Dịch Giả: Tiểu Nô
Không vì nguyên nhân nào khác, nàng chính là đã xem thường tính cánh của Quân Khương Lâm, hắn há chỉ dừng lại chỉ vì một cái trừng mắt sao! Người này làm việc, là không theo chỉ đạo của người khác, bất luận kẻ nào cũng không có ngoại lệ!
Hắn cho tới bây giờ đều chỉ làm theo tác phong của mình!
Cách làm của mình, thoạt nhìn giống là giúp Linh Mộng công chúa bớt lo âu, cho nàng một cái hy vọng, nhưng cũng đã chọc giận tới Quân Khương Lâm, cũng chẳng khác nào hi vọng cứu sống Dạ Cô Hàn đã tan biến mãi mãi!
Huống chi, thân phận của công chúa và Dạ Cô Hàn có chút mẫn cảm, lại thêm tình cảnh hiện tại của Quân gia, chính là nguyên nhân trọng yếu khiến Quân Mạc Tà hiện tại không ra tay!
- Vì cái gì? Ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào ngươi mới có thể đáp ứng? Ngươi rốt cuộc muốn ta làm sao? Ngươi nói đi! Vô luận là cái gì ta đều đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi nói yêu cầu.
Linh Mộng công chúa tuyệt vọng quỳ trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng, nhưng vẫn ánh lên vài phần hi vọng, hỏi.
- Không có gì cả, tất cả không có ý nghĩa gì, đơn giản là, ta không tin được ngươi!
Quân Khương Lâm ngửa đầu nhìn trời, thật sâu thở dài, quả quyết nói:
- Công chúa điện hạ, ta kỳ thật rất muốn cứu hắn, nhưng ngươi cũng biết, tình cảnh trước mắt của Quân gia chúng ta, dù nói như trứng để đầu gậy, cũng không quá! Ngoài ra, có thể chữa trị tốt được hay không, khi ngay cả tam đại thần y của quốc gia cũng không chữa trị được, đại biểu cho cái gì, có ý nghĩa thế nào…
Quân Khương Lâm hít một hơi:
- Theo như bây giờ mà nói, ta nhiều lắm cũng chỉ là bị hoài nghi, bị phỏng đoán mà thôi. Nhưng nếu ta thật sự cứu sống Dạ Cô Hàn, vậy sự hoài nghi này chính là đã được khẳng định! Công Chúa Điện Hạ, nói gì thì nói Dạ Cô Hàn cũng là người bệ hạ kiêng kị nhất, cứu sống hắn chả khác nào đắc tội với bệ hạ! Loại chuyện này mà nói, chính là có liên hệ đến Quân gia của ta trên dưới mấy nghìn mạng người, ngoài ra cùng có quan hệ với Quân gia tổng cộng còn có mấy vạn sinh mạng tồn vong! Nếu vạn nhất…công chúa điện hạ, Dạ Cô Hàn cũng chỉ có một mạng thôi, người cho rằng vụ mua bán này, ta sẽ làm sao? Đổi lại là công chúa, người sẽ làm sao?
- Ngươi nói xem ta làm sao có thể tin được ngươi chứ! Hoàng gia trước nay vô tình, chẳng lẽ công chúa không hiểu sao?
Quân Khương Lâm nặng nề mà nói.
- Ta có thể thề đảm bảo bí mật…Ngươi, ngươi nói đi, ngươi như thế nào mới có thể tin tưởng ta? Như thế nào mới có thể...
Linh Mộng công chúa ủ rũ gục đầu xuống, nói xong tự biết lời thề chẳng qua chỉ là lời thề, cũng không có bất kỳ chút ước thúc nào, biết phân trần sửa đổi như thế nào đây, nhất thời liền im lặng.
Độc Cô Tiểu Nghệ cắn môi, muốn nói cái gì, cuối cùng cũng không có mở miệng.
Tôn Tiểu Mỹ trong lòng thở dài, Quân tam thiếu nói thật sự rất có đạo lý, lúc này mà sự việc trên người mình. Cũng đành thoái lui không để ý tới, chính mình lúc trước làm như vậy, thật sự là một trò đùa, cũng không có suy nghĩ tới hậu quả.
Hoàng đế hiện tại tài trí mưu lược kiệt xuất, nhưng, một điều không thể phủ nhận rằng hắn cũng có khuyết điểm, như tâm lý nghi kỵ không khỏi hơi nặng một chút…
Đang suy nghĩ. Đã thấy Linh Mộng công chúa đứng dậy, thân thể mềm mại nhỏ bé và yếu ớt loạng choạng tìm phương hướng một hồi, lại bịch một tiếng lần thứ hai quỳ xuống, môi dưới cắn chặt, một dòng máu tươi từ khóe miệng túa ra, rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, khung cảnh thê lương và diễm lệ cực kỳ.
Nàng do dự một hồi lâu, rốt cục mới hạ quyết tâm, tay trái nhẹ nhàng đặt ở trên ngực, nhẹ giọng, rồi quyết tâm nói:
- Thiên thượng địa hạ, thiên địa thần linh, các triều đại tổ tiên, xin chứng giám lời thề của ta! Ta Dương Linh Mộng xin thề…!
Nói tới đây. Nàng ngừng lại một chút, trên mặt xinh tươi nhăn nhó một hồi, rốt cục lớn tiếng nói ra:
- Nếu Quân Mạc tà có thể cứu được tánh mạng của Dạ thúc thúc, để cho Dạ thúc thúc không chết; ta Linh Mộng sẽ tức khắc hồi cung, không tiếc điều gì, cầu phụ hoàng đem ta tứ hôn cho Quân Khương Lâm, làm vợ làm thiếp, không thể không tuân theo, cũng không nửa câu oán hận! Đời này kiếp này, đối với Quân Mạc tà một dạ trung trinh! Đối với chuyện tình của phu quân thủ khẩu như bình, bất cứ chuyện gì cũng không tiết lộ một chữ nửa câu! Nếu vi phạm lời thề, cả nhà nam phụ lão ấu, chết không toàn thây!
-Các triều đại tổ tiên, không được an nghỉ dưới suối vàng!
- Linh Mộng cũng gặp thiên đao vạn quả, hình phạt ngũ lôi oanh kích, vạn kiếp không được siêu thoát!
- Đặc biệt lập thệ này, xin thiên địa thần linh chứng giám!
Nói xong, Linh Mộng lật cổ tay, vừa khéo trong tay đã xuất hiện một thanh phi đao lung linh, hàn quang lóng lánh, nhanh như chớp vẽ một đường trên chính cổ tay mình, máu tươi tuôn ra như suối, nàng ngay cả nhíu lông mày cũng không có, cũng không nhăn mặt, dùng máu tươi của mình, ngay trước mặt, vẽ một vòng tròn.
Sau đó dập đầu xuống. Dập đầu cúi lậy tại tâm vòng tròn! Cả mái tóc đều phủ trên mặt đất! Thật lâu không có ngẩng đầu lên…
Thiên địa minh chứng. Thần minh soi xét; danh vọng tổ tông, linh hồn chi huyết, xin hoàn thành minh ước này!
Đây chính là lời thề thiêng liêng nhất tại Huyền Huyền đại lục, cũng là lời thề độc địa nhất!
Chắc chắn rằng không có ai dám vi phạm lời thề này, mà Linh Mộng công chúa lại dập đầu chính giữa vòng tròn bằng máu.
Thệ thành!
Đời này kiếp này. Không thể thay đổi được nữa!
Độc Cô Tiểu Nghệ "A!" kêu lên một tiếng thất thanh, mở to hai con mắt nhìn nhìn, bàn tay nhỏ bé che miệng của mình lại, trong cặp mắt chứa đầy nước mắt.
Linh Mộng công chúa chậm rãi đứng dậy, gương mặt đã nhòe đi, tràn đầy nước mắt, nhưng không có khóc thành tiếng, từ sau màn nước mắt ánh mắt gắt gao nhìn Quân Khương Lâm, từng câu từng chữ rành mạch nói:
- Quân Khương Lâm. Như thế, ngươi đã có thể tin tưởng ta chưa?
Quân Khương Lâm cứng họng, rốt cuộc nói không ra lời.
Quân đại thiếu gia có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra, Linh công chúa lại có thể lập một lời thề như vậy!
Sao có thể nói những lời này chứ!
Lúc trước, Quân Mạc tà đã quyết định phải cứu Dạ Cô Hàn, chỉ bởi vì có một vài điểm mấu chốt khó khăn chưa thể xử lý được, hơn nữa Linh Mộng công chúa đột nhiên đến, vì thân phận đặc thù của nàng, càng làm Quân Khương Lâm không thể xuống tay!
Nếu không, chỉ cần âm thầm cứu sống Dạ Cô Hàn, sau đó tùy tiện đổ lên đầu một vị thần bí cao nhân là xong, ngay cả khi có người hoài nghi, cũng sẽ không có trở ngại gì lớn, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, chính mình hảo tâm cứu Linh mộng công chúa ra, vốn tưởng rằng nàng sẽ theo người kia trở về hoàng cung, ai mà ngờ nàng lại ngay lập tức lại quay trở lại đây.
Hơn nữa rắc rối nhất chính là, nàng tự nhiên còn mang theo tới ba vị ngự y, ba vị thần y này cơ hồ có thể nói là thần y đại biểu cho y thuật cao nhất tại Thiên Hương Đế Quốc!
Lắm thầy nhiều ma như vậy, lại làm cho kế hoạch sớm định ra của Quân Khương Lâm đương trường chết yểu!
Cho dù có thể cứu, trước mắt cũng không thể cứu. Nếu không, vạn nhất Linh Mộng công chúa đột nhiên để lộ tin tức, rơi vào tai hoàng đế, để cho hắn biết, Quân gia Tam thiếu lại có như vậy một tay bản lĩnh cải tử hồi sinh, vậy thì xong rồi?
Đầu tiên là gia gia mấy năm nay trong quân đội tự tung tự tác, sau đó chính là hoài nghi thương thế Tam thúc, bởi vậy sẽ tìm hiểu nguồn gốc, mọi sự tình của Quý Tộc Đường cũng rõ ràng, Quân gia, cho dù có bao nhiêu cái đầu, cũng không đủ!
Cho nên Quân Khương Lâm mới kiên quyết cự tuyệt chữa trị cho Dạ Cô Hàn.
Nhưng, Linh Mộng công chúa vì lấy sự tín nhiệm của Quân Khương Lâm, lại có thể lập một lời thề độc như vậy!
Lời thề này vừa nói ra, thì chính công chúa và Quân Khương Lâm đều bị dồn đến chân tường, không thể thay đổi được điều gì!
Linh Mộng công chúa cả người run rẩy, ánh mắt mãnh liệt, nhìn Quân Khương Lâm. Nàng biết, Quân Khương Lâm đối với mình mấy năm trước vẫn có ý. Mấy năm trước luôn luôn dây dưa cùng mình, càng nhiều lần cầu khẩn Quân Chiến Thiên lão công gia hướng phụ hoàng cầu hôn. Lại bị chính mình cự tuyệt, hơn nữa phụ hoàng cũng không thuận mắt với Quân gia, nên việc này cuối cùng thất bại!
Linh Mộng công chúa lúc này như bị lớp sương mù cản trở. Căn bản sẽ không thể sáng suốt phân tích lời nói lúc trước của Quân đại thiếu gia, chỉ đơn thuần nghĩ, Quân Mặc Tà nói "Không tin", rõ ràng là muốn đưa ra điều kiện với mình! Nàng không hiểu được mục đích thật sự của Quân đại thiếu gia! Chỉ nghĩ nếu mình không đáp ứng điều kiện này, chỉ sợ là tiểu tử này, bất kể thế nào cũng sẽ không cứu Dạ thúc thúc!
Chẳng lẽ mình lại có thể trơ mắt nhìn Dạ thúc thúc như vậy rời khỏi nhân gian?
Linh Mộng công chúa tự hỏi lòng, mình làm không được!
Cho nên mới đắn đo do dự hồi lâu, rốt cuộc quyết định, chấp nhận tất cả!
Chỉ cần Dạ thúc thúc có thể sống trên cõi đời này, coi như mình hy sinh nửa đời hạnh phúc sau này thì sao? Huống hồ, cuộc hôn nhân tương lai của mình, dù sao cũng là thủ đoạn phụ hoàng mượn sức đại thần thôi (Ý nói là hôn nhân chính trị, không có tình yêu). Phu quân tương lai, thật đúng là không biết thế nào. Vị tất đã có thể so sánh với Quân Khương Lâm kiên cường này.
Dạ thúc thúc có thể vì mình mà không để ý tới sinh tử bản thân, chẳng nhẽ mình không thể làm điều tương tự cho Dạ thúc thúc sao?
Cho nên Linh Mộng công chúa mới đưa ra một quyết định quyết liệt như vậy!
Giờ phút này phi đao vẫn còn trong tay, trên lưỡi đao, còn có máu tươi của chính mình.
Nhưng Linh Mộng công chúa trong lòng cũng như một tảng băng lạnh lẽo.
Chuyện đã tới nước này, thì còn nói gì đến hy vọng? Còn gì khát khao?
Bất quá đời cũng như là một giấc chiêm bao mà thôi…
Linh Mộng công chúa tiến sát đến nhìn Quân Khương Lâm. Quân Khương Lâm cũng sững sờ nhìn nàng, trong lòng cũng cảm thấy bấn loạn.
Tôn Tiểu Mỹ nhìn rõ tâm trạng của hai người, Tôn đại tiểu thư cặp mắt trợn to, kinh ngạc không nói ra lời.
Vốn đang hoàn toàn yên tĩnh, đột nhiên Độc Cô Tiểu Nghệ oa một tiếng, cất tiếng khóc lớn. Khóc đến thương tâm.
- Ô ô...Mạc Tà ca ca...Hắn là của ta, là ý trung nhân của ta trước, ngươi âm thầm thực hiện một lời thề liền muốn cướp đoạt sao? Không được! Tuyệt đối không được, tỷ muội tình thâm như vậy mà ngươi cũng không thương lượng với ta, công chúa ngươi giỏi lắm a!
Độc Cô Tiểu Nghệ càng nghĩ càng ủy khuất. Càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở và thương tâm, lại thấy hai người kia không nói gì, có vẻ như "Hàm tình mạch mạch" (Thầm hiểu trong lòng.) đối nhãn với nhau… Không khỏi khóc thành tiếng.
Kỳ thật Độc Cô Tiểu Nghệ nhìn hoa mắt thôi, cũng như Linh Mộng công chúa chỉ một loại tưởng tượng trống rỗng ở đâu đâu thế thôi. Hai người đó là "hàm tình mạch mạch" nhưng Quân Khương Lâm là rất kinh ngạc còn có chút chật vật, nhiều ít còn dấy lên cảm giác phẫn nộ vì bị ép buộc; mà Linh Mộng công chúa thì hoàn toàn là bộ dáng phải hy sinh "Hiến thân" vì việc lớn lao!
Cái này cùng với "hàm tình mạch mạch" hoàn toàn là hai truyện cực kỳ khác nhau.
- Được! Ta đáp ứng ngươi! Ta cứu hắn!
Quân Khương Lâm hít một hơi thật sâu:
- Nhưng, lời thề của ngươi ta không thể tiếp nhận! Ta và ngươi cũng không xứng đôi, lại nói chuyện hôn nhân cứ thế mà bàn cũng quá hoang đường! Dạ Cô Hàn đã bị thương một thời gian dài, chỉ có thể ở chỗ ta chậm rãi khôi phục, còn có thể khôi phục tới trạng thái nào, ta không thể cam đoan! Ngươi… hiểu được ý của ta chứ?
Quân Khương Lâm cấp cho nàng một cái cảnh cáo.
Ta có thể cứu hắn, ta cũng có thể giết hắn!
Hơn nữa, ngươi phát cái lời thề chó má gì chứ. Coi như ngươi phải thề, cũng chỉ cần thề vĩnh viễn không tiết lộ ra ngoài là được, đây vốn là bổn ý của ta. Cũng chỉ là muốn ngươi bịa đặt tín tức ra ngoài là do một tuyệt thế cao nhân, từ trên trời giáng xuống, cứu Dạ đại hộ vệ, chỉ cần có thể làm cho việc này tốt đẹp qua đi là được rồi.
Làm sao cần phải cái gì là "Làm vợ làm thiếp, không thể không tuân theo" thật là lời thề chó má!
Ta ngất, ngươi coi như muốn gả cho lão tử, nhưng lão tử còn chưa muốn kết hôn đâu, lão tử chưa có tâm lý chuẩn bị đâu, đừng tưởng rằng ngươi rất xinh đẹp. Có thể so sánh kiên cường với tiểu nha đầu sao? Có thể so sánh kiên cường với Ngân Thành tiểu cô nương kia sao?…Hơn nữa, bất kể dạng nữ nhân nào, bịt kín đầu là giống nhau hết! (Tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh:0 (4):.) Xinh đẹp cũng không có tác dụng!
Bất quá Linh Mộng công chúa vì Dạ Cô Hàn mà có thể chịu sự hy sinh lớn lao như thế, vẫn làm cho Quân Khương Lâm cảm thấy rung động. Nếu mà đổi chỗ cho Linh Mộng công chúa ở tình huống này, Quân Khương Lâm có thể khẳng định một câu, mình tuyệt đối không làm được!
- Huyết thệ đã lập, cho dù ngươi không tiếp nhận. Cũng không thể thay đổi được nữa! Đây là một chuyện đã rõ ràng!
Linh Mộng công chúa nghe hắn chịu cứu Dạ Cô Hàn, trong lòng vui vẻ, nhưng lập tức lạnh lùng thốt:
- Ta chỉ hy vọng, chân tướng việc hôm nay, vĩnh viễn không để cho Dạ thúc thúc biết.
- Ta chỉ có thể bảo đảm sẽ làm hết sức mình.
Quân Khương Lâm gật gật đầu, thở dài, đầu óc tê dại và trì độn, chuyện này là thế nào?
Ta như thế nào lại có một loại cảm giác như bị người cưỡng bức vậy chứ?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
Không vì nguyên nhân nào khác, nàng chính là đã xem thường tính cánh của Quân Khương Lâm, hắn há chỉ dừng lại chỉ vì một cái trừng mắt sao! Người này làm việc, là không theo chỉ đạo của người khác, bất luận kẻ nào cũng không có ngoại lệ!
Hắn cho tới bây giờ đều chỉ làm theo tác phong của mình!
Cách làm của mình, thoạt nhìn giống là giúp Linh Mộng công chúa bớt lo âu, cho nàng một cái hy vọng, nhưng cũng đã chọc giận tới Quân Khương Lâm, cũng chẳng khác nào hi vọng cứu sống Dạ Cô Hàn đã tan biến mãi mãi!
Huống chi, thân phận của công chúa và Dạ Cô Hàn có chút mẫn cảm, lại thêm tình cảnh hiện tại của Quân gia, chính là nguyên nhân trọng yếu khiến Quân Mạc Tà hiện tại không ra tay!
- Vì cái gì? Ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào ngươi mới có thể đáp ứng? Ngươi rốt cuộc muốn ta làm sao? Ngươi nói đi! Vô luận là cái gì ta đều đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi nói yêu cầu.
Linh Mộng công chúa tuyệt vọng quỳ trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng, nhưng vẫn ánh lên vài phần hi vọng, hỏi.
- Không có gì cả, tất cả không có ý nghĩa gì, đơn giản là, ta không tin được ngươi!
Quân Khương Lâm ngửa đầu nhìn trời, thật sâu thở dài, quả quyết nói:
- Công chúa điện hạ, ta kỳ thật rất muốn cứu hắn, nhưng ngươi cũng biết, tình cảnh trước mắt của Quân gia chúng ta, dù nói như trứng để đầu gậy, cũng không quá! Ngoài ra, có thể chữa trị tốt được hay không, khi ngay cả tam đại thần y của quốc gia cũng không chữa trị được, đại biểu cho cái gì, có ý nghĩa thế nào…
Quân Khương Lâm hít một hơi:
- Theo như bây giờ mà nói, ta nhiều lắm cũng chỉ là bị hoài nghi, bị phỏng đoán mà thôi. Nhưng nếu ta thật sự cứu sống Dạ Cô Hàn, vậy sự hoài nghi này chính là đã được khẳng định! Công Chúa Điện Hạ, nói gì thì nói Dạ Cô Hàn cũng là người bệ hạ kiêng kị nhất, cứu sống hắn chả khác nào đắc tội với bệ hạ! Loại chuyện này mà nói, chính là có liên hệ đến Quân gia của ta trên dưới mấy nghìn mạng người, ngoài ra cùng có quan hệ với Quân gia tổng cộng còn có mấy vạn sinh mạng tồn vong! Nếu vạn nhất…công chúa điện hạ, Dạ Cô Hàn cũng chỉ có một mạng thôi, người cho rằng vụ mua bán này, ta sẽ làm sao? Đổi lại là công chúa, người sẽ làm sao?
- Ngươi nói xem ta làm sao có thể tin được ngươi chứ! Hoàng gia trước nay vô tình, chẳng lẽ công chúa không hiểu sao?
Quân Khương Lâm nặng nề mà nói.
- Ta có thể thề đảm bảo bí mật…Ngươi, ngươi nói đi, ngươi như thế nào mới có thể tin tưởng ta? Như thế nào mới có thể...
Linh Mộng công chúa ủ rũ gục đầu xuống, nói xong tự biết lời thề chẳng qua chỉ là lời thề, cũng không có bất kỳ chút ước thúc nào, biết phân trần sửa đổi như thế nào đây, nhất thời liền im lặng.
Độc Cô Tiểu Nghệ cắn môi, muốn nói cái gì, cuối cùng cũng không có mở miệng.
Tôn Tiểu Mỹ trong lòng thở dài, Quân tam thiếu nói thật sự rất có đạo lý, lúc này mà sự việc trên người mình. Cũng đành thoái lui không để ý tới, chính mình lúc trước làm như vậy, thật sự là một trò đùa, cũng không có suy nghĩ tới hậu quả.
Hoàng đế hiện tại tài trí mưu lược kiệt xuất, nhưng, một điều không thể phủ nhận rằng hắn cũng có khuyết điểm, như tâm lý nghi kỵ không khỏi hơi nặng một chút…
Đang suy nghĩ. Đã thấy Linh Mộng công chúa đứng dậy, thân thể mềm mại nhỏ bé và yếu ớt loạng choạng tìm phương hướng một hồi, lại bịch một tiếng lần thứ hai quỳ xuống, môi dưới cắn chặt, một dòng máu tươi từ khóe miệng túa ra, rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, khung cảnh thê lương và diễm lệ cực kỳ.
Nàng do dự một hồi lâu, rốt cục mới hạ quyết tâm, tay trái nhẹ nhàng đặt ở trên ngực, nhẹ giọng, rồi quyết tâm nói:
- Thiên thượng địa hạ, thiên địa thần linh, các triều đại tổ tiên, xin chứng giám lời thề của ta! Ta Dương Linh Mộng xin thề…!
Nói tới đây. Nàng ngừng lại một chút, trên mặt xinh tươi nhăn nhó một hồi, rốt cục lớn tiếng nói ra:
- Nếu Quân Mạc tà có thể cứu được tánh mạng của Dạ thúc thúc, để cho Dạ thúc thúc không chết; ta Linh Mộng sẽ tức khắc hồi cung, không tiếc điều gì, cầu phụ hoàng đem ta tứ hôn cho Quân Khương Lâm, làm vợ làm thiếp, không thể không tuân theo, cũng không nửa câu oán hận! Đời này kiếp này, đối với Quân Mạc tà một dạ trung trinh! Đối với chuyện tình của phu quân thủ khẩu như bình, bất cứ chuyện gì cũng không tiết lộ một chữ nửa câu! Nếu vi phạm lời thề, cả nhà nam phụ lão ấu, chết không toàn thây!
-Các triều đại tổ tiên, không được an nghỉ dưới suối vàng!
- Linh Mộng cũng gặp thiên đao vạn quả, hình phạt ngũ lôi oanh kích, vạn kiếp không được siêu thoát!
- Đặc biệt lập thệ này, xin thiên địa thần linh chứng giám!
Nói xong, Linh Mộng lật cổ tay, vừa khéo trong tay đã xuất hiện một thanh phi đao lung linh, hàn quang lóng lánh, nhanh như chớp vẽ một đường trên chính cổ tay mình, máu tươi tuôn ra như suối, nàng ngay cả nhíu lông mày cũng không có, cũng không nhăn mặt, dùng máu tươi của mình, ngay trước mặt, vẽ một vòng tròn.
Sau đó dập đầu xuống. Dập đầu cúi lậy tại tâm vòng tròn! Cả mái tóc đều phủ trên mặt đất! Thật lâu không có ngẩng đầu lên…
Thiên địa minh chứng. Thần minh soi xét; danh vọng tổ tông, linh hồn chi huyết, xin hoàn thành minh ước này!
Đây chính là lời thề thiêng liêng nhất tại Huyền Huyền đại lục, cũng là lời thề độc địa nhất!
Chắc chắn rằng không có ai dám vi phạm lời thề này, mà Linh Mộng công chúa lại dập đầu chính giữa vòng tròn bằng máu.
Thệ thành!
Đời này kiếp này. Không thể thay đổi được nữa!
Độc Cô Tiểu Nghệ "A!" kêu lên một tiếng thất thanh, mở to hai con mắt nhìn nhìn, bàn tay nhỏ bé che miệng của mình lại, trong cặp mắt chứa đầy nước mắt.
Linh Mộng công chúa chậm rãi đứng dậy, gương mặt đã nhòe đi, tràn đầy nước mắt, nhưng không có khóc thành tiếng, từ sau màn nước mắt ánh mắt gắt gao nhìn Quân Khương Lâm, từng câu từng chữ rành mạch nói:
- Quân Khương Lâm. Như thế, ngươi đã có thể tin tưởng ta chưa?
Quân Khương Lâm cứng họng, rốt cuộc nói không ra lời.
Quân đại thiếu gia có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra, Linh công chúa lại có thể lập một lời thề như vậy!
Sao có thể nói những lời này chứ!
Lúc trước, Quân Mạc tà đã quyết định phải cứu Dạ Cô Hàn, chỉ bởi vì có một vài điểm mấu chốt khó khăn chưa thể xử lý được, hơn nữa Linh Mộng công chúa đột nhiên đến, vì thân phận đặc thù của nàng, càng làm Quân Khương Lâm không thể xuống tay!
Nếu không, chỉ cần âm thầm cứu sống Dạ Cô Hàn, sau đó tùy tiện đổ lên đầu một vị thần bí cao nhân là xong, ngay cả khi có người hoài nghi, cũng sẽ không có trở ngại gì lớn, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, chính mình hảo tâm cứu Linh mộng công chúa ra, vốn tưởng rằng nàng sẽ theo người kia trở về hoàng cung, ai mà ngờ nàng lại ngay lập tức lại quay trở lại đây.
Hơn nữa rắc rối nhất chính là, nàng tự nhiên còn mang theo tới ba vị ngự y, ba vị thần y này cơ hồ có thể nói là thần y đại biểu cho y thuật cao nhất tại Thiên Hương Đế Quốc!
Lắm thầy nhiều ma như vậy, lại làm cho kế hoạch sớm định ra của Quân Khương Lâm đương trường chết yểu!
Cho dù có thể cứu, trước mắt cũng không thể cứu. Nếu không, vạn nhất Linh Mộng công chúa đột nhiên để lộ tin tức, rơi vào tai hoàng đế, để cho hắn biết, Quân gia Tam thiếu lại có như vậy một tay bản lĩnh cải tử hồi sinh, vậy thì xong rồi?
Đầu tiên là gia gia mấy năm nay trong quân đội tự tung tự tác, sau đó chính là hoài nghi thương thế Tam thúc, bởi vậy sẽ tìm hiểu nguồn gốc, mọi sự tình của Quý Tộc Đường cũng rõ ràng, Quân gia, cho dù có bao nhiêu cái đầu, cũng không đủ!
Cho nên Quân Khương Lâm mới kiên quyết cự tuyệt chữa trị cho Dạ Cô Hàn.
Nhưng, Linh Mộng công chúa vì lấy sự tín nhiệm của Quân Khương Lâm, lại có thể lập một lời thề độc như vậy!
Lời thề này vừa nói ra, thì chính công chúa và Quân Khương Lâm đều bị dồn đến chân tường, không thể thay đổi được điều gì!
Linh Mộng công chúa cả người run rẩy, ánh mắt mãnh liệt, nhìn Quân Khương Lâm. Nàng biết, Quân Khương Lâm đối với mình mấy năm trước vẫn có ý. Mấy năm trước luôn luôn dây dưa cùng mình, càng nhiều lần cầu khẩn Quân Chiến Thiên lão công gia hướng phụ hoàng cầu hôn. Lại bị chính mình cự tuyệt, hơn nữa phụ hoàng cũng không thuận mắt với Quân gia, nên việc này cuối cùng thất bại!
Linh Mộng công chúa lúc này như bị lớp sương mù cản trở. Căn bản sẽ không thể sáng suốt phân tích lời nói lúc trước của Quân đại thiếu gia, chỉ đơn thuần nghĩ, Quân Mặc Tà nói "Không tin", rõ ràng là muốn đưa ra điều kiện với mình! Nàng không hiểu được mục đích thật sự của Quân đại thiếu gia! Chỉ nghĩ nếu mình không đáp ứng điều kiện này, chỉ sợ là tiểu tử này, bất kể thế nào cũng sẽ không cứu Dạ thúc thúc!
Chẳng lẽ mình lại có thể trơ mắt nhìn Dạ thúc thúc như vậy rời khỏi nhân gian?
Linh Mộng công chúa tự hỏi lòng, mình làm không được!
Cho nên mới đắn đo do dự hồi lâu, rốt cuộc quyết định, chấp nhận tất cả!
Chỉ cần Dạ thúc thúc có thể sống trên cõi đời này, coi như mình hy sinh nửa đời hạnh phúc sau này thì sao? Huống hồ, cuộc hôn nhân tương lai của mình, dù sao cũng là thủ đoạn phụ hoàng mượn sức đại thần thôi (Ý nói là hôn nhân chính trị, không có tình yêu). Phu quân tương lai, thật đúng là không biết thế nào. Vị tất đã có thể so sánh với Quân Khương Lâm kiên cường này.
Dạ thúc thúc có thể vì mình mà không để ý tới sinh tử bản thân, chẳng nhẽ mình không thể làm điều tương tự cho Dạ thúc thúc sao?
Cho nên Linh Mộng công chúa mới đưa ra một quyết định quyết liệt như vậy!
Giờ phút này phi đao vẫn còn trong tay, trên lưỡi đao, còn có máu tươi của chính mình.
Nhưng Linh Mộng công chúa trong lòng cũng như một tảng băng lạnh lẽo.
Chuyện đã tới nước này, thì còn nói gì đến hy vọng? Còn gì khát khao?
Bất quá đời cũng như là một giấc chiêm bao mà thôi…
Linh Mộng công chúa tiến sát đến nhìn Quân Khương Lâm. Quân Khương Lâm cũng sững sờ nhìn nàng, trong lòng cũng cảm thấy bấn loạn.
Tôn Tiểu Mỹ nhìn rõ tâm trạng của hai người, Tôn đại tiểu thư cặp mắt trợn to, kinh ngạc không nói ra lời.
Vốn đang hoàn toàn yên tĩnh, đột nhiên Độc Cô Tiểu Nghệ oa một tiếng, cất tiếng khóc lớn. Khóc đến thương tâm.
- Ô ô...Mạc Tà ca ca...Hắn là của ta, là ý trung nhân của ta trước, ngươi âm thầm thực hiện một lời thề liền muốn cướp đoạt sao? Không được! Tuyệt đối không được, tỷ muội tình thâm như vậy mà ngươi cũng không thương lượng với ta, công chúa ngươi giỏi lắm a!
Độc Cô Tiểu Nghệ càng nghĩ càng ủy khuất. Càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở và thương tâm, lại thấy hai người kia không nói gì, có vẻ như "Hàm tình mạch mạch" (Thầm hiểu trong lòng.) đối nhãn với nhau… Không khỏi khóc thành tiếng.
Kỳ thật Độc Cô Tiểu Nghệ nhìn hoa mắt thôi, cũng như Linh Mộng công chúa chỉ một loại tưởng tượng trống rỗng ở đâu đâu thế thôi. Hai người đó là "hàm tình mạch mạch" nhưng Quân Khương Lâm là rất kinh ngạc còn có chút chật vật, nhiều ít còn dấy lên cảm giác phẫn nộ vì bị ép buộc; mà Linh Mộng công chúa thì hoàn toàn là bộ dáng phải hy sinh "Hiến thân" vì việc lớn lao!
Cái này cùng với "hàm tình mạch mạch" hoàn toàn là hai truyện cực kỳ khác nhau.
- Được! Ta đáp ứng ngươi! Ta cứu hắn!
Quân Khương Lâm hít một hơi thật sâu:
- Nhưng, lời thề của ngươi ta không thể tiếp nhận! Ta và ngươi cũng không xứng đôi, lại nói chuyện hôn nhân cứ thế mà bàn cũng quá hoang đường! Dạ Cô Hàn đã bị thương một thời gian dài, chỉ có thể ở chỗ ta chậm rãi khôi phục, còn có thể khôi phục tới trạng thái nào, ta không thể cam đoan! Ngươi… hiểu được ý của ta chứ?
Quân Khương Lâm cấp cho nàng một cái cảnh cáo.
Ta có thể cứu hắn, ta cũng có thể giết hắn!
Hơn nữa, ngươi phát cái lời thề chó má gì chứ. Coi như ngươi phải thề, cũng chỉ cần thề vĩnh viễn không tiết lộ ra ngoài là được, đây vốn là bổn ý của ta. Cũng chỉ là muốn ngươi bịa đặt tín tức ra ngoài là do một tuyệt thế cao nhân, từ trên trời giáng xuống, cứu Dạ đại hộ vệ, chỉ cần có thể làm cho việc này tốt đẹp qua đi là được rồi.
Làm sao cần phải cái gì là "Làm vợ làm thiếp, không thể không tuân theo" thật là lời thề chó má!
Ta ngất, ngươi coi như muốn gả cho lão tử, nhưng lão tử còn chưa muốn kết hôn đâu, lão tử chưa có tâm lý chuẩn bị đâu, đừng tưởng rằng ngươi rất xinh đẹp. Có thể so sánh kiên cường với tiểu nha đầu sao? Có thể so sánh kiên cường với Ngân Thành tiểu cô nương kia sao?…Hơn nữa, bất kể dạng nữ nhân nào, bịt kín đầu là giống nhau hết! (Tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh:0 (4):.) Xinh đẹp cũng không có tác dụng!
Bất quá Linh Mộng công chúa vì Dạ Cô Hàn mà có thể chịu sự hy sinh lớn lao như thế, vẫn làm cho Quân Khương Lâm cảm thấy rung động. Nếu mà đổi chỗ cho Linh Mộng công chúa ở tình huống này, Quân Khương Lâm có thể khẳng định một câu, mình tuyệt đối không làm được!
- Huyết thệ đã lập, cho dù ngươi không tiếp nhận. Cũng không thể thay đổi được nữa! Đây là một chuyện đã rõ ràng!
Linh Mộng công chúa nghe hắn chịu cứu Dạ Cô Hàn, trong lòng vui vẻ, nhưng lập tức lạnh lùng thốt:
- Ta chỉ hy vọng, chân tướng việc hôm nay, vĩnh viễn không để cho Dạ thúc thúc biết.
- Ta chỉ có thể bảo đảm sẽ làm hết sức mình.
Quân Khương Lâm gật gật đầu, thở dài, đầu óc tê dại và trì độn, chuyện này là thế nào?
Ta như thế nào lại có một loại cảm giác như bị người cưỡng bức vậy chứ?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm