Biên Tập
Đổ bồn cầu?! Lý Du Nhiên đứng ngây ra xấu hổ vạn phần, trên chóp mũi mồ hôi nhỏ giọt.
Nếu nói hắn như thế nào thì hắn cũng sẽ không để ý, nhưng vấn đề là ba vị Thánh giả đằng sau cơ! Nếu bị người ta bôi xấu mặt mũi như vậy thì liệu còn không tức giận sao. Nỗi tức giận này hoàn toàn đều bởi vì chính mình mà đến! Nhưng làm như vậy có phải là muốn mạng già của ta sao!
Đang lúc do dự bất an hết sức lại thấy phía sau một vị Thánh giả nhoẻn miệng cười, lắc đầu khen ngợi "Thật là một cô nương lanh lợi kì lạ, nhưng mà cô nương nhỏ này thật đáng yêu!"
Hai vị còn lại cũng đều thay đổi sắc mặt phá lệ cười lớn, trong nụ cười không ngờ lại có vẻ thích thú với việc vừa rồi. Đối với sự vô lễ của Độc Cô Tiểu Nghệ hiển nhiên là hoàn toàn không có lưu tâm, thậm chí vẫn còn có một loại niềm vui bất chợt ở trong đó...
Lý Du Nhiên rốt cục cũng thở phào một hơi thầm nghĩ thái độ của đại nhân vật quả khác thường, thực là khoan dung độ lượng như biển... Hắn nào có biết, ba vị Thánh giả trong lòng đã kinh ngạc gần như nói không ra lời từ khi tới Quân gia, và đây đã là lần thứ hai bị chấn động!
Nguyên nhân kinh ngạc khẳng định không phải là cô nàng Độc Cô Tiểu Nghệ kia, mà là... Tiểu Bạch Bạch! Con thú nghịch ngợm vừa mới rồi lướt qua trước mặt bọn họ! Tuy nói động tác của Tiểu Bạch Bạch có thể nói cực nhanh, nhưng lại có thể dấu diếm nổi ánh mắt của ba vị Thánh giả?
Cho nên ba người trong một khắc đó đồng thời kinh hãi! Với tầm nhìn của bọn họ, cho dù tốc độ của Tiểu Bạch Bạch nhanh gấp đôi thì bọn họ cũng có thể trong nháy mắt nhìn ra được đẳng cấp của Tiểu Bạch Bạch!
Là Huyền Thú cấp tám, nhưng thật sự là Huyền Thú cấp tám tuyệt đỉnh!
Nếu như nói một con Huyền Thú cấp tám dù trong thế gian có thể coi như hiếm thấy, cũng đáng coi là biểu tượng, nhưng sao có thể được ba vị đại Thánh giả nhìn tới? Với thực lực ba vị này mà nói, cơ hồ có thể nói một đầu ngón tay là đủ bóp chết rồi.
Nhưng đến tột cùng là nguyên nhân gì có thể khiến cho ba đại Thánh giả kinh ngạc? Thậm chí là kinh hoàng? Mấu chốt nhất là ở chỗ, Tiểu Bạch Bạch vốn thuộc loài Thiết Dực Báo cấp bảy! Mà từ trước tới nay, Thiết Dực Báo thì cả đời cuối cùng cũng chỉ đạt cao nhất là cấp bảy.
Nhưng hiện tại Tiểu Bạch Bạch xuất hiện ở trước mặt bọn họ dù vẫn là ấu thú, những đã là cấp tám bậc cao rồi! Điều này bọn họ liếc mắt liền nhìn ra được, hơn nữa tuổi của Tiểu Bạch Bạch này tuyệt đối sẽ không vượt qua một năm!
Ngoài ra bọn họ vẫn còn nhìn ra được con Thiết Dực Báo này khác thường như vậy là bởi vì có người dùng thủ đoạn biến đổi phi thường hoàn toàn thay lông tẩy tủy, hoán xương chỉnh gân, sau đó lại còn bồi đắp căn cơ. Gần như trừ da lông ở bên ngoài, mọi thứ bên trong thân thể đều bị biến đổi sạch sẽ! Do dó mới có biến đối gần như nghịch thiên cỡ đó!
Tiểu Bạch Bạch này mặc dù vẫn là hình dạng Thiết Dực Báo, nhưng căn cơ cũng đã biến thành Huyền Thú cấp chín, thậm chí còn cao hơn! Bởi vì căn cơ cấp chín vốn đã là mức cực hạn của Huyền Thú, mà Tiểu Bạch Bạch cũng rõ ràng đã vượt qua cực hạn này.
Nếu cứ để nó tiếp tục phát triển như vậy thì tiền đồ quả thực không thể lường hết! Tin tưởng chỉ sợ không tới mấy trăm năm, trong Thiên Phạt Sâm Lâm sẽ lại xuất hiện một vị Thánh Vương! Thánh giả chi Vương! Cái đó thì ngay cả những Thánh giả bọn họ cũng không cách nào mơ tưởng đạt tới đẳng cấp cường giả như vậy!
Nhưng cái này cũng chưa bàn vội, bởi vì ít nhất đó cũng là chuyện của hơn trăm năm sau. Dù sao Tiểu Bạch Bạch tuy có tiềm lực kinh người như thế, nhưng trước mắt thực lực vẫn là nhỏ yếu.
Tuy nhiên, ở đằng sau việc tạo thành biến đổi long trời lỡ đất kinh khủng như thế là người tài cán bậc nào đây? Rốt cuộc cần có thủ đoạn nghịch thiên tạo hóa thần thông như thế nào mới có thể làm cho Tiểu Bạch Bạch này sinh ra biến đổi như thế?!
Ít nhất thủ đoạn như vậy thì ba người bọn họ tự hỏi, là khẳng định không có! Cũng không nói tới ba người bọn họ nữa, cho dù là tất cả Thánh giả Tam Đại Thánh Địa hợp nhau lại, tất cả cùng dồn hết công lực cho một người...
Cũng tuyệt đối không có bản lĩnh thần thông như vậy!
Điều này không phải năng lực tự nhiên của con người có thể làm được!
Thậm chí, liền từ chuyện này mà ba người đồng thời suy đoán ra một sự thật kinh khủng: trên thế gian này, rốt cuộc có ai nhàn rỗi như vậy để bỏ ra công sức lớn lao chăm lo thay da đổi thịt cho một con Tiểu Huyền thú nòi cấp bảy?
Người như vậy, nếu không phải thật sự nhàn hạ không có việc gì làm thì chính là điên rồi! Một người điên tuyệt đối!
Như vậy, trong thiên hạ, kẻ nào có thể làm ra điều điên cuồng như vậy, có đủ năng lực gây ra biến đổi lớn lao như vậy? Ba người đồng thời liếc mắt nhìn nhau, cùng từ trong ánh mắt đối phương đã nhìn ra tên một người, không ngờ đó là... Cửu U Thập Tứ Thiếu!
Nhìn xung quanh thế gian này, cũng chỉ có Cửu U Thập Tứ Thiếu, cái Gã điên tuyệt đối mới có thể làm ra chuyện điên cuồng như vậy! Hơn nữa, sinh ra Thiết Dực Báo chỉ có ở Thiên Phạt Sâm Lâm! Ngoài Thiên Phạt, chỗ khác căn bản không có! Mà nơi Cửu U Thập Tứ Thiếu bị phong ấn cũng chính là Thiên Phạt Sâm Lâm! Vừa nghĩ như vậy thì tựa hồ tất cả đều thật rõ ràng rành mạch!
Cũng chỉ có gã điên bị phong ấn kia, trong tình huống vô cùng nhàm chán mới có thể sinh ra phương pháp vô cùng hiếm có khác thường như thế! Vì một con ấu thú cấp bảy thay xương đổi thịt, biến đổi căn cơ khiến cho nó cũng không cần chuẩn bị chút nào đã có thể trở thành vua của vạn thú? Đây là như muốn làm chuyện mở mamg đất trời! Đúng là Gã điên!
Ba người đồng thời vô lực nói thầm một câu! Đối mặt Gã điên như vậy thì chuyện gì cũng sẽ không dựa theo lẽ thường mà làm đâu.
Vậy nên đối phó như thế nào? Điều này quả thực là làm cho người ta đầu to như cái đấu! Sự thể cho tới bây giờ, ba người trong lòng đã cơ bản xác định đến sáu phần: người giấu mặt ở Quân gia chính là kẻ bí ẩn lâu nay - Cửu U Thập Tứ Thiếu! Chính tên chết tiệt này làm mưa làm gió!
Đúng là gã điên rồ tuyệt tình, căn bản là ngay cả linh hồn đều đã điên rồ vài lần đang âm thầm giở trò quỷ! Nhưng, khi cả ba người ra vẻ hiểu rõ cục diện thì tâm tình trong lúc nhất thời càng bắt đầu nặng trĩu!
Trên đường đi tới Thiên Hương, ba người cũng từng thương lượng, tham thảo qua, lần này tới Thiên Hương thì rốt cuộc sẻ gặp được người nào? Đến tột cùng là gặp phải Cửu U Thập Tứ Thiếu trong truyền thuyết hay là gặp phải một vị cao nhân ẩn sĩ khác mà mọi người cũng không biết?
Không thể phủ nhận, trong lòng mọi người đều như nhau: cầu thần bái phật, ngàn vạn lần không nên gặp phải gã điên Cửu U Thập Tứ Thiếu kia! Bởi vì vạn nhất là hắn, như vậy hôm nay Hương Thành có thể thật sự náo nhiệt đây!
Vạn nhất thực sự hắn nảy ra ý niệm thì hậu quả tối thiểu là cả tòa Thiên Hương thành khẳng định là đi tong! Một lần này tới Thiên Hương những chín vị Thánh giả, có thể may mắn còn sống trở về thì vị tất có thể được già nửa! Thậm chí toàn quân bị diệt, cũng không phải không có khả năng!
Nhưng đến giờ phút này lại thấy Tiểu Bạch Bạch, trong lòng ba người tựa như cùng có một hòn núi đè lên, một quả núi rất, rất lớn.
Cơ hồ là đồng thời, trong lòng ba vị Thánh giả đều cảm nhận được cảm giác bi thương nặng trình trịch... Thật sự là đúng rồi! ***, thật sự là muốn mạng già này sao! Vì vậy cũng không khó hiểu, đường đường là Thánh giả mà đối mặt sự nhục mạ "Đổ bồn cầu" như vậy cũng chỉ cười trừ.
Tiểu Bạch Bạch thập phần là Gã điên kia tạo ra. Vậy chủ nhân của Tiểu Bạch Bạch ra vẻ cũng rất có thể là người hợp ý hắn chứ? Tạm thời mồm miệng lúc này, coi như là nhiều hơn một chuyện không bằng ít đi một chuyện, nhẫn nhịn thôi!
Mà tam đại Thánh giả vốn cay độc như thế nào, đè đầu cưỡi cổ thiên hạ ra sao thì bây giờ bọn họ lập tức làm ra vẻ thích hợp nhất lúc ấy là cười cười, đối phó rất hoàn mỹ cho qua chuyện!
Nhưng bọn họ không biết, trên thế gian này còn có một món khác: Hồng Quân Tháp! Mà tác dụng lợi hại của Hồng Quân Tháp đem so thì đến mười Cửu U Thập Tứ Thiếu còn mạnh mẽ hơn nhiều.
Cho nên vô hình dung, bọn họ nâng công lực của Cửu U Thập Tứ Thiếu tăng lên tới tình trạng đáng nể mà chính mình không cách nào với tới! Điển hình của dạng mình tự dọa mình đến tê liệt.
Mà thu xếp nho nhỏ này đúng là do Quân lão gia tử bày đặt sau khi đoàn người Quân Khương Lâm ra đi. Thu xếp được làm ra chỉ để làm mê hoặc cao thủ! Ít nhất đến bây giờ nhìn lại, bố trí này rất thành công! Do đó cả nhóm bốn người đều yên lặng đi vào đại sảnh Quân gia.
Quân phủ Đại tổng quản lão Bàng lúc này đã chờ ở trong đại sảnh, lễ độ nho nhã mời bốn người này đi vào.
Sau đó lễ phép pha trà cho cả bốn người ân cần chiêu đãi. Vốn chiếu theo thân phận tùy tùng bề ngoài của ba đại Thánh giả, chớ nói trà mà ngay cả chỗ ngồi cũng không có. Nhưng mà lão Bàng vẫn vì ba người này mà thu xếp chỗ ngồi.
Kích động một phen tự nhiên là có thể, nhưng ba lần bốn lượt châm chọc thì đó chính là khiêu khích. Nhưng lão gia tử Quân Chiến Thiên lại rốt cuộc không có lộ diện.
"Bàng quản gia, không biết quân lão Nguyên soái có nhà không? Du Nhiên lần này thăm hỏi Quân phủ, mục đích cũng có ý muốn viếng thăm lão Nguyên soái một phen." Lý Du Nhiên ngồi ngay ngắn trang nghiêm tao nhã cười, hắn nâng chén trà, vừa tinh tế thổi trà vụn, vừa cố tình lơ đãng hỏi han.
"Ha hả, Lý công tử, lão gia nhà ta đã xin bệ hạ từ chức Binh Mã Nguyên soái Thiên Hương. Trước mắt chính là nhàn rỗi ở gia, nhưng không dám dùng cách xưng hô Nguyên soái này nữa rồi."
Lão Bàng thận trọng cười, đang đứng thẳng tắp thì hơi khom lưng, một tay để ở sau lưng, một tay cầm bình trà dùng một loại động tác cực kì phù hợp tiêu chuẩn quý tộc chậm rãi rót trà vào trong chén ba vị Thánh giả.
Hôm nay lão Bàng cũng mặc bộ trang phục chánh thức, nhất là mái tóc trên đầu được dùng lòng trắng trứng gà đánh cho sáng bóng tạo nên cảm giác tao nhã của một vị thân sĩ Pháp quốc hiện đại...
Còn nụ cười kia, cũng giống như kiểu cười mím miệng của Lý Du Nhiên, tất cả cử chỉ đều là "Tao nhã khoan thai".
Nếu như không phải vết đao chém hung tợn trên mặt phá hủy hình tượng lão Bàng đã tỉ mỉ tạo ra...
Thì động tác trọn vẹn này cũng là do Quân Khương Lâm sao chép động tác tiêu chuẩn của người hầu trong phòng ăn phương tây kiếp trước rồi đặc biệt bồi dưỡng cho bọn họ.
Lão Bàng thường xuyên đứng một bên nhìn nên tự nhiên cũng học được. Hôm nay nghe nói Lý Du Nhiên tới chơi, Quân Chiến Thiên đặc biệt thông báo nhất cử nhất động nhất định phải tao nhã, phải trịnh trọng, phải chính tắc...
Cho nên lão Bàng quyết định tự mình ra trận, lúc này mới tỏ vẻ trịnh trọng. Càng là không tiếc lấy ra mười hai quả trứng gà, dùng lòng trắng trứng gà học phương pháp của Quân Khương Lâm cứ vậy đổ lên tóc. Bây giờ lão thành thục sử dụng những động tác tao nhã học từ phương trời xa xôi...
Những động tác "tao nhã " này nếu là để thị nữ làm thì quả nhiên phô bày vóc người thanh tao cực kì nhuần nhuyễn, cực kì sướng mắt vui tai. Nhưng để lão Bàng, vị đại quê mùa này cũng làm động tác đó...
Lại trực tiếp là vũ nhục người nào sáng tạo ra động tác quí tộc nàys.
Ngoài ra lão Bàng đang ở đây dương dương tự đắc, cảm giác thực hài lòng, ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng, mặt mày thận trọng lại càng lồ lộ vết sẹo do đao chém kinh khủng.
Mái tóc càng sáng bóng, có vẻ con ruồi đậu xuống thì cũng trượt chân, thì lại càng làm nổi bật một Hứa Văn Cường bị hủy diện mạo kinh khủng vô hạn ở trên bến Thượng Hải!
( MS: lão Phong Lăng hết Pháp quốc lại đến bến Thượng Hải, chả hiểu sao nhấn mạnh chất xuyên không thế)
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Đổ bồn cầu?! Lý Du Nhiên đứng ngây ra xấu hổ vạn phần, trên chóp mũi mồ hôi nhỏ giọt.
Nếu nói hắn như thế nào thì hắn cũng sẽ không để ý, nhưng vấn đề là ba vị Thánh giả đằng sau cơ! Nếu bị người ta bôi xấu mặt mũi như vậy thì liệu còn không tức giận sao. Nỗi tức giận này hoàn toàn đều bởi vì chính mình mà đến! Nhưng làm như vậy có phải là muốn mạng già của ta sao!
Đang lúc do dự bất an hết sức lại thấy phía sau một vị Thánh giả nhoẻn miệng cười, lắc đầu khen ngợi "Thật là một cô nương lanh lợi kì lạ, nhưng mà cô nương nhỏ này thật đáng yêu!"
Hai vị còn lại cũng đều thay đổi sắc mặt phá lệ cười lớn, trong nụ cười không ngờ lại có vẻ thích thú với việc vừa rồi. Đối với sự vô lễ của Độc Cô Tiểu Nghệ hiển nhiên là hoàn toàn không có lưu tâm, thậm chí vẫn còn có một loại niềm vui bất chợt ở trong đó...
Lý Du Nhiên rốt cục cũng thở phào một hơi thầm nghĩ thái độ của đại nhân vật quả khác thường, thực là khoan dung độ lượng như biển... Hắn nào có biết, ba vị Thánh giả trong lòng đã kinh ngạc gần như nói không ra lời từ khi tới Quân gia, và đây đã là lần thứ hai bị chấn động!
Nguyên nhân kinh ngạc khẳng định không phải là cô nàng Độc Cô Tiểu Nghệ kia, mà là... Tiểu Bạch Bạch! Con thú nghịch ngợm vừa mới rồi lướt qua trước mặt bọn họ! Tuy nói động tác của Tiểu Bạch Bạch có thể nói cực nhanh, nhưng lại có thể dấu diếm nổi ánh mắt của ba vị Thánh giả?
Cho nên ba người trong một khắc đó đồng thời kinh hãi! Với tầm nhìn của bọn họ, cho dù tốc độ của Tiểu Bạch Bạch nhanh gấp đôi thì bọn họ cũng có thể trong nháy mắt nhìn ra được đẳng cấp của Tiểu Bạch Bạch!
Là Huyền Thú cấp tám, nhưng thật sự là Huyền Thú cấp tám tuyệt đỉnh!
Nếu như nói một con Huyền Thú cấp tám dù trong thế gian có thể coi như hiếm thấy, cũng đáng coi là biểu tượng, nhưng sao có thể được ba vị đại Thánh giả nhìn tới? Với thực lực ba vị này mà nói, cơ hồ có thể nói một đầu ngón tay là đủ bóp chết rồi.
Nhưng đến tột cùng là nguyên nhân gì có thể khiến cho ba đại Thánh giả kinh ngạc? Thậm chí là kinh hoàng? Mấu chốt nhất là ở chỗ, Tiểu Bạch Bạch vốn thuộc loài Thiết Dực Báo cấp bảy! Mà từ trước tới nay, Thiết Dực Báo thì cả đời cuối cùng cũng chỉ đạt cao nhất là cấp bảy.
Nhưng hiện tại Tiểu Bạch Bạch xuất hiện ở trước mặt bọn họ dù vẫn là ấu thú, những đã là cấp tám bậc cao rồi! Điều này bọn họ liếc mắt liền nhìn ra được, hơn nữa tuổi của Tiểu Bạch Bạch này tuyệt đối sẽ không vượt qua một năm!
Ngoài ra bọn họ vẫn còn nhìn ra được con Thiết Dực Báo này khác thường như vậy là bởi vì có người dùng thủ đoạn biến đổi phi thường hoàn toàn thay lông tẩy tủy, hoán xương chỉnh gân, sau đó lại còn bồi đắp căn cơ. Gần như trừ da lông ở bên ngoài, mọi thứ bên trong thân thể đều bị biến đổi sạch sẽ! Do dó mới có biến đối gần như nghịch thiên cỡ đó!
Tiểu Bạch Bạch này mặc dù vẫn là hình dạng Thiết Dực Báo, nhưng căn cơ cũng đã biến thành Huyền Thú cấp chín, thậm chí còn cao hơn! Bởi vì căn cơ cấp chín vốn đã là mức cực hạn của Huyền Thú, mà Tiểu Bạch Bạch cũng rõ ràng đã vượt qua cực hạn này.
Nếu cứ để nó tiếp tục phát triển như vậy thì tiền đồ quả thực không thể lường hết! Tin tưởng chỉ sợ không tới mấy trăm năm, trong Thiên Phạt Sâm Lâm sẽ lại xuất hiện một vị Thánh Vương! Thánh giả chi Vương! Cái đó thì ngay cả những Thánh giả bọn họ cũng không cách nào mơ tưởng đạt tới đẳng cấp cường giả như vậy!
Nhưng cái này cũng chưa bàn vội, bởi vì ít nhất đó cũng là chuyện của hơn trăm năm sau. Dù sao Tiểu Bạch Bạch tuy có tiềm lực kinh người như thế, nhưng trước mắt thực lực vẫn là nhỏ yếu.
Tuy nhiên, ở đằng sau việc tạo thành biến đổi long trời lỡ đất kinh khủng như thế là người tài cán bậc nào đây? Rốt cuộc cần có thủ đoạn nghịch thiên tạo hóa thần thông như thế nào mới có thể làm cho Tiểu Bạch Bạch này sinh ra biến đổi như thế?!
Ít nhất thủ đoạn như vậy thì ba người bọn họ tự hỏi, là khẳng định không có! Cũng không nói tới ba người bọn họ nữa, cho dù là tất cả Thánh giả Tam Đại Thánh Địa hợp nhau lại, tất cả cùng dồn hết công lực cho một người...
Cũng tuyệt đối không có bản lĩnh thần thông như vậy!
Điều này không phải năng lực tự nhiên của con người có thể làm được!
Thậm chí, liền từ chuyện này mà ba người đồng thời suy đoán ra một sự thật kinh khủng: trên thế gian này, rốt cuộc có ai nhàn rỗi như vậy để bỏ ra công sức lớn lao chăm lo thay da đổi thịt cho một con Tiểu Huyền thú nòi cấp bảy?
Người như vậy, nếu không phải thật sự nhàn hạ không có việc gì làm thì chính là điên rồi! Một người điên tuyệt đối!
Như vậy, trong thiên hạ, kẻ nào có thể làm ra điều điên cuồng như vậy, có đủ năng lực gây ra biến đổi lớn lao như vậy? Ba người đồng thời liếc mắt nhìn nhau, cùng từ trong ánh mắt đối phương đã nhìn ra tên một người, không ngờ đó là... Cửu U Thập Tứ Thiếu!
Nhìn xung quanh thế gian này, cũng chỉ có Cửu U Thập Tứ Thiếu, cái Gã điên tuyệt đối mới có thể làm ra chuyện điên cuồng như vậy! Hơn nữa, sinh ra Thiết Dực Báo chỉ có ở Thiên Phạt Sâm Lâm! Ngoài Thiên Phạt, chỗ khác căn bản không có! Mà nơi Cửu U Thập Tứ Thiếu bị phong ấn cũng chính là Thiên Phạt Sâm Lâm! Vừa nghĩ như vậy thì tựa hồ tất cả đều thật rõ ràng rành mạch!
Cũng chỉ có gã điên bị phong ấn kia, trong tình huống vô cùng nhàm chán mới có thể sinh ra phương pháp vô cùng hiếm có khác thường như thế! Vì một con ấu thú cấp bảy thay xương đổi thịt, biến đổi căn cơ khiến cho nó cũng không cần chuẩn bị chút nào đã có thể trở thành vua của vạn thú? Đây là như muốn làm chuyện mở mamg đất trời! Đúng là Gã điên!
Ba người đồng thời vô lực nói thầm một câu! Đối mặt Gã điên như vậy thì chuyện gì cũng sẽ không dựa theo lẽ thường mà làm đâu.
Vậy nên đối phó như thế nào? Điều này quả thực là làm cho người ta đầu to như cái đấu! Sự thể cho tới bây giờ, ba người trong lòng đã cơ bản xác định đến sáu phần: người giấu mặt ở Quân gia chính là kẻ bí ẩn lâu nay - Cửu U Thập Tứ Thiếu! Chính tên chết tiệt này làm mưa làm gió!
Đúng là gã điên rồ tuyệt tình, căn bản là ngay cả linh hồn đều đã điên rồ vài lần đang âm thầm giở trò quỷ! Nhưng, khi cả ba người ra vẻ hiểu rõ cục diện thì tâm tình trong lúc nhất thời càng bắt đầu nặng trĩu!
Trên đường đi tới Thiên Hương, ba người cũng từng thương lượng, tham thảo qua, lần này tới Thiên Hương thì rốt cuộc sẻ gặp được người nào? Đến tột cùng là gặp phải Cửu U Thập Tứ Thiếu trong truyền thuyết hay là gặp phải một vị cao nhân ẩn sĩ khác mà mọi người cũng không biết?
Không thể phủ nhận, trong lòng mọi người đều như nhau: cầu thần bái phật, ngàn vạn lần không nên gặp phải gã điên Cửu U Thập Tứ Thiếu kia! Bởi vì vạn nhất là hắn, như vậy hôm nay Hương Thành có thể thật sự náo nhiệt đây!
Vạn nhất thực sự hắn nảy ra ý niệm thì hậu quả tối thiểu là cả tòa Thiên Hương thành khẳng định là đi tong! Một lần này tới Thiên Hương những chín vị Thánh giả, có thể may mắn còn sống trở về thì vị tất có thể được già nửa! Thậm chí toàn quân bị diệt, cũng không phải không có khả năng!
Nhưng đến giờ phút này lại thấy Tiểu Bạch Bạch, trong lòng ba người tựa như cùng có một hòn núi đè lên, một quả núi rất, rất lớn.
Cơ hồ là đồng thời, trong lòng ba vị Thánh giả đều cảm nhận được cảm giác bi thương nặng trình trịch... Thật sự là đúng rồi! ***, thật sự là muốn mạng già này sao! Vì vậy cũng không khó hiểu, đường đường là Thánh giả mà đối mặt sự nhục mạ "Đổ bồn cầu" như vậy cũng chỉ cười trừ.
Tiểu Bạch Bạch thập phần là Gã điên kia tạo ra. Vậy chủ nhân của Tiểu Bạch Bạch ra vẻ cũng rất có thể là người hợp ý hắn chứ? Tạm thời mồm miệng lúc này, coi như là nhiều hơn một chuyện không bằng ít đi một chuyện, nhẫn nhịn thôi!
Mà tam đại Thánh giả vốn cay độc như thế nào, đè đầu cưỡi cổ thiên hạ ra sao thì bây giờ bọn họ lập tức làm ra vẻ thích hợp nhất lúc ấy là cười cười, đối phó rất hoàn mỹ cho qua chuyện!
Nhưng bọn họ không biết, trên thế gian này còn có một món khác: Hồng Quân Tháp! Mà tác dụng lợi hại của Hồng Quân Tháp đem so thì đến mười Cửu U Thập Tứ Thiếu còn mạnh mẽ hơn nhiều.
Cho nên vô hình dung, bọn họ nâng công lực của Cửu U Thập Tứ Thiếu tăng lên tới tình trạng đáng nể mà chính mình không cách nào với tới! Điển hình của dạng mình tự dọa mình đến tê liệt.
Mà thu xếp nho nhỏ này đúng là do Quân lão gia tử bày đặt sau khi đoàn người Quân Khương Lâm ra đi. Thu xếp được làm ra chỉ để làm mê hoặc cao thủ! Ít nhất đến bây giờ nhìn lại, bố trí này rất thành công! Do đó cả nhóm bốn người đều yên lặng đi vào đại sảnh Quân gia.
Quân phủ Đại tổng quản lão Bàng lúc này đã chờ ở trong đại sảnh, lễ độ nho nhã mời bốn người này đi vào.
Sau đó lễ phép pha trà cho cả bốn người ân cần chiêu đãi. Vốn chiếu theo thân phận tùy tùng bề ngoài của ba đại Thánh giả, chớ nói trà mà ngay cả chỗ ngồi cũng không có. Nhưng mà lão Bàng vẫn vì ba người này mà thu xếp chỗ ngồi.
Kích động một phen tự nhiên là có thể, nhưng ba lần bốn lượt châm chọc thì đó chính là khiêu khích. Nhưng lão gia tử Quân Chiến Thiên lại rốt cuộc không có lộ diện.
"Bàng quản gia, không biết quân lão Nguyên soái có nhà không? Du Nhiên lần này thăm hỏi Quân phủ, mục đích cũng có ý muốn viếng thăm lão Nguyên soái một phen." Lý Du Nhiên ngồi ngay ngắn trang nghiêm tao nhã cười, hắn nâng chén trà, vừa tinh tế thổi trà vụn, vừa cố tình lơ đãng hỏi han.
"Ha hả, Lý công tử, lão gia nhà ta đã xin bệ hạ từ chức Binh Mã Nguyên soái Thiên Hương. Trước mắt chính là nhàn rỗi ở gia, nhưng không dám dùng cách xưng hô Nguyên soái này nữa rồi."
Lão Bàng thận trọng cười, đang đứng thẳng tắp thì hơi khom lưng, một tay để ở sau lưng, một tay cầm bình trà dùng một loại động tác cực kì phù hợp tiêu chuẩn quý tộc chậm rãi rót trà vào trong chén ba vị Thánh giả.
Hôm nay lão Bàng cũng mặc bộ trang phục chánh thức, nhất là mái tóc trên đầu được dùng lòng trắng trứng gà đánh cho sáng bóng tạo nên cảm giác tao nhã của một vị thân sĩ Pháp quốc hiện đại...
Còn nụ cười kia, cũng giống như kiểu cười mím miệng của Lý Du Nhiên, tất cả cử chỉ đều là "Tao nhã khoan thai".
Nếu như không phải vết đao chém hung tợn trên mặt phá hủy hình tượng lão Bàng đã tỉ mỉ tạo ra...
Thì động tác trọn vẹn này cũng là do Quân Khương Lâm sao chép động tác tiêu chuẩn của người hầu trong phòng ăn phương tây kiếp trước rồi đặc biệt bồi dưỡng cho bọn họ.
Lão Bàng thường xuyên đứng một bên nhìn nên tự nhiên cũng học được. Hôm nay nghe nói Lý Du Nhiên tới chơi, Quân Chiến Thiên đặc biệt thông báo nhất cử nhất động nhất định phải tao nhã, phải trịnh trọng, phải chính tắc...
Cho nên lão Bàng quyết định tự mình ra trận, lúc này mới tỏ vẻ trịnh trọng. Càng là không tiếc lấy ra mười hai quả trứng gà, dùng lòng trắng trứng gà học phương pháp của Quân Khương Lâm cứ vậy đổ lên tóc. Bây giờ lão thành thục sử dụng những động tác tao nhã học từ phương trời xa xôi...
Những động tác "tao nhã " này nếu là để thị nữ làm thì quả nhiên phô bày vóc người thanh tao cực kì nhuần nhuyễn, cực kì sướng mắt vui tai. Nhưng để lão Bàng, vị đại quê mùa này cũng làm động tác đó...
Lại trực tiếp là vũ nhục người nào sáng tạo ra động tác quí tộc nàys.
Ngoài ra lão Bàng đang ở đây dương dương tự đắc, cảm giác thực hài lòng, ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng, mặt mày thận trọng lại càng lồ lộ vết sẹo do đao chém kinh khủng.
Mái tóc càng sáng bóng, có vẻ con ruồi đậu xuống thì cũng trượt chân, thì lại càng làm nổi bật một Hứa Văn Cường bị hủy diện mạo kinh khủng vô hạn ở trên bến Thượng Hải!
( MS: lão Phong Lăng hết Pháp quốc lại đến bến Thượng Hải, chả hiểu sao nhấn mạnh chất xuyên không thế)
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành