Mục lục
Binh Vương Chiến thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch Giả: Sói

"Ách, ha ha hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, Độc Cô tiểu thư chúng ta thật đúng là có duyên nha, lại gặp nhau rồi." Quân Khương Lâm hắc hắc cười cười thuận miệng phun ra một tràng. Ngữ khí cùng thần tình giống như thủa ban đầu khi ở Thiên Kim Đường môn vậy.

Nhưng bản thân Quân đại thiếu gia lại trăm triệu lần không nghĩ tới một câu nói kia tuy rằng đối với mình không có ý nghĩa gì mấy thế nhưng khí lọt vào lỗ tai của Độc Cô Tiểu Nghệ không thể nghi ngờ đó là một câu chứa đầy ý tứ hàm xúc.

Có duyên sao? Hắn nói cùng mình có duyên gặp gỡ nha! Aì, thật sự có duyên thì sao chứ! Mỗi ngày ngay cả một lần gặp nhau cũng không được thì hữu duyên cũng đâu có tác dụng gì? Hai đại gia tộc cuối cùng vẫn cứ phản đối a!

Độc Cô Tiểu Nghệ khi nghe được lời nói của Quân Khương Lâm rất chi là mừng rỡ, thế nhưng trong nháy mắt lại biến thành một bộ dạnh u oán thầm nghĩ: thật giống như hôm nay nếu không phải có Tiểu Bạch Bạch, mình chẳng phải không gặp được hắn sao? Chẳng phải là vô duyên đối diện bất tương phùng sao?

Độc Cô Tiểu Nghệ không phải không biết thái độ làm người của hai lão yêu quái, chân chính nàng mới mười sáu tuổi cùng tuổi với Mạc Tà, năm nay nàng cũng đã hiểu biết không ít rồi, chỉ có điều lão đầu vẫn luôn coi nàng là một bông hoa nhỏ cần được chăm sóc.

Ở độ tuổi của nàng trong bối cảnh thời đại này vẫn vô pháp lý giải thế nào gọi là tình yêu gì gì đó, chỉ là nghe nói trước đây Quân Khương Lâm là một kẻ ăn chơi trác táng không triển vọng làm nhiều việc ác, trong lòng rất chán ghét, nhất định hi vọng có một ngày gặp mặt khiển trách hắn một phen mà thôi.

Thế nhưng lần kia tại bên ngoài Thiên Kim Đường môn nàng gặp Quân Khương Lâm, lại có cảm giác bất đồng. Tuy rằng hắn là một tên ăn chơi đàn điếm, ăn nói ngọt xớt, nhưng cư xử rất có chừng mực, hơn nữa so với lúc trước đây Quân Khương Lâm phảng phất như biến thành một người khác.

Lần đó gặp gỡ Quân Khương Lâm khiến cho Độc Cô Tiểu Nghệ nổi lên lòng hiếu kì, hơn nữa Quân Khương Lâm lại giở thủ đoạn giả lợn ăn thịt cọp trêu đùa mấy tên ăn chơi trác táng, khiến cho Độc Cô Tiểu Nghệ cảm thấy rất thống khoái. Cho đến sau này tại Thần Binh Phổ gặp lại Quân Khương Lâm, lại thấy một bộ mặt xấu xa khác của hắn, trong lòng lại dâng lên cảm giác chán ghét, thế nhưng sau này mới biết, nguyên lai là mình hiểu lầm hắn rồi!

Cứ từng chữ "Lại" một trôi qua nhất thời khiến trái tim của Độc Cô Tiểu Nghệ xuất hiện một cảm giác hết sức vi diệu: Mình đã hiểu lầm hắn rất nhiều năm rồi, bao nhiêu năm qua vẫn luôn khi dễ hắn. Thế nhưng hắn không một lần nào giải thích qua, hơn nữa mỗi lần gặp là mình lại khi dễ hắn, nếu như bản lĩnh của hắn kém thì còn có thể nói, nhưng đằng này rõ ràng là hắn rất thông minh, không nghĩ tới lúc này mình lại hiểu lầm hắn một lần nữa.

Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Độc Cô Tiểu Nghệ càng thêm rối bời, tuy rằng lúc trước Quân Khương Lâm đùa giỡn dùng thủ đoạn đoạt thiên ngoại Vẫn Thạch từ trong tay mình, tuy rằng trong lòng rất là không cam lòng, thế nhưng nghĩ lại, cũng là bởi vì Vẫn Thạch rất quan trọng, cho nên hắn mới lừa gạt mình, điều đó có lẽ khiến hắn lộ ra chân diện mục là một người túc trí đa mưu chăng? Vì sao diện mục của người này lại khó nhận ra như vậy? Tại sao phải nỗ lực ẩn dấu thực lực của mình!

Những điều này tự nhiên là được Tiểu Nghệ tổng kết lại, nói đến lúc đó tiểu cô nương luôn luôn tâm cao khí ngạo bị lừa gạt, lại là một người lúc trước bị mình khi dễ không biết bao nhiêu lần giờ lại khi dễ lại, nguyên nhân chính là mình không có mắt bị hắn giả lợn ăn thịt cọp. Khó tránh khỏi trong lòng có điểm khó chịu, nhiều năm như vậy mình vẫn hiểu lầm hắn, vẫn luôn khi dễ hắn, thảo nào hắn đều không quan tâm, vừa nghĩ như thế trong lòng nàng nhất thời lại cảm thấy có lỗi, về đến nhà liền khóc lớn một hồi.

Vừa khóc vừa hồi tưởng lại chuyện bản thân trải qua những năm gần đây. Hồi tưởng lại tình cảnh Quân gia mấy năm nay lâm vào cảnh khó khăn, lại càng nghĩ những năm gần đây Quân Khương Lâm thật sự là sống không dễ dàng gì, trong lòng nàng mơ hồ có chút đau đớn.

Về phần cha mình nàng nói bị Quân Khương Lâm khi dễ, đơn giản cũng là tính tình của tiểu cô nương bị ủy khuất muốn tìm chỗ làm nũng mà thôi.

Nào biết vừa nói ra lại nhận được tin Quân Khương Lâm sinh tử không rõ, nhất thời trái tim giống như bị một chiếc búa tạ đập mạnh, nhiều năm như vậy hiểu lầm hắn còn chưa kịp nói một tiếng xin lỗi bồi thường hắn một chút, chẳng lẽ cứ thế mà chết hay sao? Nghĩ tới đây Độc Cô Tiểu Nghệ liền mắc phải chứng tâm bệnh tự trách của tiểu hài tử ngày nào cũng có tâm sự, nàng cũng không giỏi che giấu, đến bữa ăn cũng không thấy ngon. Nhiều ngày trôi qua trong lòng vẫn tự hỏi vấn đề này, từ từ đem vị trí của Quân Khương Lâm trong lòng mình đề cao lên.

Vì chuyện này Độc Cô Tiểu Nghệ đã từng hỏi gia gia tìm hiểu tin tức của Quân gia, khi biết được Quân gia đang gặp bão táp, trong lòng Độc Cô Tiểu Nghệ tự nhiên vì Quân Khương Lâm chơi bời lên lổng mà tìm một lý do biện hộ cho hắn: nguyên lai Quân gia hiện tại lâm vào nguy hiểm như vậy, Quân Khương Lâm hắn là vì gia tộc mà không tiếc tự làm hoen ố thanh danh, tự chịu nhục, thực sự là làm khó hắn rồi, hắn cũng không lớn hơn ta bao nhiêu thế nhưng đã hiểu biết như vậy, thảo nào trước sau vài lần gặp hắn lại thấy khác nhau lớn như vậy, đúng là một nam tử cao cả vì gia tộc mà không tiếc hi sinh bản thân.

Nàng còn biết được Quân Khương Lâm cư nhiên là vì cứu công chúa mà bị thương [ tiểu cô nương trực tiếp hỏi chuyện cứu công chúa, sau đó trong lòng liền coi hắn là "Dũng cảm cứu công chúa" ] dẫn đến việc sinh tử không biết khiến nàng lại cảm thấy hắn là một người đầy lòng hiệp nghĩa!

Vì chuyện Quân Khương Lâm nhanh chóng chuyển biến, tại trong lòng Độc Cô Tiểu Nghệ từ cực phẩm phá gia chi tử biến thành một niên thiếu công tử có có trách nhiệm lại còn giàu lòng nghĩa hiệp nữa. Chuyển biến như vậy có thể nói là long trời lở đất, biển cả dậy sóng!

Tâm tư của thiếu nữ xem ai có hảo cảm liền tự nhiên đem mọi chuyện của người đó đều là cao thượng, vĩ đại, hiệp nghĩa. Vì vậy trong lòng Độc Cô Tiểu Nghệ vì Quân Khương Lâm mà lo lắng, vì chuyển biến của Quân Khương Lâm mà nàng tình nguyện bỏ qua mọi chuyện trước đây của hắn.

Càng về sau ngẫu nhiên tại Thịnh Bảo Đường đột nhiên nghe thấy thanh âm của Quân Khương Lâm, cái loại vui mừng phát ra từ con tim thật không lời nào có thể lý giải được, thật giống như mất đi một vật rất chân quý sau một thời gian dài đột nhiên tìm lại được, sau đó sủng vật của bản thân là Tiểu Bạch Bạch cư nhiên lại thích ở gần Quân Khương Lâm điều này càng khiến tiểu cô nương cao hứng, phải biết rằng vật nhỏ này trừ mình ra cho dù ai nó cũng không thèm liếc mắt, nhưng lúc đó nó lại hư hỏng thân cận hắn, điều này nói lên cái gì?

Vốn thẳng đến lúc này Độc Cô Tiểu Nghệ vẫn như cũ không làm rõ được cảm giác của bản thân rốt cuộc đối với tên Quân phôi nhân này là như thế nào, nhưng kế tiếp phụ thân, ca ca vì mình đi tìm Quân Khương Lâm gây phiền phức, nàng mới lý giải được nguyên nhân hậu quả, trong đầu Độc Cô Tiểu Nghệ mới lần đầu tiên mới chính thức tự hỏi lòng mình: chẳng lẽ ta thật sự coi trọng người xấu kia sao? Ta thực sự coi trọng hắn rồi sao? Nguyên lai coi trọng một người cảm giác là như thế sao?

Loại cảm giác này, thực sự thực sự... Rất kỳ diệu.

Vì vậy trong mấy ngày này tuy rằng nàng rất tức giận vì việc gia tộc và tỷ muội tốt nhất tùy tiện can thiệp vào chuyện của mình, thế nhưng không thể phủ nhận, trong phương tâm bản thân vẫn còn rất sợ hãi, lại có cảm giác nhàn nhạt thấp thỏm, cùng với một chút ngượng ngùng, tuy rằng không thấy mặt, nhưng càng về sau lại càng nghĩ nhiều đến Quân Khương Lâm, nàng liền suy nghĩ lại, cảm thấy bản thân sợ là đã thực sự coi trọng hắn rồi, chỉ nghĩ như vậy thôi đã khiến trái tim nàng bình bịch mà đập, sắc mặt trở nên đỏ ửng, rất chờ mong sau này sẽ được gặp hắn...

Thiếu nữ ôm ấp tình cảm thế nhưng lại cảm giác không thể nắm được, như thơ như mộng, lại có một chút huyễn tưởng, Độc Cô tiểu thư xuất thân cao quý, kiêu căng ngạo mạn thế nhưng về phương diện này so với nữ nhi nông gia cũng chẳng khác nhau là mấy.

Có thể nói đoạn tình cảm không sao nói rõ được này dưới nhiều loại áp lực cùng sự can thiệp lại càng được bộc lộ rõ hơn.

Nếu như là Linh Mộng công chúa trước đây không đoán lung tung...

Nếu như là Độc Cô thế gia già trẻ không đi tới Quân gia làm ầm ĩ, mà đem chuyện này từng bước xử lý nhẹ nhành...

Như vậy Quân Khương Lâm tối đa ở trong lòng Độc Cô Tiểu Nghệ cũng chỉ là một người bạn tốt để chơi đùa mà thôi, là một người bạn hiểu chuyện, cũng rất tin cậy. Cũng chỉ có thế mà thôi! Sau này khi tuổi tác lớn dần lên hai người cũng chỉ coi nhau như khách qua đường, coi đây như là một đoạn hồi ức mà thôi!

Thế nhưng nhiều phương diện trộn lẫn với nhau nhât thời khiến Độc Cô Tiểu Nghệ càng ngày càng không thoát ra được, càng nghĩ càng cảm thấy Quân Khương Lâm dị thường hiếm có, trái lại như mua dây buộc mình hãm vào trong lưới tình...

Lúc này vừa nghe thấy thanh âm của Quân Khương Lâm, trái tim của Độc Cô Tiểu Nghệ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng cố gắng làm như tự nhiên không có chuyện gì, thế nhưng cho đến khi nhìn thấy Quân Khương Lâm xuất hiện ở trước mặt mình, Độc Cô Tiểu Nghệ cũng không biết mình nên làm như thế nào nữa, khuôn mặt như bị thiêu đốt, thoáng cái trong đầu xuất hiện một ý niệm như muốn xoay người bỏ chạy, lại nghĩ thật sự có duyên sao? Ai nha nha... Mắc cở chết người đi! Độc Cô Tiểu Nghệ thoáng cái bưng kín mặt cười đang nóng bừng lên.

"Tiểu tặc Quân gia kia, quả nhiên là có thủ đoạn, khiến Dạ mỗ được mở rộng tầm mắt, Để chiếm được trái tim của Độc Cô tiểu thư, ngươi thật đúng là không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào." Dạ Cô Hàn lạnh lùng nhìn hắn. Tuy rằng không biết Quân Khương Lâm sử dụng thủ đoạn gì mà khiến ấu tể Thiết Dực Báo của Độc Cô Tiểu Nghệ thân cận với hắn như vậy, thế nhưng không thể phủ nhận, mình đã nhận lệnh bảo vệ Độc Cô Tiểu Nghệ dù cho có phải giết bất cứ kẻ nào cản trở cũng không từ!

Độc Cô Tiểu Nghệ đối với Tiểu Bạch Bạch rất sủng ái, có thể nói là rõ như ban ngày, mà hôm nay Tiểu Bạch Bạch lại thân cận đến tận đây tìm Quân Khương Lâm, không thể nghi ngờ khiến Độc Cô Tiểu Nghệ tùy thời sẽ bị Quân Khương Lâm uy hiếp, điều này thật sự là chuyện quá nguy hiểm mà!

Cao giai huyền thú ngoại trừ đối với chủ nhân của mình ra, tuyệt đối sẽ không đơn giản có bất cứ cảm tình nào đối với người khác, Dạ Cô Hàn tuy rằng không rõ huyền cơ trong đó, cũng không thể tưởng tượng ra được, thế nhưng từ lâu đã âm thầm cảnh giác, lão cho rằng tất nhiên Quân Khương Lâm đã dùng thủ đoạn gì đó với ấu tể huyền thú. Bằng không sao có thể xảy ra tình huống như vậy?

Nếu như cao giai huyền thú nào cũng có loại cảm tình thân cận đối với nhân loại như đối với tên bại gia chi tử này vậy huyền thú chỉ sợ sẽ không hiếm có như vậy rồi!

"Gì? Hảo thủ đoạn? Cái gì mà là hảo thủ đoạn?" Quân Khương Lâm có chút buồn bực, ta có chọc giận đến ai đâu? Các ngươi có thấy được tận tay hành động của ta không mà đã nói? Trời đất chứng giám, ta căn bản chưa có làm cái gì nha, rõ ràng là con tiểu sắc thú kia vừa thấy bản công tử liền chui luôn vào ngực ta mà, tuy rằng bản công tử phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái hơn người những điều này đều là sự thực, sao có thể thích một con vật nhỏ này a!

Bản công tử chính là danh xứng với thực, hàng thật giá thật, già trẻ không bao giờ hại đến, sao có thể làm chuyện bậy bạ đó được?

"Tiểu tặc Quân gia kia, còn không mau đem huyền thú ấu tể trả lại cho Độc Cô tiểu thư?" Trong lòng Dạ Cô Hàn thầm hô có chút may mắn, may mà là bản thân mình hộ tống Độc Cô Tiểu Nghệ, bằng không nếu là không có mình hộ tống, tối nay Độc Cô Tiểu Nghệ nhất định khó thoát được cạm bẫy của Quân Khương Lâm rồi, vạn nhất hai người thật sự phát sinh chuyện gì ai cũng không biết, đến lúc đó thật sự là hỏng bét rồi. Không được, tuyệt đối phải ngăn âm mưu của tiểu tặc này mới được!

"Ta nói này cái người tên là Dạ Cô Hàn kia, ngươi không thấy là mình đã quản quá nhiều việc hay sao? Người cứ bảo vệ tốt cho công chúa đi là được. Chuyện của người khác ngươi đừng nhúng tay vào làm gì! Ngươi cho là bản thân mình là ai, ta và tiểu nha đầu trong lúc nói chuyện ngươi dựa vào cái gì mà dây máu ăn phần!" Quân Khương Lâm vừa định thả tiểu huyền thú ra, thế nhưng vừa nghe Dạ Cô Hàn nói như thế, khiến trong lòng hắn chợt dâng lên cảm giác chán ghét.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 2: Thiên Hương phong vân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK