Mục lục
Binh Vương Chiến thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch Giả

Quân đại thiếu gia trong đầu suy nghĩ lẫn lộn, lúc này mới nhớ tới vận công hỗ trợ.

Quản Thanh Hàn từ từ tỉnh lại, cảm giác cả người sảng khoái, tựa như là cả người đang lâng lâng bay bổng. Trong lòng không nhịn được mừng rỡ! Bản thân rốt cuộc đã đột phá Kim Huyền cảnh giới.Cảnh giới mới này cũng đồng nghĩa với việc chính mình rốt cuộc cũng có khả năng tự bảo vệ, không còn là kẻ vô dụng, không còn là sự vướng bận cho người khác trong lúc chiến đấu.

Vui sướng đến run người, vất vả lắm mới kiềm lại được, Quản Thanh Hàn mới cảm giác bàn tay của nam nhân đặt trên lưng mình, công lực bây giờ không còn được truyền qua nhưng vẫn cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay kia.

Một bàn tay thật ấm áp!

Rốt cuộc là ai đã trợ giúp mình? Tiểu tử đó, Quân Khương Lâm cũng không có tu vi cao như vậy ah.

Mới quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chú em Quân Khương Lâm hai mắt nhắm nghiền, khoanh chân ngồi ở phía sau, một bàn tay vẫn duy trì như cũ đặt ở trên lưng mình.

Điều này sao có thể?

Nguyên lai là thế nhưng thật sự là hắn sao!

Quản Thanh Hàn nhất thời bị choáng váng, tiểu tử này khi nào lại có tu vi cao như vậy? chẳng lẽ…

Bất quá hiện tại xem ra hắn vẫn không nhúc nhích.Có lẽ là do hắn giúp mình vận công trị thương, vì vậy nên cũng mất đi không ít khí lực? Khó trách hiện tại ngay cả mắt cũng không mở nổi, xem ra là mệt đến đứt hơi rồi.

Đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy trên lưng mình, bàn tay kia bỗng nhiên nhúc nhích. Sau đó năm ngón tay giật giật, tức thời một cái giác một hồi nhột nhột trên lưng, tiểu tử này lại trên lưng mình sờ sờ nắn nắn, nhéo nhéo… ặc, sau đó lại vuốt ve. Ách, đây không phải là sàm sỡ sao?

Toàn thân Quản Thanh Hàn cứng đờ. Quay đầu ghê tởm nhìn cái tên kia, hắn như cũ vẫn nhắm mắt nhưng vẻ mặt đích thực là đang hưởng thụ, khóe miệng cũng nhếch lên cười khoái chí bỉ ổi. Trên mặt tràn đầy vẻ dâm đãng, biểu tình một biểu cảm thật dâm dục.

Đây là chú em đáng khinh bỉ trước kia sao. Nhưng trước đây mấy ngày không phải hành vi có chút biến đổi tốt lên hay sao, tất cả đều là giả tạo sao?

Tại sao?

Cái bàn tay kia lại động, lại không thể ngờ là đang dò dẫm xuống phía dưới.

Quản Thanh Hàn sao không biết hiện tại mình đang bị tên tiểu tử này chiếm tiện nghi?

"A!" Quản Thanh Hàn kêu lên một tiếng thất thanh vang trời, nhảy bật dậy tựa như dưới mông có lửa, theo bản năng xoay người vung cái tát thật mạnh, ba một tiếng giòn dã, tiếp đó là bồi thêm một tát, rồi hung hăng tung một cước cực mạnh. Sau đó khuôn mặt đỏ bừng, dậm chân như thiếu nữ hờn dỗi, người ngây ra một hồi rồi đột nhiên bụm mặt xấu hổ, cúi gầm mặt mà đào tẩu.

Quản đại tiểu công lực đại tăng, tốc độ có thể nói là cực nhanh, bóng trắng lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, mãi cho đến khi chính mình ở trong khuê phòng, tim vẫn đập liên hồi, vừa tức giận vừa thẹn thùng, mặt nổi đỏ lên như vừa mới bị hơ lửa, oán hận dậm chân như nữ hài, trong khóe mắt hai giọt lệ long lanh tràn ra lúc nào không biết, ngẩn ngơ ngơ ngẩn cả nửa ngày, rồi đột nhiên bổ nhào vào giường, trùm kín đầu, mơ hồ có tiếng rưng rức nghẹn ngào chậm rãi truyền ra, sau đó bị chặn lại như bị ép không phát ra tiếng.

Quân Khương Lâm còn đang cảm nhận tấm lưng ngọc ngà, mềm mại, tuy rằng còn cách một lớp quần áo nhưng vẫn cảm nhận sự mịn màng trắng nõn, non tơ làm cho tâm trí hắn si mê, nhất thời miệng cảm thấy khô khốc, bàn tay tựa như cũng có linh hồn của chính mình, không ngừng di chuyển theo ý riêng của nó.

Thực sự rất trơn mịn nha…

Trong lòng đang rất lâng lâng tán thưởng, cảm giác bay bổng không biết là đang ở đâu, tâm hồn như phiêu lãng giống như thần tiên.

Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng kêu sợ hãi vang lên, Quân Khương Lâm sợ hãi cả kinh, còn chưa kịp mở to mắt, ba một tiếng, trên mặt đã ăn một cái bàn tay, rồi ba một tiếng vang giòn nữa, Quân đại thiếu gia buồn bực vô cùng, sao lại thế này?

Đang muốn mở miệng quát hỏi thì đột nhiên phần bụng dưới bị một cỗ lực cực kỳ mạnh mẽ đánh vào. Quân đại thiếu gia còn chưa kịp cảm thấy đau thì thân thể đã bị bay ra ngoài như diều đứt dây, ước chừng bay xa ra đến ba trượng, lúc này mới bùm một tiếng lọt vào bụi hoa.

Ước chừng tới ba trượng ah, Quân đại thiếu gia từ lúc sinh ra tới giờ thân thể tuy không tính là vạm vỡ cường tráng như những tráng hán, nhưng cũng là nam nhi theo đúng tiêu chuẩn, thân hình hắn cũng ước chừng cũng trăm cân có thừa. Vậy mà lại bị một cước của mỹ nữ đạp bay mất, thật là một đôi chân có sức mạnh cường hãn ah!

Hay là sau khi phục dùng đan dược mới được mạnh mẽ như vậy?

Thuốc, đúng là không nên cho bậy bạ a!

Vài cái gai hoa bén nhọn xuất hiện cũng thật là tấu xảo, vừa khéo đâm thẳng vào khắp mông của hắn, làm khắp mông đều nở hoa, lại còn dính đầy trên khố của hắn…

Hắn mơ mơ màng màng bò ra, trước mắt trống rỗng không một bóng người, suy nghĩ kỹ mới nhớ tới rốt cuộc là chuyện gì, nhịn không được suýt đến phát điên. Ta thừa nhận tuy rằng ta đích thực có chút tâm tư lưu manh, cũng có một chút hành vi lưu manh, tuy vậy bổn thiếu gia cũng có ý muốn giúp đỡ, tuy rằng kết quả …

Có nói như thế nào đi nữa, ngươi cũng không nên không thèm lên tiếng gọi mà cứ thể hạ độc thủ chứ? Thật là không thông tình đạt lý mà! Mà quả thật cũng do ta lưu manh trước nhỉ. Quân đại thiếu gia ở trong lòng biện giải một hồi, cũng càng ngày càng cảm thấy đuối lý, tựa hồ một tát này cùng một cước theo lẽ thường là phải bị vậy. Có tội ah!

Ngay cả mình cũng không cho mình thoát! Này còn có thể không buồn bực sao?

Quân đại thiếu gia không biết nói gì, cấp đan dược cho gia gia và Tam thúc, kết quả hai người kia cơ hồ như đem chính mình trấn lột, lại cấp cho Quản Thanh Hàn đan được, trợ giúp vận công đột phá, suy nghĩ đại tẩu xinh đẹp ít nhiều cũng cấp cho vài lời khen ngợi, ít nhất cũng là có điểm khẳng định, nói không chừng có thể đối xử ôn nhu hơn, nào biết lại ăn phải một cái tát nóng hổi như bánh bao mới ra lò, lại bị một cước ở bụng dưới.

Ài, may mắn là bụng dưới, nếu mà tiếp tục xuống tiếp một chút nữa? Không chừng trực tiếp chấn vỡ hai quả trứng gà của hắn?

Quân Khương Lâm càng nghĩ càng lau mồ hôi lạnh, bộ dạng xám xịt đào tẩu. Hắn cũng không quên, vừa rồi phía dưới tiểu đệ đang anh dũng vươn vai cao ngất, nếu là một cước từ dưới hướng lên coi như là gà bay trứng vỡ, xôi hỏng bỏng không rồi. Tối thiểu mình cũng không cần đi Thiên Nam, ở nhà ôm tiểu đệ đệ của mình mà nhảy tưng tưng(chiêu này của phụ nữ kinh quá—bách phát bách trúng). Một đời anh hùng chắc hóa thành hư ảo.

Ngay khi Quân đại thiếu gia ra lệnh một tiếng. Quân gia đang tiến hành sự khổ luyện cường độ cao của hai trăm năm mươi bốn tráng sĩ, vô luận là bị vây công hay cuồng đả, hay ngâm mình trong nước thuốc, tất cả đều ngưng ngay động tác, sau đó trong nháy mắt nhanh chóng chia là hai đội chỉnh tề mà xếp thành hai hàng đứng trước mặt hắn!

Hai đội chỉnh tề gọn gàng, mỗi người đều có sinh lực và tinh thần dồi dào.

- Nhớ rõ các ngươi chỉ đang ở giai đoạn đầu, ta từng nói qua, ta muốn có hai đội cực mạnh, một đội là Tàn Thiên, một đội là Phệ Hồn, cũng là hai đội mạnh nhất, kiên trung nhất, phải cùng ta tung hoành thiên hạ, ngạo thị đại lục. Mà khi hai đội ngũ này sẽ được tuyển chọn từ trong các ngươi! Thế gian này sẽ biết thế nào là ác mộng do các ngươi mang tới, cũng là toàn bộ những kẻ có ý chí siêu cường, những nam nhi không sợ chết, những chiến binh mạnh nhất.

Quân Khương Lâm bước đi thong thả, chậm rãi, ánh mắt sắc bén, chậm rãi dừng lại đưa ánh mắt quét qua tất cả các tráng sĩ có mặt.

Mỗi người trong đó đều lồng ngực căng phồng hô hấp, ồ lên, tự trong mắt toát lên khát vọng từ đáy lòng!

Trở thành hùng mạnh nhất, thành ác mộng của bất cứ địch nhân nào, lời nói như câu dẫn khát khao của họ.

Kiếp này đúng là theo đuổi niềm khát khao này!

- Khi đó, ta cũng từng nói qua, bằng các ngươi bây giờ không xứng! Càng không đủ tư cách! Cho nên đến hiện tại, ta ngay cả tên của các ngươi cũng không biết! Thứ nhất là không có hứng thú biết, hai là các ngươi không xứng để cho ta biết!

Quân Khương Lâm chậm rãi nói. Giọng hắn chậm chạp và mang một nhịp điệu kỳ lạ, tựa hồ là một loại nặng nề uy áp cả không gian thiên địa, thậm chí cả thời gian trôi qua, cũng trở nên chậm chạp!

- Bốn ngày sau, các ngươi sẽ chấp hành nhiệm vụ thứ nhất của ta! Mà Tàn Thiên, Phệ Hồn hai đội nhân mã, cũng sau hành động lần này mà tuyển ra! Trở thành lực lượng của Quân Khương Lâm ta! Toàn bộ những ai có thể may mắn còn tồn tại sau lần hành động này, chính là thành viên của "Tàn Thiên Phệ Hồn", mà bọn ngươi muốn bước trên con đường của cường giả cũng chỉ có thể thông qua con đường giết chóc! Làm cho tương lai, toàn bộ đại lục khi nghe đến tên của bọn ngươi đều phải kinh sợ run rẩy!

