Mục lục
Binh Vương Chiến thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch Giả: tunglanh123

Những người này, căn bản ai cũng không phát hiện ra trong mắt Linh Mộng công chúa quả thực có chút không cam lòng. Phía sau nàng, hai mắt hắc bào nhân tỏa sáng nhìn mỹ tửu chằm chằm.

- Đã là công chúa ra giá, ta đây sẽ không trả giá nữa, ta sẽ mua lượt tiếp theo, Hải gia dù sao cũng chưa đến mức chịu không nổi a?

Hải Trầm Phong cười rất có phong thái thể hiện thiện ý nhượng bộ.

- Hiện tại nhóm mỹ tửu thứ hai, Linh Mộng công chúa ra giá một trăm năm mươi vạn lượng, còn giá cao hơn hay không? Còn giá cao hơn hay không? Một trăm năm mươi vạn lượng lần đầu tiên! Một trăm năm mươi vạn lượng lần thứ hai! Một trăm năm mươi vạn lượng lần thứ ba... Thành giao!

- Bốp!

Đã xong! Đường bàn tử kích động, cảm thấy yêu thích loại giải quyết dứt khoát thế này.

Trên lầu, Quân Khương Lâm cười đến híp cả mắt:

- Mập mạp này thật sự là làm cho ta không còn gì để nói, dám nói Linh Mộng công chúa xuất giá! (xuất giá = lấy chồng, phát âm gần giống với xuất giới = ra giá)

Quân Vô Ý "phốc" một tiếng, trực tiếp nhổ ra một miệng nước trà, ho khan hai tiếng, Quân tam gia phát hiện ra một sự kiện: Vô luận chuyện gì, chỉ cần là từ trong miệng Quân đại thiếu gia nói ra, hoàn toàn thay đổi về bản chất. Việc này cũng thế, vừa rồi bàn tử đắc ý hô "ra giá"! Ra giá và xuất giá chẳng liên quan gì nhau mà cũng bị nói thành như vậy! Chắc ta chết với tên tiểu tử này quá!

Nhóm mỹ tửu thứ ba đưa tới, đại hoàng tử đã mở miệng:

- Rượu này cô vương thấy thật là hợp ý, sáu mươi vạn lượng, lấy lượt mỹ tửu này!

Trên đài, Đường bàn tử trợn trắng mắt, thầm nghĩ, lão tử khinh bộ mặt *** chó của ngươi, nhóm đầu tiên năm trăm vạn, nhóm thứ hai một trăm năm mươi vạn. Đến ngươi lúc này, lại có thể ra giá so với quy định chỉ cao hơn mười vạn! Hơn nữa, cái giọng điệu cũng không phải cạnh tranh a, cái gì gọi là "sáu mươi vạn lượng, lấy lượt mỹ tửu này". Đây không phải trắng trợn cảnh cáo mọi người: "Cấm tranh đoạt với ta, ta là đại hoàng tử" sao!Thật sự là vô sỉ mà!

Đại hoàng tử nói xong, mỉm cười xoay người lại, nói:

- Còn có người khác muốn ra giá sao? Không có vấn đề gì, cái này vốn là đấu giá, người trả giá cao thì được; chư vị yên tâm, cô vương quyết không để ý đâu!



Trên mặt mọi người đều run rẩy hai cái. Trong lòng mỗi người đều mắng to: "Ngươi còn nói trong lòng không thèm để ý? Chẳng lẽ cần phải nói thẳng là ai ra giá ngươi liền làm thịt hắn mới gọi là để ý sao?"

Bên kia, Đường Nguyên còn chưa nói, Hải Trầm Phong vụt một cái liền đứng lên, ho khan hai tiếng, hắng giọng, nói:

- Đại hoàng tử điện hạ nói người trả giá cao thì được, lượt rượu này, ta vẫn ra giá một trăm vạn như trước.

Đại hoàng tử mỉm cười nhìn hắn, nói:

- Hải bang chủ thật sự là tức giận a, đã như vầy, cô vương ra giá một một trăm năm mươi vạn lượng.

Hải Trầm Phong chần chờ một hồi, tựa hồ muốn ra giá tiếp, nhưng cuối cùng lại ngồi xuống.

Kế tiếp liên tục mười sáu lượt đấu giá mỹ tửu, Hải Trầm Phong mỗi lần đều ra giá, nhưng lần nào cũng mua không được. Một trăm năm mươi vạn lượng, rõ ràng thành giá cố định! Mười sáu lượt mỹ tửu đều bị tất cả đại thế gia dùng giá một trăm năm mươi vạn lượng đoạt đi.

Trong nháy mắt, ba nghìn vò rượu ngon, đã ra đi chín trăm vò!

Mà người phía sau, rõ ràng không có cơ hội ra giá! Đương nhiên, cũng không dám ra giá!

Cả một đám ai cũng nhịn không được, gấp tới độ vò đầu bứt tai.

Số rượu còn lại không nhiều lắm a!

Khuôn mặt Độc Cô Vô Địch Đại tướng quân đã hoàn toàn chuyển thành màu đen!

Cái này quả thực là xong đời mà, riêng chín trăm vò rượu, đã có giá hơn ba ngàn vạn lượng, còn cao hơn lời Quân Khương Lâm nói lúc trước đến một vạn lượng mỗi vò. Tổng cộng phải bồi thường hai ngàn năm trăm vạn lượng! Mà vẫn còn lại hơn hai ngàn vò!

Cứ theo như vậy, lần này đấu giá xong, ít nhất cũng có thể vượt quá con số bảy ngàn vạn lượng bạc!

Mà mấy con số này, chính mình đến chết cũng chưa trả hết nợ!

Độc Cô thế gia tuy lớn, nhưng thực sự lấy ở đâu ra hơn bảy ngàn vạn lượng bạc? Bán toàn bộ tài sản cũng không đủ trả nợ!

Chẳng lẽ phải dùng con gái mà gán nợ?

Cái này làm thế nào mới được đây? Chẳng lẽ chỉ còn cách cầm con gái gán nợ hay sao? Việc này cũng chỉ là nghĩ trong lòng mà thôi, vạn nhất thật sự làm như vậy, Độc Cô thế gia còn không lập tức sẽ trở thành trò cười lớn nhất Thiên Hương đế quốc hay sao? Ngay cả nợ tiền rượu cũng không trả nổi, lại chống đỡ bằng cách đem con gái gả cho người ta trừ nợ sao?

- Haizz!

Độc Cô Vô Địch thở dài một tiếng, trong lòng cả trăm mối lo: "Đáng lẽ lúc ấy không nên đánh cuộc a! Đã thế, cũng không nên bồi thêm một câu: Dựa theo giá thành giao của đấu giá mà bồi thường! Chuyện này không phải là tự mình đào một cái hố rồi tự mình nhảy xuống rồi lấp đất lại hay sao?"

"Nguyên gốc chỉ phải trả hai ngàn năm trăm vạn lượng. Hôm nay, mỗi đợt thành giao giá thấp nhất cũng là một trăm năm mươi vạn lượng, tính ra là ba vạn lượng bạc một vò. Tính ra số tiền nợ của nhà mình, chính là bảy ngàn năm trăm vạn lượng. Đây là tính giá thấp nhất rồi. Đừng nói là chính mình, dù là tính toàn bộ Độc Cô thế gia cũng không có nhiều bạc thế này. Quả thật là muốn cái mạng già này của ta mà!"

Trên đài, Đường Nguyên công tử đang vô cùng cao hứng la hét muốn rách cả cuống họng. Hắn đứng nơi này hô to gọi nhỏ, dưới đài nguyên một đám quý tộc, vương công đại thần, phú hào thương gia… há to mồm mà hét giá, người sau lại hét to hơn người trước, trong lòng cứ lo sợ không ai nghe thấy.



Đường đại công tử cũng rất là ranh mãnh. Hắn vẫn y như cũ mà đem năm mươi vò ra bán một lần, tuyệt không nhiều hơn một vò, cũng tuyệt không ít hơn một vò.

Mọi người ai cũng e sợ bản thân mình mua không được, đến khi ra ngoài liền bị mất thân phận "quý tộc" vĩ đại này, nên ai cũng bị kích thích đến phát cuồng. Quá trình đấu giá tiếp theo lại càng thêm nhanh chóng, càng thêm thuận lợi, người sau nối tiếp người trước, giá cả càng lúc càng được nâng lên cao ngất ngưỡng.

Đến lúc này, Hải Trầm Phong đã không còn đất dụng võ! Mỗi người ở đây, tựa hồ ai cũng biến thành con rối trong tay Quân đại thiếu, chỉ cần có người la lên "ta ra giá một trăm vạn lượng" thì ngay lập tức có người hét ngay "ta ra giá một trăm năm mươi vạn!"

Vì thế, từ đầu tới cuối, vị tân nhậm bang chủ Kim Dương Bang này đều tỏ vẻ bất mãn, nhưng chuyện này sau này mới nói tiếp!

Theo dự tính ban đầu, Quân Khương Lâm chỉ tính toán bán một vạn lượng một vò rượu mà thôi, hài lòng với việc cướp đoạt ba ngàn vạn lượng, không ngờ giả cả lại lên tới trời thế này!

Đúng là khó mà thích ứng kịp với giá cả lúc này, thật xứng với câu cung không đủ cầu, nếu không phải hạn chế mỗi người chỉ được mua một lần, không chừng còn náo nhiệt hơn gấp mấy lần bây giờ.

Lại trải qua nhiều loạt tranh đoạt càn rỡ, lần đấu giá thịnh hội này cuối cùng cũng gần kết thúc, báo cáo tổng kết lại, ba ngàn vò rượu, đã đấu giá xong hai ngàn bảy trăm vò. Còn lại vẻn vẹn ba trăm vò, mà lúc này vẫn còn một ít người còn chưa đấu giá được!

Đáng nhắc tới nhất chính là, từ tiếng la mở đầu đến tiếng thét cuối cùng, Hải Trầm Phong Hải đại bang chủ vẫn chưa thỏa mãn, lại gân cổ lên hét giá:

- Ta ra giá một trăm vạn lượng!

- Chậm đã, bản hoàng tử muốn nói vài lời!

Đột nhiên một tiếng gọi to vang lên, mọi người nhìn lại, chỉ thấy Tam hoàng tử nhanh chân xông lên bàn đấu giá, trực tiếp đoạt búa định giá trong tay Đường Nguyên, rầm rầm rầm ba tiếng, dùng sức gõ lên mặt bàn.

Mọi người còn đang chuẩn bị cạnh tranh nhóm mỹ tửu cuối cùng, đột nhiên lại gặp Tam hoàng tử đơn độc tiến tới, ai cũng không khỏi lấy làm kì lạ, lập tức yên tĩnh trở lại. Ai cũng không biết vị này Tam hoàng tử đại nhân này muốn gì? Bọn ta đang đấu giá, tên hoàng tử ngươi ở đâu xông tới, chẳng lẽ ngươi cũng muốn làm đấu giá sư sao?

- Chư vị! Nghe ta nói một lời!

Tam hoàng tử chắp tay đứng ở trên đài, con mắt từ trên cao nhìn xuống mọi người, không nói thành lời nhưng thái độ tỏ ra kiêu căng vô cùng, làm cho người ta cảm thấy căm ghét.

- Hôm nay, chúng ta may mắn được nếm mỹ tửu, thật là tam sinh hữu hạnh, đương nhiên muốn cảm tạ các vị cổ đông của Quý Tộc Đường! Lúc này bổn vương chân thành tạ ơn các vị!

Tam hoàng tử hướng về Đường Nguyên gật gật đầu, sau đó nói tiếp:

- Bất quá, rượu này tuy tuyệt hảo, là tuyệt thế trân phẩm, nhưng ít nhất chúng ta cũng phải hiểu được lễ nghi tối thiểu a!

- Bản vương tự cảm thấy hổ thẹn a!

Tam hoàng tử làm ra vẻ thở dài "haizz" một tiếng:

- Vừa rồi ta chợt nhớ tới, tại Thiên Hương đế quốc của chúng ta, còn có một người… một người có tư cách nhất để nếm thử loại mỹ tửu này, nhưng hiện tại không có ở đây! Lão nhân gia người vì quốc gia mà dốc sức, vì lê dân trăm họ mà dốc hết tâm huyết, tinh lực suy kiệt!

Có thể đi vào cửa"quý tộc", ai cũng đều minh bạch, chân chính rõ ràng, mọi người trong nháy mắt dĩ nhiên trong tâm sáng như tuyết. Như thế nào còn không biết ý nghĩ của vị hoàng tử này.



Đúng là khoác da hổ a, cáo mượn oai hùm!

- Người này, đương nhiên chính là phụ hoàng! Thiên Hương đế quốc, hoàng đế bệ hạ của chúng ta! Phụ hoàng lão nhân gia bởi vì quốc sự bận rộn, không rảnh phân thân, không thể tự mình tới đây, nhưng chẳng lẽ chúng ta không thể hiếu kính với lão nhân gia sao? Chẳng lẽ, chúng ta vì ham muốn cá nhân mà đối với quốc gia lại không để ý sao?

Thanh âm của tam hoàng tử càng lúc càng nghiêm khắc:

- Vì thế, dù Phụ Hoàng không nói, nhưng đây chính là tội ác tày trời! Trước mắt, đấu giá đã gần xong! Rượu ngon cũng chỉ còn lại có ba trăm vò! Bản vương đề nghị, mỹ tửu còn lại toàn bộ kính hiến cho hoàng đế bệ hạ kính yêu của chúng ta, mọi người nói có tốt không?

Tam hoàng tử nói tràng giang đại hải xong, phía dưới đã lặng ngắt như tờ!

Tất cả mọi người ai cũng nghĩ Tam hoàng tử bỗng nhiên xuất hiện ngay lúc này, nhất định là muốn giành số mỹ tửu còn lại, nhưng chẳng ai ngờ rằng, vị Tam hoàng tử đại nhân này, da mặt lại có thể dày như tường thành thế này! Nghe ý tứ của hắn, chính là muốn kết thúc buổi đấu giá này, sau đó một phân tiền cũng không trả cho Quý Tộc Đường, thẳng tay mà cướp số rượu còn lại kính dâng cho hoàng thượng!

Rượu do Quý Tộc Đường xuất ra, nhân tình thì hắn hưởng, đề nghị đó không phải của hắn sao!

Lập tức trong lòng mọi người đều tức giận mắng chửi!

" Ngươi muốn hiếu thuận với cha ngươi thì ngươi mua biếu hắn đê, vừa rồi không phải ngươi cũng lấy được năm mươi vò sao? Sao lại không thấy ngươi hiếu thuận, bây giờ lại đòi hỏi người khác kính dâng gì đó, nói ra thật hợp tình hợp lý!(DG: Sao tên hoàng tử này giống ta thế nhỉ). Không thể không nói, đây cũng là một loại "tài năng". Một loại "siêu tài năng", có thể đổi trắng thay đen, đích thị là tài năng lừa đảo!"

Trong lòng mọi người ai cũng bất mãn. Nhưng không ai dám mở mồm hó hé một câu, tuy không mua được rượu thì trong lòng khó chịu, nhưng đại bộ phận những người trong này, đã xem như tầng cao nhất của xã hội, tiền tài thừa thãi, nhưng chỗ dựa lại không đủ, ai dám đắc tội nhi tử của lão hoàng đế? Huống chi, nếu có ý kiến ý cò, chẳng khác nào bị đóng dấu một cái tội danh đại bất kính! Ai cũng không dám nhiều lời, tất cả mọi người lập tức đem nhãn lực tập trung trên người Đường Nguyên Đường đại công tử, muốn xem vị Quý Tộc Đường đại chưởng quỹ ứng phó như thế nào đây.

- Không biết ý của Đường đại chưởng quỹ như thế nào?

Thanh âm của Tam hoàng tử vang lên lành lạnh.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK