Hơn nữa, trong lòng Quân Khương Lâm sớm đã khẳng định, không cần thêm chứng cứ gì nữa.
Bởi vì, tất cả những điều nghi vấn đều chỉ về một phía, Quân Khương Lâm chỉ cần một cơ hội mà thôi.
- Hơn nữa, tuy Quân Khương Lâm ngươi nguy hiểm, lực lượng của Quân gia hùng hậu….
- Nhưng mấy năm nay, lực lượng mà Quân gia sở hữu cũng bị phân tán, ngày nay thiên hạ thái bình, không có chiến tranh quy mô lớn xuất hiện.
- Ngươi muốn kiến công lập nghiệp cũng chưa chắc có cơ hội, nhiều nhất cũng chỉ được như Quân Chiến Thiên mà thôi.
- Chúng ta vẫn có thể chấp nhận, vui vẻ mà cùng ngươi tranh đấu, vì chỉ có văn võ cân bằng, quốc gia mới có thể yên ổn lâu dài.
- Nhưng, Quân gia sau cuộc đại chiến Thiên Nam lần này, thực lực lại nhanh chóng tăng lên.
- Hơn nữa còn tăng với tốc độ khủng bố! Bởi vậy nếu cứ để ngươi tiếp tục phát triển thì thế lực Quân gia đâu chỉ tăng lên mấy lần!
- Khi đó, vua không ra vua thần không ra thần, Thiên Hương quốc thật sự xong rồi.
Mai Cao Tiết cười khổ, vẻ mặt lại tỏ ra ngạo nghễ, nói:
- Lão phu chính là cựu thần của Thiên Hương, cả đời tâm sức của lão hủ đều cống hiến cho Thiên Hương.
- Lão phu quyết không cho phép Quân gia các người động đến căn cơ của Thiên Hương.
- Cho dù phải chết, ta cũng muốn dùng mạnh mình đánh cược một lần!
- Thì ra là thế!
Quân Khương Lâm nheo mắt lại, trầm giọng nói:
- Nhưng ta tựa hồ chưa có làm gì, vì sao Mai đại nhân khẳng định ta nhất định sẽ diệt sạch Thiên Hương quốc?
- Việc này công tử là người minh bạch hơn ai hết, tại sao lại hỏi ta câu đó?
Mai Cao Tiết cười lạnh:
- Lấy tâm tư của Quân công tử, vì sao lại giả làm tên quần là áo lụa suốt mười năm?
- Huyền công tinh diệu như vậy, vì sao lại cố tình che giấu? Giả ngây giả dại, tự hủy danh tiếng, xú danh nổi tiếng, thanh danh bừa bãi, tất cả là vì sao?
- Đến nay, công tử sau mười năm ẩn nhẫn, một khi xuất thế nhất định là kinh thiên động địa, chẳng phải trong mắt công tử không coi quân vương ra gì sao?
- Ha ha… chuyện này là vì nguyện nhân khác, lão đại nhân tự nhận là tri kỷ của ta, nhưng việc này đại nhân nhìn nhầm rồi.
Quân Khương Lâm cười khổ. Lão nhân này nhãn lực, tài trí, kiến thức, quả thật độc đáo.
Bất quá, Quân Khương Lâm hồi trước đúng là một tên bại hoại hàng thật giá thật, nhưng kể từ khi khi mình xuất hiện tên quần là áo lụa này lại trở thành một truyền kỳ trong mắt thế nhân.
Chính là truyền kỳ về một Quân Khương Lâm nằm gai nếm mật! Đây thật sự là một loại châm chọc!
Nếu Quân Khương Lâm kiathực sự biết chuyện này, chỉ sợ có thành quỷ rồi cũng phải kinh hãi mà chết lần nữa…
- Nguyên nhân thật sự của công tử, lão phu cũng có thể đoán được một phần.
- Bất quá bây giờ không phải lúc để đàm luận chuyện này.
Mai Cao Tiết cười cười, xua xua tay áo.
- Vấn đề cuối cùng, việc này sợ rằng bằng vào các người thì không thể gây nên sóng gió lớn như vậy.
- Nhất định còn có cao nhân khác tham gia. Hai vị lão đại nhân mặc dù trăm phương ngàn kế, nhưng thực ra không phải loại người đê tiện.
- Việc này nhất định còn có người tham dự, nếu bổn công tử không nhầm thì chuyện này có người của Vũ Đường đế quốc.
Ánh mắt Quân Khương Lâm lóe lên tinh quang bén nhọn:
- Các ngươi cấu kết với bọn chúng, hãm hại Quân gia, hãm hại lương đống của triều đình, như vậy chẳng phải là phản tặc bán nước sao?
- Ta đã đến đây thì tiện thể xin đại nhân cho một lời giải thích.
- Ha ha ha…tội bán nước ư? Đúng là nực cười.
Mai Cao Tiết cất tiếng cười to:
- Mất Quân gia, còn có Độc Cô gia, Mộ Dung gia. Những năm gần đây đều sẵn sàng ra trận, trấn thủ biên phòng.
- Quân gia diệt vong, nhiều nhất làm Thiên Hương quốc rối loạn một trận.
- Coi như hai đại đế quốc thừa cơ liên thủ xâm lấn, bằng vào tích lũy nhiều năm của Thiên Hương chúng ta vẫn có thể chống đỡ được.
- Thậm chí cứ coi như chúng ta chịu thua, cũng không đến mức phải thay đổi triều đại.
- Nhưng nếu để Quân Khương Lâm ngươi đủ lông đủ cánh, chuyện đại nghịch bất đạo này nhất định sẽ xảy ra. Tồn vong của Thiên Hương quốc so với một hồi hỗn loạn, bên nặng bên nhẹ, chúng ta tất nhiên hiểu rõ.
- Vì sao chúng ta đưa ra lựa chọn như vậy ngươi không cần phải hỏi nữa chứ?
- Mai đại nhân, xin ngài chú ý một điều.
Quân Khương Lâm lạnh lùng nhìn vị lão đầu vừa mới thản nhiên luận chuyện thiên hạ, ánh mắt không che dấu được vẻ lạnh lẽo.
- Có lẽ suy luận của ngươi là đúng, nhưng vẫn chỉ là suy luận mà thôi!
- Cùng với sự thật là hai chuyện khác nhau. Mà các ngươi chỉ bằng vào suy luận lại làm tổn hại đến Quân gia chúng ta, tổn hại thần hộ mệnh của đế quốc.
! Ngài có cảm thấy mình làm vậy rất quá phận không?
- Ngài có nghĩ tới chỉ vì mấy suy luận không có thật này sẽ hại chết bao nhiêu người không?
- Có thể ngài cùng Quân gia có cừu oán, có thể ngài xem ta không vừa mắt. Nhưng ngài cũng không thể bẻ cong sự thật chỉ để đả kích chúng ta.
- Mà suy đoán của ngài chỉ là ý nghĩ chủ quan, không hề có bất kỳ bằng chứng nào.
- Quan trọng nhất là ngài lại dùng cách đó để vũ nhục một nữ tử không tiếc hy sinh sự trong sạch của mình để báo đáp ân nhân.
Chính ngài cũng biết rõ nàng vô tội, chuyện của ta và nàng không hề có chút liên quan gì!
- Ngài cũng biết, nữ tử đó đúng là vì Quân Khương Lâm ta mà mất đi trinh tiết.
- Nhưng nàng vẫn là một nữ tử băng thanh ngọc khiết. Ngài cũng biết trước đó Tam thúc đã thu nàng làm nghĩa nữ, cho dù nàng không phải là con dâu của Quân gia, cho dù nàng không phải là chị dâu của Quân Khương Lâm, chắc chắn ngài vẫn sẽ đem thận phận đó của nàng ra để công kích.
Ngài làm vậy, ta muốn hỏi ngài một câu:
- Ở trong mắt đại nho các ngài, thanh danh hạnh phúc của nữ nhân có thể tùy ý bỏ qua, tùy ý lợi dụng, chà đạp sao?
- Trong mắt các ngài, có thể lấy người khác làm vật hy sinh sao?
- Ta muốn biết cái gọi là đạo đức, chính nghĩa của đại nho các người rốt cục là cái thứ gì vậy?
Quân Khương Lâm dùng giọng nói lạnh thấu xương liên tiếp đặt câu hỏi.
Mai Cao Tiết cao ngạo ngửa đầu, không có chút nào chịu nhún nhường, nói:
- Chuyện này thực sự rất bình thường, ta vốn không quan tâm. Nhưng Quân công tử đã hỏi tới, ta sẽ phá lệ mà trả lời.
- Trong cuộc chiến chính trị tàn khốc, đừng nói nàng chỉ là một nữ tử bình thường, cho dù là công chúa một nước cũng phải vì quốc gia mà hy sinh.
- Hy sinh một nữ nhân mà đổi lấy hòa bình cho thiên hạ, vụ buôn bán này quá có lợi rồi.
- Một vốn vạn lời! Tại sao không làm? Ngay cả nàng ta vô tội thì đã sao? Nàng ta rốt cục cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi!
- Mai đại nhân, ngài có cảm thấy những lời này thật quá vô sỉ không?
Quân Khương Lâm cười lạnh, nói:
- Nếu người đó là nữ nhi của ngài, là lão bà của ngài? Ngài cũng sẽ làm như vậy sao?
- Phải! Chuyện này vốn là thiên kinh địa nghĩa! Lão phu không có gì luyến tiếc.
- Vì nước mà hy sinh thân mình chính là vinh hạnh của các nàng. Nếu Quản Thanh Hàn là nữ nhi của ta, lão phu lại càng không do dự chút nào.
- Quân pháp bất kể người thân, thậm chí ta sẽ đích thân xử lý!
Mai Cao Tiết kiêu ngạo ngẩng đầu lên, nói như chém đinh chặt sắt, không hề có chút do dự nào, thậm chí còn lấy làm hãnh diện vì đã hiến thân.
Quân Khương Lâm cực kỳ tức giận, nhưng lại mỉm cười.
Hắn rốt cục cũng hiểu được, tư tưởng của mình cùng đám đại nho đó đúng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Cùng đám thầy đồ đàm luận vấn đề này, chỉ sợ có nói một năm cũng không xong.
- Vậy ta hỏi ngài, lúc ngài làm chuyện đó có cảm thấy chút gì áy náy hay không?
Quân Khương Lâm đè nén nộ khí đang bốc lên mà hỏi.
- Nực cười! Chuyện này vốn là thiên kinh địa nghĩa, cần gì phải áy náy? Nữ nhân như y phục, vứt đi thì đã làm sao?
Mai Cao Tiết vô cùng khinh bỉ nhìn Quân Khương Lâm, nói:
- Ta vốn cho rằng ngươi là một đại nhân vật, nhưng không ngờ ngươi lại coi trọng nhi nữ tình trường như vậy.
- Quân Khương Lâm, trước khi chết lão phu tặng ngươi một câu: "Hồng nhân há so đại kế, anh hùng tối kỵ đa tình!" Chớ để lão phu phải coi thường ngươi!
- Đúng là ta đã sai! Vì những lời ngươi nói vừa rồi thật sự không phải là tri kỷ của ta, ta thực sự không nên nói với loại người như ngươi những lời này.
Quân Khương Lâm hoàn toàn bó tay, lắc đầu, bật cười một tiếng, nói:
- Ta cũng không đa tình, nhưng nữ nhân của ta, cho dù là cả thiên hạ cũng đừng hòng động đến!
- Mai đại nhân, hôm nay ta đến tìm ngươi là vì một nguyên nhân khác, mà nguyên nhân này ngươi vĩnh viễn cũng không nghĩ ra. (Ta thay đổi cách xưng hô từ đây, vì lúc nãy QMT còn khâm phục MCT can đảm, thông minh nên xưng "ngài". Nhưng hiện tại đã phát hiện không như hắn nghĩ, thay đổi cách xưng hô cho hợp với tình tiết – Biên)
- Mai Cao Tiết, ngươi một bụng đại nhân đại nghĩa, vì nước vì dân, nhưng người như ngươi vĩnh viễn không thể hiểu thế nào là nam nhân chân chính!
- Cho nên, ngươi làm chính trị có lẽ sẽ thành công, nhưng ngươi mãi mãi không trở thành nam nhân!
- Nói trắng ra, trong mắt ta, ngươi chỉ là kẻ đứng đầu bè phái trong triều đình.
- Đệ tử mà ngươi dạy dỗ nếu không vào triều làm quan thì không nói, phàm là kẻ nào tiến vào triều đình tất cả đều là hạng người không biết xấu hổ!
- Thúi lắm!
Mai Cao Tiết phẫn nộ quát.
Các học trò chính là thành tựu là niềm kiêu ngạo lớn nhất đời lão, mắt thấy học trò vang danh khắp thiên hạ chính là niềm an ủi lớn nhất của hắn trong kiếp này.
Quân Khương Lâm có nói gì, hắn cũng không tỏ thái độ gì, nhưng vừa mới nhắc tới chuyện này, lập tức động đến vảy ngược của hắn.
Lão nhân đầu bạc này đột nhiên kích động như gà chọi.
- Đệ tử của ta, có người nào không phải là lương đống của đế quốc? Trước sau có mười chín đệ tử thành Đại tướng ở biên cương, tạo phúc một phương, là trụ cột của đất nước, dạng ăn chơi trác táng như Quân Khương Lâm ngươi có tư cách gì mà phê phán đệ tử của ta? Bọn họ đều là nhân tài của đất nước!
Lão già đứng lên thần tình kích động, mặt đỏ bừng, ngón tay cũng run run.
- Ngồi xuống! Lão già ngươi kích động cái rắm! Ta nói đệ tử của ngươi là đồ rác rưởi đã là đề cao bọn chúng rồi! Rác rưởi có khi còn có tí giá trị, bọn chúng ngay cả tí tẹo giá trị cũng chẳng có!
Quân Khương Lâm cười lạnh một tiếng, nói:
- Mai Cao Tiết, ngươi trợn to mắt mà xem chiến tích của đám đệ tử ngươi đi!
Bàn tay vừa lật, một quyển sách mỏng đã bay tới chỗ Mai Cao Tiết.
Mai Cao Tiết nhận lấy, vừa nhìn lập tức ngẩn ra, nghi hoặc nhìn Quân Khương Lâm một cái, sau đó mới chậm rãi nhìn xuống.
Đây là ghi chép tất cả "công tích vĩ đại" của đệ tử hắn!
Năm nào tháng nào, mỗi đệ tử lấy quyền ức hiếp phú thương, đòi hối lộ bao nhiêu, ngày nào ép vợ người ta thành tiểu thiếp, bức chết người nhà cha mẹ người ta…
Còn có sự tích của các vị đệ tử phạm pháp loạn kỷ cương, nhiều vô số kể.
Mỗi vụ việc đều có ghi lại bằng chứng rõ ràng, nhân chứng vật chứng đều ghi lại. Vô cùng chính xác không thể nghi ngờ.
Mỗi một việc đều ghi rõ ràng ngày điều tra, người điều tra là ai.
Ngày tháng điều tra không đồng nhất, có trang đã ố vàng.
Dựa vào đống bằng chứng này bọn chúng khó mà trối cãi tội lỗi.
Nếu dựa theo pháp luật mà trị tội thì có đem bọn chúng lăng trì một trăm lần cũng không hết tội.
Liên tục lật xem vài tờ, Mai Cao Tiết run lên, lạch cạnh một tiếng đã đánh rơi quyển sổ nhỏ lên bàn.
Nhìn xem, phủ đệ của mình được tiên hoàng ban cho, còn có đồ dùng sơ sài trong nhà, vẫn chỉ là nghèo rớt mồng tơi, nhìn lại mấy con số hàng trăm triệu nhận hối lộ trong sổ, tùy tiện một cái cũng bằng thu nhập vài năm thậm chí vài chục năm của mình!
d
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Bởi vì, tất cả những điều nghi vấn đều chỉ về một phía, Quân Khương Lâm chỉ cần một cơ hội mà thôi.
- Hơn nữa, tuy Quân Khương Lâm ngươi nguy hiểm, lực lượng của Quân gia hùng hậu….
- Nhưng mấy năm nay, lực lượng mà Quân gia sở hữu cũng bị phân tán, ngày nay thiên hạ thái bình, không có chiến tranh quy mô lớn xuất hiện.
- Ngươi muốn kiến công lập nghiệp cũng chưa chắc có cơ hội, nhiều nhất cũng chỉ được như Quân Chiến Thiên mà thôi.
- Chúng ta vẫn có thể chấp nhận, vui vẻ mà cùng ngươi tranh đấu, vì chỉ có văn võ cân bằng, quốc gia mới có thể yên ổn lâu dài.
- Nhưng, Quân gia sau cuộc đại chiến Thiên Nam lần này, thực lực lại nhanh chóng tăng lên.
- Hơn nữa còn tăng với tốc độ khủng bố! Bởi vậy nếu cứ để ngươi tiếp tục phát triển thì thế lực Quân gia đâu chỉ tăng lên mấy lần!
- Khi đó, vua không ra vua thần không ra thần, Thiên Hương quốc thật sự xong rồi.
Mai Cao Tiết cười khổ, vẻ mặt lại tỏ ra ngạo nghễ, nói:
- Lão phu chính là cựu thần của Thiên Hương, cả đời tâm sức của lão hủ đều cống hiến cho Thiên Hương.
- Lão phu quyết không cho phép Quân gia các người động đến căn cơ của Thiên Hương.
- Cho dù phải chết, ta cũng muốn dùng mạnh mình đánh cược một lần!
- Thì ra là thế!
Quân Khương Lâm nheo mắt lại, trầm giọng nói:
- Nhưng ta tựa hồ chưa có làm gì, vì sao Mai đại nhân khẳng định ta nhất định sẽ diệt sạch Thiên Hương quốc?
- Việc này công tử là người minh bạch hơn ai hết, tại sao lại hỏi ta câu đó?
Mai Cao Tiết cười lạnh:
- Lấy tâm tư của Quân công tử, vì sao lại giả làm tên quần là áo lụa suốt mười năm?
- Huyền công tinh diệu như vậy, vì sao lại cố tình che giấu? Giả ngây giả dại, tự hủy danh tiếng, xú danh nổi tiếng, thanh danh bừa bãi, tất cả là vì sao?
- Đến nay, công tử sau mười năm ẩn nhẫn, một khi xuất thế nhất định là kinh thiên động địa, chẳng phải trong mắt công tử không coi quân vương ra gì sao?
- Ha ha… chuyện này là vì nguyện nhân khác, lão đại nhân tự nhận là tri kỷ của ta, nhưng việc này đại nhân nhìn nhầm rồi.
Quân Khương Lâm cười khổ. Lão nhân này nhãn lực, tài trí, kiến thức, quả thật độc đáo.
Bất quá, Quân Khương Lâm hồi trước đúng là một tên bại hoại hàng thật giá thật, nhưng kể từ khi khi mình xuất hiện tên quần là áo lụa này lại trở thành một truyền kỳ trong mắt thế nhân.
Chính là truyền kỳ về một Quân Khương Lâm nằm gai nếm mật! Đây thật sự là một loại châm chọc!
Nếu Quân Khương Lâm kiathực sự biết chuyện này, chỉ sợ có thành quỷ rồi cũng phải kinh hãi mà chết lần nữa…
- Nguyên nhân thật sự của công tử, lão phu cũng có thể đoán được một phần.
- Bất quá bây giờ không phải lúc để đàm luận chuyện này.
Mai Cao Tiết cười cười, xua xua tay áo.
- Vấn đề cuối cùng, việc này sợ rằng bằng vào các người thì không thể gây nên sóng gió lớn như vậy.
- Nhất định còn có cao nhân khác tham gia. Hai vị lão đại nhân mặc dù trăm phương ngàn kế, nhưng thực ra không phải loại người đê tiện.
- Việc này nhất định còn có người tham dự, nếu bổn công tử không nhầm thì chuyện này có người của Vũ Đường đế quốc.
Ánh mắt Quân Khương Lâm lóe lên tinh quang bén nhọn:
- Các ngươi cấu kết với bọn chúng, hãm hại Quân gia, hãm hại lương đống của triều đình, như vậy chẳng phải là phản tặc bán nước sao?
- Ta đã đến đây thì tiện thể xin đại nhân cho một lời giải thích.
- Ha ha ha…tội bán nước ư? Đúng là nực cười.
Mai Cao Tiết cất tiếng cười to:
- Mất Quân gia, còn có Độc Cô gia, Mộ Dung gia. Những năm gần đây đều sẵn sàng ra trận, trấn thủ biên phòng.
- Quân gia diệt vong, nhiều nhất làm Thiên Hương quốc rối loạn một trận.
- Coi như hai đại đế quốc thừa cơ liên thủ xâm lấn, bằng vào tích lũy nhiều năm của Thiên Hương chúng ta vẫn có thể chống đỡ được.
- Thậm chí cứ coi như chúng ta chịu thua, cũng không đến mức phải thay đổi triều đại.
- Nhưng nếu để Quân Khương Lâm ngươi đủ lông đủ cánh, chuyện đại nghịch bất đạo này nhất định sẽ xảy ra. Tồn vong của Thiên Hương quốc so với một hồi hỗn loạn, bên nặng bên nhẹ, chúng ta tất nhiên hiểu rõ.
- Vì sao chúng ta đưa ra lựa chọn như vậy ngươi không cần phải hỏi nữa chứ?
- Mai đại nhân, xin ngài chú ý một điều.
Quân Khương Lâm lạnh lùng nhìn vị lão đầu vừa mới thản nhiên luận chuyện thiên hạ, ánh mắt không che dấu được vẻ lạnh lẽo.
- Có lẽ suy luận của ngươi là đúng, nhưng vẫn chỉ là suy luận mà thôi!
- Cùng với sự thật là hai chuyện khác nhau. Mà các ngươi chỉ bằng vào suy luận lại làm tổn hại đến Quân gia chúng ta, tổn hại thần hộ mệnh của đế quốc.
! Ngài có cảm thấy mình làm vậy rất quá phận không?
- Ngài có nghĩ tới chỉ vì mấy suy luận không có thật này sẽ hại chết bao nhiêu người không?
- Có thể ngài cùng Quân gia có cừu oán, có thể ngài xem ta không vừa mắt. Nhưng ngài cũng không thể bẻ cong sự thật chỉ để đả kích chúng ta.
- Mà suy đoán của ngài chỉ là ý nghĩ chủ quan, không hề có bất kỳ bằng chứng nào.
- Quan trọng nhất là ngài lại dùng cách đó để vũ nhục một nữ tử không tiếc hy sinh sự trong sạch của mình để báo đáp ân nhân.
Chính ngài cũng biết rõ nàng vô tội, chuyện của ta và nàng không hề có chút liên quan gì!
- Ngài cũng biết, nữ tử đó đúng là vì Quân Khương Lâm ta mà mất đi trinh tiết.
- Nhưng nàng vẫn là một nữ tử băng thanh ngọc khiết. Ngài cũng biết trước đó Tam thúc đã thu nàng làm nghĩa nữ, cho dù nàng không phải là con dâu của Quân gia, cho dù nàng không phải là chị dâu của Quân Khương Lâm, chắc chắn ngài vẫn sẽ đem thận phận đó của nàng ra để công kích.
Ngài làm vậy, ta muốn hỏi ngài một câu:
- Ở trong mắt đại nho các ngài, thanh danh hạnh phúc của nữ nhân có thể tùy ý bỏ qua, tùy ý lợi dụng, chà đạp sao?
- Trong mắt các ngài, có thể lấy người khác làm vật hy sinh sao?
- Ta muốn biết cái gọi là đạo đức, chính nghĩa của đại nho các người rốt cục là cái thứ gì vậy?
Quân Khương Lâm dùng giọng nói lạnh thấu xương liên tiếp đặt câu hỏi.
Mai Cao Tiết cao ngạo ngửa đầu, không có chút nào chịu nhún nhường, nói:
- Chuyện này thực sự rất bình thường, ta vốn không quan tâm. Nhưng Quân công tử đã hỏi tới, ta sẽ phá lệ mà trả lời.
- Trong cuộc chiến chính trị tàn khốc, đừng nói nàng chỉ là một nữ tử bình thường, cho dù là công chúa một nước cũng phải vì quốc gia mà hy sinh.
- Hy sinh một nữ nhân mà đổi lấy hòa bình cho thiên hạ, vụ buôn bán này quá có lợi rồi.
- Một vốn vạn lời! Tại sao không làm? Ngay cả nàng ta vô tội thì đã sao? Nàng ta rốt cục cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi!
- Mai đại nhân, ngài có cảm thấy những lời này thật quá vô sỉ không?
Quân Khương Lâm cười lạnh, nói:
- Nếu người đó là nữ nhi của ngài, là lão bà của ngài? Ngài cũng sẽ làm như vậy sao?
- Phải! Chuyện này vốn là thiên kinh địa nghĩa! Lão phu không có gì luyến tiếc.
- Vì nước mà hy sinh thân mình chính là vinh hạnh của các nàng. Nếu Quản Thanh Hàn là nữ nhi của ta, lão phu lại càng không do dự chút nào.
- Quân pháp bất kể người thân, thậm chí ta sẽ đích thân xử lý!
Mai Cao Tiết kiêu ngạo ngẩng đầu lên, nói như chém đinh chặt sắt, không hề có chút do dự nào, thậm chí còn lấy làm hãnh diện vì đã hiến thân.
Quân Khương Lâm cực kỳ tức giận, nhưng lại mỉm cười.
Hắn rốt cục cũng hiểu được, tư tưởng của mình cùng đám đại nho đó đúng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Cùng đám thầy đồ đàm luận vấn đề này, chỉ sợ có nói một năm cũng không xong.
- Vậy ta hỏi ngài, lúc ngài làm chuyện đó có cảm thấy chút gì áy náy hay không?
Quân Khương Lâm đè nén nộ khí đang bốc lên mà hỏi.
- Nực cười! Chuyện này vốn là thiên kinh địa nghĩa, cần gì phải áy náy? Nữ nhân như y phục, vứt đi thì đã làm sao?
Mai Cao Tiết vô cùng khinh bỉ nhìn Quân Khương Lâm, nói:
- Ta vốn cho rằng ngươi là một đại nhân vật, nhưng không ngờ ngươi lại coi trọng nhi nữ tình trường như vậy.
- Quân Khương Lâm, trước khi chết lão phu tặng ngươi một câu: "Hồng nhân há so đại kế, anh hùng tối kỵ đa tình!" Chớ để lão phu phải coi thường ngươi!
- Đúng là ta đã sai! Vì những lời ngươi nói vừa rồi thật sự không phải là tri kỷ của ta, ta thực sự không nên nói với loại người như ngươi những lời này.
Quân Khương Lâm hoàn toàn bó tay, lắc đầu, bật cười một tiếng, nói:
- Ta cũng không đa tình, nhưng nữ nhân của ta, cho dù là cả thiên hạ cũng đừng hòng động đến!
- Mai đại nhân, hôm nay ta đến tìm ngươi là vì một nguyên nhân khác, mà nguyên nhân này ngươi vĩnh viễn cũng không nghĩ ra. (Ta thay đổi cách xưng hô từ đây, vì lúc nãy QMT còn khâm phục MCT can đảm, thông minh nên xưng "ngài". Nhưng hiện tại đã phát hiện không như hắn nghĩ, thay đổi cách xưng hô cho hợp với tình tiết – Biên)
- Mai Cao Tiết, ngươi một bụng đại nhân đại nghĩa, vì nước vì dân, nhưng người như ngươi vĩnh viễn không thể hiểu thế nào là nam nhân chân chính!
- Cho nên, ngươi làm chính trị có lẽ sẽ thành công, nhưng ngươi mãi mãi không trở thành nam nhân!
- Nói trắng ra, trong mắt ta, ngươi chỉ là kẻ đứng đầu bè phái trong triều đình.
- Đệ tử mà ngươi dạy dỗ nếu không vào triều làm quan thì không nói, phàm là kẻ nào tiến vào triều đình tất cả đều là hạng người không biết xấu hổ!
- Thúi lắm!
Mai Cao Tiết phẫn nộ quát.
Các học trò chính là thành tựu là niềm kiêu ngạo lớn nhất đời lão, mắt thấy học trò vang danh khắp thiên hạ chính là niềm an ủi lớn nhất của hắn trong kiếp này.
Quân Khương Lâm có nói gì, hắn cũng không tỏ thái độ gì, nhưng vừa mới nhắc tới chuyện này, lập tức động đến vảy ngược của hắn.
Lão nhân đầu bạc này đột nhiên kích động như gà chọi.
- Đệ tử của ta, có người nào không phải là lương đống của đế quốc? Trước sau có mười chín đệ tử thành Đại tướng ở biên cương, tạo phúc một phương, là trụ cột của đất nước, dạng ăn chơi trác táng như Quân Khương Lâm ngươi có tư cách gì mà phê phán đệ tử của ta? Bọn họ đều là nhân tài của đất nước!
Lão già đứng lên thần tình kích động, mặt đỏ bừng, ngón tay cũng run run.
- Ngồi xuống! Lão già ngươi kích động cái rắm! Ta nói đệ tử của ngươi là đồ rác rưởi đã là đề cao bọn chúng rồi! Rác rưởi có khi còn có tí giá trị, bọn chúng ngay cả tí tẹo giá trị cũng chẳng có!
Quân Khương Lâm cười lạnh một tiếng, nói:
- Mai Cao Tiết, ngươi trợn to mắt mà xem chiến tích của đám đệ tử ngươi đi!
Bàn tay vừa lật, một quyển sách mỏng đã bay tới chỗ Mai Cao Tiết.
Mai Cao Tiết nhận lấy, vừa nhìn lập tức ngẩn ra, nghi hoặc nhìn Quân Khương Lâm một cái, sau đó mới chậm rãi nhìn xuống.
Đây là ghi chép tất cả "công tích vĩ đại" của đệ tử hắn!
Năm nào tháng nào, mỗi đệ tử lấy quyền ức hiếp phú thương, đòi hối lộ bao nhiêu, ngày nào ép vợ người ta thành tiểu thiếp, bức chết người nhà cha mẹ người ta…
Còn có sự tích của các vị đệ tử phạm pháp loạn kỷ cương, nhiều vô số kể.
Mỗi vụ việc đều có ghi lại bằng chứng rõ ràng, nhân chứng vật chứng đều ghi lại. Vô cùng chính xác không thể nghi ngờ.
Mỗi một việc đều ghi rõ ràng ngày điều tra, người điều tra là ai.
Ngày tháng điều tra không đồng nhất, có trang đã ố vàng.
Dựa vào đống bằng chứng này bọn chúng khó mà trối cãi tội lỗi.
Nếu dựa theo pháp luật mà trị tội thì có đem bọn chúng lăng trì một trăm lần cũng không hết tội.
Liên tục lật xem vài tờ, Mai Cao Tiết run lên, lạch cạnh một tiếng đã đánh rơi quyển sổ nhỏ lên bàn.
Nhìn xem, phủ đệ của mình được tiên hoàng ban cho, còn có đồ dùng sơ sài trong nhà, vẫn chỉ là nghèo rớt mồng tơi, nhìn lại mấy con số hàng trăm triệu nhận hối lộ trong sổ, tùy tiện một cái cũng bằng thu nhập vài năm thậm chí vài chục năm của mình!
d
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành