phải nói lời ấy?
Văn Thương Vũ ha hả cười một tiếng.
Chỉ là lời an ủi!
- Cơ thể của trẫm, trẫm tự biết rõ ràng. Có lẽ có thể sống thêm mười hay hai mươi năm nữa chứ tuyệt đối không lâu hơn được. Vết thương mấy năm trước, ngay cả Độc Tâm dược vương cũng đành than rằng sức người có hạn, việc thay đổi thể chất của trẫm thì không phải chuyện con người có thể làm được. Văn tiên sinh cũng không cần an ủi ta
nữa.
- Hiện điều duy nhất làm trẫm lo lắng chính là hai người kia thuộc loại nhân tài chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu. Trẫm còn trên đời chắc chắn sẽ kiềm chế được bọn chúng, nhưng một khi trẫm qua đời thì ba đứa con trai của trẫm lại không có một đứa có thể khống chế nổi hai người này. Ngay cả chuyện đối phó một trong hai tên cũng là chuyện không thể rồi, lúc đó…
Hoàng đế bệ hạ buồn bã thở dài một hơi.
- Trước mắt bốn biển yên bình khôngcó sóng gió gì, phía biên giới cũng vô sự mà các đại gia tộc trong nước cũng trung thành và tận tâm với bệ hạ, tin tưởng rằng trong khoảng thời gian ngắn tới cũng tuyệt đối không phát sinh ra chuyện gì.
Văn Thương Vũ mở lời tiếp:
- Bệ hạ cứ yên tâm!
- Thật ra thì cũng bởi không phá sinh chuyện gì mới là nguyên nhân chủ yếu trước mắt. Văn tiên sinh xem ra vẫn còn dùng ánh mắt "hòa hoãn" mà nhìn, hiện giờ hai tên Lý Du Nhiên và Quân Khương Lâm kia thựa tế đã muốn thay thế hệ trước, là nhân vật mấu chốt để "duy trì" sự cân bằng giữa quân sự và chính trị. Bất kể tên nào xảy ra chuyện cũng sẽ
đánh đổ thế cân bằng hiện tại, lúc đó tình hình trong nước sẽ chia năm xẻ bảy mà loạn lên. Bởi vậy hiện tại quyết không thể va chạm với bất kỳ ai trong bọn chúng.
- Nhưng cứ như vậy mà "lưu" bọn chúng lại, tương lai sự nguy hại chưa chắc nhỏ hơn hiện tại, hơn nữa động một tí cũng là dẫn đến họa mất nước.
- Ý của bệ hạ …. Thật sự là muốn … trừ chúng ngay bây giờ?
Văn Thương Vũ trầm tư một lúc rồi cúi đầu chậm rãi hỏi.
- Chắc chắn không được! Trẫm đã "phụ lòng" Quân gia đủ nhiều rồi. Làm sao có thể dứt bỏ huyết mạch duy nhất của Quân gia được nữa?
Hoàng đế bệ hạ cười cay đắng, những lời này nói ra rồi, ngay cả Văn tiên sinh cũng không tin nổi.
- Hơn nữa, hiện tại cũng không phải là lúc thích hợp. Văn huynh nghĩ thừ nếu Quân Khương Lâm mà chết, thì sự rung chuyển đó Thiên Hương đế quốc chúng ta có thể chịu đựng nổi sao? Cho dù chết, cũng phải chết trong một "lý do ngoài ý muốn" mời được. Nếu không, phe "Quân gia" kia một khi phản kích không phải mất cả chì lẫn chài hay sao!
Nói đến chuyện này, trước khi phân hóa được phe phái của Quân gia thì bất kể như thế nào cũng không được ra tay.
Hắn thở dài:
- Huống chi, ngươi đừng quên sau lưng Quân Khương Lâm, ngoại trừ Quân gia ra còn có liên lụy đến gia tộc của người kia nữa. Tuy ở phương diện vũ lực có thể không sánh bằng Phong Tuyết Ngân Thành hoặc là Huyết Hồn sơn trang, nhưng sau khi Quân Vô Hối chết trận, bọn họ phản công lại cũng làm rung chuyển cả toàn bộ đại lục!
Hắn thở dài một tiếng, mang theo vẻ vô cùng hối hận, tựa hồ là ngay cả sâu thẳm trong tâm hồn kia, lương tâm của hắn cũng đang thở dài vậy.
(ND: Dối trá, khốn nạn thay lũ vua quan phong kiến này *__*:53:)
Từ tiếng thở dài này, Văn Thương Vũ có thể nghe thấy rõ ràng, rằng vị Hoàng đế bệ hạ thời gian gần đây tâm tư luôn khó đoán, vui buồn thất thường kia, giờ phút này chán nản và hối hận đến mức nào!
- Đông Phương Thế Gia? Cái gia tộc thích khách được người đời công nhận?!
Văn Thương Vũ bổng trừng mắt, nhịn không được kinh hô một tiếng:
- Không phải bọn chúng đã mai danh ẩn tích từ tám năm trước rồi sao? Chẳng lẻ Đông Phương Thế Gia kia chính là nhà họ ngoại của Quân Khương Lâm?
- Ngươi đoán không sai!
Hoàng đế bệ hạ thông khổ nhắm nghiền mắt, ngẩng đầu nói tiếp:
- Năm đó Quân Vô Hối, Quân Vô Mộng chết trận ngoài ý muốn; những thích khách của Đông Phương Thế Gia đột nhiên điên cuồng dốc toàn bộ lực lượng ra. Đối mặt Thiên Hương đế quốc, đối mặt Phong Tuyết Ngân Thành, đối mặt toàn bộ đại lục bắt đầu cuộc trả thù đẫm máu! Trong một năm, hầu như mỗi giờ mỗi khắc đều có người làm việc bên ngoài của Phong Tuyết Ngân Thành bị ám sát; mỗi giờ mỗi khắc những tướng quân đã từng giao đấu với Quân Vô Hối đều có người bị ám sát! Mà nội thương của trẫm, cũng là bị khi đó. Đông Phương thế gia liên tục phái ra mười bảy tên sát thủ tử sĩ hạng nhất quyết lấy mạng đổi lấy thương tổn này, khiến trẫm bị một vết thương không chỉ đến nay không thể khôi phục mà còn là vết thương vĩnh viễn không thể phục hồi!
- Lúc ấy không những toàn bộ tinh anh của Tiêu gia trong Phong Tuyết Ngân Thành đi ra hết, mà ngay cả Huyết Hồn sơn trang cũng phái người dốc sức phối hợp. Các đại Chí Tôn kẻ ngoài sáng kẻ trong tối ra tay, cuối cùng mất hết một năm trời mới rốt cuộc đè cơn sóng thích khách này xuống được. Trận chiến cuối cùng, hai người Hành Vân - Bố Vũ của Tiêu gia cùng đánh một trận với Lão phu nhân gia chủ Đông Phương Thế Gia. Hai bên đánh cuộc, Lệ Tuyệt Thiên và Hàn Phong Tuyết đứng ra làm nhân chứng. Cuối cùng Đông Phương Lão phu nhân thua nửa chiêu, rơi vào đường cùng đành mang theo tất cả đệ tử trong gia tộc tuyên bố Đông Phương Thế Gia từ đó về sau sẽ thoái ẩn thâm
sơn. Cũng buộc phải thể rằng: Trừ phi kiếm phong giả tháp tuyết sơn, huyền thú tẫn xuất thiên phạt; phủ tắc, đông phương thế gia đích thứ khách. Tuyệt bất tại đại lục thượng hiện thân!
(ND: Trừ khi đỉnh Kiếm phong của Tuyết Sơn sụp đổ, toàn bộ Huyền thú ra khỏi Thiên Phạt sâm lâm. Nếu không tất cả thích khách của Đông Phương Thế Gia tuyệt không xuất hiện trên đại lục nữa:11:!)
- Đỉnh Kiếm phong của Tuyết Sơn sụp đổ, toàn bộ Huyền thú ra khỏi Thiên Phạt sâm lâm!
Văn Thương Vũ tuy rằng đã sớm biết chuyện này, nhưng giờ phút này nghe được câu này vẫn tiếp tục chấn động tâm thần!
- "Đỉnh kiếm phong" là đỉnh cao nhất của dãy núi Tuyết sơn trải dài hàng vạn dặm, làm sao có thể sụp đổ được? Còn Thiên Phạt sâm lâm vốn là thiên đường của huyền thú, có ra thì cũng lắm ra chỉ một nửa chứ làm sao ra hết được? Lời này của Đông Phương lão phu nhân chẳng khác nào tuyên bố Đông Phương Thế Gia vĩnh viễn quy ẩn sao?
- Cái đó cũng chưa chắc! Một khi có kẻ đụng đến điểm mấu chốt của Đông Phương Thế Gia, bọn hắn sẽ tự nhiên có cái lý do xuất hiện, mà điễm mấu chốt này lại chính là chỉ một người! Sau vụ thề nguyền đó năm năm, Quân Mạc Ưu, Quân Mạc Sầu chết trận tại Đoạn Hồn Lĩnh thì Đông Phương Thế Gia lại ra tay, với lý do là báo thù cho cháu ngoại.
Trong một gian phòng vắng lặng.
Một bàn cờ theo phong cách cổ xưa hết sức đặc biệt.
Hai màu đen trắng lẫn lộn với nhau, đã loạn thành một đoàn mà chém giết thảm thiết.
- Văn Huynh, không biết việc hôm nay huynh có cách nhìn như thế nào?
Hoàng đế bệ hạ nhẹ nhàng đặt một quân cờ đen xuống bàn làm phát ra một tiếng vang khẽ.
Ở phía đối diện, Văn Thương Vũ một thân áo đen như mực. Ở trong hoàng cung này, dù là Hoàng đế bệ hạ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hắn ăn mặc như thế này.
- Rất khó nhận xét, có điều trên người hắn cũng không có bao nhiêu dao động huyền khí, điểm này……. có thể xác nhận một điều: Mai bạch tử.
(ND: Ý là huyền khí ít đến thảm thương, coi như tên kia chỉ là phế vật đối với người tu luyện huyền khí:0 (60):)
Sắc mặt Văn Thương Vũ vẫn không đổi, có điều ánh mắt lại thoáng động đậy rồi hạ xuống một quân cờ.
- Ah, Văn huynh đánh nước này là muốn chặn giết đại long của ta phải không? Điều này không dễ đâu!
Hoàng đế bệ hạ mỉnh cười đáp lại:
- Có điều ta cảm giác được tên nhóc Quân gia kia rất không thích hợp. Huynh thấy sao?
- Đâu chỉ là rất không thích hợp, mà phải chắc chắn là không thích hợp mới đúng.
Văn tiên sinh cẩn thận nhắm mắt lại, suy nghĩ một hồi rồi nói tiếp:
- Tên Quân Khương Lâm này, có thể nói là rất cổ quái. Hành động lộ ra tác phong không đúng đắn, "Vô câu vô thúc" (Không câu nệ gì hết trơn). Hôm nay trên đại điện, tuy hắn tỏ vẻ mình là tên ăn chơi trách táng trêu chọc mọi người trong thiên hạ, nhưng theo cách nhìn của lão phu, hắn cũng không phải là đóng kịch.
- Ý của Văn huynh là…
Hoàng đế bệ hạ khẽ cúi đầu, một đầu ngón tay đưa lên thái dương huyệt cùa mình mà khẽ xoa xoa.
- Chỉ sợ là hắn không thèm để bất kỳ ai vào trong mắt thôi!
Văn tiên sinh dùng một loại giọng nói đã được suy nghĩ kỹ càng mà nói ra. Hiển nhiên là đối với bất cứ hành động nào của Quân Khương Lâm đều khiến hắn phải suy xét cẩn thận, mà lúc này mới là mượn lúc nói ra đáp án trong lòng mình:
- Cái "bất kỳ ai" này, chỉ sợ cũng tính cả bệ hạ nữa!
- Sao? Cuối cùng ý này là sao?
Bàn tay đang cầm cơ của Hoàng đế bệ hạ chợt dừng lại giữa không trung:
- Không biết tiên sinh có điều gì dạy bảo?
- Ta đành có sao nói vậy thôi. Ta cảm thấy tên Quân Khương Lâm kia dùng một loại thủ đoạn của một tên ăn chơi trác táng mà tỏ sự cuồng ngạo ra trước mắt mọi người, nhưng đồng thời cũng là để nói cho bệ hạ biết một chuyện…
Văn Thương Vũ ha hả cười.
- Ý hắn là không muốn nhảy vào vòng phân tranh của thế gian!
Hoàng đế bệ hạ nói đáp án ra thay hắn.
- Hắn muốn trước mặt mọi người nói điều này với trẫm, làm cho trẫm an tâm, vĩnh viễn không cần kiêng dè hắn; hơn nữa hắn vừa cười vừa chửi cũng vừa nhắc nhở trẫm cách giáo dục của Văn Tinh thư viện là sự thất bại cỡ nào. Mà mấy tên gọi là tài tử kia, lại là cái thứ khó xài cỡ nào! Làm cho trẫm thấy được cái tai họa ngầm của chốn quan trường, cũng vô tình khiến trẫm thiếu hắn một món nợ ân tình!
- Đúng vậy, loại người như vậy quả thật không cần tốn công mà để phòng. Vốn mấy năm qua Văn Tinh thư viện cũng dạy ra nhiều anh tài, có nhiều cống hiến nên công lao của bọn hắn không thể không thừa nhận. Nhưng mấy năm gần đây quá mức chú trọng bồi dưỡng phần "Tài" mà lơ là phần "Đức", là một sai lầm bỏ gốc lấy ngọn. Hơn nữa, người do Văn Tinh thư viện đào tạo ra nhiều nhất cũng chỉ có thể xem là "nhân tài", hoặc là "Nhân trung chi kiệt" - giỏi nhất trong một thời. Nhưng nếu muốn đào tạo ra "Nhân trung chi hùng" - Thủ lĩnh một phương, thì cũng còn kém xa!
- Cho nên, cái mối họa ngầm của Văn Tinh thư viện này, cũng chỉ tính là chuyện nhỏ.
- Mà trong số con cháu bá quan văn võ trong Thiên Hương, cũng có mấy người thuộc loại phi phàm nhưng phần lớn vẫn nằm trong tầm khống chế được. Chỉ có hai người làm ta lo lắng, quả là thiên tài cũng khiến người khác sầu lo!
Văn Thương Vũ mĩm cười:
- Một tên là Lý Du Nhiên, mà tên còn lại chính là Quân Khương Lâm!
- Du Nhiên sao?
Hoàng đế bệ hạ cười cười:
- Thằng nhóc Lý Du Nhiên này dã tâm cũng rất lớn, không những có tâm cơ cực kỳ thâm trầm, vui buồn không hiện ra mặt, cách đối nhân xử thế cũng rất khôn khéo, cẩn thận. Ta cũng thường nghe người ta nói, kẻ này có thể bày mưu nghĩ kế, ngồi sau màn mà quyết định thắng thua ở ngoài ngàn dặm! Chỉ là cho dù Lý Du Nhiên có tài hoa bộc lộ, tư chất hơn người, cũng chẳng đáng để ta vướng bận trong lòng.
-Vì sao lại vậy?
Lần này đến phiên Văn Thương Vũ không giải thích được, người có tài như vậy mà vẫn không lọt vào tầm mắt là sao?
- Cái này có khi Lý Du Nhiên cũng chưa chắc phát hiện ra được. Toàn bộ thủ đoạn hắn có, tất cả học thức hắn nghiên cứu đều cùng có một điểm chung: Làm tướng làm soái thì có thể, thậm chí có thể làm tới Tể tướng, Quốc sư. Nhưng con đường này của hắn, là con đường làm thần tử, chứ không phải là con đường làm đế vương!
Hoàn đế ung dung cười:
- Cho nên Lý Du Nhiên nhiều nhất cũng chỉ có thể dừng ở mức làm "Nhân tài", giỏi nữa thì tới mức "Nhân kiệt" mà thôi. Nếu hắn thật sự có tài, cũng có thể bước tới trước một bước làm một kẻ kiêu hùng. Nhưng rốt cuộc hắn cũng không thể có được cái khí phách quân lâm thiên hạ được! … Dù có dã tâm, cũng không đủ để khen ngợi. Ta hoàn toàn có thể nắm chắc, khi dã tâm của hắn đã hoàn toàn bộc lộ thì cũng là lúc ta dập tắt nó dễ dàng. Bởi vậy sao phải ưu lo vì hắn?
- Làm một đế vương, sao có thể chơi trò lén lút âm mưu tính kế người khác? Lý Du Nhiên đã tập thành thói quen núp sau tấm màn, ngay cả khi cần ra mặt hắn cũng không chịu bước ra, hoặc miễn cưỡng bước ra thì cũng chỉ là gượng gạo mà thôi. Nhưng đế vương vừa cần cái tài vừa cần sự đường đường chính chính mà đối mặt với cả thiên hạ. Đó là lý do mà khi Lý Du Nhiên đã được lựa chọn, thì cũng chỉ là lựa chọn tạm thời mà thôi. Chỉ cần chú ý hướng đi của hắn một chút, dùng được thì dùng, không dùng được nữa thì trừ đi. Hắn giỏi lắm cũng có thể tạo thành cơn sóng nhỏ, nhưng không thể tạo thành sóng thần được.
Hoàng đế bệ hạ nói ra một phen này, là đã trực tiếp loại bỏ Đệ nhất tài tử Lý Du Nhiên vốn được cả Thiên Hương công nhận rồi.
- Vẫn là bệ hạ suy nghĩ chu đáo, bội phục!
Văn Thương Vũ lại suy nghĩ tỉ mỉ một phen: "Một đoạn này nói ra, không thể không thừa nhận về phương diện nhìn người của vị đang ngồi lên ngôi cửu ngũ này cao hơn cái mức "Chính xác" nhiều. Cách nhìn người của hắn là đứng từ góc độ đế vươn để nhìn. Còn cái nhìn của mình, là ở góc độ một vị võ học tôn sư. Sự khác biệt giữa hai người tựa như trời và đất, tuyệt không thể nào có điểm chung được."
- Còn lại tên Quân Khương Lâm kia, tính ra lại còn nguy hiểm hơn nhiều so với Lý Du Nhiên. Trình độ nguy hiểm của hai tên này thậm chí không thể so sánh cùng nhau được. Tên Lý Du Nhiên kia đã bộc lộ tài năng, mà tên Quân Khương Lâm này thì như rồng núp dưới bùn, một khi mây gió kéo tới sẽ dùng khí thế hào hùng để tung bay. Tuy hắn đã tự nói
chính mình không muốn liên quan đến quyền thế, nhưng bất kể là hắn mốn phát triển theo cái dạng nào cũng sẽ trở thành loại người nổi bật nhất. Tên Lý Du Nhiên kia mặc dù mưa nắng bất thường, nhưng vẫn còn có thể khống chế được, chứ tên Quân Khương Lâm này một khi cường thế xuất hiện, chắc chắn sẽ là một thanh kiếm tuyệt hảo, lúc đó liệu
còn ai có thể chặn được hắn.
Hoàng đế bệ hạ thở dài một hơi thật sâu:
- Trước mắt thì các quốc gia trên đại lục tuy rằng cũng có nhân tài xuất hiện lớp lớp. Nhưng bậc người tài tuyệt thế giống như Quân Khương Lâm cùng Du nhiên thì cũng chưa từng xuất hiện. Nếu cho trẫm thêm năm mươi năm thì có thể mài dũa bọn chúng thật tốt. Hai tên này sau khi được rèn dũa, thì tương lai liền có một văn một võ tạo thành "Thiên trụ thạch" - Cột chống trời! Hơn nữa hai tên này tính cách vừa tương tự lại vừa xung đột lẫn nhau, tạo thành một thế cân bằng hoàn hảo! Nhưng ngay thời điểm này mà xuất hiện hai tên đó, đối với Thiên hương đế quốc ta mà nói thì không biết gọi là phúc hay là họa nữa?
- Bệ hạ đang tuổi tráng niên, cũng là lúc cái tuổi mạnh mẽ nhất thì sao lại phải nói lời ấy?
Văn Thương Vũ ha hả cười một tiếng.
Chỉ là lời an ủi!
- Cơ thể của trẫm, trẫm tự biết rõ ràng. Có lẽ có thể sống thêm mười hay hai mươi năm nữa chứ tuyệt đối không lâu hơn được. Vết thương mấy năm trước, ngay cả Độc Tâm dược vương cũng đành than rằng sức người có hạn, việc thay đổi thể chất của trẫm thì không phải chuyện con người có thể làm được. Văn tiên sinh cũng không cần an ủi ta
nữa.
- Hiện điều duy nhất làm trẫm lo lắng chính là hai người kia thuộc loại nhân tài chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu. Trẫm còn trên đời chắc chắn sẽ kiềm chế được bọn chúng, nhưng một khi trẫm qua đời thì ba đứa con trai của trẫm lại không có một đứa có thể khống chế nổi hai người này. Ngay cả chuyện đối phó một trong hai tên cũng là chuyện không thể rồi, lúc đó…
Hoàng đế bệ hạ buồn bã thở dài một hơi.
- Trước mắt bốn biển yên bình khôngcó sóng gió gì, phía biên giới cũng vô sự mà các đại gia tộc trong nước cũng trung thành và tận tâm với bệ hạ, tin tưởng rằng trong khoảng thời gian ngắn tới cũng tuyệt đối không phát sinh ra chuyện gì.
Văn Thương Vũ mở lời tiếp:
- Bệ hạ cứ yên tâm!
- Thật ra thì cũng bởi không phá sinh chuyện gì mới là nguyên nhân chủ yếu trước mắt. Văn tiên sinh xem ra vẫn còn dùng ánh mắt "hòa hoãn" mà nhìn, hiện giờ hai tên Lý Du Nhiên và Quân Khương Lâm kia thựa tế đã muốn thay thế hệ trước, là nhân vật mấu chốt để "duy trì" sự cân bằng giữa quân sự và chính trị. Bất kể tên nào xảy ra chuyện cũng sẽ
đánh đổ thế cân bằng hiện tại, lúc đó tình hình trong nước sẽ chia năm xẻ bảy mà loạn lên. Bởi vậy hiện tại quyết không thể va chạm với bất kỳ ai trong bọn chúng.
- Nhưng cứ như vậy mà "lưu" bọn chúng lại, tương lai sự nguy hại chưa chắc nhỏ hơn hiện tại, hơn nữa động một tí cũng là dẫn đến họa mất nước.
- Ý của bệ hạ …. Thật sự là muốn … trừ chúng ngay bây giờ?
Văn Thương Vũ trầm tư một lúc rồi cúi đầu chậm rãi hỏi.
- Chắc chắn không được! Trẫm đã "phụ lòng" Quân gia đủ nhiều rồi. Làm sao có thể dứt bỏ huyết mạch duy nhất của Quân gia được nữa?
Hoàng đế bệ hạ cười cay đắng, những lời này nói ra rồi, ngay cả Văn tiên sinh cũng không tin nổi.
- Hơn nữa, hiện tại cũng không phải là lúc thích hợp. Văn huynh nghĩ thừ nếu Quân Khương Lâm mà chết, thì sự rung chuyển đó Thiên Hương đế quốc chúng ta có thể chịu đựng nổi sao? Cho dù chết, cũng phải chết trong một "lý do ngoài ý muốn" mời được. Nếu không, phe "Quân gia" kia một khi phản kích không phải mất cả chì lẫn chài hay sao!
Nói đến chuyện này, trước khi phân hóa được phe phái của Quân gia thì bất kể như thế nào cũng không được ra tay.
Hắn thở dài:
- Huống chi, ngươi đừng quên sau lưng Quân Khương Lâm, ngoại trừ Quân gia ra còn có liên lụy đến gia tộc của người kia nữa. Tuy ở phương diện vũ lực có thể không sánh bằng Phong Tuyết Ngân Thành hoặc là Huyết Hồn sơn trang, nhưng sau khi Quân Vô Hối chết trận, bọn họ phản công lại cũng làm rung chuyển cả toàn bộ đại lục!
Hắn thở dài một tiếng, mang theo vẻ vô cùng hối hận, tựa hồ là ngay cả sâu thẳm trong tâm hồn kia, lương tâm của hắn cũng đang thở dài vậy.
(ND: Dối trá, khốn nạn thay lũ vua quan phong kiến này *__*:53:)
Từ tiếng thở dài này, Văn Thương Vũ có thể nghe thấy rõ ràng, rằng vị Hoàng đế bệ hạ thời gian gần đây tâm tư luôn khó đoán, vui buồn thất thường kia, giờ phút này chán nản và hối hận đến mức nào!
- Đông Phương Thế Gia? Cái gia tộc thích khách được người đời công nhận?!
Văn Thương Vũ bổng trừng mắt, nhịn không được kinh hô một tiếng:
- Không phải bọn chúng đã mai danh ẩn tích từ tám năm trước rồi sao? Chẳng lẻ Đông Phương Thế Gia kia chính là nhà họ ngoại của Quân Khương Lâm?
- Ngươi đoán không sai!
Hoàng đế bệ hạ thông khổ nhắm nghiền mắt, ngẩng đầu nói tiếp:
- Năm đó Quân Vô Hối, Quân Vô Mộng chết trận ngoài ý muốn; những thích khách của Đông Phương Thế Gia đột nhiên điên cuồng dốc toàn bộ lực lượng ra. Đối mặt Thiên Hương đế quốc, đối mặt Phong Tuyết Ngân Thành, đối mặt toàn bộ đại lục bắt đầu cuộc trả thù đẫm máu! Trong một năm, hầu như mỗi giờ mỗi khắc đều có người làm việc bên ngoài của Phong Tuyết Ngân Thành bị ám sát; mỗi giờ mỗi khắc những tướng quân đã từng giao đấu với Quân Vô Hối đều có người bị ám sát! Mà nội thương của trẫm, cũng là bị khi đó. Đông Phương thế gia liên tục phái ra mười bảy tên sát thủ tử sĩ hạng nhất quyết lấy mạng đổi lấy thương tổn này, khiến trẫm bị một vết thương không chỉ đến nay không thể khôi phục mà còn là vết thương vĩnh viễn không thể phục hồi!
- Lúc ấy không những toàn bộ tinh anh của Tiêu gia trong Phong Tuyết Ngân Thành đi ra hết, mà ngay cả Huyết Hồn sơn trang cũng phái người dốc sức phối hợp. Các đại Chí Tôn kẻ ngoài sáng kẻ trong tối ra tay, cuối cùng mất hết một năm trời mới rốt cuộc đè cơn sóng thích khách này xuống được. Trận chiến cuối cùng, hai người Hành Vân - Bố Vũ của Tiêu gia cùng đánh một trận với Lão phu nhân gia chủ Đông Phương Thế Gia. Hai bên đánh cuộc, Lệ Tuyệt Thiên và Hàn Phong Tuyết đứng ra làm nhân chứng. Cuối cùng Đông Phương Lão phu nhân thua nửa chiêu, rơi vào đường cùng đành mang theo tất cả đệ tử trong gia tộc tuyên bố Đông Phương Thế Gia từ đó về sau sẽ thoái ẩn thâm
sơn. Cũng buộc phải thể rằng: Trừ phi kiếm phong giả tháp tuyết sơn, huyền thú tẫn xuất thiên phạt; phủ tắc, đông phương thế gia đích thứ khách. Tuyệt bất tại đại lục thượng hiện thân!
(ND: Trừ khi đỉnh Kiếm phong của Tuyết Sơn sụp đổ, toàn bộ Huyền thú ra khỏi Thiên Phạt sâm lâm. Nếu không tất cả thích khách của Đông Phương Thế Gia tuyệt không xuất hiện trên đại lục nữa:11:!)
- Đỉnh Kiếm phong của Tuyết Sơn sụp đổ, toàn bộ Huyền thú ra khỏi Thiên Phạt sâm lâm!
Văn Thương Vũ tuy rằng đã sớm biết chuyện này, nhưng giờ phút này nghe được câu này vẫn tiếp tục chấn động tâm thần!
- "Đỉnh kiếm phong" là đỉnh cao nhất của dãy núi Tuyết sơn trải dài hàng vạn dặm, làm sao có thể sụp đổ được? Còn Thiên Phạt sâm lâm vốn là thiên đường của huyền thú, có ra thì cũng lắm ra chỉ một nửa chứ làm sao ra hết được? Lời này của Đông Phương lão phu nhân chẳng khác nào tuyên bố Đông Phương Thế Gia vĩnh viễn quy ẩn sao?
- Cái đó cũng chưa chắc! Một khi có kẻ đụng đến điểm mấu chốt của Đông Phương Thế Gia, bọn hắn sẽ tự nhiên có cái lý do xuất hiện, mà điễm mấu chốt này lại chính là chỉ một người! Sau vụ thề nguyền đó năm năm, Quân Mạc Ưu, Quân Mạc Sầu chết trận tại Đoạn Hồn Lĩnh thì Đông Phương Thế Gia lại ra tay, với lý do là báo thù cho cháu ngoại.