Quân Khương Lâm nhìn toàn bộ nhóm người, đột nhiên trầm giọng nói:

- "Lần hành động này với những hành động trong quá khứ là không giống nhau, tuyệt đối không giống nhau. Lần này chính là chọn lựa chân chính những con người ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh, cũng là một lần giữa ranh giới sống hay chết; ta muốn nói rõ ràng cho các ngươi, hành động lần này hung hiểm dị thường, mỗi người các ngươi đều có khả năng hơn chín phần chết, nói là cửu tử nhất sinh có thể cũng chỉ là nói giảm! Hiện tại, muốn rời khỏi, có thể lui về phía sau từng bước, ta sẽ không miễn cưỡng các ngươi, vì tánh mạng của mình mà tính toán, ta cũng không ép buộc người! Bất luận kẻ nào cũng có thể tự tiện rời đi, ta Quân Khương Lâm, thậm chí là Quân gia quyết định sẽ không gây khó dễ!

Thời gian qua đi, hai trăm năm mươi bốn người không ai di động, thậm chí, ngay cả mí mắt cũng không giật.

- Cơ hội rời đi chỉ có lúc này đây, nếu tiếp tục không quay đầu, ta lại nhắc lại một lần nữa, hành động lần này có khả năng thập tử vô sinh, chỉ có con đường chết! Không có khả năng cứu vãn! Một lần cuối cùng cho các ngươi có cơ hội lựa chọn!

Quân Khương Lâm lạnh lùng nói.

Không ai cử động!

Quân Khương Lâm nhẹ nhàng gật đầu, đột nhiên lạnh lùng nói:

- Muốn muốn trở thành thành viên của "Tàn Thiên Phệ Hồn". Bước lên phía trước một bước!

Oanh!

Hai trăm năm mươi bốn người chỉnh tề tiến lên trước một bước, bọn họ dùng sức như thế, cả Quân gia đại viện tựa hồ cũng bị một bước của đội ngũ chỉnh tề dùng sức giẫm đạp mà run rẩy một chút!

- Tốt lắm! Bước ra một bước này, chính là một con đường không có đường về, không còn chút hối hận! Cũng là con đường của cường giả, có ý chí ắt sẽ thành công, vì ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh nam nhi! Ta tặng các ngươi mấy câu.

Quân Khương Lâm trầm giọng, đột nhiên ngẩng đầu. Ánh mắt như lôi điện, bỗng nhiên đảo qua mỗi người, mỗi người đều là trong lòng căng thẳng, không tự chủ được đứng thẳng lên lưng! Chỉ nghe Quân Khương Lâm trầm thấp nói:

- Đường của nam nhi, chỉ một bước, sinh tử vinh hoa đừng nhìn lại!

- Máu nam nhi, mới như sắt, rừng gươm biển lửa chí không dứt!

- Lệ nam nhi, cao quý nhất, một thân đọ vạn địch không hề lui bước!

- Thân vỡ vụn, máu tuôn rơi, sinh sinh tử tử nhất định không quay đầu lại!

- Làm đàn ông phải có ý chí kiên cường, có lòng hi sinh, can đảm tiến lên, những câu chữ ấy không phải là bùa chú, không phải là văn hoa, không phải là trượng phu thì không hiểu được!

Quân Khương Lâm khoanh tay, từ từ nói:

- Nguyện làm anh em, đều là nam nhi! Các người vừa bước ra bước nam nhi đầu tiên, từ nay về sau theo giúp ta tiếu ngạo phong vân, tung hoành thiên hạ đi!

Cả một khoảng không tĩnh lặng!

Nhưng vẻ mặt mỗi người ai cũng cuồng nhiệt lên! Vài câu hào khí ngất trời về nam nhi này, làm cho mỗi người đều cảm giác được máu của mình sôi trào; tựa hồ ngay cả mỗi một cái lỗ chân lông, đều phun ra khí lực trào dâng! Từng đôi mắt đều lộ ra vẻ ngưu bức tản ra khí thế sáng rực!

Nam tử hán nhất Thiên Nam!

Đường đi của nam nhi, chỉ từng bước! Sinh tử vinh hoa đừng nhìn lại! Chỉ cần thấy con đường trước mắt, bước ra một bước, đó là phương hướng! Đây là sự cố chấp nam nhi, không bao giờ hối hận!

Máu nam nhi, mới như sắt, rừng gươm biển lửa chí không dứt! Đây là nam nhi cương liệt, sớm thành bản sắc!

Lệ nam nhi, trân quý nhất, một thân đọ vạn địch không lui về phía sau! Muốn hạ xuống, mặt trời chiều ngã về tây, khắp nơi trên đất tràn ngập ánh sáng chiều tà. Đầy đất hài cốt máu tươi, các chiến hữu đều đã rời đi, duy còn lại chính mình vết thương chồng chất trước mặt đối với địch phương trăm vạn đại quân, này là thảm thiết cỡ nào! Có thể nào lui?!

Thân vỡ vụn, máu tuôn rơi, sinh sinh tử tử nhất định không quay đầu lại! Nam nhi là ngạo khí như thế!

Hai gã đội trưởng dẫn theo hai trăm năm mươi bốn danh tráng sĩ từng bước từng bước đi qua trước mặt Quân Khương Lâm, tiếp nhận một phần đan dược của mình, sau đó khép lại bàn tay, sải bước rời đi!

Chốc lát, hai trăm năm mươi bốn người, đều tự nhận phần đan dược của mình, vẫn là chỉnh chỉnh tề tề hai đội ngũ, không chút nào loạn.

- Đan dược này, chính là đoạt thiên địa tạo hóa hãn thế linh dược! Vì thuốc này, bổn công tử nhiều lần trắc trở, càng tiêu phí mấy ngàn vạn lượng bạc! Hiện tại, đan dược đã có ở trong tay tất cả các ngươi! Cùng nhau ăn vào, thuốc này có thể cho mỗi người gia tăng mười năm tinh tu huyền khí! Chư vị, chớ để phụ kỳ vọng của ta!

Quân Khương Lâm khoanh tay mà đứng, trầm trọng nói.

Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ! Trên Huyền Huyền đại lục, cũng có nghe nói qua có một vài hãn thế dược vật, linh chi ngàn năm, nhân sâm, hà thủ ô đều là thần kỳ dược liệu có thể giúp cho tu vi tăng lên, thế nhưng mấy vạn năm tới nay nhưng cũng chưa bao giờ có đan dược có thể tăng Huyền khí đến bực này, đừng nói thấy tận mắt, chính là nghe đồn cũng là không có nghe qua, mà nay thiếu gia không chỉ có trong tay, lại đem vật có thể nói là vật báu vô giá này, đều đưa vào tay bọn họ!

Chỉ một thoáng, trong lòng mỗi người đều dâng lên một loại cảm động nồng đậm!

Kẻ sĩ, có thể chết vì tri kỷ!

Hết thảy, đều không nói lời nào!

Theo hai vị đội trưởng chính là một tiếng hiệu lệnh, hai trăm năm mươi bốn người đồng thời cất bước, đều tự ngăn cách nhau hơn một trượng, đồng thời ngẩng đầu lên, đem ba viên thuốc trân quý đến cực điểm kia nuốt đi xuống! Sau đó khoanh chân mà ngồi. Khuôn mặt nghiêm túc, toàn lực thúc dục đan điền huyền khí, tiêu hoá dược lực.

Quân Khương Lâm đứng trước mặt đội ngũ của mình, ở ngoài mặt có vẻ lãnh đạm thờ ơ, nhưng bên trong tay đã có sẵn phi đao. Toàn bộ tinh thần đề phòng! Giờ phút này đây, nơi đây, mặc dù trong nhà của mình, khu huấn luyện của mình nhưng không dám có chút nào khinh thường.

Tổng cộng hơn hai trăm người cùng đề thăng thực lực, cùng nhau cử động như vậy, tuyệt đối là vô tiền khoáng hậu!

Cho nên, Quân Khương Lâm đương nhiên cần vận toàn bộ tinh thần để đề phòng!

Cách xa xa sân luyện tập, ở tầng trên một tòa tháp cao, tam gia Quân Vô Ý nhìn sang bên này, nhếch nhếch khóe miệng, lẩm bẩm nói:

- Ta biết tiểu tử này còn giữ vốn không ít, quả nhiên là bị ta đoán đúng, một lần là hai trăm năm mươi bốn phần, quả thực là rộng lượng ah!

Quân lão gia tử lầm bầm hai tiếng, nói:

- Thuốc này của Quân Khương Lâm có thể dùng, nhưng ngươi cũng không thể tùy ý dùng lung tung, một khi tin tức lan truyền ra ngoài, đối với Quân Khương Lâm là một việc quá nguy hiểm! Người không có tội, mang báu vật là có tội, linh dược trân quý đến bực này, cho dù chúng ta là Quân gia, một khi có sơ xuất, chỉ sợ cũng sẽ lâm cảnh vạn kiếp bất phục! Vô Ý, chuyện này cần phải thận trọng, nghìn vạn lần cẩn trọng! Thà đem thuốc này vùi vào trong đất, cũng không thể bại lộ tung tích, lai lịch! Ta tuyệt đối không cho phép Mạc Tà có nửa điểm sơ xuất! Ngươi hiểu chưa?

- Con hiểu được.

Quân Vô Ý hít thật sâu gật đầu, thâm trầm nói:

- Phục dùng thuốc này, nhất định phải là Quân gia tử sĩ của chúng ta, tuyệt đối trung thành, nếu bất cứ ai có điểm hoài nghi, lập tức sẽ trừ khử chứ không mạo hiểm tin dùng!

- Nói rất đúng!

Ánh mắt lão gia tử thâm thúy nhìn thấy dáng vẻ của đứa con lộ ra kiên quyết thì rất tán thưởng và tự hào, nói thêm:

- Ngoài ra, thuốc này tuyệt đối không thể để người uống biết bởi vì dùng linh dược mà tu vi được đề thăng. Ngươi khôn ngoan sẽ hiểu phải làm như thế nào đúng không?

Quân Vô Ý gật gật đầu, chậm rãi nói:

- Quân Vô Ý tàn phế mười năm, thân tàn mà tâm chưa phế, cơ duyên xảo hợp sáng chế ra một môn lấy công lực bản thân giúp người khác kích thích khả năng mà thôi!

Ánh mắt lão gia tử ngưng trọng:

- Như thế có được chăng, vậy người mạo hiểm là ngươi?

Quân Vô Ý cười nhạt một tiếng, nói:

- Cha, người yên tâm; trong lòng con biết rõ, cứ như vậy, sẽ không có ai biết chuyện liên quan đến Mạc Tà!

Vậy ngươi cũng nên ngàn vạn lần cẩn thận!

Lão Quân gia gật đầu, cũng không có nói nhiều, ánh mắt ngưng trọng, lóe hàn quang nói:

- Phía dưới kia hai trăm năm mươi bốn con người, ta muốn tất cả tư liệu về bọn họ. Gia cảnh kiếp này của mỗi một người, trải qua những giai đoạn khác nhau, tiếp xúc với người nào, những sự việc, người thân bằng hữu, đến nay còn có liên hệ hay không. Còn có xuất thân, gia đình, cha mẹ, vợ con, hàng xóm hoặc là kết giao hồng nhan. Thậm chí là kỹ nữ thanh lâu có quan hệ, tất cả điều tra (ách, kỹ đến vậy ư), một khi có điểm đáng ngờ, lập tức thanh trừ tất cả. Ngay cả khi nghi ngờ không rõ ràng cũng làm vậy, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, không tin không dùng, ngươi hiểu chứ?

- Dạ!

Lời nói này của lão gia tử chính là như đinh đóng cột, hiển nhiên là giống như quân lệnh, khẩu khí phát ra, nhất là câu cuối cùng kia "không tin không dùng", Bốn chữ ý tứ đầy kiên quyết! Quân Vô Ý cũng lấy cung cách của cấp dưới trong quân đội trả lời. Tuy rằng chỉ có một chữ, nhưng hai người đều hiểu được, chữ này không khác với viết giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh!

Quân Khương Lâm luyện được đan dược kinh hãi thế tục thế này, Quân Chiến Thiên lão gia đầu tiên nhìn qua liền biết chuyện này có thể gây họa, có thể mang đến phiền phức! Cho nên lão an bài như hiện tại cũng là phòng ngừa chu đáo!

Vì an toàn của thằng cháu nội, lão hiện tại đã rất liều lĩnh!

Cũng vì đứa cháu duy nhất này, Quân tam gia cũng đã đánh cược hết thảy, thậm chí không tiếc lấy thân mình làm tiền đặt cược!

Phía dưới, nhóm tráng sĩ ăn đan dược đã có phản ứng!

Trừ một số ít sớm đã đạt đến Kim Huyền cảnh giới, có huyền khí tinh thuần liền đem huyền khí vận chuyển liền vượt qua, còn tất cả hơn phân nửa số người còn lại đều lâm vào tình trạng thống khổ, chỉ vì với tu vi Ngân Huyền của bọn họ, được dược lực mạnh mẽ thúc dục vận chuyển, huyết mạch sôi sục căng phồng, toàn thân da thịt để lộ ra từng mảnh ngân quang lóng lánh, đó là huyền khí trong kinh mạch đang cấp tốc vận chuyển ào ạt như dòng nước chảy xiết. Những người này mặc dù tu vi đều là Ngân Huyền, nhưng kinh mạch cũng không đủ rộng để một lượng huyền khí khổng lồ như vậy vận chuyển. Huyền khí tinh thuần trong người như bộc phát bùng nổ, làm cho mỗi người đều muốn rên lớn thống khổ!

Nhưng những thống khổ này đòi hỏi bản thân phải chịu đựng, chính mình vượt qua được, mới có thể đạt được thu hoạch lớn nhất, đối với bọn họ mà nói, lần thống khổ này cũng xem như là một lần tôi luyện thử thách.

Trong đó, mấy người có tu vi huyền khí yếu nhất thì trên đầu, trên mặt và trên cổ đã ước đẫm mồ hôi, cả người da thịt tựa hồ đều bầm đỏ như máu, máu tựa hồ tại những chỗ xung yếu muốn phá da đi ra ngoài, từng gương mặt căng phồng đen sì vặn vẹo, đủ để có thể nhìn ra bọn hắn đang chịu đựng sự thống khổ cực lớn!

Huyền Khí mỗi giai đoạn, cũng có nhiều loại đột phá, đột phá lên tầng trên tỷ như Ngân Huyền đột phá Kim Huyền, Kim Huyền đột phá tới Ngọc Huyền …, nó là một loại đột phát về chất. Mà trong mỗi cảnh giới, lại có cao thấp mạnh yếu khác nhau, tỷ như những tráng hán đang có thực lực Ngân Huyền. Tuy rằng cơ hồ tất cả mọi người đều đã trên cảnh giới Ngân Huyền sơ giai, nhưng huyền khí của bản thân bọn hắn cũng không phải đặc biệt hùng hậu, đại bộ phận đều không thể so sánh với Quản Thanh Hàn.

Gia tộc của Quản Thanh Hàn tuy rằng không lớn, nhưng lại là gia đình có tiếng, từ thuở nhỏ tu luyện đã thông tuệ sâu xa. Đây chính là lý do Quản Thanh Hàn dùng ba viên linh đan lúc sau, nhất định có thể đạt được đột phá, thậm chí không có Quân Khương Lâm hỗ trợ, nhiều lắm chỉ là ngủ nhiều thêm một chút mà thôi!

Chính là, trước mắt cơ hồ huyền khí của toàn bộ tráng hán này so với Quản Thanh Hàn là hoàn toàn bất đồng, lấy lực lượng đó mà chế phục mười năm tinh thuần công lực thật sự là chưa đủ. Nếu lần này không thể chế ngự lực lượng huyền khí mới này, đột phá thất bại thì có khả năng sẽ không tiến thêm được bước nào nữa.

May mà, tất cả bọn hắn đều trải qua địa ngục huấn luyện của Quân Khương Lâm không chỉ một lần, ý chí rèn luyện đã hơn rất xa thường nhân, loại tư vị này tuy rằng gian nan nhưng cũng còn có thể chịu được. Đến nay cũng không có bất cứ người nào kêu ra tiếng, nhưng thanh âm hàm răng nghiến cắn ken két cũng liên miên không dứt.

Hiện tại, ngoài âm thanh của cắn răng ra thì không có nửa tiếng rên rỉ thống khổ.

Trên tầng tháp, ánh mắt của Quân Chiến Thiên lão gia tử dần dần ngưng trọng lên, nói:

- Hơn hai trăm người này đều có ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh của hán tử chân chính! Trung liệt cứng đầu! Ngay cả lão phu cũng phải chấn động!

Quân Vô Ý cười cười, trong mắt cũng đầy ý khen ngợi.

Rốt cục, một đạo ánh sáng gần như ngưng tụ thành thực chất ngân sắc huyền quang phảng phất đã lột xác biến thành kim sắc quang mang nhàn nhạt, kim quang mặc dù không chói mắt, lại hết sức đặc biệt, điều này nói lên một người trong đó rốt cục sống qua cửa ải gian nan, tiến nhập Kim Huyền cảnh giới.

Người thứ hai, người thứ ba…

Theo Kim Huyền quang mang không ngừng mà lóe ra. Lại có vài chục người lần lượt thành công tiến giai. Khi vượt qua đoạn thời gian thống khổ nhất, sau đó là vô tận khoái ý. Bọn hắn cũng không có lập tức đứng dậy, mà nhắm mắt lại, chậm rãi điều tức, thể hiện sự biến hóa cực lớn của bản thân, dẫn dắt lực lượng cường đại chưa từng có trong cơ thể lưu chuyển trong kinh mạch một cách chậm rãi, tận lực lấy tốc độ nhanh nhất thích ứng biến hóa của thân thể.

Tiếp theo, đó là một mảng lớn ngân quang lóe ra phóng lên không trung. Cả đại viện Quân gia cơ hồ đều biến thành một mảnh ánh sáng ngọc bạc trắng, quang mang này chính là do hơn hai trăm người đồng thời đột phá. Ngay tại phía xa tầng trên tòa tháp Quân Chiến Thiên phụ tử hai người đều thấy hoa mắt!

- Trong những người này, thực lực kém cỏi nhất cũng đã đến Ngân Huyền trung phẩm cảnh giới; tuyệt đại bộ phận đều là Ngân Huyền đỉnh phong, còn có mấy người... kia tấn thăng thành Kim Huyền, tu vi cao nhất có bốn người, đã là Kim Huyền đỉnh phong!"


Quân lão gia tử đến hít một hơi khí.

- Đội ngũ này, nếu trên chiến trường…

- Bọn hắn sẽ không ra chiến trường, bọn hắn sớm không còn là quân nhân.

Quân Vô Ý thản nhiên nói:

- Cả đời này của bọn hắn, chỉ biết vì một mình Mạc Tà mà chiến đấu. Ra chiến trường, đối với bọn họ mà nói chỉ là lãng phí. Con cũng sẽ không cho phép lãng phí như vậy!

- Mạc Tà từng nói qua, cần khiến đám người này đều phải đạt tới thấp nhất là Địa Huyền đỉnh phong, lúc ấy con chẳng qua cho là hắn đang nói mạnh miệng, nhưng hiện tại xem ra, vị tất là không hẳn là không thể được. Phải biết rằng những người này chỉ ba tháng trước, tu vi cao nhất cũng bất quá chỉ là bát phẩm cảnh giới. Hiện tại, lại có thể tăng lên tới Kim Huyền đỉnh phong, điều này quả thực là tiến bộ kinh người, quả thực chính là nghịch thiên tiến cảnh!

Quân Vô Ý thong thả nói, trong mắt hiện lên hưng phấn thần quang.

- Thấp nhất cũng là Địa Huyền đỉnh phong, đây chẳng phải là nói đội ngũ có hơn hai trăm vị Thiên Huyền cao thủ sao. Ta có nằm mộng cũng không nghĩ ra, thực là kinh người. Cho dù là Băng Tuyết Ngân Thành, Huyết Hồn sơn trang hợp lực chỉ sợ cũng không được như ta a, ai da.

Lão gia tử như chết lặng, bàn tay vô thức vuốt râu, bất giác nhổ đứt một chùm râu bạc, lại không phát hiện ra điều đó. (gọi là xúc động ngây người)

Rất chấn động!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK