: Haclaotu
Biên Tập: Maison
"Vận khí ngươi thật tốt! Cuối cùng lại để cho ngươi lợi dụng!"
Mã Giang Danh thần tình phẫn hận đến tím tái, càng thêm dữ tợn đáng sợ "Nếu không có hai tên hỗn đãn này vô cớ gây sự, đột nhiên như bị kinh phong nổi điên lên thì các ngươi như thế nào có thể dễ dàng đắc thủ chứ? Tạo hóa trêu ngươi đến thế này ư! Lão phu không ngờ lại cùng hai tên hỗn trướng kia đụng phải nhau cùng chỗ, cũng là thiên ý a, bất quá lão tử cuối cùng cũng là đi sau hai tên hỗn đãn kia, một trận chiến này vẫn là lão tử thắng a ha ha!"
"Thiên ý? Ha ha, không thể không bộ phục sự ngu xuẩn của ngươi!! Lại có thể chết đã đến nơi còn không biết là chết như thế nào, ngươi cho là ngươi thắng tử quỷ huynh đệ kia sao? Ngu ngốc!"
Quân Khương Lâm cười to, trường kiếm khẽ nhích "Chầu trời đi! Không có hứng thú cùng ngươi lề rề!"
"Chẳng lẽ, chẳng lẽ cái này là do ngươi giở trò quỷ?"
Mã Giang Danh đột nhiên trừng lớn đôi mắt, từ từ từ kinh ngạc bất ngờ biến thành nanh ác "Nguyên lai là ngươi! Nguyên lai đúng là ngươi, ngươi chết đi cho ta ~~~~" chợt hét lớn một tiếng, đột nhiên phi thân lên, lúc sau ngân mang đầy trời, một dải tử điện thiểm điện đâm tới, thanh thế không hề yếu.
Quân Khương Lâm hừ lạnh một tiếng, thân mình khẽ động, đột ngột tiêu thất không thấy, thân hình lần thứ hai xuất hiện cũng đã hiện thân ở phía sau Mã Giang Danh, phản thủ một kiếm. Mã Giang Danh thân mình đột nhiên cấp tốc nhảy lên, nhưng dường như tránh không kịp. Tuy rằng miễn cưỡng tránh được điểm yếu hại ở bối tâm, nhưng lại bị một kiếm nay nhẹ nhàng đâm lọt giữa hai chân xuyên qua hạ bộ.
Thật ra, Quân Khương Lâm cũng không nghĩ tới một kiếm nay sẽ dễ dàng đắc thủ như thế, hắn vốn đã dự bị hậu chiêu, chuẩn bị tùy thời mà ứng biến. Cao thủ Chí Tôn Thượng thừa, chỉ cần chính diện đối chiến một thời gian, cho dù là hắn bị trọng thương, lại có thể dễ dàng bị giết chết như vậy sao? Chính diện đối chiến dù sao cũng không giống tập kích ám sát.
Nhưng một kiếm này đã trực tiếp đem Mã Giang Danh thiến đi rồi. Thuận lợi thế này cũng khiến Quân Khương Lâm lắp bắp kinh hãi. Thương thế kia chỉ cần là nam nhân thì khó có thể chấp nhận nổi, cho dù là cường giả Chí Tôn Thượng thừa cũng không phải là ngoại lệ a.
[DG: lão Thiên còn muốn giữ món đó huống hồ là con người a. Đóa là món giải trí lợi hại nhất của nam nhân mà], nói cho cùng thì nơi đó cũng là điểm yếu nhất, đau nhất của nam nhân a. Nhưng mà, dị biến đột nhiên phát sinh.
Ngay trong nháy mắt mà Quân Khương Lâm cảm giác được đã đắc thủ, rõ ràng chỗ yếu hại bị trúng chiêu, Mã Giang Danh lại toàn tốc lui về sau, như là chỗ kín bị trường kiếm đâm hoàn toan không có cảm giác gì cả, tựa hồ ngay cả một điểm đau đớn cũng không có nốt, phản thủ đánh một chưởng trúng bả vai Quân Khương Lâm, thế đại lực trầm! [Kiểu này là thằng này là thái giám xổng chuồng or đàn bà roài, or khi nhỏ té giếng dập hàng. Tội thằng nhỏ, tội anh Tà mà]
Quân Khương Lâm cực kỳ ngoài ý muốn, không thể tưởng tượng được mà, một bộ phận tối khẩn yếu của nam nhân bị thương hại như thế mà hắn vẫn còn long tinh hổ mãnh như thế, quả nhiên là mãnh nhân, quá biến thái đi. Bả vai vang lên răng rắc, khớp xương có lẽ lệch chỗ rồi, kêu lên một tiếng đau đớn, cả người cùng kiếm bay ra ngoài.
Bất ngờ phát hiện thân kiếm thanh lương như nước, lại không có nửa điểm vết máu, kông khỏi trừng to hai mắt, trong lúc đang bay ngược ra ngoài không nhịn được muốn kêu lên: "xxx,… Nguyên lai phía dưới ngươi không có… Là nơi đau nhất của nam nhân, quả thật không có nam nhân nào có thẻ thừa nhận nổi. Có thể thừa nhận, duy chỉ có nhừng người không phải nam nhân"
Mã Giang Danh ha hả cười lớn, thần tình nanh ác đuổi tới, hét lớn: "Không sai! Phía dưới ta không có! Không nghĩ tới ư? A ha ha"
Hắn cười lớn đến như thể phía dưới của hắn không có thực là một việc quang vinh biết bao, biết bao đáng giá, đáng khoe thế nào! Cư nhiên còn có chút dương dường tự đắc. Tại thời khắc này Quân Khương Lâm lý giải cũng không nổi.
Phía xa xa, Sở Khấp Hồn đang điều tức nhịn không được "Nôn" một tiếng, phì một cái, làm nam nhân mà như thế, phía dưới đã không có cư nhiên có thể đắc ý như vậy ư? Khó trách "hàng" này lại thích hành hạ mỹ nữ đến chết, nguyên lai là thế. Chắc bởi vì đối mặt với mỹ nữ cái kia lại bất lực nên sinh ra méo mó biến thái tâm lý đây mà.
Quân Khương Lâm vừa buồn bực vừa tức cười, thế này cũng khó trách "loại hàng" cư nhiên còn có thể phản kích; trên đầu vai từng đợt từng đợt đau đớn, lại vẫn phá lên cười ha hả: "xxx, té ra phía dưới ngươi không có… Hiếm thấy ngươi cư nhiên lại có thể đắc ý như vậy, thực mịe nó đúng là nhân tài mà!"
Lúc này Mã Giang Danh đã đuổi tới gần, nhe răng cười nói: "Lão tử không có năng lực thế thì sao chứ? Cũng bởi vì không có thứ đồ chơi đó mới cứu lão tử được một mạng trước mắt đó, ngươi đúng là có đó, nhưng cũng vô ích thôi, bởi vì lão tử muốn cho ngươi sau này một lần cũng không dùng được nữa." Hắn hung hăng công đến, trường kiếm, ngân châm, quyền cước giống như cuồng phong bạo vũ như cuồng triều cuộn lên.
Quân Khương Lâm ha hả cười lớn, ngay trong lúc cười, cả người lại lần thứ hai mạc danh tiêu thất (biến mất mọt cách khó hiểu)! Ngay trước mắt Mã Giang Danh, khi hắn trừng mắt nhìn chằm chằm, lại mạc danh kì diệu tiêu thất vô ảnh vô tung.
Mã Giang Danh một kích tất sát phát ra "Oanh" một tiếng, trước mắt lại đã không có người, không khỏi chấn động, xoay người một cái, toàn thần giới bị, đột nhiên chỗ kín một trận đau nhức đến tê tâm liệt phế, hét lên một tiếng quái dị, cả người bay lên, khoa chân múa tay.
Cũng là do Quân Khương Lâm ngoan độc một cước đá từ dưới lên hạ bộ, tác dụng lực cực lớn: "Làm cho thân hình vốn đang lăng không của Mã Giang Danh dông thẳng lên trời; còn chưa kịp kêu thảm, lại vô tung vô ảnh bị một cước đá vào cùng một bộ vị.
Trong hư không, Quân Khương Lâm lạnh lùng sẵng giọng gầm lên: "Ta cho ngươi hạ bộ không có! Ta cho ngươi đắc ý hạ bộ không có… Ngươi không có mà! Ngươi không có! Ngươi không có! Không có…"
Theo từng tiếng mắng to, một cước lại một cước đá vào vị trí quái ác kia, thân hình Mã Giang Danh liên tục bị đá bay lên, hạ diện thủy chung cũng liên tục không ngừng bị đá vào cùng một bộ vị.
Tựa như cuồng phong bạo vũ đại cước mãnh liệt đá, đừng nói là Mã Giang Danh hạ diện vốn không có, cho dù là có… Hiện tại cũng không có… Ít nhất là nhận thức không ra cái đó là cái quái gì… Sở Khấp Hồn ngoác miệng rộng tới mang tai, cố sức hít từng ngụm lương khí, mắt thấy Mã Giang Danh giống như kỳ hoa hỏa tiễn một đường thẳng tắp bay lên, độ cao cách mặt đất đã xấp xỉ một trăm trượng, vẫn còn bám riết không tha, hướng trời bay lên…
Nghe thanh âm đấm đá thình thịch oành oành không ngừng kia, Sở Chí Tôn đột nhiên cảm giác hàm răng như muốn bành to ra rồi mềm oặt lại… Nghe lực đạo thế này, chỉ cần nhiều nhất hai cước, vị lão huynh vẻ mặt tang thương kia phỏng chừng đau muốn chết đi được, Quân Khương Lâm lại có thể một hơi chơi hai trăm cước thế này… [Voi cũng không chịu nổi hướng hồ người, anh Tà chơi độc quá, cơ mà ta lại thik]
Hạ diện cả đống biến thái; cái kia ở dưới hạ diện cũng là cái thứ biến thái mà.
"***so với lão tử còn biến thái hơn a." Sở Tự Hồn tự kết luận
"Sưu" một tiếng, Quân Khương Lâm xuất hiện trước mặt hắn, gấp gáp nói: "Tránh mau, người của tam đại thánh địa lại tới đó… Lần này tổng số cũng hơn một trăm người." Vừa rồi hắn vừa bay lên cao, nhìn thấy rõ ràng nơi phương xa một đường dài toàn bóng người lấy tốc độ cao nhất bay vút tới như gió.
Hơn trăm người! Đây là một cổ lực lượng khủng bố a! Lực lượng cường đại như vậy, bằng vào lực lượng hiện tại của bọn hắn, tuyệt đối vô pháp đối kháng a!
Sở Khấp Hồn còn đang kinh ngạc, ngẩng đầu lên trời mắt thấy Mã Giang Danh còn đang một đường bay lên, đã muốn biến thành nhỏ như đậu tương [DG: có lẽ là bay cao quá chứ không phải là đánh cho tan xác thành nhỏ xíu đâu nha], nhìn lại Quân Khương Lâm trước mắt, vẫn còn khó hiểu
"Tiểu tử này làm thế này mà đột nhiên xuống tới vậy kìa? Tiểu điểu dưới hạ bộ không còn bị hắn đá bay nữa ư? Nhưng như thế nào hắn lại mạc danh kỳ diệu xuất hiện nơi này chứ?"
Quân đại thiếu gia kéo Sở Khấp Hồn, gấp rút "Xoát" một tiếng đã xâm nhập vào tuyết động nơi Mai Tuyết Yên cùng Đông Phương Vấn Tâm ẩn thân,. Không kịp nói gì, vội lập tức phát động Thủy chi Lực! Tuyết hay là nước, thủy chung vẫn là một hình thái của nước mà thôi.
Tuyết tụ phía dưới bốn người đột nhiên vô thanh vô tức đằng không bay lên để lộ ra một mảnh thổ địa kiên cố, bốn người hai chân đồng thời chạm đất, Sở Khấp Hồn còn chưa kịp kinh ngạc, Quân Khương Lâm hai tay đã áp xuống "Mở ra"
Sở Khấp Hồn liền cảm giác bản thân mình vô hưu vô chỉ rơi xuống [vô hưu vô chỉ: không ngừng không hết], tựa như phía dưới chính là thiên nhiên vô để thâm uyên vậy [vô để thâm uyên: vực sâu không đáy] Chết người mất a!? Đây là thế nào vậy chứ? Mộng ảo ư?
Xoát xoát xoát, bên ngoài vô số nhân ảnh chợt hiện, ngay tại chỗ Quân Khương Lâm cùng Sở Khấp Hồn thuấn gian tiêu thất, trên mặt tuyết địa phương vừa mới xảy ra chiến đấu thảm liệt, phương xa còn có trùng điệp nhân ảnh hướng tới nơi này, Lục lão liều mạng già hướng bên này chạy tới…
Trên mặt tuyết, đầy máu hồng, máu tươi đầm đìa, hai nửa thân thể bị chia đôi tách rời ra thật xa, cánh tay vẫn duy trì tư thế đang bò… Còn có những miếng thịt vụn, trải đều đều trên mặt tuyết, Nguyễn Dương dùng một loại tư thế ki quái nằm trên mặt tuyết, biểu hiện một điều chính là hắn đã chết…
Bên kia còn có một người dạ dày ngũ tạng bày hết ra ngoài, hiển nhiên là trước khi chết đã thống khổ đến cực điểm, xem ra, nửa phần thân thể kia trước khi chết đã giẫy dụa một hồi, bởi vì, hợp với đỗ tràng của thân thể ở ngoài ba trượng kia, ở giữa, là ruột lòng bị kéo thành một đường dài, tựa hồ nhiệt khí còn chưa tan hết, dạng như vậy, tin rằng cho dù là Địa Ngục cũng không có tàn khốc như vậy! [DG: dịch đoạn này mà hết muốn ăn lòng xào]
Chúng nhân ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn tình cảnh bi thảm trước mặt, đồng thời cảm giác trong lòng một trận phiên giang đảo hải, hầu kết nhấp nhô lên xuống, tựa hồ như nuốt nghẹn vật gì, nhưng trên mặt lại đồng thời hiện lên thần sắc cừu hận, trong mắt lộ ra vẻ oán độc vô tận!
Người của tam đại thánh địa rốt cuộc cũng đến đông đủ, tính ra nhân số cũng gần một trăm năm mươi người. Đây chỉ là vùng phụ cận, số người biết được tin tức đến chỉ là số ít… Tam đại thánh địa phục sức bất đồng, trên mặt tuyết hết sức chói mắt.
"Tàn nhẫn! Tên sát thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn quả nhiên là cùng hung cực ác đến cực điểm mà… Kẻ này còn chưa diệt, sóng gió còn chưa yên!" Bên Độn Thế Tiên Cung, một lão giả mặt vuông chất phác vụng về đã trở nên trắng bệch, thương hại nhìn tình cảnh trước mắt, thở dài.
"Nhị gia nói rất đúng, Sở Khấp Hồn lại dám tàn ngược đối với người của tam đại thánh địa như thế, nếu bắt được hắn, nhất định phải đem hắn lăng trì toái quả, tỏa cốt dương hôi!" Người nói chính là Tử Kinh Hồng, lúc này trên mặt hắdn đã có chút vặn vẹo, nhìn thấy Huyết Hải Nguyễn Dương chết trong tư thế cổ quái như vậy, trong lòng phẫn nộ bi thống đến cực điểm.
Vì bao vây tiễu trừ Sở Khấp Hồn mà Mộng Huyễn Huyết Hải trước sau đã tổn thất năm vị cường giả Chí Tôn Thượng thừa!
Lúc này, vị vô pháp vô thiên đa mưu túc trí mộng ảo máu quái Tam Tông Chủ này, nhìn mặt vẻ là lão nhân mặt mũi hiền lành, trong mắt lại có một loại né tránh cùng kinh sợ! Giống như đó là... Sự run sợ phát ra từ linh hồn. Người được hắn gọi là Nhị gia kia, chính là người cầm đầu hành động lần này của Độn Thế Tiên Cung.
Hiển nhiên, Độn Thế Tiên Cung lúc này đây thật sự nổi giận, cũng quả thật bi thương! Vì vậy đã phái đi một người có địa vị gần bằng cung chủ.
Vị Nhị gia này, mặt mũi hiền lành, thần tình trung hậu, thậm chí, nhìn qua còn giông như là hiền như khúc gỗ vậy, trong đôi tròng mắt, lộ vẻ trách trời thương dân, nhìn lướt qua, quả thật là một dạng người tốt điển hình, nếu trên thế giới này nông phu cùng rắn nói chuyện xưa, như vậy tất cả mọi người mới chịu tin, trong chuyện xưa nông phu nhân vật chính, còn hắn chính là... [điển hình của miệng bồ tát mà tay thì cầm lựu đạn đây mà, giống USA y chang]
Thật là đại thiện lương, thực quá già rồi, người như thế khẳng định thực dễ nói chuyện, trái tim yếu đuối, là người phi thường bao dung... Tổng hợp những điều đó, người này khẳng định là tốt lắm đây! Đây cũng là ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy bộ dạng của hắn.
Quân tử, khiêm tốn, ôn lương như ngọc!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Biên Tập: Maison
"Vận khí ngươi thật tốt! Cuối cùng lại để cho ngươi lợi dụng!"
Mã Giang Danh thần tình phẫn hận đến tím tái, càng thêm dữ tợn đáng sợ "Nếu không có hai tên hỗn đãn này vô cớ gây sự, đột nhiên như bị kinh phong nổi điên lên thì các ngươi như thế nào có thể dễ dàng đắc thủ chứ? Tạo hóa trêu ngươi đến thế này ư! Lão phu không ngờ lại cùng hai tên hỗn trướng kia đụng phải nhau cùng chỗ, cũng là thiên ý a, bất quá lão tử cuối cùng cũng là đi sau hai tên hỗn đãn kia, một trận chiến này vẫn là lão tử thắng a ha ha!"
"Thiên ý? Ha ha, không thể không bộ phục sự ngu xuẩn của ngươi!! Lại có thể chết đã đến nơi còn không biết là chết như thế nào, ngươi cho là ngươi thắng tử quỷ huynh đệ kia sao? Ngu ngốc!"
Quân Khương Lâm cười to, trường kiếm khẽ nhích "Chầu trời đi! Không có hứng thú cùng ngươi lề rề!"
"Chẳng lẽ, chẳng lẽ cái này là do ngươi giở trò quỷ?"
Mã Giang Danh đột nhiên trừng lớn đôi mắt, từ từ từ kinh ngạc bất ngờ biến thành nanh ác "Nguyên lai là ngươi! Nguyên lai đúng là ngươi, ngươi chết đi cho ta ~~~~" chợt hét lớn một tiếng, đột nhiên phi thân lên, lúc sau ngân mang đầy trời, một dải tử điện thiểm điện đâm tới, thanh thế không hề yếu.
Quân Khương Lâm hừ lạnh một tiếng, thân mình khẽ động, đột ngột tiêu thất không thấy, thân hình lần thứ hai xuất hiện cũng đã hiện thân ở phía sau Mã Giang Danh, phản thủ một kiếm. Mã Giang Danh thân mình đột nhiên cấp tốc nhảy lên, nhưng dường như tránh không kịp. Tuy rằng miễn cưỡng tránh được điểm yếu hại ở bối tâm, nhưng lại bị một kiếm nay nhẹ nhàng đâm lọt giữa hai chân xuyên qua hạ bộ.
Thật ra, Quân Khương Lâm cũng không nghĩ tới một kiếm nay sẽ dễ dàng đắc thủ như thế, hắn vốn đã dự bị hậu chiêu, chuẩn bị tùy thời mà ứng biến. Cao thủ Chí Tôn Thượng thừa, chỉ cần chính diện đối chiến một thời gian, cho dù là hắn bị trọng thương, lại có thể dễ dàng bị giết chết như vậy sao? Chính diện đối chiến dù sao cũng không giống tập kích ám sát.
Nhưng một kiếm này đã trực tiếp đem Mã Giang Danh thiến đi rồi. Thuận lợi thế này cũng khiến Quân Khương Lâm lắp bắp kinh hãi. Thương thế kia chỉ cần là nam nhân thì khó có thể chấp nhận nổi, cho dù là cường giả Chí Tôn Thượng thừa cũng không phải là ngoại lệ a.
[DG: lão Thiên còn muốn giữ món đó huống hồ là con người a. Đóa là món giải trí lợi hại nhất của nam nhân mà], nói cho cùng thì nơi đó cũng là điểm yếu nhất, đau nhất của nam nhân a. Nhưng mà, dị biến đột nhiên phát sinh.
Ngay trong nháy mắt mà Quân Khương Lâm cảm giác được đã đắc thủ, rõ ràng chỗ yếu hại bị trúng chiêu, Mã Giang Danh lại toàn tốc lui về sau, như là chỗ kín bị trường kiếm đâm hoàn toan không có cảm giác gì cả, tựa hồ ngay cả một điểm đau đớn cũng không có nốt, phản thủ đánh một chưởng trúng bả vai Quân Khương Lâm, thế đại lực trầm! [Kiểu này là thằng này là thái giám xổng chuồng or đàn bà roài, or khi nhỏ té giếng dập hàng. Tội thằng nhỏ, tội anh Tà mà]
Quân Khương Lâm cực kỳ ngoài ý muốn, không thể tưởng tượng được mà, một bộ phận tối khẩn yếu của nam nhân bị thương hại như thế mà hắn vẫn còn long tinh hổ mãnh như thế, quả nhiên là mãnh nhân, quá biến thái đi. Bả vai vang lên răng rắc, khớp xương có lẽ lệch chỗ rồi, kêu lên một tiếng đau đớn, cả người cùng kiếm bay ra ngoài.
Bất ngờ phát hiện thân kiếm thanh lương như nước, lại không có nửa điểm vết máu, kông khỏi trừng to hai mắt, trong lúc đang bay ngược ra ngoài không nhịn được muốn kêu lên: "xxx,… Nguyên lai phía dưới ngươi không có… Là nơi đau nhất của nam nhân, quả thật không có nam nhân nào có thẻ thừa nhận nổi. Có thể thừa nhận, duy chỉ có nhừng người không phải nam nhân"
Mã Giang Danh ha hả cười lớn, thần tình nanh ác đuổi tới, hét lớn: "Không sai! Phía dưới ta không có! Không nghĩ tới ư? A ha ha"
Hắn cười lớn đến như thể phía dưới của hắn không có thực là một việc quang vinh biết bao, biết bao đáng giá, đáng khoe thế nào! Cư nhiên còn có chút dương dường tự đắc. Tại thời khắc này Quân Khương Lâm lý giải cũng không nổi.
Phía xa xa, Sở Khấp Hồn đang điều tức nhịn không được "Nôn" một tiếng, phì một cái, làm nam nhân mà như thế, phía dưới đã không có cư nhiên có thể đắc ý như vậy ư? Khó trách "hàng" này lại thích hành hạ mỹ nữ đến chết, nguyên lai là thế. Chắc bởi vì đối mặt với mỹ nữ cái kia lại bất lực nên sinh ra méo mó biến thái tâm lý đây mà.
Quân Khương Lâm vừa buồn bực vừa tức cười, thế này cũng khó trách "loại hàng" cư nhiên còn có thể phản kích; trên đầu vai từng đợt từng đợt đau đớn, lại vẫn phá lên cười ha hả: "xxx, té ra phía dưới ngươi không có… Hiếm thấy ngươi cư nhiên lại có thể đắc ý như vậy, thực mịe nó đúng là nhân tài mà!"
Lúc này Mã Giang Danh đã đuổi tới gần, nhe răng cười nói: "Lão tử không có năng lực thế thì sao chứ? Cũng bởi vì không có thứ đồ chơi đó mới cứu lão tử được một mạng trước mắt đó, ngươi đúng là có đó, nhưng cũng vô ích thôi, bởi vì lão tử muốn cho ngươi sau này một lần cũng không dùng được nữa." Hắn hung hăng công đến, trường kiếm, ngân châm, quyền cước giống như cuồng phong bạo vũ như cuồng triều cuộn lên.
Quân Khương Lâm ha hả cười lớn, ngay trong lúc cười, cả người lại lần thứ hai mạc danh tiêu thất (biến mất mọt cách khó hiểu)! Ngay trước mắt Mã Giang Danh, khi hắn trừng mắt nhìn chằm chằm, lại mạc danh kì diệu tiêu thất vô ảnh vô tung.
Mã Giang Danh một kích tất sát phát ra "Oanh" một tiếng, trước mắt lại đã không có người, không khỏi chấn động, xoay người một cái, toàn thần giới bị, đột nhiên chỗ kín một trận đau nhức đến tê tâm liệt phế, hét lên một tiếng quái dị, cả người bay lên, khoa chân múa tay.
Cũng là do Quân Khương Lâm ngoan độc một cước đá từ dưới lên hạ bộ, tác dụng lực cực lớn: "Làm cho thân hình vốn đang lăng không của Mã Giang Danh dông thẳng lên trời; còn chưa kịp kêu thảm, lại vô tung vô ảnh bị một cước đá vào cùng một bộ vị.
Trong hư không, Quân Khương Lâm lạnh lùng sẵng giọng gầm lên: "Ta cho ngươi hạ bộ không có! Ta cho ngươi đắc ý hạ bộ không có… Ngươi không có mà! Ngươi không có! Ngươi không có! Không có…"
Theo từng tiếng mắng to, một cước lại một cước đá vào vị trí quái ác kia, thân hình Mã Giang Danh liên tục bị đá bay lên, hạ diện thủy chung cũng liên tục không ngừng bị đá vào cùng một bộ vị.
Tựa như cuồng phong bạo vũ đại cước mãnh liệt đá, đừng nói là Mã Giang Danh hạ diện vốn không có, cho dù là có… Hiện tại cũng không có… Ít nhất là nhận thức không ra cái đó là cái quái gì… Sở Khấp Hồn ngoác miệng rộng tới mang tai, cố sức hít từng ngụm lương khí, mắt thấy Mã Giang Danh giống như kỳ hoa hỏa tiễn một đường thẳng tắp bay lên, độ cao cách mặt đất đã xấp xỉ một trăm trượng, vẫn còn bám riết không tha, hướng trời bay lên…
Nghe thanh âm đấm đá thình thịch oành oành không ngừng kia, Sở Chí Tôn đột nhiên cảm giác hàm răng như muốn bành to ra rồi mềm oặt lại… Nghe lực đạo thế này, chỉ cần nhiều nhất hai cước, vị lão huynh vẻ mặt tang thương kia phỏng chừng đau muốn chết đi được, Quân Khương Lâm lại có thể một hơi chơi hai trăm cước thế này… [Voi cũng không chịu nổi hướng hồ người, anh Tà chơi độc quá, cơ mà ta lại thik]
Hạ diện cả đống biến thái; cái kia ở dưới hạ diện cũng là cái thứ biến thái mà.
"***so với lão tử còn biến thái hơn a." Sở Tự Hồn tự kết luận
"Sưu" một tiếng, Quân Khương Lâm xuất hiện trước mặt hắn, gấp gáp nói: "Tránh mau, người của tam đại thánh địa lại tới đó… Lần này tổng số cũng hơn một trăm người." Vừa rồi hắn vừa bay lên cao, nhìn thấy rõ ràng nơi phương xa một đường dài toàn bóng người lấy tốc độ cao nhất bay vút tới như gió.
Hơn trăm người! Đây là một cổ lực lượng khủng bố a! Lực lượng cường đại như vậy, bằng vào lực lượng hiện tại của bọn hắn, tuyệt đối vô pháp đối kháng a!
Sở Khấp Hồn còn đang kinh ngạc, ngẩng đầu lên trời mắt thấy Mã Giang Danh còn đang một đường bay lên, đã muốn biến thành nhỏ như đậu tương [DG: có lẽ là bay cao quá chứ không phải là đánh cho tan xác thành nhỏ xíu đâu nha], nhìn lại Quân Khương Lâm trước mắt, vẫn còn khó hiểu
"Tiểu tử này làm thế này mà đột nhiên xuống tới vậy kìa? Tiểu điểu dưới hạ bộ không còn bị hắn đá bay nữa ư? Nhưng như thế nào hắn lại mạc danh kỳ diệu xuất hiện nơi này chứ?"
Quân đại thiếu gia kéo Sở Khấp Hồn, gấp rút "Xoát" một tiếng đã xâm nhập vào tuyết động nơi Mai Tuyết Yên cùng Đông Phương Vấn Tâm ẩn thân,. Không kịp nói gì, vội lập tức phát động Thủy chi Lực! Tuyết hay là nước, thủy chung vẫn là một hình thái của nước mà thôi.
Tuyết tụ phía dưới bốn người đột nhiên vô thanh vô tức đằng không bay lên để lộ ra một mảnh thổ địa kiên cố, bốn người hai chân đồng thời chạm đất, Sở Khấp Hồn còn chưa kịp kinh ngạc, Quân Khương Lâm hai tay đã áp xuống "Mở ra"
Sở Khấp Hồn liền cảm giác bản thân mình vô hưu vô chỉ rơi xuống [vô hưu vô chỉ: không ngừng không hết], tựa như phía dưới chính là thiên nhiên vô để thâm uyên vậy [vô để thâm uyên: vực sâu không đáy] Chết người mất a!? Đây là thế nào vậy chứ? Mộng ảo ư?
Xoát xoát xoát, bên ngoài vô số nhân ảnh chợt hiện, ngay tại chỗ Quân Khương Lâm cùng Sở Khấp Hồn thuấn gian tiêu thất, trên mặt tuyết địa phương vừa mới xảy ra chiến đấu thảm liệt, phương xa còn có trùng điệp nhân ảnh hướng tới nơi này, Lục lão liều mạng già hướng bên này chạy tới…
Trên mặt tuyết, đầy máu hồng, máu tươi đầm đìa, hai nửa thân thể bị chia đôi tách rời ra thật xa, cánh tay vẫn duy trì tư thế đang bò… Còn có những miếng thịt vụn, trải đều đều trên mặt tuyết, Nguyễn Dương dùng một loại tư thế ki quái nằm trên mặt tuyết, biểu hiện một điều chính là hắn đã chết…
Bên kia còn có một người dạ dày ngũ tạng bày hết ra ngoài, hiển nhiên là trước khi chết đã thống khổ đến cực điểm, xem ra, nửa phần thân thể kia trước khi chết đã giẫy dụa một hồi, bởi vì, hợp với đỗ tràng của thân thể ở ngoài ba trượng kia, ở giữa, là ruột lòng bị kéo thành một đường dài, tựa hồ nhiệt khí còn chưa tan hết, dạng như vậy, tin rằng cho dù là Địa Ngục cũng không có tàn khốc như vậy! [DG: dịch đoạn này mà hết muốn ăn lòng xào]
Chúng nhân ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn tình cảnh bi thảm trước mặt, đồng thời cảm giác trong lòng một trận phiên giang đảo hải, hầu kết nhấp nhô lên xuống, tựa hồ như nuốt nghẹn vật gì, nhưng trên mặt lại đồng thời hiện lên thần sắc cừu hận, trong mắt lộ ra vẻ oán độc vô tận!
Người của tam đại thánh địa rốt cuộc cũng đến đông đủ, tính ra nhân số cũng gần một trăm năm mươi người. Đây chỉ là vùng phụ cận, số người biết được tin tức đến chỉ là số ít… Tam đại thánh địa phục sức bất đồng, trên mặt tuyết hết sức chói mắt.
"Tàn nhẫn! Tên sát thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn quả nhiên là cùng hung cực ác đến cực điểm mà… Kẻ này còn chưa diệt, sóng gió còn chưa yên!" Bên Độn Thế Tiên Cung, một lão giả mặt vuông chất phác vụng về đã trở nên trắng bệch, thương hại nhìn tình cảnh trước mắt, thở dài.
"Nhị gia nói rất đúng, Sở Khấp Hồn lại dám tàn ngược đối với người của tam đại thánh địa như thế, nếu bắt được hắn, nhất định phải đem hắn lăng trì toái quả, tỏa cốt dương hôi!" Người nói chính là Tử Kinh Hồng, lúc này trên mặt hắdn đã có chút vặn vẹo, nhìn thấy Huyết Hải Nguyễn Dương chết trong tư thế cổ quái như vậy, trong lòng phẫn nộ bi thống đến cực điểm.
Vì bao vây tiễu trừ Sở Khấp Hồn mà Mộng Huyễn Huyết Hải trước sau đã tổn thất năm vị cường giả Chí Tôn Thượng thừa!
Lúc này, vị vô pháp vô thiên đa mưu túc trí mộng ảo máu quái Tam Tông Chủ này, nhìn mặt vẻ là lão nhân mặt mũi hiền lành, trong mắt lại có một loại né tránh cùng kinh sợ! Giống như đó là... Sự run sợ phát ra từ linh hồn. Người được hắn gọi là Nhị gia kia, chính là người cầm đầu hành động lần này của Độn Thế Tiên Cung.
Hiển nhiên, Độn Thế Tiên Cung lúc này đây thật sự nổi giận, cũng quả thật bi thương! Vì vậy đã phái đi một người có địa vị gần bằng cung chủ.
Vị Nhị gia này, mặt mũi hiền lành, thần tình trung hậu, thậm chí, nhìn qua còn giông như là hiền như khúc gỗ vậy, trong đôi tròng mắt, lộ vẻ trách trời thương dân, nhìn lướt qua, quả thật là một dạng người tốt điển hình, nếu trên thế giới này nông phu cùng rắn nói chuyện xưa, như vậy tất cả mọi người mới chịu tin, trong chuyện xưa nông phu nhân vật chính, còn hắn chính là... [điển hình của miệng bồ tát mà tay thì cầm lựu đạn đây mà, giống USA y chang]
Thật là đại thiện lương, thực quá già rồi, người như thế khẳng định thực dễ nói chuyện, trái tim yếu đuối, là người phi thường bao dung... Tổng hợp những điều đó, người này khẳng định là tốt lắm đây! Đây cũng là ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy bộ dạng của hắn.
Quân tử, khiêm tốn, ôn lương như ngọc!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành