Mục lục
Binh Vương Chiến thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Vẫn là câu nói kia, không dám, không dám! Bổn tọa chẳng qua là khuyến cáo tôn giả nên suy xét cẩn thận mà thôi.

Lệ Tuyệt Thiên dùng thanh âm trầm ổn nói:

- Mai tôn giả, thiên địa không thể khinh nhờn, thánh địa không thể truyền miệng! Chỉ sợ ngươi đã phạm vào điều kiêng kị rồi!

- Hừ, suy nghĩ? Tự suy xét? Kiêng kị? Lệ Tuyệt Thiên, ngàn vạn lần không nên tự đánh giá quá cao bản thân mình. Bản tôn khi nào lại phải đem mấy thứ kiêng kị kia để vào mắt? Mặc dù là Độn Thế Tiên Cung, Chí Tôn Kim Thành cùng Mộng Huyễn Huyết Hải tam đại Thánh Địa dốc toàn bộ lực lượng đồng thời tới thiên phạt của ta, liệu có thể làm khó được ta?

Thanh âm kia rất phóng đãng, ngạo nghễ, hô to:

- Tám năm trước Mai gia ta chỉ dùng một câu có thể làm cho Vân Biệt Trần từ đó về sau không còn dám hiện thân trên cõi trần, hôm nay ta cũng có thể nắm chắc để tam đại Thánh Địa chết nơi thiên phạt này!

- Mai tôn giả đã nói như thế, Lệ mỗ mỏi mắt mong chờ.

Lệ Tuyệt Thiên nói xong những lời này, thân hình bồng bềnh nhảy từ nóc phòng xuống. Điều này cho thấy cuộc nói chuyện này đã chấm dứt.

Xa xa trong rừng lại truyền tới từng tiếng hú.

Ngay sau đó, các loại âm thanh như muốn rời non lấp biển liên tục vang lên, phía đông, tây, bắc ba mặt đồng thời vang lên tiếng gầm rú rung trời, khói bụi cuồn cuộn bùng lên ngút trời, che lấp đi nhật nguyệt.

Vô số huyền thú như thủy triều chạy từ trong rừng hiện ra, lập thành một đội ngũ chỉnh tề, từng đợt từng đợt chạy trên bãi đất trống ở ngoài thành, chỉ theo một hướng duy nhất, phía nam.

Xem ra thiên phạt vương ở bên này cũng đã co rút lại binh lực.

Nhưng chính là ba phương diện binh lực huyền thú này lại làm cho từng người trong Thiên Nam thành mỗi một người đều là da đầu tê dại.

Phía đông có hơn mười lão hổ trên đầu lấp loáng hoàng sắc một sừng xếp thành một đội. Đứng trước là một tên hổ vương toàn thân trắng như tuyết, trên đầu nó cũng có một chiếc sừng hoàng kim sắc, gió lốc không ngừng quét qua. Phía sau là vô số màu huyền thú, mỗi một loại đều xếp thành một phương trận chỉnh tề thật dài, với tốc độ nhanh như như thiểm điện bực này, trọn vẹn chỉ thành lập xong trong một canh giờ!

- Cửu cấp huyền thú Hoàng Kim Hổ!

Đứng ở sau lưng Lệ Tuyệt Thiên, Ưng Bác Không trợn mắt nói:



- Số lượng lại còn nhiều như vậy! Tên Hổ Vương đầu lĩnh kia. Chỉ sợ đã là cửu cấp đỉnh phong rồi.

Phía tây hơn mười con sư tử lớn giớn như bạch ngọc tạo thành đội ngũ chính tề dẫn theo số lượng lớn thú vật cuồn cuộn mà tới.

- Bạch Ngọc sư tử ở phía tây!

Đông Phương Vấn Tình trầm trọng giới thiệu, hai người này cũng biết Quân Khương Lâm còn trẻ tất nhiên sẽ không biết được nhiều loại cao cấp huyền, thấy hắn đi tới bên cạnh, đều cố ý giải thích.

Tiếng bước chân trầm trọng từ phương bắc vang lên, mấy trăm đầu cự hùng suất lĩnh sau lưng mấy vạn huyền thú đại quân oanh long oanh long chạy tới.

- Liệt Sơn Hùng, cũng là cửu cấp huyền thú. Không ngờ lực lượng bên trong Thiên Phạt sâm lâm lại hùng hậu như vậy!

Những đội ngũ này ước chừng đã điều động hết một nửa nhân số trong Thiên Phạt sâm lâm. Đột nhiên bốn phía Thiên Sơn đồng thời có vô số tị tử trùng bùng lên ngút trời, giống như trăm con chim tấn công tới một con phượng hoàng, đủ mọi màu sắc đại điểu (chim lớn) xoay tròn trên không trung. Một hồi hỗn loạn qua đi, sau đó cũng tụ tập lại, giống như từng đám mây lớn bay tới bầu trời Thiên Nam thành.

- Đây là phi hành huyền thú, số lượng rất nhiều, rất nhiều.

Đông Phương Nhiễm Đao xoa xoa mũi, trừng mắt há miệng cơ hồ lộ cả hàm răng ra, nói:

- Mỗi một con đều ngoài bát cấp, mẹ ơi! Lệ Tuyệt Thiên sao lại động vào cái tổ này a. Tại sao lại làm cho tình hình trở nên nghiêm trọng như vậy chứ?

Trong rừng núi liên tục vang lên thanh âm xoạt xoạt, làm cho da đầu người ta nứt ra, đây là do huyền thú bò sát bò trên mặt đất ma sát mà thành, thanh âm này nghe như tiếng mưa rào, không ngừng vang lên, có thể tưởng tượng được số lượng của bọn chúng là bao nhiêu.

Tất cả mọi người chẳng biết từ lúc nào đều chọn chỗ cao nhất mà đứng, mặt không còn chút máu nhìn một màn đồ sộ này, những thứ này bình thường chỉ cần xuất hiện một phần cũng khiến cho mọi người oanh động. Có thể khiến cho rất nhiều người bỏ ra một cái giá trên trời để mua một con huyền thú, thế nhưng hôm nay lại xuất hiện tới mấy trăm mấy ngàn mấy vạn, hơn mười vạn con ở trước mắt.

Trời ạ, thế giới này quá điên cuồng rồi.

Ngàn vạn huyền thú tràn qua, thế nhưng trong đó lại không hề có một con dưới lục cấp!

Cơ hồ tất cả mọi người cái miệng đều biến thành hình chữ "O".

Nếu như nhất định tìm một người mà miệng không biến thành hình chữ "O" thì cũng chỉ có một người, Quân Khương Lâm Quân đại thiếu gia cũng nhìn thấy hết thảy một màn này, nhưng bất cứ một kẻ nào cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.

Giờ phút này trong lòng của hắn có vô số dấu chấm hỏi!

Người trong thiên hạ đều biết rõ, cũng đều tán thành. Huyền Huyền đại lục có hai đại thế lực đỉnh phong là: Phong Tuyết ngân thành và Huyết Hồn sơn trang! Hoàn toàn không ai có thể phủ nhận, lực lượng của hai gia tộc cự phách này chính là quá siêu nhiên.

Thế nhưng, hiện tại lại xuất hiện một vị lánh ngoại thiên phạt chi vương thần bí.

Độn Thế Tiên Cung, Chí Tôn Kim Thành, Mộng Huyễn Huyết Hải!

Những cái tên này đại biểu cho điều gì? Có ý vị như thế nào? Tam đại Thánh Địa đến tột cùng là ở nơi nào? Mà một ít người trong trong thánh địa cường hoành đến mức nào? Vì sao trước đây chưa từng nghe nói qua vài cái tên này?

Nhớ tới vừa rồi Lệ Tuyệt Thiên có nói qua một câu kia: ""Thiên địa mà không thể khinh nhờn, thánh địa không thể truyền miệng." Tại trong lòng của vị cường giả Lệ Tuyệt Thiên này. Lại có thể đem vị Tam đại Thánh Địa này đứng ngang cùng mình!

Ý vị này là như thế nào?



Trên đời này đều công nhận cao thủ đỉnh phong chỉ có trên dưới mười người, chính là bát đại chí tôn, hơn nữa còn có cuồng phong kiếm thần Phong Quyển Vân cùng với sát thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn: Khấp, Vân hai tôn giả này có thể so với người vừa xuất hiện. Mà người này cũng chỉ nghe thấy tiếng chứ chưa thấy xuất hiện.

Tin tưởng chỉ cần có tai cũng nghe được, có mắt cũng có thể nhìn ra, vị đệ nhất vương giả thiên phạt này, sở hữu lực lượng cường đại cỡ nào!

"
Tám năm trước, một câu nói của Mai gia ta cũng có thể làm cho Vân Biệt Trần từ đó về sau không dám tái hiện trên cõi trần nữa, hôm nay ta cũng nắm chắc để cho tam đại Thánh Địa chết trong thiên phạt!"

Những lời này còn văng vẳng bên tai.

Một câu, chỉ một câu, có thể khiến đệ nhất chí tôn Vân Biệt Trần từ đó về sau không dám tái hiện trên cõi trần nữa!

Thực lực như vậy là cái dạng gì?

Quân Khương Lâm thấy vẻ mặt mọi người đều kinh hãi, thế nhưng hắn vẫn bình tĩnh như nước. Nhưng trong lòng lại sinh ra sóng ngầm, nảy sinh ra mấy nghi vấn: vị thiên phạt đệ nhất vương giả này đã có thực lực cường đại như vậy, hơn nữa cũng có ý lộ diện. Vì sao không đợi mấy ngày nữa khi chiến tranh chính thức bạo phát mới chạy ra chém giết, khiến liên quân thương vong thảm trọng?

Nếu như là vậy, tin tưởng liên quân tuyệt đối sẽ lọt vào đả kích trí mệnh, thậm chí đủ để quyết định thắng bại giữa cuộc chiến nhân thú lần này!

Mà tranh chấp từ lúc bắt đầu tới giờ đã là hai tháng rồi, trong khoảng thời gian đó hắn chưa từng xuất hiện.

Thế nhưng hiện tại tại sao phải xuất hiện? Hắn đã nhịn được hai tháng, chẳng lẽ không chờ được thêm mấy ngày nữa?

Không thể phủ nhận sự xuất hiện của hắn tạo thành nỗi khiếp sợ trong lòng mọi người, thực lực cực kỳ cường thế, thậm chí có thể nói là không ai có thể sánh được! Loại thực lực cao cao tại thượng giống như một vị thần đi mây về gió trong thần thoại. Một mình đấu lại tất cả liên quân, đúng là một loại đả kích nặng nề đối với liên quân nhân loại! Khiến sĩ khí của binh sĩ giảm đi trông thấy. Càng hiển hiện kết quả bại trận không thể vãn hồi!

Thế nhưng vấn đề này căn bản hắn không thèm để ý, có thực lực như vậy thì còn sợ gì? Vô luận liên quân tiến công như thế nào, hắn cũng không thèm để trong lòng! Chỉ cần hắn vừa hiện thân, đã đủ để thay đổi tất cả!

Hết thảy chuyện này, rốt cuộc là vì cái gì?

Một loạt các câu hỏi vì sao vang lên, khiến Quân Khương Lâm đầu choáng mắt hoa, dụi dụi mắt, rồi lại phát hiện một chuyện lạ lùng khác.

Trong lúc huyền thú ùn ùn kéo tới, cơ hồ tất cả mọi người đều chạy tới chỗ cao nhất mà xem, nhưng mà lại có một người vẫn bất động đứng nguyên tại chỗ! Tại thời khắc này thân ảnh người này có vẻ như rất cô độc!

Đó là một người tuổi trẻ, ngang nhiên đứng ở dưới đại kỳ của Bách Lý thế gia, trên mặt lộ vẻ lạnh nhạt, tư thái của hắn, sắc mặt của hắn, đều dị thường sáng rõ, biểu hiện ra sắc thái: ta đối với những chuyện này tất cả đều không có hứng! Hết thảy sự tình phát sinh ở đây, hoàn toàn không có quan hệ với ta!

Ngoài vẻ hờ hững ra, trên người hắn còn ẩn ẩn một loại trạng thái như tâm đã chết. Tựa hồ tại chỗ này, bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì cũng không lọt vào mắt hắn!

Quân Khương Lâm đột nhiên sinh ra hứng thú đối với người thanh niên này. Cực kỳ hứng thú!

Không vì cái gì khác chỉ là vì cảm giác cô độc, có phần hờ hững, không khỏi làm Quân Khương Lâm nhớ tới kiếp trước của mình, tự do tự tại, không quan tâm tới người khác. Đối với hết thảy mọi chuyện đều dùng thái độ thờ ơ. Chính mình chẳng phải đã từng giống như vậy sao?

Quân Khương Lâm không thể nghi ngờ là một tên quái thai, cho nên hắn đối với những người làm ra vẻ hữu hảo, xum xoe nịnh nọt đều không để vào mắt. Có thể khiến cho hắn chú ý, vĩnh viễn chỉ có một loại người, cô độc!

Mà lúc này Đông Phương Vấn Tình đám người đã lại đi tới bên cạnh hắn. Khi bọn họ không thấy Quân Khương Lâm ở bên người nữa, lập tức liền bỏ qua chuyện quan sát huyền thú như thủy triều ở ngoài thành, vội vàng đi tìm kiếm hắn.

Hiện tại Quân Khương Lâm ở trong mắt ba người bọn họ chính là bảo bối, chính là một bảo bối không thể bỏ được. Ba người thậm chí ảo tưởng, đem tên bảo bối ngoại sanh mang về Đông Phương gia tộc, đối mặt với một ngoại tôn xuất sắc như thế, mẫu thân Đông Phương lão phu nhân hẳn là sẽ là vui mừng như thế nào, huống chi, vì mẫu tử liền tâm, có lẽ tiểu muội đã hôn mê mười năm qua có thể tỉnh lại cũng không biết chừng.



Cho nên ba người giống như một con gà mẹ ấp trứng, quyết không cho phép Quân Khương Lâm ly khai khỏi tầm mắt mình. Tuy với một thân công pháp tuyệt luân của vị ngoại sanh này sẽ không xảy ra vấn đề gì, thế nhưng ba người vẫn lo lắng về đám người Phong Tuyết ngân thành cùng Huyết Hồn sơn trang. Đám người này cũng chẳng phải bọn quân tử gì.

Vạn nhất nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn, ba người muốn khóc cũng không tìm được chỗ mà khóc.

Cho nên một khi bọn họ phát giác ra ngoại sanh không có ở bên người. Lập tức sẽ tỏa ra đi tìm Quân Khương Lâm, cho dù bên ngoài chiến trận có hoành tráng cỡ nào cũng không thoát khỏi tinh thần của bọn hắn.

- Có biết tên kia là ai không?

Quân Khương Lâm chỉ chỉ lên người tên thanh niên đang đứng phía dưới kia.

- Người của Bách Lý thế gia, hơn nữa nhất định là bị Bách Lý thế gia vứt bỏ. Có cái gì đáng để hỏi đâu?

Đông Phương Vấn Đao nghiêng đầu liếc mắt nhìn, khinh thường trả lời.

- Vì sao? Vì sao lại vứt bỏ người này? Lý do gì?

Quân Khương Lâm khó hiểu hỏi.

- Ngươi xem những người này đi. Đám người đại thế gia không có ai là người ngu cả, đối với sự lợi hại của huyền thú, mặc dù ai cũng rõ. Tuy nhiên dưới sự cưỡng bức của Huyết Hồn sơn trang cùng Lệ Tuyệt Thiên, đám người này không thể không phái người tới trợ chiến, thế nhưng người tới cơ bản đều là Thiên Huyền đỉnh phong. Vậy thì sao lại có kẻ yếu cơ chứ? Mặc dù thế lực đối phương mạnh mẽ như vậy, thế nhưng nếu như không địch lại thì còn có cơ hội chạy trốn. Bởi vì như vậy, mới khiến cho thế lực của gia tộc không bị tổn hại quá lớn. Thế nhưng, ngươi xem có nhà nào phái cao thủ trẻ tuổi tới không?

Khuôn mặt của Đông Phương Vấn Tình hiện lên vẻ trào phúng.

- Chịu chết? Làm pháo hôi?

Quân Khương Lâm có vẻ có vài phần kinh ngạc.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK