Vì vậy nữ nhân này, thân thể hoàn toàn bất động!
Thấy Quân Khương Lâm nhìn sang đây, cô gái này ngửa mặt nhìn trăng tròn trên cao, lựa hồ lầu bầu nói:
- Đúng, trừ bỏ Quân Khương Lâm ra, trên thế gian này chỉ sợ không còn có thiên tài nào được như thế! Mười tám tuổi đã đạt tới Tôn Giả tam cấp… Quá nhiên là kinh ngạc đáng sợ, xem thế là đủ rồi!
- Xin hỏi vị cô nương đây là ai? Như thế nào nhận biết Quân mỗ?
Quân Khương Lâm mỉm cười, bình thản ngồi xuống đấy, thái độ nhàn nhã hỏi. Nhưng lại sớm âm thầm chuẩn bị kỹ càng, chỉ cần có bất cứ động tĩnh nào, liền lập tức trốn vào Hồng Quân Tháp!
Chỉ có an toàn, mới là quan trọng nhất!
- Cô nương? Ha ha…
Nàng kia nhẹ nhàng cười một tiếng, trong thanh âm tựa hồ mang vẻ thê lương, tà áo của nàng theo gió bay lên, lăng không mà bay, ánh trăng chiếu rọi, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn hết sức đáng thương, tựa hồ như một trận gió hơi lớn, liền có thể nhẹ nhàng thổi gãy vòng eo nhỏ nhắn kia…
Bên trong giọng nói nàng vẫn là một mảnh lãnh đạm, không chứa bất cứ tia cảm tình nào:
- Vừa rồi, chín vị đại cao thủ Huyết Hải Kim Thành và Huyễn Phủ tranh nhau… Nhưng thật ra là do một tay ngươi đạo diễn phải không?
Cô nương nói thật hay nói giỡn, tại hạ làm gì có tài năng đó, cô cho rằng chính tại hạ thật sự có thủ đoạn có thể lệnh đến chín vị Thánh Hoàng trở mặt thành thù sao?
Quân Khương Lâm bất động thanh sắc, ha hả nở nụ cười, vừa cười vừa lắc đầu, tựa hồ đối với lời vừa nói nghe buồn cười đến mức nào.
Nhưng trong lòng Quân Khương Lâm lại cực kỳ kinh sợ! Cô gái này là ai? Vì sao dám nói ra một câu như vậy? Rắc rối rồi…
- Có lẽ ngươi không biết ta là ai!
Nàng kia lạnh lùng nở nụ cười, vẫn là đưa lưng về phía Quân Khương Lâm thản nhiên nói:
- Ở tám trăm năm trước, có người xưng ta là Tuệ Nhãn La Sát, một vài lần trong Đoạt Thiên chi chiến, dị tộc am hiểu ẩn thân thuật ở trước mặt ta thùng rỗng kêu to, cũng không một người ngoại lệ! Bọn họ ẩn thân, ngược lại giúp ta chẳng tốn hơi sức nào đã có thể giết chết.
Quân Khương Lâm đột nhiên một thân toát ra mồ hôi lạnh, người trước mắt nhãn lực thật kinh người, còn lại là…
Tám trăm năm! Tổ nãi nãi của ta! Dáng người thướt tha trước mắt, giống như một cô gái đang tuổi thanh xuân, lại là một lão quái vật sống nhiều năm như vậy sao? Chỉ sợ có xưng hô là tổ tổ nãi nãi cũng không lớn hơn không ít, ít nhất cũng phải là tổ con bà nó tổ nãi nãi mới miễn cưỡng chấp nhận được!
Nàng nếu như tám trăm năm trước tham dự Đoạt Thiên chi chiến, há không phải nói, lúc đó thân thủ nàng ít nhất cũng đã ở bậc Tôn Giả? Nói cách khác: Tám trăm năm… nàng hẳn đã hơn tám trăm tuổi?
Quân Khương Lâm trong lòng khẽ thở dài, chẳng lẽ đây là cái gọi là yêu nữ ngàn năm sao?
Bạch y nữ tử kia lại lặng lẽ nói tiếp:
- Ba trăm năm trước, cũng chính ở Đoạt Thiên chi chiến, dị tộc nhân Chí Tôn Thiên Nhẫn, trong tay ta trước sau chết mười lăm người. Phần kết quả chiến đấu này, trực tiếp làm cho dị tộc nhân chiến bại!
Nàng cười nhẹ ha ha hai tiếng nói:
- Thế gian cái gọi là ẩn thân thuật, ở trước mắt ta, tất cả đều không đáng một đồng! Ngươi cho rằng, kỹ xảo bé nhỏ kia của ngươi có thể che được pháp nhãn của ta sao? Quân Khương Lâm, hiện tại ngươi hẳn là hiểu được, vừa rồi ngươi phủ nhận, thật sự là một chuyện cười!
- Cô nương, người thật là vĩ đại! Ngài quá nhiên là đại công thần của nhận loại a… Ta sau khi trở về sẽ lập cho ngài một cái bài vị Trường Sinh! Ngày ngày đốt nhang cúng bái, chúc ngài trường sanh bất lão…Nhưng, chuyện kia thật không phải ta làm, ta cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngày cũng không thể ăn nói bừa bãi như vậy, oan uổng cho ta a…
Sự việc liên quan đến kế hoạch lớn của mình, Quân Khương Lâm há có thể thừa nhận? Hơn nữa… Ngươi nói sống một nghìn năm là hơn một nghìn năm? Nếu ta nói ta chính là Cửu U đệ nhất thiếu, ngươi tin sao? Âm Dương Độn pháp từ hiện thế đến nay chưa từng có người phát hiện, ngươi bằng gì liền nói ngươi nhìn ra được? Xuất ra bằng chứng xem!
Cho nên Quân đại thiếu thề thốt phủ nhận:
- Bổn công tử vừa rồi cũng chỉ là tắm rửa một cái, chẳng lẽ việc này cũng sai sao? Cô nương, chẳng lẽ ta tắm một cái cũng phạm tội?
- Quả nhiên miệng lưỡi sắc bén! Quân Khương Lâm, ta trước giờ vẫn nghe nói ngươi tuy rằng làm việc cực đoan nhưng có thể xem là người dám làm dám chịu, là một hảo hán quang minh lỗi lạc, hôm nay vừa gặp, thật là thất vọng! Bất quá lại còn là hạng người đạo chích!
Nàng kia khẩu khí lãnh đạm mơ hồ có vài phần ý thất vọng, thân âm cũng trở nên có chút thê lương.
- Cô nương lời ấy nói sai rồi! Nếu quả nhiên ta làm, bổn công tử chắc chắc sẽ không kiêng dè, nhưng không phải ta làm, bất luận là ai cũng không thể vô duyên vô cớ đổ lên đầu ta!
Quân Khương Lâm làm ra bộ dạng ủy khuất:
- Cũng không thể đem chuyện xấu đặt lên người ta, ta sẽ không thừa nhận a…Ta đâu phải là lưu manh, cô nương ngài nói đúng không?
- Quân Khương Lâm, dám làm lại không dám thừa nhận, ngươi rốt cuộc có còn là nam nhân hay không?
Nàng kia trầm mặc một hồi, hết sức trào phúng nói.
- Nói đến đây…Bổn công tử lại càng không thể không nói! Cô nương, vừa rồi ta tắm rửa đều là không mặc gì cả, ta có phải nam nhân hay không, còn không phải đã tự chứng minh rồi sao? Lớn như vậy, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy? Nữ nhân có" vật kia" hay sao.
Quân Khương Lâm cười hắc hắc, tiếp tục chơi xấu, nếu ngươi là yêu nữ ngàn năm, bổn công tử chơi chiêu mặt dày, làm gì nhau?
- Ngươi…! Vô sỉ! ( chính xác).
Nàng kia thân mình run lên, thanh âm cũng lớn hơn.
- Cô nương, chúng ta tuyệt không quen biết, cô như vậy vu oan giá họa cho người khác, đây chính là còn hơn vô sỉ ba cấp!
Quân Khương Lâm bất đắc dĩ, thầm nghĩ đối phó với Tam Đại Thánh Địa thì phải là đồ vô sỉ, nếu thật sự là một vị chính nhân quân tử, chỉ sợ giờ phút này đã chết xương cốt đều biến thành tro bụi…
Nàng kia thân ảnh nhoáng lên một cái, đột nhiên từ ngọn cây nhẹ nhàng bay lên, sau đó bay phất phơ tựa như một sợi tơ không có chút sức nặng nào, bay xuống từ từ thong thả tới cực điểm. Đến khi đến lúc hai chân chân chính đặt trên mặt đất, là cả một quá trình nhưng chỉ diễn ra ước chừng trong một khắc đồng hồ! Hơn nữa, trong giai đoạn đó, toàn bộ hành trình của nàng luôn luôn ngưng lại trên không trung, động tác có thể nói là thong thả tới cực điểm!
Quân Khương Lâm co rụt ánh mắt lại, đối với lời nói của đối phương, lần đầu tiên có một chút tin tưởng.
Chỉ riêng phần này đã chứng minh là người có năng lực kinh người, chỉ sợ không phải cao thủ Thánh Hoàng có khả năng làm được!
Thánh Hoàng dĩ nhiên có thể dừng lại trên không trung một lát, cũng có thể dễ dàng lướt hơn mười trượng! Nhưng, trên không trung thong thả rơi xuống, hơn nữa trong thời gian đó còn có thể mở miệng nói chuyện, vạn lần không thể làm được!
Phải biết rằng bồng bềnh trên không trung, toàn bộ trong một hơi. Một khi mở miệng nói chuyện, khẩu khí liền thoát ra, như thế nào có thể tiếp tục duy trì?
Nhưng cô gái này lại làm được, hơn nữa lại làm một cách dễ dàng!
Ở thời khắc nàng tiếp đất,
Quân Khương Lâm rốt cục thấy rõ ràng trước mắt, điều này làm cho hoài nghi trong lòng Quân Mạc tà lại tăng lên vài phần.
Bởi vì trước mặt, rõ ràng là một cô nàng thanh lệ tuổi độ hai mươi, phong hoa tuyệt đại, mắt phượng hàm uy, quỳnh tị đứng thẳng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, khuông mặt trắng mịn, đầu đầy tóc đen, coi như muốn tìm một sợi tóc trắng cũng khó khăn vạn phần, vẻ đẹp quả thật cùng Độc Cô Tiểu Nghệ ngang nhau, nàng chỉ cần đứng như vậy lại tự nhiên mà toát ra một cảm giác cao quý uy nghi.
Tựa hồ cao cao tại thượng, không cho bất cứ kẻ nào có chút khinh nhờn!
Chẳng qua trên mặt của nàng, lại có vài phần tự nhiên đỏ bừng, vô cùng khó chịu. Tựa hồ lúc trước thấy được Quân Khương Lâm tắm rửa nên phi thường ngượng ngùng… Tiếp tục đúng là nàng vô cùng thẹn thùng, làm cho nghi ngờ trong lòng Quân Khương Lâm tăng nhiều!
Một lão yêu quái ngàn năm, như thế nào lại có bộ mặt ngượng ngùng này?
Nhưng khi nàng tiếp đất đồng thời Quân Khương Lâm thối lui thân mình về sau mười trượng, thủy chung bảo trì khoảng cách ở hai mươi trượng! Đây cũng là một khoảng cách tương đối an toàn.
Ở ngoài khoảng cách này, chỉ cần trong lòng Quân Khương Lâm có đề phòng, tin chắc là bất luận kẻ nào, cũng tuyệt đối không có khả năng công kích hắn! Bởi vì ở khoảng cách này, chỉ cần hắn tâm niệm vừa động, liền có thể ngay lập tức trốn vào Hồng Quân Tháp!
Nữ tử này tướng mạo cực đẹp nhưng đối với Quân Khương Lâm mà nói lại hoàn toàn không chút động lòng! Thậm chí còn có một loại cảm giác muốn trốn tránh. Trong nhà mình còn một đống nợ tình, nếu ra ngoài tiếp tục gặp phải nợ tình… Thế chẳng phải là tự mình đi tìm phiền phức sao?
Theo biểu hiện bên trong của chúng nữ, Quân Khương Lâm có thể nhìn ra rõ ràng. Mặc dù ở thế giới này đàn ông có thể tam thê tứ thiếp, nhưng vài vị hồng nhan tri kỷ của mình vô luận là Quản Thanh Hàn, Độc Cô Tiểu Nghệ hay Mai Tuyết Yên, người nào cũng có ý muốn độc chiếm rất mạnh, dấm chua mùi quá nồng!
Mấy người phụ nữ này, bất luận là người nào cũng sẽ không ở ngoài mặt nói, nhưng trong lòng chưa hẳn là không thèm để ý. Chính là trong hoàn cảnh riêng biệt, không tiện biểu lộ ra thôi.
Hơn nữa vài đoạn tình cảm này, đều không có lý do để từ bỏ, nên mới miễn cưỡng không có việc gì, càng ở bên cạnh nhau lâu, mỗi bên cũng tiếp nhận lẫn nhau!
Ngay cả như thế, Quân Khương Lâm cũng chỉ là dưới tình huống trúng xuân dược mới cùng Quản Thanh Hàn "thân thiết", sau đó, không có một người nào chịu "gần gũi" mình, căn bản không cấp cho Quân Khương Lâm cơ hội thể hiện hùng phong a….
Bởi vì cái gọi là, một hòa thượng nấu nước uống, hai hòa thượng nâng nước uống, ba hòa thường thì không có nước uống... Quân đại thiếu hiện tại vị vây trong cục diện khó xử, bởi vì trong nhà có nhiều hòa thượng lắm… Người bình thường trong nhà chỉ có một con cọp mẹ, còn trong hậu viện Quân đại thiếu đều là cọp mẹ còn lại là siêu cấp cọp mẹ cực kỳ hung hãn…
Nếu lúc này Quân Khương Lâm còn tiếp tục dẫn về một người nữa… có thể đoán được chính là một hồi hậu cung đại chiến không thể tránh né!
Cho nên vừa thấy được vị mỹ mạo nữ tẻ này, Quân đại thiếu có thể hoàn toàn không có suy nghĩ về phương diện tuổi tác của đối phương, ý nghĩ đầu tiên trong đầu là: Ngài có thể ngàn vạn lần không cần yêu ta, vạn nhất ngài xem trọng ta ở chôỗ nào, ngàn vạn lần phải nói cho ta, ta nhất định sửa!
- Quân Khương Lâm… tiểu tử ngươi quả nhiên vô lại!
Nàng kia mắt phượng mở ra, hai đạo ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm trên mặt Quân Khương Lâm, chậm rãi nói:
- Ngươi với sức lực một người, lấy cắp hành lý của Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu, sau đó đúng lúc phát ra tiếng động, hãm hại Bạch Kỳ Phong! Đáng thương cho ba tên gia hỏa kia, cứ như vậy bị ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay, càng vì vậy khiến cho Tam Đại Thánh Địa cùng Phiêu Miểu Huyễn Phủ bất hòa! Hành động bực này quả là dụng tâm hiểm ác! Quân Khương Lâm, ta không muốn thương tổn ngươi, ta chỉ hy vọng… ngươi theo ta trở về, trước mặt mọi người nói rõ hết thảy, liền thả ngươi tự mình rời đi, như thế nào?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Thấy Quân Khương Lâm nhìn sang đây, cô gái này ngửa mặt nhìn trăng tròn trên cao, lựa hồ lầu bầu nói:
- Đúng, trừ bỏ Quân Khương Lâm ra, trên thế gian này chỉ sợ không còn có thiên tài nào được như thế! Mười tám tuổi đã đạt tới Tôn Giả tam cấp… Quá nhiên là kinh ngạc đáng sợ, xem thế là đủ rồi!
- Xin hỏi vị cô nương đây là ai? Như thế nào nhận biết Quân mỗ?
Quân Khương Lâm mỉm cười, bình thản ngồi xuống đấy, thái độ nhàn nhã hỏi. Nhưng lại sớm âm thầm chuẩn bị kỹ càng, chỉ cần có bất cứ động tĩnh nào, liền lập tức trốn vào Hồng Quân Tháp!
Chỉ có an toàn, mới là quan trọng nhất!
- Cô nương? Ha ha…
Nàng kia nhẹ nhàng cười một tiếng, trong thanh âm tựa hồ mang vẻ thê lương, tà áo của nàng theo gió bay lên, lăng không mà bay, ánh trăng chiếu rọi, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn hết sức đáng thương, tựa hồ như một trận gió hơi lớn, liền có thể nhẹ nhàng thổi gãy vòng eo nhỏ nhắn kia…
Bên trong giọng nói nàng vẫn là một mảnh lãnh đạm, không chứa bất cứ tia cảm tình nào:
- Vừa rồi, chín vị đại cao thủ Huyết Hải Kim Thành và Huyễn Phủ tranh nhau… Nhưng thật ra là do một tay ngươi đạo diễn phải không?
Cô nương nói thật hay nói giỡn, tại hạ làm gì có tài năng đó, cô cho rằng chính tại hạ thật sự có thủ đoạn có thể lệnh đến chín vị Thánh Hoàng trở mặt thành thù sao?
Quân Khương Lâm bất động thanh sắc, ha hả nở nụ cười, vừa cười vừa lắc đầu, tựa hồ đối với lời vừa nói nghe buồn cười đến mức nào.
Nhưng trong lòng Quân Khương Lâm lại cực kỳ kinh sợ! Cô gái này là ai? Vì sao dám nói ra một câu như vậy? Rắc rối rồi…
- Có lẽ ngươi không biết ta là ai!
Nàng kia lạnh lùng nở nụ cười, vẫn là đưa lưng về phía Quân Khương Lâm thản nhiên nói:
- Ở tám trăm năm trước, có người xưng ta là Tuệ Nhãn La Sát, một vài lần trong Đoạt Thiên chi chiến, dị tộc am hiểu ẩn thân thuật ở trước mặt ta thùng rỗng kêu to, cũng không một người ngoại lệ! Bọn họ ẩn thân, ngược lại giúp ta chẳng tốn hơi sức nào đã có thể giết chết.
Quân Khương Lâm đột nhiên một thân toát ra mồ hôi lạnh, người trước mắt nhãn lực thật kinh người, còn lại là…
Tám trăm năm! Tổ nãi nãi của ta! Dáng người thướt tha trước mắt, giống như một cô gái đang tuổi thanh xuân, lại là một lão quái vật sống nhiều năm như vậy sao? Chỉ sợ có xưng hô là tổ tổ nãi nãi cũng không lớn hơn không ít, ít nhất cũng phải là tổ con bà nó tổ nãi nãi mới miễn cưỡng chấp nhận được!
Nàng nếu như tám trăm năm trước tham dự Đoạt Thiên chi chiến, há không phải nói, lúc đó thân thủ nàng ít nhất cũng đã ở bậc Tôn Giả? Nói cách khác: Tám trăm năm… nàng hẳn đã hơn tám trăm tuổi?
Quân Khương Lâm trong lòng khẽ thở dài, chẳng lẽ đây là cái gọi là yêu nữ ngàn năm sao?
Bạch y nữ tử kia lại lặng lẽ nói tiếp:
- Ba trăm năm trước, cũng chính ở Đoạt Thiên chi chiến, dị tộc nhân Chí Tôn Thiên Nhẫn, trong tay ta trước sau chết mười lăm người. Phần kết quả chiến đấu này, trực tiếp làm cho dị tộc nhân chiến bại!
Nàng cười nhẹ ha ha hai tiếng nói:
- Thế gian cái gọi là ẩn thân thuật, ở trước mắt ta, tất cả đều không đáng một đồng! Ngươi cho rằng, kỹ xảo bé nhỏ kia của ngươi có thể che được pháp nhãn của ta sao? Quân Khương Lâm, hiện tại ngươi hẳn là hiểu được, vừa rồi ngươi phủ nhận, thật sự là một chuyện cười!
- Cô nương, người thật là vĩ đại! Ngài quá nhiên là đại công thần của nhận loại a… Ta sau khi trở về sẽ lập cho ngài một cái bài vị Trường Sinh! Ngày ngày đốt nhang cúng bái, chúc ngài trường sanh bất lão…Nhưng, chuyện kia thật không phải ta làm, ta cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngày cũng không thể ăn nói bừa bãi như vậy, oan uổng cho ta a…
Sự việc liên quan đến kế hoạch lớn của mình, Quân Khương Lâm há có thể thừa nhận? Hơn nữa… Ngươi nói sống một nghìn năm là hơn một nghìn năm? Nếu ta nói ta chính là Cửu U đệ nhất thiếu, ngươi tin sao? Âm Dương Độn pháp từ hiện thế đến nay chưa từng có người phát hiện, ngươi bằng gì liền nói ngươi nhìn ra được? Xuất ra bằng chứng xem!
Cho nên Quân đại thiếu thề thốt phủ nhận:
- Bổn công tử vừa rồi cũng chỉ là tắm rửa một cái, chẳng lẽ việc này cũng sai sao? Cô nương, chẳng lẽ ta tắm một cái cũng phạm tội?
- Quả nhiên miệng lưỡi sắc bén! Quân Khương Lâm, ta trước giờ vẫn nghe nói ngươi tuy rằng làm việc cực đoan nhưng có thể xem là người dám làm dám chịu, là một hảo hán quang minh lỗi lạc, hôm nay vừa gặp, thật là thất vọng! Bất quá lại còn là hạng người đạo chích!
Nàng kia khẩu khí lãnh đạm mơ hồ có vài phần ý thất vọng, thân âm cũng trở nên có chút thê lương.
- Cô nương lời ấy nói sai rồi! Nếu quả nhiên ta làm, bổn công tử chắc chắc sẽ không kiêng dè, nhưng không phải ta làm, bất luận là ai cũng không thể vô duyên vô cớ đổ lên đầu ta!
Quân Khương Lâm làm ra bộ dạng ủy khuất:
- Cũng không thể đem chuyện xấu đặt lên người ta, ta sẽ không thừa nhận a…Ta đâu phải là lưu manh, cô nương ngài nói đúng không?
- Quân Khương Lâm, dám làm lại không dám thừa nhận, ngươi rốt cuộc có còn là nam nhân hay không?
Nàng kia trầm mặc một hồi, hết sức trào phúng nói.
- Nói đến đây…Bổn công tử lại càng không thể không nói! Cô nương, vừa rồi ta tắm rửa đều là không mặc gì cả, ta có phải nam nhân hay không, còn không phải đã tự chứng minh rồi sao? Lớn như vậy, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy? Nữ nhân có" vật kia" hay sao.
Quân Khương Lâm cười hắc hắc, tiếp tục chơi xấu, nếu ngươi là yêu nữ ngàn năm, bổn công tử chơi chiêu mặt dày, làm gì nhau?
- Ngươi…! Vô sỉ! ( chính xác).
Nàng kia thân mình run lên, thanh âm cũng lớn hơn.
- Cô nương, chúng ta tuyệt không quen biết, cô như vậy vu oan giá họa cho người khác, đây chính là còn hơn vô sỉ ba cấp!
Quân Khương Lâm bất đắc dĩ, thầm nghĩ đối phó với Tam Đại Thánh Địa thì phải là đồ vô sỉ, nếu thật sự là một vị chính nhân quân tử, chỉ sợ giờ phút này đã chết xương cốt đều biến thành tro bụi…
Nàng kia thân ảnh nhoáng lên một cái, đột nhiên từ ngọn cây nhẹ nhàng bay lên, sau đó bay phất phơ tựa như một sợi tơ không có chút sức nặng nào, bay xuống từ từ thong thả tới cực điểm. Đến khi đến lúc hai chân chân chính đặt trên mặt đất, là cả một quá trình nhưng chỉ diễn ra ước chừng trong một khắc đồng hồ! Hơn nữa, trong giai đoạn đó, toàn bộ hành trình của nàng luôn luôn ngưng lại trên không trung, động tác có thể nói là thong thả tới cực điểm!
Quân Khương Lâm co rụt ánh mắt lại, đối với lời nói của đối phương, lần đầu tiên có một chút tin tưởng.
Chỉ riêng phần này đã chứng minh là người có năng lực kinh người, chỉ sợ không phải cao thủ Thánh Hoàng có khả năng làm được!
Thánh Hoàng dĩ nhiên có thể dừng lại trên không trung một lát, cũng có thể dễ dàng lướt hơn mười trượng! Nhưng, trên không trung thong thả rơi xuống, hơn nữa trong thời gian đó còn có thể mở miệng nói chuyện, vạn lần không thể làm được!
Phải biết rằng bồng bềnh trên không trung, toàn bộ trong một hơi. Một khi mở miệng nói chuyện, khẩu khí liền thoát ra, như thế nào có thể tiếp tục duy trì?
Nhưng cô gái này lại làm được, hơn nữa lại làm một cách dễ dàng!
Ở thời khắc nàng tiếp đất,
Quân Khương Lâm rốt cục thấy rõ ràng trước mắt, điều này làm cho hoài nghi trong lòng Quân Mạc tà lại tăng lên vài phần.
Bởi vì trước mặt, rõ ràng là một cô nàng thanh lệ tuổi độ hai mươi, phong hoa tuyệt đại, mắt phượng hàm uy, quỳnh tị đứng thẳng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, khuông mặt trắng mịn, đầu đầy tóc đen, coi như muốn tìm một sợi tóc trắng cũng khó khăn vạn phần, vẻ đẹp quả thật cùng Độc Cô Tiểu Nghệ ngang nhau, nàng chỉ cần đứng như vậy lại tự nhiên mà toát ra một cảm giác cao quý uy nghi.
Tựa hồ cao cao tại thượng, không cho bất cứ kẻ nào có chút khinh nhờn!
Chẳng qua trên mặt của nàng, lại có vài phần tự nhiên đỏ bừng, vô cùng khó chịu. Tựa hồ lúc trước thấy được Quân Khương Lâm tắm rửa nên phi thường ngượng ngùng… Tiếp tục đúng là nàng vô cùng thẹn thùng, làm cho nghi ngờ trong lòng Quân Khương Lâm tăng nhiều!
Một lão yêu quái ngàn năm, như thế nào lại có bộ mặt ngượng ngùng này?
Nhưng khi nàng tiếp đất đồng thời Quân Khương Lâm thối lui thân mình về sau mười trượng, thủy chung bảo trì khoảng cách ở hai mươi trượng! Đây cũng là một khoảng cách tương đối an toàn.
Ở ngoài khoảng cách này, chỉ cần trong lòng Quân Khương Lâm có đề phòng, tin chắc là bất luận kẻ nào, cũng tuyệt đối không có khả năng công kích hắn! Bởi vì ở khoảng cách này, chỉ cần hắn tâm niệm vừa động, liền có thể ngay lập tức trốn vào Hồng Quân Tháp!
Nữ tử này tướng mạo cực đẹp nhưng đối với Quân Khương Lâm mà nói lại hoàn toàn không chút động lòng! Thậm chí còn có một loại cảm giác muốn trốn tránh. Trong nhà mình còn một đống nợ tình, nếu ra ngoài tiếp tục gặp phải nợ tình… Thế chẳng phải là tự mình đi tìm phiền phức sao?
Theo biểu hiện bên trong của chúng nữ, Quân Khương Lâm có thể nhìn ra rõ ràng. Mặc dù ở thế giới này đàn ông có thể tam thê tứ thiếp, nhưng vài vị hồng nhan tri kỷ của mình vô luận là Quản Thanh Hàn, Độc Cô Tiểu Nghệ hay Mai Tuyết Yên, người nào cũng có ý muốn độc chiếm rất mạnh, dấm chua mùi quá nồng!
Mấy người phụ nữ này, bất luận là người nào cũng sẽ không ở ngoài mặt nói, nhưng trong lòng chưa hẳn là không thèm để ý. Chính là trong hoàn cảnh riêng biệt, không tiện biểu lộ ra thôi.
Hơn nữa vài đoạn tình cảm này, đều không có lý do để từ bỏ, nên mới miễn cưỡng không có việc gì, càng ở bên cạnh nhau lâu, mỗi bên cũng tiếp nhận lẫn nhau!
Ngay cả như thế, Quân Khương Lâm cũng chỉ là dưới tình huống trúng xuân dược mới cùng Quản Thanh Hàn "thân thiết", sau đó, không có một người nào chịu "gần gũi" mình, căn bản không cấp cho Quân Khương Lâm cơ hội thể hiện hùng phong a….
Bởi vì cái gọi là, một hòa thượng nấu nước uống, hai hòa thượng nâng nước uống, ba hòa thường thì không có nước uống... Quân đại thiếu hiện tại vị vây trong cục diện khó xử, bởi vì trong nhà có nhiều hòa thượng lắm… Người bình thường trong nhà chỉ có một con cọp mẹ, còn trong hậu viện Quân đại thiếu đều là cọp mẹ còn lại là siêu cấp cọp mẹ cực kỳ hung hãn…
Nếu lúc này Quân Khương Lâm còn tiếp tục dẫn về một người nữa… có thể đoán được chính là một hồi hậu cung đại chiến không thể tránh né!
Cho nên vừa thấy được vị mỹ mạo nữ tẻ này, Quân đại thiếu có thể hoàn toàn không có suy nghĩ về phương diện tuổi tác của đối phương, ý nghĩ đầu tiên trong đầu là: Ngài có thể ngàn vạn lần không cần yêu ta, vạn nhất ngài xem trọng ta ở chôỗ nào, ngàn vạn lần phải nói cho ta, ta nhất định sửa!
- Quân Khương Lâm… tiểu tử ngươi quả nhiên vô lại!
Nàng kia mắt phượng mở ra, hai đạo ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm trên mặt Quân Khương Lâm, chậm rãi nói:
- Ngươi với sức lực một người, lấy cắp hành lý của Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu, sau đó đúng lúc phát ra tiếng động, hãm hại Bạch Kỳ Phong! Đáng thương cho ba tên gia hỏa kia, cứ như vậy bị ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay, càng vì vậy khiến cho Tam Đại Thánh Địa cùng Phiêu Miểu Huyễn Phủ bất hòa! Hành động bực này quả là dụng tâm hiểm ác! Quân Khương Lâm, ta không muốn thương tổn ngươi, ta chỉ hy vọng… ngươi theo ta trở về, trước mặt mọi người nói rõ hết thảy, liền thả ngươi tự mình rời đi, như thế nào?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến