:Chim Ruồi
Trong phút chốc, mọi người tức thì khôi phục tinh thần sau hồi ức, mới phát hiện rõ ràng trên mặt nhiều người đã đẫm lệ!
Mà giữa sân, những người lớn tuổi tu vi thâm sâu sớm đã quên cảm giác rơi lệ, hôm nay mắt cũng ươn ướt, thì ra chính mình cũng chưa thực sự quên thế nào là rơi lệ!
Mọi người nhìn Quân Khương Lâm với ánh mắt có chút phức tạp, có chút kì dị.
- Các vị, tu hành chi đạo xưa nay giản khổ, chính là cuộc chiến với bản thân. Chiến đâu với chính mình, nhưng quan trọng nhất là chiến đấu với tình cảm của mình!
Quân Khương Lâm cười nói:
- Cửa khó phá, trước giờ là tâm ma! Là chỗ điên cuồng nhất. Từ xưa đến nay vô số anh hùng đều thất bại ở đó.
- Cũng không phải nói các người vì tình yêu nam nữ thì cần phá Tình quan, chặt đứt tình cảm. Chuyện này chỉ cần trải qua liền không nhìn thấu, càng chưa nói đến cắt đứt! Trong các người một số đã lớn tuổi, các ngươi hãy hồi tưởng lại! Áp lực các ngươi càng lâu thì càng cảm thấy khó chịu. Mà tâm ma trong tu hành cũng sẽ càng khó qua! Hơn nữa lúc đột phá hoặc thời gian độ lôi kiếp lại càng là trí mạng!
Vẻ mặt mọi người vẫn đẫm lệ, nhưng ai cũng đang thầm tự hỏi.
- Hiện giờ các ngươi tu luyện, chẳng khác gì tu luyện tâm ma! Thực lực càng mạnh thì tâm ma cũng càng mạnh hơn! Các ngươi cứ như vậy thì vĩnh viễn không thể vứt bỏ tâm ma. Sớm hay muộn sẽ có một ngày bị tâm ma phản phệ, thần hồn câu diệt!
Quân Khương Lâm thản nhiên nói.
- Cái này… Rốt cục phải làm sao bài trừ tâm ma?
Người đầu tiên bên phải ngẩng đầu lên, mắt vẫn ươn ướt:
- Tình quan… rốt cuộc làm sao qua đây?
Năm đó người này tình cảm rất tốt với thê tử, lúc thê tử chết dường như đã muốn vứt bỏ sinh mạng đi theo. Nhiều năm như vậy, mỗi khi nhớ tới trong lòng vẫn canh cánh, hắn nhìn Quân Khương Lâm chán nản nói:
- Nếu cần vượt tình quan mà cần phải bỏ người mình yêu ra khỏi lòng. Vậy ta thà lựa chọn thần hồn câu diệt!
- Tình quan làm sao vượt qua, đều tự có biện pháp. Thích hợp với ta, chắc gì thích hợp với các ngươi!
Quân Khương Lâm thản nhiên cười nói:
- Nhưng vượt tình quan cũng không phải quên đi áp lực! Cho nên các vị cần thuận theo tự nhiên!
- Thuận theo tự nhiên…
Một đám tu sĩ vẻ mặt hoang mang.
- Từng có người dùng nước mắt vượt tình quan…
Quân Khương Lâm nói:
- Đến khi hắn vượt qua lôi kiếp, mắt vẫn đẫm lệ nhớ về thê tử. Người này tình cảm sâu sắc…Suy nghĩ là có thể hiểu!
- Dùng lệ vượt tình quan?
Đột nhiên mọi người nghe thấy, đều cảm thấy có chút khó tưởng tượng.
Nhưng suy nghĩ kĩ càng, lại cảm thấy không phải không có lí. Nhưng rốt cục đạo lí ở đây lại không ai nói ra được.
- Các vị, ta trinh trọng tặng mọi người một câu, liền xem như hôm nay báo đáp ân tình các vị.
Quân Khương Lâm ha ha cười nói:
- Mà ta còn muốn lấy ở đây một đồ vật, mong chư vị không lấy làm phiền lòng!
- Không sao cả, nếu có gì cần, mặc kệ là vật gì, ngoài Linh Lung Liên chỉ có thể cho ngươi một gốc ra, ngoài ra cái gì cần cứ việc lấy!
Mọi người dường như trăm miệng một lời. Thầm nghĩ tiểu tử này có thể lấy gì đây? Linh Lung Liên đã đáp ứng cho ngươi một gốc rồi, còn vật gì khác tốt chứ, coi như mấy cái thiên tài địa bảo đều sinh trưởng dưới đất ngươi cũng không mang được hết… Chẳng thà cứ hào phóng đi…
- Vậy thì vô cùng cảm tạ!
Quân Khương Lâm cười quỷ dị:
- Kỳ thực những lời này là lời quan tâm lo lắng… Mọi người luôn sợ tâm ma như sợ cọp, nhưng… nếu coi tâm mà trở thành một trợ lực thì sao….
Câu cuối cùng, Quân Khương Lâm nói cực kì thâm sâu, sau khi nói xong, mọi người liền cố sức suy ngẫm.
- Tâm ma… vì sao không thể trở thành trợ lực của bản thân…
Cả đám hít sâu, nhíu mày, dường như tìm kiếm gì đó, lại như chẳng hiểu ra điều gì, nhất thời cảm thấy khó chịu…
- Cửa đang ở trước mắt các vị, tin rằng trải qua lần này mọi người đều tự có lĩnh ngộ. Vừa rồi tiểu tử mạo muội dùng bí pháp rót vào thanh âm, khơi lên tình cảm mấy ngàn năm, nếu có gì mạo phạm thỉnh các vị tiền bổi hiểu và bỏ qua.
Quân Khương Lâm mỉm cười một chút, chậm rãi nói.
Sắc mặt Quân Khương Lâm trắng bệch, đồng thời thôi miên nhiều cao thủ như vậy, hắn dùng tinh thần lực hoàn toàn từ Hồng Quân tháp trợ giúp, nhưng bản thân hắn cũng tốn sức vô cùng.
- Đừng khách khí! Quân tiểu hữu, buổi nói chuyện của ngươi đưa chúng ta ra khỏi sương mù, vạch ra lối đi, chúng ta cảm kích còn không kịp, sao lại trách móc? Nói sao thì trong chuyện này chúng ta cũng có ý phối hợp, nếu không…. Ha ha, hôm nay ôn lại chuyện mấy ngàn năm dúng là cảm xúc đan xen… Xem ra chúng ta cần phải lập tức bế quan vài ngày…
Người đầu tiên bên phải nhẹ nhàng nói, nhìn Quân Khương Lâm vô cùng cảm kích.
Những người khác cũng sối nổi làm theo. Ánh mắt cực kì nhu hòa.
- Đa tạ!
Quân Khương Lâm nói:
- Nếu các vị tiền bối cần bế quan tìm hiểu, vậy thì đến tối ta sẽ lấy Linh Lung Liên, sau đó có thể ở thêm một ngày liền rời đi.
- Không ngại, chỉ cần ngươi thích ở thêm vài ngày cũng được.
Âm thanh của Cổ Hàn đầy tiếu ý nói:
- Quân tiểu hữu… Có một câu lão phu muốn hỏi tiểu hữu!
- Thỉnh tiền bối nói!
- Quân tiểu hữu, Tam Đại Thánh Địa đối địch với ngươi. Bọn chúng gây tội phải chịu cũng chẳng thể trách ai, nếu ngươi muốn trả thù chúng ta cũng không bao che… Nhưng xin Quân công tử nể mặt Thánh Địa thủ hộ đại lục vạn năm. Nếu có thể hạ thủ lưu tình xin cân nhắc một chút…
Sắc mặt Cổ Hàn nặng nề, giọng thổn thức.
- Thù hận giữa ta và thánh địa… Ha ha, cho tới giờ ta cũng không tốt lành gì, nợ máu phải trả bằng máu….
Quân Khương Lâm cười:
- Dù là ai chết trước mặt ta, nên giết thì ta chưa bao giờ nương tay. Việc này xin tiền bối thứ lỗi!
Đối mặt với người dường như là thiên hạ đệ nhất cầu tình. Quân Khương Lâm vẫn không chút nhượng bộ.
Cổ Hàn thở dài, không nhắc lại nữa, chỉ liếc Quân Khương Lâm một cái nói:
- Kiều Ảnh, ngươi mang Quân tiểu hữu đi lấy Linh Lung Liên, chúng ta không đi. Truyền lệnh ta, nếu Quân tiểu hữu ở trên núi cần gì cũng tận lực đáp ứng, dù ai cũng không được ngăn trở.
Nói xong liền quay qua với Quân Khương Lâm:
- Quân tiểu hữu nếu có việc thì có thể tự mình rời đi. Đám lão phu nóng lòng bế quan, thất lễ!
- Tiền bối không cần khách khí!
Quân Khương Lâm vội vàng nói. Trong lòng thầm nói các lão bất tử này nhanh bế quan đi, mệnh lệnh cách ngươi không ai ngăn cản được, đến lúc đó đám thiên tài địa bảo này còn không phải ta mặc sức lấy? Nếu không bổn công tử cần gì tốn sức thức tỉnh các ngươi, lại thôi miên cả loạt, làm cho các ngươi nóng lòng bế quan sao?
Không thể nghi ngờ đây mới là mục đích chính của Quân Khương Lâm.
Chính là thiên tài địa bảo ở Thánh Sơn này! Chỉ có nơi này có loại những loại linh dược này, nơi khác không có! Phải biết các vị thuốc này đều là loại mà Quân Khương Lâm rất cần sử dụng khi đột phá tầng sáu, bảy và tám của Hồng Quân Tháp, những loại này có vẻ như năm đó ngay cả Cửu U đệ nhất cũng không thu thập được, mà sự thực đã chứng minh, năng lực cá nhân mạnh đến mức đủ vô địch thiên hạ nhưng vẫn không thể thắng thế lực khổng lồ.
Mắt Quân Khương Lâm lóe lên, có lẽ đã xỏ mũi được cả đám này rồi!
Đối mặt với số lượng dược liệu khổng lồ, chất lượng còn vượt qua cả tiêu chuẩn tối ưu, nếu là ngươi thì ngươi không vội sao?
Quân Mạc tà kìm nén, cáo biệt một cách thân thiết các vị đại lão, cười nói nho nhã lễ độ, sau một hồi lưu luyến không rời, sau đó tạm biệt những người thủ hộ này… Cuối cùng cũng đuổi đi xong….
Quân Khương Lâm thở dài một hơi, lau mồ hôi rồi vặn mình cực kì bất nhã nói:
- Ta kháo, cùng đám lão phu tử này nói chuyện mệt muốn chết, suýt nữa bổn công tử bị nội thương, tí nữa là toi cái mạng già….
Kiểu Ảnh phía sau kinh ngạc, vừa rồi công tử còn phong thái nhãn nhặn đáng kính, sao chỉ trong nháy mắt đột nhiên biến thành du côn như vậy, nàng trợn mắt há mồm đứng nhìn…
Ta phi, hiển nhiên không biết xấu hổ mỉa mai chúng ta, tiểu tử này căn bản là người hai mặt, thần cũng là hắn, quỷ cũng là hắn!
- Linh Lung Liên của các ngươi ở chỗ nào?
Quân Khương Lâm vội vàng hỏi.
- Đi theo ta liền thấy ngay!
Kiểu Ảnh tức giận lườm hắn, hít thật sâu quay đầu sang chỗ khác để khỏi phải nhìn khuôn mặt có thể đeo cả trăm cái mặt nạ, trở mặt như trở bàn tay của Quân Khương Lâm, nàng ta cố nén cảm giác để khỏi phỉ nhổ vào mặt hắn….
Quân Khương Lâm cười hắc hắc đi theo sau.
Không thể không nói trước mặt là một vị mỹ nữ dáng đi rất đẹp mắt. Làn hương thơm thoảng qua mũi Quân Khương Lâm làm lòng hắn say mê…
Vì thưởng thức toàn góc độ, Quân Khương Lâm vô thanh vô tức rơi lại phia sau, sau đó tỉ mỉ thưởng thức càng thấy tấm lưng thon của vị mỹ nữ kia phong tư không chê vào đâu được…
Không khỏi tặc lưỡi thầm khen vài tiếng, sau đó lại thở dài. Mỹ nữ quốc sắc thiên hương như vậy mà nhiều năm giữ thân trong trắng thực sự là phí của trời a! Quân Khương Lâm ngửa mặt lên trời thở dài, tuệ nhãn quan trọng như vậy sao? Đúng là đồ ngốc, đồ ngốc này hi sinh hơn ngàn năm mặc dù nàng cũng không muốn, trước nàng cũng không ai có tuệ nhãn không phải cũng thắng Đoạt Thiên chi chiến sao?
Trên thế giới này thiếu một ai đó thì mặt trời sẽ thay đổi sao? Thực sự là đồ ngu xuẩn mà!
Kiều Ảnh đi phía trước nghe Quân Khương Lâm thở vắn than dài, không biết hắn lo lắng chuyện gì nên thản nhiên nói:
- Quân công tử tuổi trẻ tài cao, vì sao còn thở dài như thế?
Quân Khương Lâm mê đắm nhìn vòng eo mảnh của nàng, vóc người yểu điệu của nàng miệng thở dài nói:
- Ngoại tộc chưa diệt, dã tâm chưa chết, Đoạt Thiên chi chiến lửa xém lông mày, nghĩ đến muôn dân thiên hạ bị chà đạp, ta… ta thực sự cảm thấy đáng tiếc…
Câu cuối cùng cũng thực sự là trong lòng tiếc hận, thực sự là tiếng cảm thán từ trong lòng, mỹ nữ như vậy mà phải… thật đáng tiếc a…
Kiều Ảnh nghe vậy liền thay đổi cách nhìn về hắn ngay, thầm nghĩ vị Tà Chi Quân Chủ đến Thiên Thánh Sơn này, quả nhiên đã bị cảm hóa. Giọng nói cũng dịu dàng đi một chút:
- Quân công tử lo lắng làm gì, nếu với thực lực đám người dưới trướng Quân công tử, tiếp tục kết hợp lực lượng của Thiên Phạt, còn có Thánh Địa, chúng ta liều chết, chẳng lẽ đại lục chưa chắc không có cơ hội!
Quân Khương Lâm mất hồn mất vía thở dài:
- Khó khăn a, nếu muốn thay đổi quan điểm nói thì dễ, việc làm phá hoại này thực sự làm ta đau lòng không thôi, trừ khi…
- Trừ khi cái gì?
Kiều Ảnh nhất thời cảm thấy lòng mừng khấp khởi, nàng vì Đoạt Thiên chi chiến, tình nguyện giữ thân như ngọc hơn ngàn năm, bảo trì tuệ nhãn đối phó độn thuật dị tộc. Tuy chỉ là một phụ nữ, có thể hy sinh như vậy đã cảm động trời đất, nàng sớm coi Đoạt Thiên chi chiến là ý nghĩa sống cònduy nhất của mình. Lúc này đại lục suy thoái, với thực lực mà nói thì khả năng thắng ít bại nhiều, giờ phút này nghe Tà Quân Chi Chủ nắm giữ thực lực hùng hậu nói vậy thực sự hưng phấn không thôi. Nếu với thực lực Quân Khương Lâm chịu tham gia Đoạt Thiên chi chiến, vậy thì tất cả dễ dàng rồi!
Trong lòng nàng vui vẻ liền dừng bước nói:
- Quân công tử có điều kiện gì?
Đột nhiên nàng cảm thấy sau lưng một cỗ hơi thở nam nhân ấm áp cực kì mãnh liệt dán vào người mình… Cũng do Quân Khương Lâm hồn vía lên mây, cứ máy móc bước theo nàng, nàng dừng lại Quân Khương Lâm cũng chưa tỉnh ra, đầu chạm vào đầu nàng, chỉ cảm thấy mùi thơm cùng sự mềm mại, ma xui quỷ khiến hắn dán chặt thân thể vào…
Tiện nghi có sẵn, có ngu mới không chiếm a…
Kiều Ảnh thở mạnh, chỉ cảm thấy tim đập loạn nhịp, gương mặt như lửa đỏ lên, nàng vì tuệ nhãn, từ khi còn nhỏ đi lên Thiên Thánh Sơn, chưa bao giờ tiếp xúc với đàn ông, nên giờ phút này liền cảm thấy tâm hoảng ý loạn.
Quân Khương Lâm híp mắt kêu một tiếng, thích ý dán chặt vào lưng nàng, thân mình giống như không xương, rên rỉ nói:
- Cô… cô… cô tại sao dừng lại?
Nói xong khuôn mặt còn uốn éo trên vai nàng, trong lòng sảng khoái nói: Thật sướng…
- Ngươi…Mau lùi xa ra!
Kiều Ảnh chỉ cảm thấy thân thể mình mềm nhũn, nhất thời ngây dại.
- Ta…Ta không đi nổi… Không biết tại sao đột nhiên cả người ta xương cốt mềm nhũn… Cô nương mau mau đẩy ta ra, đẩy đi… Chúng ta cứ như vậy thì còn ra thể thống gì nữa!
Quân Khương Lâm rên rỉ vặn lại, một bên đem trọng tâm ở chân chuyển lên thân, chẳng khác gì đè cả người lên thân nàng ta.
Kiều Ảnh xấu hổ, không biết lấy lực lượng ở đâu, vụt một cái liền trốn ra ngoài, chỉ thấy thân thể Quân Khương Lâm nghiêng về trước quá bốn mươ lăm độ, đang ở một tư thế cực kì quái dị. Vây mà hắn không hề ngã…
- Ngươi…Vô…
Một câu "vô sỉ" đầy phẫn nộ còn chưa kịp thốt ra, Quân Khương Lâm thản nhiên đứng thẳng dậy, vẻ mặt sợ hãi nói:
- Thiên Thánh Sơn quả nhiên thần kì, vừa rồi đột nhiên thân thể ta không còn điều khiển được… Suýt nữa tổn hại danh dự cô nương, thực sự tội đáng chết… Nói thực thì nơi này rất thần kì… Định lực của ta bình thường không tệ, nhưng vừa rồi ý loạn tình mê thiếu chút nữa đã cởi quần…
Kiều Ảnh chán nản vô cùng. Gặp kẻ vô sỉ đến mức này thì đây chính là lần đầu, nghe còn chưa bao giờ nghe. Nếu nói về da mặt dày, người trước mắt tuyệt đối có thể nói là vô tiền khoáng hậu, khoáng cổ tuyệt kim!
Lời không biết xấu hổ như vậy mà cũng nói ra, lại còn làm trò trước mặt một vị cô nương! Kiều Ảnh dậm chân nói:
- Quân Khương Lâm! Ngươi, ngươi… Sao ngươi có thể như vậy?
- Cô nương nói rất đúng. Ta có tội!
Quân Khương Lâm đau khổ dùng thái độ thành khẩn nhận tội, tự mình kiểm điểm:
- Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, nhưng ta không nên áp vào người cô nương khi cô đột nhiên dừng lại, quá đột ngột nên ta không chú ý… Nhưng đây không phải lí do! Cũng không đúng! Dù thế nào hôm nay ta rất giống lưu manh… Ai… Ta… Ta thuần khiết như thế… thân thể ta trong sạch như thế…
Kiều Ảnh xém nữa bất tỉnh.
Hắn nói gì chứ? Vốn nói có lí, nhưng càng về sau lại thành chính mình làm vấy bẩn thân thể trong trắng ngọc ngà của hắn?
Kiểm điểm một lúc, đột nhiên Quân Khương Lâm hai mắt đẫm lệ càng nói càng ủy khuất, âm thanh nghẹn ngào bi phẫn nói:
- Cô nương! Cô phải trả sự trong sạch cho ta!
Thân hình Kiều Ảnh lay động hai cái, đột nhiên phục hồi tinh thần giận giữ không kiềm chế được quát lên:
- Quân Khương Lâm! Ngươi muốn cố tình gây sự đến khi nào đây?
- Ách? Khụ khụ….
Quân đại thiếu gia ho khan một tiếng, đột nhiên nghiêm mặt nói:
- Cô nương, đi tới phía trước được chưa? Ta biết Linh Lung Liên chính là chí bảo ở Thánh Địa, nhưng cô cũng không nên mang ta đi vòng vèo…
- Ai mang ngươi đi vòng vèo chứ?
Kiều Ảnh thở hổn hển:
- Phía trước kìa! Ngươi không có mắt sao?
Nói xong liền chỉ phía trước.
Còn dám hoài nghi chữ tín của bổn cô nương, quả thực là không thể nhịn được nữa! Kiều Ảnh tức giận. Nhưng lại không phát hiện, liên tục bị người này ngắt lời, cuối cùng làm nàng quên mất kẻ này vừa chiếm tiện nghi của mình, còn phải tìm hắn tính sổ…
- A! Phía trước là…
Quân Khương Lâm kêu lên một tiếng, xông lên phía trước không kìm chế được hô:
- Thật xinh đẹp!
Phía trước là một mảnh linh vụ trong sương mù, một cái ao phạm vi mấy trượng hiện ra trước mắt, nước trong thấy đáy, thoạt nhìn có ánh sáng huỳnh quang lờ mờ, giống như trên mặt ao phủ một vòng sáng thần thánh vậy.
Đi đến gần mới phát hiện, trong nước có vô số vật trắng muốt che kín cả cái ao, ở vị trí trung tâm có bảy tám phiến lá cây nho nhỏ, không ngờ là vô sắc, nếu không nhìn kĩ thực khó thấy.
Một cái dây trong suốt tinh tế trôi nổi trên mặt lá cây, ngoài ra không có vật gì khác.
- Cô…cô đừng đùa ta… Đây là Linh Lung Liên?
Tay Quân Khương Lâm chỉ chỗ lá cây trong suốt, kinh ngạc quay đầu vẻ mặt đầy nghi ngờ hỏi.
- Đúng, đây là thánh vật của Thánh Địa!
Vẻ mặt Kiều Ảnh trinh trọng, cực kì trân trọng nhìn đám lá cây trong ao:
- Cửu Chuyển Linh Lung Liên!
Quân Khương Lâm có chú tức giận, ngón tay run run:
- Thứ vớ vẩn này… Dù kết xuất ra Linh Lung Ngọc thì ta có thể có bao nhiêu? Cái này, mẹ nó không phải chơi nhau à? Bên ngoài ta có mười mấy người chờ ăn…
- Mười mấy người chờ ăn?
Kiều Ảnh làm bộ muốn ngất xỉu:
- Vậy ngươi đợi thêm mấy ngàn năm đi! Cửu Chuyển Linh Lung Liên năm trăm năm mới kết quả môt lần, mà một gốc Linh Lung Liên chỉ kết thành một viên ngọc trắng.
Quân Khương Lâm xém ngất đi, lúc này cảm giác chỉ hận không thể đập đầu vào tường, cuối cùng ôm hi vọng cuối cùng hỏi:
- Vậy, một hạt đủ vài người ăn không?
- Gần đủ một người dùng một lần.
Kiều Ảnh dùng ánh mắt như đang muốn xem kịch vui hướng về Quân Khương Lâm.
- Không đùa chứ? Đây là ông trời đùa ta a, dù cắt thành lát cũng ít nhất phải được vài miếng chứ? Gần đủ một người ăn? Cô nói đùa gì thế?
- Nói đùa? Ngươi cho rằng đài sen chỉ to bằng vài đầu ngón tay có thể kết xuất ra hạt sen to mấy xích sao?
Kiều Ánh liếc mắt xem thường:
- Vậy mà còn muốn thái mỏng? Một hạt nhỏ xíu như thế, làm sao ngươi thái mỏng đây?
- Nhỏ đến vậy sao?
Quân Khương Lâm tuyệt vọng, giận dữ nói:
- Vậy thì còn nhỏ hơn cả con muỗi, có thể làm cái rắm gì? Vậy mà Thiên Thánh Cung các ngươi coi như bảo bối, muốn dọa người chắc? Đào bới hết lên đi…
- Ngươi dám!
Kiểu Ảnh hoảng sợ, âm thanh sắc bén:
- Đây là trấn cung chi bảo của Thiên Thánh Cung! Ngươi dám lộn xộn ta liền cam đoan Quân gia của ngươi bên trong Thiên Phạt sâm lâm sẽ không ai còn sống!
Lúc trước câu kia của Quân Khương Lâm vốn vừa nói vừa cười, cũng không có ý làm thực, nhưng những lời Kiều Ảnh nói ra chạm phải vảy ngược của Quân Khương Lâm, khơi dậy hung tính của hắn, đột nhiên hắn xoay người ánh mắt sắc bén nhin Kiều Ảnh, thâm trầm nói:
- Cô dám uy hiếp ta?
- Ta đang nói sự thực…
Kiều Ảnh hoảng sợ, bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn qua liền cảm thấn thân thể lạnh toát, giọng cũng hạ xuống:
- Nhưng Cửu Chuyền Linh Lung Liên là chí bảo của Thiên Thánh Cung, thà rằng Thiên Thánh Cung bị mất chứ Linh Lung Liên thì không thể mất! Quân công tử, ta nói như vậy ngươi nên biết tầm quan trọng của Linh Lung Liên chứ?
- Cô nói vậy còn được, nhưng… ta nhắc cô nhớ kĩ, tốt nhất đừng nên uy hiếp ta! Hơn nữa…
Giọng Quân Khương Lâm càng thêm u ám:
- Chớ dùng người nhà của ta uy hiếp ta. Cho tới giờ ta không bao giờ chấp nhận bị uy hiếp, bởi ta sẽ đem tất cả khả năng có thể thương tổn người nhà ta bóp chết từ trong trứng nước!
- Cho dù là mỹ nữ tuyệt thế cũng không ngoại lệ! Ta… chưa bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc!
Lúc nói những lời này, hai mắt Quân Khương Lâm nhìn sâu vào trong mắt Kiều Ảnh.
Một cảm giác cực kì nguy hiểm dâng lên trong lòng Kiều Ảnh, tuy trước mặt nàng là hậu bối Quân Khương Lâm tu vi còn lâu mới bằng nàng, nhưng Kiều Ảnh lại cảm nhận thấy áp lực như bị một tòa núi lớn đè ép lên người!
Nàng kinh hãi lùi về sau từng bước!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến
Trong phút chốc, mọi người tức thì khôi phục tinh thần sau hồi ức, mới phát hiện rõ ràng trên mặt nhiều người đã đẫm lệ!
Mà giữa sân, những người lớn tuổi tu vi thâm sâu sớm đã quên cảm giác rơi lệ, hôm nay mắt cũng ươn ướt, thì ra chính mình cũng chưa thực sự quên thế nào là rơi lệ!
Mọi người nhìn Quân Khương Lâm với ánh mắt có chút phức tạp, có chút kì dị.
- Các vị, tu hành chi đạo xưa nay giản khổ, chính là cuộc chiến với bản thân. Chiến đâu với chính mình, nhưng quan trọng nhất là chiến đấu với tình cảm của mình!
Quân Khương Lâm cười nói:
- Cửa khó phá, trước giờ là tâm ma! Là chỗ điên cuồng nhất. Từ xưa đến nay vô số anh hùng đều thất bại ở đó.
- Cũng không phải nói các người vì tình yêu nam nữ thì cần phá Tình quan, chặt đứt tình cảm. Chuyện này chỉ cần trải qua liền không nhìn thấu, càng chưa nói đến cắt đứt! Trong các người một số đã lớn tuổi, các ngươi hãy hồi tưởng lại! Áp lực các ngươi càng lâu thì càng cảm thấy khó chịu. Mà tâm ma trong tu hành cũng sẽ càng khó qua! Hơn nữa lúc đột phá hoặc thời gian độ lôi kiếp lại càng là trí mạng!
Vẻ mặt mọi người vẫn đẫm lệ, nhưng ai cũng đang thầm tự hỏi.
- Hiện giờ các ngươi tu luyện, chẳng khác gì tu luyện tâm ma! Thực lực càng mạnh thì tâm ma cũng càng mạnh hơn! Các ngươi cứ như vậy thì vĩnh viễn không thể vứt bỏ tâm ma. Sớm hay muộn sẽ có một ngày bị tâm ma phản phệ, thần hồn câu diệt!
Quân Khương Lâm thản nhiên nói.
- Cái này… Rốt cục phải làm sao bài trừ tâm ma?
Người đầu tiên bên phải ngẩng đầu lên, mắt vẫn ươn ướt:
- Tình quan… rốt cuộc làm sao qua đây?
Năm đó người này tình cảm rất tốt với thê tử, lúc thê tử chết dường như đã muốn vứt bỏ sinh mạng đi theo. Nhiều năm như vậy, mỗi khi nhớ tới trong lòng vẫn canh cánh, hắn nhìn Quân Khương Lâm chán nản nói:
- Nếu cần vượt tình quan mà cần phải bỏ người mình yêu ra khỏi lòng. Vậy ta thà lựa chọn thần hồn câu diệt!
- Tình quan làm sao vượt qua, đều tự có biện pháp. Thích hợp với ta, chắc gì thích hợp với các ngươi!
Quân Khương Lâm thản nhiên cười nói:
- Nhưng vượt tình quan cũng không phải quên đi áp lực! Cho nên các vị cần thuận theo tự nhiên!
- Thuận theo tự nhiên…
Một đám tu sĩ vẻ mặt hoang mang.
- Từng có người dùng nước mắt vượt tình quan…
Quân Khương Lâm nói:
- Đến khi hắn vượt qua lôi kiếp, mắt vẫn đẫm lệ nhớ về thê tử. Người này tình cảm sâu sắc…Suy nghĩ là có thể hiểu!
- Dùng lệ vượt tình quan?
Đột nhiên mọi người nghe thấy, đều cảm thấy có chút khó tưởng tượng.
Nhưng suy nghĩ kĩ càng, lại cảm thấy không phải không có lí. Nhưng rốt cục đạo lí ở đây lại không ai nói ra được.
- Các vị, ta trinh trọng tặng mọi người một câu, liền xem như hôm nay báo đáp ân tình các vị.
Quân Khương Lâm ha ha cười nói:
- Mà ta còn muốn lấy ở đây một đồ vật, mong chư vị không lấy làm phiền lòng!
- Không sao cả, nếu có gì cần, mặc kệ là vật gì, ngoài Linh Lung Liên chỉ có thể cho ngươi một gốc ra, ngoài ra cái gì cần cứ việc lấy!
Mọi người dường như trăm miệng một lời. Thầm nghĩ tiểu tử này có thể lấy gì đây? Linh Lung Liên đã đáp ứng cho ngươi một gốc rồi, còn vật gì khác tốt chứ, coi như mấy cái thiên tài địa bảo đều sinh trưởng dưới đất ngươi cũng không mang được hết… Chẳng thà cứ hào phóng đi…
- Vậy thì vô cùng cảm tạ!
Quân Khương Lâm cười quỷ dị:
- Kỳ thực những lời này là lời quan tâm lo lắng… Mọi người luôn sợ tâm ma như sợ cọp, nhưng… nếu coi tâm mà trở thành một trợ lực thì sao….
Câu cuối cùng, Quân Khương Lâm nói cực kì thâm sâu, sau khi nói xong, mọi người liền cố sức suy ngẫm.
- Tâm ma… vì sao không thể trở thành trợ lực của bản thân…
Cả đám hít sâu, nhíu mày, dường như tìm kiếm gì đó, lại như chẳng hiểu ra điều gì, nhất thời cảm thấy khó chịu…
- Cửa đang ở trước mắt các vị, tin rằng trải qua lần này mọi người đều tự có lĩnh ngộ. Vừa rồi tiểu tử mạo muội dùng bí pháp rót vào thanh âm, khơi lên tình cảm mấy ngàn năm, nếu có gì mạo phạm thỉnh các vị tiền bổi hiểu và bỏ qua.
Quân Khương Lâm mỉm cười một chút, chậm rãi nói.
Sắc mặt Quân Khương Lâm trắng bệch, đồng thời thôi miên nhiều cao thủ như vậy, hắn dùng tinh thần lực hoàn toàn từ Hồng Quân tháp trợ giúp, nhưng bản thân hắn cũng tốn sức vô cùng.
- Đừng khách khí! Quân tiểu hữu, buổi nói chuyện của ngươi đưa chúng ta ra khỏi sương mù, vạch ra lối đi, chúng ta cảm kích còn không kịp, sao lại trách móc? Nói sao thì trong chuyện này chúng ta cũng có ý phối hợp, nếu không…. Ha ha, hôm nay ôn lại chuyện mấy ngàn năm dúng là cảm xúc đan xen… Xem ra chúng ta cần phải lập tức bế quan vài ngày…
Người đầu tiên bên phải nhẹ nhàng nói, nhìn Quân Khương Lâm vô cùng cảm kích.
Những người khác cũng sối nổi làm theo. Ánh mắt cực kì nhu hòa.
- Đa tạ!
Quân Khương Lâm nói:
- Nếu các vị tiền bối cần bế quan tìm hiểu, vậy thì đến tối ta sẽ lấy Linh Lung Liên, sau đó có thể ở thêm một ngày liền rời đi.
- Không ngại, chỉ cần ngươi thích ở thêm vài ngày cũng được.
Âm thanh của Cổ Hàn đầy tiếu ý nói:
- Quân tiểu hữu… Có một câu lão phu muốn hỏi tiểu hữu!
- Thỉnh tiền bối nói!
- Quân tiểu hữu, Tam Đại Thánh Địa đối địch với ngươi. Bọn chúng gây tội phải chịu cũng chẳng thể trách ai, nếu ngươi muốn trả thù chúng ta cũng không bao che… Nhưng xin Quân công tử nể mặt Thánh Địa thủ hộ đại lục vạn năm. Nếu có thể hạ thủ lưu tình xin cân nhắc một chút…
Sắc mặt Cổ Hàn nặng nề, giọng thổn thức.
- Thù hận giữa ta và thánh địa… Ha ha, cho tới giờ ta cũng không tốt lành gì, nợ máu phải trả bằng máu….
Quân Khương Lâm cười:
- Dù là ai chết trước mặt ta, nên giết thì ta chưa bao giờ nương tay. Việc này xin tiền bối thứ lỗi!
Đối mặt với người dường như là thiên hạ đệ nhất cầu tình. Quân Khương Lâm vẫn không chút nhượng bộ.
Cổ Hàn thở dài, không nhắc lại nữa, chỉ liếc Quân Khương Lâm một cái nói:
- Kiều Ảnh, ngươi mang Quân tiểu hữu đi lấy Linh Lung Liên, chúng ta không đi. Truyền lệnh ta, nếu Quân tiểu hữu ở trên núi cần gì cũng tận lực đáp ứng, dù ai cũng không được ngăn trở.
Nói xong liền quay qua với Quân Khương Lâm:
- Quân tiểu hữu nếu có việc thì có thể tự mình rời đi. Đám lão phu nóng lòng bế quan, thất lễ!
- Tiền bối không cần khách khí!
Quân Khương Lâm vội vàng nói. Trong lòng thầm nói các lão bất tử này nhanh bế quan đi, mệnh lệnh cách ngươi không ai ngăn cản được, đến lúc đó đám thiên tài địa bảo này còn không phải ta mặc sức lấy? Nếu không bổn công tử cần gì tốn sức thức tỉnh các ngươi, lại thôi miên cả loạt, làm cho các ngươi nóng lòng bế quan sao?
Không thể nghi ngờ đây mới là mục đích chính của Quân Khương Lâm.
Chính là thiên tài địa bảo ở Thánh Sơn này! Chỉ có nơi này có loại những loại linh dược này, nơi khác không có! Phải biết các vị thuốc này đều là loại mà Quân Khương Lâm rất cần sử dụng khi đột phá tầng sáu, bảy và tám của Hồng Quân Tháp, những loại này có vẻ như năm đó ngay cả Cửu U đệ nhất cũng không thu thập được, mà sự thực đã chứng minh, năng lực cá nhân mạnh đến mức đủ vô địch thiên hạ nhưng vẫn không thể thắng thế lực khổng lồ.
Mắt Quân Khương Lâm lóe lên, có lẽ đã xỏ mũi được cả đám này rồi!
Đối mặt với số lượng dược liệu khổng lồ, chất lượng còn vượt qua cả tiêu chuẩn tối ưu, nếu là ngươi thì ngươi không vội sao?
Quân Mạc tà kìm nén, cáo biệt một cách thân thiết các vị đại lão, cười nói nho nhã lễ độ, sau một hồi lưu luyến không rời, sau đó tạm biệt những người thủ hộ này… Cuối cùng cũng đuổi đi xong….
Quân Khương Lâm thở dài một hơi, lau mồ hôi rồi vặn mình cực kì bất nhã nói:
- Ta kháo, cùng đám lão phu tử này nói chuyện mệt muốn chết, suýt nữa bổn công tử bị nội thương, tí nữa là toi cái mạng già….
Kiểu Ảnh phía sau kinh ngạc, vừa rồi công tử còn phong thái nhãn nhặn đáng kính, sao chỉ trong nháy mắt đột nhiên biến thành du côn như vậy, nàng trợn mắt há mồm đứng nhìn…
Ta phi, hiển nhiên không biết xấu hổ mỉa mai chúng ta, tiểu tử này căn bản là người hai mặt, thần cũng là hắn, quỷ cũng là hắn!
- Linh Lung Liên của các ngươi ở chỗ nào?
Quân Khương Lâm vội vàng hỏi.
- Đi theo ta liền thấy ngay!
Kiểu Ảnh tức giận lườm hắn, hít thật sâu quay đầu sang chỗ khác để khỏi phải nhìn khuôn mặt có thể đeo cả trăm cái mặt nạ, trở mặt như trở bàn tay của Quân Khương Lâm, nàng ta cố nén cảm giác để khỏi phỉ nhổ vào mặt hắn….
Quân Khương Lâm cười hắc hắc đi theo sau.
Không thể không nói trước mặt là một vị mỹ nữ dáng đi rất đẹp mắt. Làn hương thơm thoảng qua mũi Quân Khương Lâm làm lòng hắn say mê…
Vì thưởng thức toàn góc độ, Quân Khương Lâm vô thanh vô tức rơi lại phia sau, sau đó tỉ mỉ thưởng thức càng thấy tấm lưng thon của vị mỹ nữ kia phong tư không chê vào đâu được…
Không khỏi tặc lưỡi thầm khen vài tiếng, sau đó lại thở dài. Mỹ nữ quốc sắc thiên hương như vậy mà nhiều năm giữ thân trong trắng thực sự là phí của trời a! Quân Khương Lâm ngửa mặt lên trời thở dài, tuệ nhãn quan trọng như vậy sao? Đúng là đồ ngốc, đồ ngốc này hi sinh hơn ngàn năm mặc dù nàng cũng không muốn, trước nàng cũng không ai có tuệ nhãn không phải cũng thắng Đoạt Thiên chi chiến sao?
Trên thế giới này thiếu một ai đó thì mặt trời sẽ thay đổi sao? Thực sự là đồ ngu xuẩn mà!
Kiều Ảnh đi phía trước nghe Quân Khương Lâm thở vắn than dài, không biết hắn lo lắng chuyện gì nên thản nhiên nói:
- Quân công tử tuổi trẻ tài cao, vì sao còn thở dài như thế?
Quân Khương Lâm mê đắm nhìn vòng eo mảnh của nàng, vóc người yểu điệu của nàng miệng thở dài nói:
- Ngoại tộc chưa diệt, dã tâm chưa chết, Đoạt Thiên chi chiến lửa xém lông mày, nghĩ đến muôn dân thiên hạ bị chà đạp, ta… ta thực sự cảm thấy đáng tiếc…
Câu cuối cùng cũng thực sự là trong lòng tiếc hận, thực sự là tiếng cảm thán từ trong lòng, mỹ nữ như vậy mà phải… thật đáng tiếc a…
Kiều Ảnh nghe vậy liền thay đổi cách nhìn về hắn ngay, thầm nghĩ vị Tà Chi Quân Chủ đến Thiên Thánh Sơn này, quả nhiên đã bị cảm hóa. Giọng nói cũng dịu dàng đi một chút:
- Quân công tử lo lắng làm gì, nếu với thực lực đám người dưới trướng Quân công tử, tiếp tục kết hợp lực lượng của Thiên Phạt, còn có Thánh Địa, chúng ta liều chết, chẳng lẽ đại lục chưa chắc không có cơ hội!
Quân Khương Lâm mất hồn mất vía thở dài:
- Khó khăn a, nếu muốn thay đổi quan điểm nói thì dễ, việc làm phá hoại này thực sự làm ta đau lòng không thôi, trừ khi…
- Trừ khi cái gì?
Kiều Ảnh nhất thời cảm thấy lòng mừng khấp khởi, nàng vì Đoạt Thiên chi chiến, tình nguyện giữ thân như ngọc hơn ngàn năm, bảo trì tuệ nhãn đối phó độn thuật dị tộc. Tuy chỉ là một phụ nữ, có thể hy sinh như vậy đã cảm động trời đất, nàng sớm coi Đoạt Thiên chi chiến là ý nghĩa sống cònduy nhất của mình. Lúc này đại lục suy thoái, với thực lực mà nói thì khả năng thắng ít bại nhiều, giờ phút này nghe Tà Quân Chi Chủ nắm giữ thực lực hùng hậu nói vậy thực sự hưng phấn không thôi. Nếu với thực lực Quân Khương Lâm chịu tham gia Đoạt Thiên chi chiến, vậy thì tất cả dễ dàng rồi!
Trong lòng nàng vui vẻ liền dừng bước nói:
- Quân công tử có điều kiện gì?
Đột nhiên nàng cảm thấy sau lưng một cỗ hơi thở nam nhân ấm áp cực kì mãnh liệt dán vào người mình… Cũng do Quân Khương Lâm hồn vía lên mây, cứ máy móc bước theo nàng, nàng dừng lại Quân Khương Lâm cũng chưa tỉnh ra, đầu chạm vào đầu nàng, chỉ cảm thấy mùi thơm cùng sự mềm mại, ma xui quỷ khiến hắn dán chặt thân thể vào…
Tiện nghi có sẵn, có ngu mới không chiếm a…
Kiều Ảnh thở mạnh, chỉ cảm thấy tim đập loạn nhịp, gương mặt như lửa đỏ lên, nàng vì tuệ nhãn, từ khi còn nhỏ đi lên Thiên Thánh Sơn, chưa bao giờ tiếp xúc với đàn ông, nên giờ phút này liền cảm thấy tâm hoảng ý loạn.
Quân Khương Lâm híp mắt kêu một tiếng, thích ý dán chặt vào lưng nàng, thân mình giống như không xương, rên rỉ nói:
- Cô… cô… cô tại sao dừng lại?
Nói xong khuôn mặt còn uốn éo trên vai nàng, trong lòng sảng khoái nói: Thật sướng…
- Ngươi…Mau lùi xa ra!
Kiều Ảnh chỉ cảm thấy thân thể mình mềm nhũn, nhất thời ngây dại.
- Ta…Ta không đi nổi… Không biết tại sao đột nhiên cả người ta xương cốt mềm nhũn… Cô nương mau mau đẩy ta ra, đẩy đi… Chúng ta cứ như vậy thì còn ra thể thống gì nữa!
Quân Khương Lâm rên rỉ vặn lại, một bên đem trọng tâm ở chân chuyển lên thân, chẳng khác gì đè cả người lên thân nàng ta.
Kiều Ảnh xấu hổ, không biết lấy lực lượng ở đâu, vụt một cái liền trốn ra ngoài, chỉ thấy thân thể Quân Khương Lâm nghiêng về trước quá bốn mươ lăm độ, đang ở một tư thế cực kì quái dị. Vây mà hắn không hề ngã…
- Ngươi…Vô…
Một câu "vô sỉ" đầy phẫn nộ còn chưa kịp thốt ra, Quân Khương Lâm thản nhiên đứng thẳng dậy, vẻ mặt sợ hãi nói:
- Thiên Thánh Sơn quả nhiên thần kì, vừa rồi đột nhiên thân thể ta không còn điều khiển được… Suýt nữa tổn hại danh dự cô nương, thực sự tội đáng chết… Nói thực thì nơi này rất thần kì… Định lực của ta bình thường không tệ, nhưng vừa rồi ý loạn tình mê thiếu chút nữa đã cởi quần…
Kiều Ảnh chán nản vô cùng. Gặp kẻ vô sỉ đến mức này thì đây chính là lần đầu, nghe còn chưa bao giờ nghe. Nếu nói về da mặt dày, người trước mắt tuyệt đối có thể nói là vô tiền khoáng hậu, khoáng cổ tuyệt kim!
Lời không biết xấu hổ như vậy mà cũng nói ra, lại còn làm trò trước mặt một vị cô nương! Kiều Ảnh dậm chân nói:
- Quân Khương Lâm! Ngươi, ngươi… Sao ngươi có thể như vậy?
- Cô nương nói rất đúng. Ta có tội!
Quân Khương Lâm đau khổ dùng thái độ thành khẩn nhận tội, tự mình kiểm điểm:
- Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, nhưng ta không nên áp vào người cô nương khi cô đột nhiên dừng lại, quá đột ngột nên ta không chú ý… Nhưng đây không phải lí do! Cũng không đúng! Dù thế nào hôm nay ta rất giống lưu manh… Ai… Ta… Ta thuần khiết như thế… thân thể ta trong sạch như thế…
Kiều Ảnh xém nữa bất tỉnh.
Hắn nói gì chứ? Vốn nói có lí, nhưng càng về sau lại thành chính mình làm vấy bẩn thân thể trong trắng ngọc ngà của hắn?
Kiểm điểm một lúc, đột nhiên Quân Khương Lâm hai mắt đẫm lệ càng nói càng ủy khuất, âm thanh nghẹn ngào bi phẫn nói:
- Cô nương! Cô phải trả sự trong sạch cho ta!
Thân hình Kiều Ảnh lay động hai cái, đột nhiên phục hồi tinh thần giận giữ không kiềm chế được quát lên:
- Quân Khương Lâm! Ngươi muốn cố tình gây sự đến khi nào đây?
- Ách? Khụ khụ….
Quân đại thiếu gia ho khan một tiếng, đột nhiên nghiêm mặt nói:
- Cô nương, đi tới phía trước được chưa? Ta biết Linh Lung Liên chính là chí bảo ở Thánh Địa, nhưng cô cũng không nên mang ta đi vòng vèo…
- Ai mang ngươi đi vòng vèo chứ?
Kiều Ảnh thở hổn hển:
- Phía trước kìa! Ngươi không có mắt sao?
Nói xong liền chỉ phía trước.
Còn dám hoài nghi chữ tín của bổn cô nương, quả thực là không thể nhịn được nữa! Kiều Ảnh tức giận. Nhưng lại không phát hiện, liên tục bị người này ngắt lời, cuối cùng làm nàng quên mất kẻ này vừa chiếm tiện nghi của mình, còn phải tìm hắn tính sổ…
- A! Phía trước là…
Quân Khương Lâm kêu lên một tiếng, xông lên phía trước không kìm chế được hô:
- Thật xinh đẹp!
Phía trước là một mảnh linh vụ trong sương mù, một cái ao phạm vi mấy trượng hiện ra trước mắt, nước trong thấy đáy, thoạt nhìn có ánh sáng huỳnh quang lờ mờ, giống như trên mặt ao phủ một vòng sáng thần thánh vậy.
Đi đến gần mới phát hiện, trong nước có vô số vật trắng muốt che kín cả cái ao, ở vị trí trung tâm có bảy tám phiến lá cây nho nhỏ, không ngờ là vô sắc, nếu không nhìn kĩ thực khó thấy.
Một cái dây trong suốt tinh tế trôi nổi trên mặt lá cây, ngoài ra không có vật gì khác.
- Cô…cô đừng đùa ta… Đây là Linh Lung Liên?
Tay Quân Khương Lâm chỉ chỗ lá cây trong suốt, kinh ngạc quay đầu vẻ mặt đầy nghi ngờ hỏi.
- Đúng, đây là thánh vật của Thánh Địa!
Vẻ mặt Kiều Ảnh trinh trọng, cực kì trân trọng nhìn đám lá cây trong ao:
- Cửu Chuyển Linh Lung Liên!
Quân Khương Lâm có chú tức giận, ngón tay run run:
- Thứ vớ vẩn này… Dù kết xuất ra Linh Lung Ngọc thì ta có thể có bao nhiêu? Cái này, mẹ nó không phải chơi nhau à? Bên ngoài ta có mười mấy người chờ ăn…
- Mười mấy người chờ ăn?
Kiều Ảnh làm bộ muốn ngất xỉu:
- Vậy ngươi đợi thêm mấy ngàn năm đi! Cửu Chuyển Linh Lung Liên năm trăm năm mới kết quả môt lần, mà một gốc Linh Lung Liên chỉ kết thành một viên ngọc trắng.
Quân Khương Lâm xém ngất đi, lúc này cảm giác chỉ hận không thể đập đầu vào tường, cuối cùng ôm hi vọng cuối cùng hỏi:
- Vậy, một hạt đủ vài người ăn không?
- Gần đủ một người dùng một lần.
Kiều Ảnh dùng ánh mắt như đang muốn xem kịch vui hướng về Quân Khương Lâm.
- Không đùa chứ? Đây là ông trời đùa ta a, dù cắt thành lát cũng ít nhất phải được vài miếng chứ? Gần đủ một người ăn? Cô nói đùa gì thế?
- Nói đùa? Ngươi cho rằng đài sen chỉ to bằng vài đầu ngón tay có thể kết xuất ra hạt sen to mấy xích sao?
Kiều Ánh liếc mắt xem thường:
- Vậy mà còn muốn thái mỏng? Một hạt nhỏ xíu như thế, làm sao ngươi thái mỏng đây?
- Nhỏ đến vậy sao?
Quân Khương Lâm tuyệt vọng, giận dữ nói:
- Vậy thì còn nhỏ hơn cả con muỗi, có thể làm cái rắm gì? Vậy mà Thiên Thánh Cung các ngươi coi như bảo bối, muốn dọa người chắc? Đào bới hết lên đi…
- Ngươi dám!
Kiểu Ảnh hoảng sợ, âm thanh sắc bén:
- Đây là trấn cung chi bảo của Thiên Thánh Cung! Ngươi dám lộn xộn ta liền cam đoan Quân gia của ngươi bên trong Thiên Phạt sâm lâm sẽ không ai còn sống!
Lúc trước câu kia của Quân Khương Lâm vốn vừa nói vừa cười, cũng không có ý làm thực, nhưng những lời Kiều Ảnh nói ra chạm phải vảy ngược của Quân Khương Lâm, khơi dậy hung tính của hắn, đột nhiên hắn xoay người ánh mắt sắc bén nhin Kiều Ảnh, thâm trầm nói:
- Cô dám uy hiếp ta?
- Ta đang nói sự thực…
Kiều Ảnh hoảng sợ, bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn qua liền cảm thấn thân thể lạnh toát, giọng cũng hạ xuống:
- Nhưng Cửu Chuyền Linh Lung Liên là chí bảo của Thiên Thánh Cung, thà rằng Thiên Thánh Cung bị mất chứ Linh Lung Liên thì không thể mất! Quân công tử, ta nói như vậy ngươi nên biết tầm quan trọng của Linh Lung Liên chứ?
- Cô nói vậy còn được, nhưng… ta nhắc cô nhớ kĩ, tốt nhất đừng nên uy hiếp ta! Hơn nữa…
Giọng Quân Khương Lâm càng thêm u ám:
- Chớ dùng người nhà của ta uy hiếp ta. Cho tới giờ ta không bao giờ chấp nhận bị uy hiếp, bởi ta sẽ đem tất cả khả năng có thể thương tổn người nhà ta bóp chết từ trong trứng nước!
- Cho dù là mỹ nữ tuyệt thế cũng không ngoại lệ! Ta… chưa bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc!
Lúc nói những lời này, hai mắt Quân Khương Lâm nhìn sâu vào trong mắt Kiều Ảnh.
Một cảm giác cực kì nguy hiểm dâng lên trong lòng Kiều Ảnh, tuy trước mặt nàng là hậu bối Quân Khương Lâm tu vi còn lâu mới bằng nàng, nhưng Kiều Ảnh lại cảm nhận thấy áp lực như bị một tòa núi lớn đè ép lên người!
Nàng kinh hãi lùi về sau từng bước!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến