Dịch giả: noland
- Tam thúc, bệnh của người, cháu nghĩ rằng phải tìm người xoa bóp, mà người này nhất định phải là người tâm phúc. Tốt nhất là đừng để cho người khác biết được. Nếu không thì cháu và thúc nuốt không nổi quả nhục này đâu.
Quân Lâm cẩn trọng dặn dò thêm.
- Ha ha, có cho vàng thì tam thúc cũng không dại gì mà nói ra đâu! Tam thúc của ngươi đâu có phải là thằng ngu. Ngươi sợ sẽ dẫn đường cho phiền toái tới tìm mình chứ gì? Nói cho cùng, nếu ngươi có thể chữa được bệnh liệt của ta, thì đối với Quân gia mà nói vô luận ta hay ngươi đều trở thành những vương bài chưa lật. Sao ta không hiểu được điều này cơ chứ? Tên tiểu quỷ này, ngươi không để cho ta chút thể diện nào nữa rồi.
Quân Vô Ý cười ha hả, chợt thoáng nhăn mặt rồi nghĩ vẫn vơ, thằng nhóc này cũng chính là đứa cháu mà mình từng thương yêu nhất, nhưng cũng đã không biết bao lâu rồi mình chưa thân thiết với nó? Hay là vì lâu lắm rồi chưa nói chuyện nên hôm nay gặp lại mình bỗng dưng có cảm giác xa lạ.
Đã nhiều năm mang tiếng là một gã công tử bột chả nhẽ dưới lớp quần áo lụa là đó còn ẩn chứa một bộ mặt khác sao? Quân Vô Ý nhìn bóng dáng của Quân Lâm dần xa, trong lòng không khỏi có được cái cảm giác có chút chờ mong.
Chờ mong chính là hy vọng thương tật của mình có thể chữa khỏi. Nhưng càng chờ mong cháu mình thực sự có một bộ mặt khác
- Tam thúc, người đã là Địa Huyền rồi à?
Quân Lâm cười như không phải cười, hỏi.
- Ngươi liếc liếc cái gì?
Quân Vô Ý cười ha hả trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng đáp:
- Vừa mới tiến vào cảnh giới đó trong năm nay, vẫn còn chưa ổn định lắm.
-Oài, lại khiêm tốn.
Quân Lâm bĩu môi:
- Trên Địa huyền là gì hả tam thúc?
Nét mặt của Quân Vô Ý trở nên nghiêm chỉnh, đáp:
- Huyền khí được chia làm chín bậc, trên chín bậc đó thì gọi là Ngân Phẩm, Kim Phẩm, Ngọc Phẩm. Đến đây thì không còn chia theo cấp độ nữa mà các cấp cao hơn được gọi là Địa Huyền, Thiên Huyền và Chí Tôn Thần Huyền.
- Nhất phẩm đến tam phẩm huyền khí bộc lộ ra bên ngoài với các màu hồng, hồng phấn, đỏ thẫm. Tứ phẩm đến lục phẩm thì đều là màu tím, còn thất phẩm đến cửu phẩm là màu đen. Mạc Tà, nếu ngươi có ra ngoài thì phải thận trọng xem xét. Tai nghe không bằng mắt thấy, nếu không coi chừng ăn quả đắng đấy.
- Vâng thưa tam thúc. Cháu đã biết.
Quân Lâm cười nhẹ.
Tâm tình của Quân Vô Ý trở nên thoải mái hơn, ngân nga giọng ngâm:
- Ngân huyền thủy, kim huyền khởi, ngọc huyền thanh thanh khai như ý, cửu huyền chi hạ tẫn lâu nghĩ; địa huyền liệt, thiên huyền không, chí tôn thần huyền vô ảnh hình, nhất nhập cửu tiêu tiện hóa long!. ngôn tình hoàn
- Đó là cách chia cấp của huyền khí, chỉ khi nào đạt đến ngân huyền thì mới được xem như là bắt đầu. Mà ngươi…
Quân Vô Ý nhìn Quân Lâm, ánh mắt có vẻ ôn hòa hơn:
- Ngươi phải có con đường riêng của ngươi. Nam nhi không cần thiết thì đừng để tay nhuốm máu.
Quân Lâm cười khẽ:
- Cháu hiểu, cháu sẽ không giết người đâu.
Trong lòng thầm nói, ta sẽ không giết người đâu. Ờ nhưng mà nó phải đừng chọc ta he he.
Hiên tại Quân Lâm cũng không có hứng thú gì mấy với Huyền khí căn bản, cho nên cũng không thắc mắc gì thêm. Sau khi đưa Quân Vô Ý về phòng Quân Lâm lững thững bỏ đi nhưng mới được nữa đường, hắn quay lại chui vào Tàng thư các.
Sỡ dĩ phải vào Tàng Thư các này là vì đầu óc vị Quân tam thiếu này hổng kiến thức trầm trọng, ngoài những chuyện gái gú, ăn chơi đàn điếm thì chả còn cái quái gì. Có vác kính lúp mà soi khắp cái đầu này thì Quân Lâm cũng không lôi ra được tin tức nào có tác dụng một tý. Cho nên hắn cần một thời gian để sắp xếp lại, tối thiểu phải moi được trong đầu tên Quân Tam thiếu này được cái gì đó, ngay cả không có gì dùng được thì chí ít cũng phải nắm rõ về Quân gia.
Quân Lâm tiến vào Tàng thư các luôn cả một ngày không hề hé mặt ra.
- Bẩm Lão gia, sau khi Thiếu gia rời khỏi chổ của ngài thì có đến nói chuyện với Tam gia một lát. Dường như Tam gia rất cao hứng, mấy năm gần đây chưa thấy Tam gia vui vẻ như thế bao giờ.
Trong thư phòng của Quân Chiến Thiên, một lão già đang khom mình báo cáo hành tung của Quân Lâm.
- Hả?
Quân Chiến Thiên giật mình. Quan hệ giữa hai chú cháu này mấy năm nay vẫn giống như nước với lửa, hễ thấy mặt là châm chích lẫn nhau, sao hôm nay lại trở trời ngồi cùng một chỗ tán gẫu? Nhưng đây chẳng phải là chuyện đáng mừng sao? Không ngờ Vô Ý chủ động cởi bỏ nút thắt, đúng là không tin nổi!
- Bọn họ bàn về chuyện gì?
Quân Chiến Thiên lơ đãng nâng chén trà nên, làm bộ hỏi bâng quơ.
- Mấy năm nay Tam gia tuy tàn nhưng không phế, huyền khí tu vi tinh tiến rất nhiều, đã bước đầu đạt tới cảnh giới Địa giai nên thuộc hạ không dám tiếp cận quá gần để nghe chuyện, có điều thuộc hạ thấy hai người đều rất vui vẻ, trò chuyện cực kì tâm đầu ý hợp.
- Hợp nhau?
Quân lão gia khoé môi giật giật
- Trước đây bọn chúng gặp nhau, chưa cãi lộn đến gây án mạng đã phải cảm tạ ông trời, nay quay ngoắt 180 độ, không tin nổi!
- Thuộc hạ cam đoan chuyện này mười phần chính xác! Hơn nữa, thưa lão gia, thiếu gia sau khi trò chuyện với tam gia liền lập tức đi tới Tàng thư các, nghe nói đến bây giờ vẫn chưa thấy ra ngoài. Thuộc hạ tự thấy Tàng thư các cũng không có thứ gì quan trọng, mà chuyện thiếu gia cùng tam gia vui vẻ trò chuyện là chuyện lớn, nên thuộc hạ mới lập tức tới đây bẩm báo!
- Ngươi làm không sai, chỉ là tiểu tử kia đi Tàng.... Thư các? -
Quân Chiến Thiên mồm miệng há hốc, mắt trợn ngược lên:
- Ngươi nhìn thấy hắn vào thư các thật sao? Tên tiểu tử khốn kiếp Quân Khương Lâm lại đi vào Tàng thư các? Hắn không đi Phiêu Hương các, Vạn Hoa các gì gì đó?
Lão già kia gật đầu lia lịa:
- Thưa lão gia, đúng là Tàng Thư các, tuyệt đối là Tàng Thư các!
Quân Chiến Thiên đứng phắt dậy, không ngừng đi đi lại lại trong phòng, bộ dáng trầm ổn thong dong mọi ngày bay đâu mất sạch, lão trầm tư vân vê râu mép:
- Lão Bàng, theo ngươi tên tiểu tử thúi này đi đến Tàng thư các làm gì?
Lão đột nhiên ngẩn ra:
- Chẳng lẽ hắn định phóng hoả nơi đó?
- Thiếu gia ngồi bên trong đọc sách có vẻ rất chăm chú, sợ rằng còn lâu mới ra ngoài, mọi chuyện không có gì khác thường cả, vì vậy thuộc hạ mới yên tâm trở về!
Bàng lão khoé miệng giật giật, cố gắng nén cười.
- Hắn đọc sách?
Quân lão gia tử thêm một lần giật mình, bàn tay giật đứt mấy sợi râu mà không hay, nói vẻ không tin:
- Đúng là đọc sách chứ?
- Thuộc hạ không dám nói dối!
Trầm ngâm cả nửa ngày, Quân lão gia mới khoát tay:
- Đọc sách cũng là chuyện tốt, nếu không có việc gì thì đừng quấy rầy hắn. Đợi khi hắn xem xong, lập tức đem tất cả số sách mà hắn đã đọc đến cho ta, ta thật sự muốn biết rốt cục hắn định làm gì. Không phải hắn muốn tìm Xuân cung đồ đấy chứ? Hừm, Xuân cung đồ cũng chẳng sao, xem ra tiểu tử này thú vui cũng không ít, nhớ hồi còn trẻ, ta cũng.... Khụ khụ, lão Bàng, không cho phép kẻ nào đến quấy rầy tên tiểu tử đó!
- Vâng, lão gia!
Quân Chiến Thiên không ngừng đi đi lại lại, ngửa đầu lên trời trầm tư
"Nếu không phải Xuân cung đồ... chẳng lẽ tiểu tử này đột nhiên tỉnh ngộ, lãng tử hồi đầu à?"
Lão lắc đầu thở dài:
"Nếu đây là sự thật, lão phu thật muốn thắp hương cảm tạ tổ tiên linh thiêng!"
Mãi đến khi trời sập tối, lão quản gia Bàng mới đi thu thập những quyển sách Quân Lâm đã đọc ôm về cho Quân lão gia, được chừng vài chục cuốn.
Quân Chiến Thiên nhì tiêu đề mấy cuốn sách đặt trước mặt, chân mày nhăn tít: "Huyền Huyền đại lục phong vân, Đại lục kiến thức, đại lục sơn đồng, Phong vân nhân vật bảng, Kỳ hoa dị thảo đồ chí, Đại lục chiến tranh luận, Huyền Huyền binh pháp lục.... Ồ?"
Quân lão gia tử cả đêm cẩn thận lật xem từng cuốn sách đứa cháu đã đọc lúc ban ngày, sắc mặt biến đổi liên tục, lúc mơ hồ khó hiểu lúc mừng rỡ, vừa thở dài ngao ngán xong đã thở ra nhẹ nhõm, vừa gật đầu vui mừng đã lắc đầu không ổn, dường như tất cả cảm xúc lão trải qua suốt nửa đời người đã dùng hết trong một đêm này
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK