Dịch giả: Chim Ruồi
Bởi vì có "thần khúc" trong tay, hắn có thể phát động độc môn âm công, có thể bỏ qua hạn chế không gian và thị lực không thể phát hiện! Đồng thời, khi công kích, thậm chí không cần diễn tấu, chỉ cần dùng tay vung lên, hay ngón tay khẽ gãy là có thể phát ra âm thanh, tạo ra âm nhận tấn công mà đối phủ không thể phòng bị!
Khi xưa vây công Cửu U Thập Tứ Thiếu, nếu không phải cuối cùng Huyễn Phủ phải xuất toàn bộ chiến lực tiến hành bao vây chặn đánh, cuối cùng chỉ sợ phải nhận kết cục không kết quả mà lui! Sự đáng sợ của Cửu U Thập Tứ Thiếu, ngoài thực lực viễn siêu quá xa như Cửu U Đệ Nhất Thiếu, các chư thiếu còn lại không ai bằng được hắn.
Hơn mười vị thánh tôn, trăm vị thánh hoàng của Huyễn Phủ cùng chiến, thậm chí còn có vài vị thánh quân áp trận, lại còn liên thủ hơn hai trăm cao thủ của Tam Đại Thánh Địa, với đội hình khổng lồ như thế, vậy mà vẫn bị Cửu U Thập Tứ Thiếu giết đến người ngã ngựa đổ, tả xung hữu đột như chỗ không người!
Sau đó, phải đến hai vị thánh quân của Huyễn Phủ ẩn nhẫn mai phục biết bao lâu, đợi thời khắc mấu chốt ra tay bất ngờ mới có thể cướp đoạt "thần khúc" trên tay của Cửu U Thập Tứ Thiếu, sau đó mới thay đổi được chiến cuộc!
Cửu U Thập Tứ Thiếu có "thần khúc" trong tay chân chính là thiên hạ vô địch!
Có"Thần khúc" vào tay không đơn giản như một cộng một bằng hai! Cửu U Thập Tứ Thiếu dùng độc môn Cửu U chân khí sử dụng Cửu U thần khúc độc nhất vô nhị, uy lực đó vô cùng khủng bố!
Chân chính là cường giả mạnh nhất của thế gian này!
Nơi này không tồn tại "vô địch" Miêu Khuynh Thành, vì thế coi như không tính, chỉ còn Cửu U Thập Tứ Thiếu với "Thần khúc" trong tay chân chính là độc bá thiên hạ!
Mà cho dù Cửu U Thập Tứ Thiếu không có "Thần khúc" trong tay, hắn vẫn được coi là một trong những cường giả mạnh nhất trên đời này!
Sau khi "Thần khúc" bị cướp đoạt, Cửu U Thập Tứ Thiếu vẫn tả xung hữu đột, một đường bão táp giết người phá trùng vây, làm cho những người vây công phải trả trả giá thảm trọng!
Trước sau trải dài mấy vạn dặm truy đuổi chém giết, không dưới hơn một ngàn lần bị chặn đánh trên đường chạy trốn, tổng cộng hơn trăm lần quyết chiến liều chết, hơn trăm lần bị thương nặng trí mạng, sau đó Cửu U Thập Tứ Thiếu mới bị bức vào Thiên Phạt sâm lâm. Tuy nhiên, ngay tại Cửu U mật cảnh lại sớm mai phục cao thủ nên nhân lúc Cửu U Thập Tứ Thiếu tiến vào bí cảnh để khôi phục thì bọn hắn lợi dụng sự huyền ảo của trận pháp mà phong ấn thành công!
Sau đó, lại an bài Bát Đại thánh tôn của Thiên Phạt canh chừng phong ấn, chính vì nhiệm vụ này mà cơ hồ làm cho Bát Đại thánh tôn gần như trở thành phế nhân!
Phải biết rằng khi đó Bát Đại thánh tôn đều có tu vi Thánh Hoàng tứ cấp đỉnh phong, khoảng cách đến thánh tôn chỉ còn một bước nhỏ, nhưng vì bị phong ấn Cửu U Thập Tứ Thiếu gây sức ép nên mới ra nông nỗi đó!
Đáng sợ nhất chính là khi đó Cửu U Thập Tứ Thiếu đang trọng thương, thực lực không còn đầy đủ!
Dưới nhiều sự chèn ép bức bách như thế, Cửu U Thập Tứ Thiếu vẫn biểu hiện thực lực kinh người, nếu hắn ở trạng thái đỉnh phong thì sự khủng bố còn đến mức nào nữa!
Mấy trăm năm bị tiêu hao vì phong ấn, không chỉ có Bát Đại thánh tôn, Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng bị tiêu hao thất thất bát bát, mà chính bởi vì phong ấn này nên tất cả trọng thương năm xưa của Cửu U Thập Tứ Thiếu khôi phục cực kỳ chậm chạp!
Thẳng đến thời điểm hắn phá phong ấn thoát khốn, những vết thương cũ đó vẫn chưa lành hẳn. Thêm vào đó, vì để thành công phá nát phong ấn, hắn lại đánh mất thêm tám chín thành lực lượng của bản thân. Nhưng cho dù như thế, ngay khi thực lực của hắn bị đại giảm, hơn hai mươi vị Thánh Hoàng vây công hắn khi đó vẫn bị hắn giết hơn một nửa, sau đó mới thoát thân rời đi!
Mà lúc đó hắn không cầm "Thần khúc" trong tay!
Hiện giờ, Cửu U Thập Tứ Thiếu có "Thần khúc" như như hổ thêm cánh, thương thế gần như khỏi hẳn, có thể nói là trạng thái toàn thịnh của Cửu U Thập Tứ Thiếu, vậy mà có thể cùng người khác liều mạng chém giết ngang tay, long trời lỡ đất!
Người còn lại là ai mà lại có thực lực khủng bố như thế?
Nghe thanh âm thì có lẽ hai người này đã chiến đấu trong thời gian rất dài!
Một tiếng thét dài từ xa truyền đến, tuy khoảng cách ngoài mấy trăm trượng nhưng mức độ quỷ dị của nó làm cho mọi người lông tóc dựng đứng!
- Ngươi thật ra là quái vật gì?
Đây là tiếng của Cửu U Thập Tứ Thiếu gầm lên, thanh âm kia bộc lộ rõ sự khó hiểu và buồn bực của hắn, tựa như chuyện gì quái dị đến nổi ngay cả hắn cũng không thể lý giải!
Thanh âm từ xa xa truyền đến làm mọi người đều tò mò!
Phía đối thủ là ai mà có thể làm cho một Cửu U Thập Tứ Thiếu hoành hành thiên hạ phải thốt ra lời nghi vấn như vậy?
Mọi người còn đang hồ nghi thì lại có môt tiếng rít vang lên, mà tiếng rít này có vị trí rất gần với quân doanh, mới tức thì còn cách cảm trăm dặm, hiện giờ lại chỉ còn tầm sáu bảy mươi dặm!
Đúng lúc này, Cửu U Thập Tứ Thiếu tựa hồ phát hiện ra chuyện gì, đột nhiên quát to:
- Phía trước có người hay không? Một đám ngu xuẩn mau chóng tản ra, ngàn vạn lần không thể để cho quái vật này tiếp xúc đến cơ thể! Nếu không thì chết chắc!
Trong thanh âm của hắn không ngờ lại tràn đầy cấp bách và phẫn nộ đến cực độ!
Mọi người đều ngẩn ra, tại sao Cửu U Thập Tứ Thiếu lại nói như vậy? Hắn thậm chí không hề biết nơi đây có bao nhiêu cao thủ, huyền công ra sao, tại sao chưa gì đã kêu mọi người tản ra?
Chỉ có Quân Khương Lâm nhướng mày, lớn tiếng quát:
- Mọi người chú ý, một khi phát hiện có người tiến tới từ phía Đông Bắc, bất kể là ai, đều phải toàn lực né tránh, không được phép tiếp xúc với nó, lại càng không được phép tiếp chiến, chỉ cần toàn lực trốn tránh là được, không ai được trái lệnh!
Quân Khương Lâm nắm thời cơ, lập tức truyền đạt mệnh lệnh ra!
Các đại Thú Vương nghe vậy liền không chút do dự, lập tức chỉ huy quân đội của mình thi hành quân lệnh.
Mạc Vô Đạo nhíu nhíu mày nói:
- Quân phủ chủ, chỉ dựa vào một câu quát của Cửu U Thập Tứ Thiếu mà ngươi liền phát ra mệnh lệnh như thế, có phải quá nghiêm trọng không? Nếu không may đúng lúc này dị tộc nhân phát động tiến công, đội hình của chúng ta không chỉnh tề, làm sao có thể địch?
Quân Khương Lâm khinh miệt nở nụ cười mà nói:
- Ngươi có nghe ra sự sợ hãi và cấp bách trong thanh âm của Cửu U Thập Tứ Thiếu không? Chẳng lẽ ngươi vẫn không nhận ra nó có ý nghĩa như thế nào à?
Mạc Vô Đạo sửng sốt.
- Người mà có thể bức Cửu U Thập Tứ Thiếu phải vội vã quát to, trong đó có sự cấp bách và vội vã như vậy, ngươi có bao giờ nghĩ Cửu U Thập Tứ Thiếu là một người có thể tùy tùy tiện tiện báo động như thế không?
Trên mặt Mạc Vô Đạo toát mồ hôi, hắn nhất thời nhận ra chuyện quả thật nghiêm trọng.
Tên Cửu U Thập Tứ Thiếu kia cho dù bị trăm ngàn đao phát kiếm trảm cũng không rên một tiếng, hiện giờ lại gọi to vội vã như thế, thậm chí không tiếc dùng oai bức người khác trốn tránh, tại sao lại như thế? Đáp án quá rõ ràng!
- Cửu U Thập Tứ Thiếu sở dĩ phải quát to như thế, nghĩ sơ thôi cũng biết: "Đồ vật" mà hắn đang toàn lực truy đuổi kia đối với cơ thể người có tác dụng rất lớn! Vậy xin hỏi Mạc tông chủ, thân thể tốt cho vật đó, kết quả sẽ ra sao?
Quân Khương Lâm hừ một tiếng:
- Nếu thân thể có thể trợ giúp cho hắn, chứng tỏ chủ nhân chính thức của thân thể đó sẽ phải gặp chuyện không tốt! Ngay cả điểm này ngươi còn không nhận ra, lại chất vấn ta? Muốn làm chậm trễ đại sự, ngươi thật ra muốn gì?
- Vật mà ngay cả Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng phải kiêng dè, tất cả mọi người nơi đây ai dám nói mình có thể ứng phó? Hay Mạc tông chủ ngươi nghĩ ngươi có thể ứng phó?
Quân Khương Lâm thở dài một tiếng:
- Ngươi vì đại cục mà suy nghĩ thật ra không phải là chuyện xấu, nhưng có bao giờ ngươi cân nhắc hảo tâm của mình lại chính là chuyện xấu không? Lúc nãy ta còn nghĩ ngươi làm cung chủ quả thật có chút đạo lý, hiện giờ xem ta mắt của Quân Khương Lâm ta cũng còn khá kém!
Mặt của Mạc Vô Đạo đỏ lên, nhất thời không biết phải trả lời thế nào!
Đúng lúc này, một tiếng thét bén nhọn vang lên càng lúc càng gần!
Tiếng nhạc của"Thần khúc" được Cửu U Thập Tứ Thiếu diễn tấu càng lúc càng cấp bách, càng mạnh mẽ, âm luật đã không còn, chỉ còn lại những âm nhận tung hoành, tiếng quát tháo của hắn càng gấp.
Quân Khương Lâm và Cổ Hàn nhìn nhau, hai người thả người đuổi tới.
Mai Tuyết Yên liếc mắt một cái, nhận lấy vị trí chỉ huy của Quân Khương Lâm, lập tức hạ lệnh bố trí nhân thủ né tránh hết mức có thể đối với tai họa chưa biết từ đâu đến.
Quân Khương Lâm và Cổ Hàn đều đã đạt đến tu vi thánh quân, tốc độ di động cực nhanh, cơ hồ trong nháy mắt là đã được hai ba mươi dặm, đã đến chiến trường của hai bên!
Đến khi hai người tận mắt chứng kiến chiến trường, dù tu vi cao đến mấy, hai người cũng đều không nhịn được mà đồng thời hít một hơi lạnh!
Lúc chưa nhìn thấy chiến trường, mặc dù hai người biết trận chiến này rất nghiêm trọng, nhưng chưa biết mình sẽ chứng kiến cái gì, nhưng đến khi chân chính chứng kiến, cả hai đều bất ngờ!
Bởi vì những gì trước mắt thật sự quá quỷ dị!
Giữa trận chiến, đất đá đều bị đánh thành bụi phấn tung bay ngập trời, mà từ chỗ đánh nhau trải dài ra phía sau là một khoảng lõm thật sâu trên mặt đất chứa đầy bụi phấn kéo dài mấy trăm dặm!
Không hề nghi ngờ gì nữa, đây chính là chiến trường từ xa đánh thẳng đến nơi này của Cửu U Thập Tứ Thiếu và quái vật kia, không ngờ mặt đất tại đây bằng phẳng vô cùng, chiều dài mấy trăm dặm, rộng khoảng mười trượng, vậy mà bên trong không có đến một mảnh đá vụn!
Giống như trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một con sông khô cạn ngoằn nghèo!
Giữa trận chiến, Cửu U Thập Tứ Thiếu thi triển "Thần khúc" phát ra cả vạn đạo âm nhận công kích, tay và chân phối hợp không ngừng, hình thành một đạo lốc xoáy màu đen trên không trung....
Trước mặt hắn là một vật có hình dáng con người...
Vì sao nói nó có hình dáng con người, bởi vì thứ mà Cửu U Thập Tứ Thiếu đang đối diện có một khối thân hình đầy đủ, có tay có chân, có đầu, tứ chi ngũ thể có đủ.
Nhưng trên đầu "thứ" này lại không có ngũ quan tai mắt mũi miệng!
Khuôn mặt là một khoảng phẳng cứng ngắc!
Là một quái vật có đầu nhưng không có mặt!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
Bởi vì có "thần khúc" trong tay, hắn có thể phát động độc môn âm công, có thể bỏ qua hạn chế không gian và thị lực không thể phát hiện! Đồng thời, khi công kích, thậm chí không cần diễn tấu, chỉ cần dùng tay vung lên, hay ngón tay khẽ gãy là có thể phát ra âm thanh, tạo ra âm nhận tấn công mà đối phủ không thể phòng bị!
Khi xưa vây công Cửu U Thập Tứ Thiếu, nếu không phải cuối cùng Huyễn Phủ phải xuất toàn bộ chiến lực tiến hành bao vây chặn đánh, cuối cùng chỉ sợ phải nhận kết cục không kết quả mà lui! Sự đáng sợ của Cửu U Thập Tứ Thiếu, ngoài thực lực viễn siêu quá xa như Cửu U Đệ Nhất Thiếu, các chư thiếu còn lại không ai bằng được hắn.
Hơn mười vị thánh tôn, trăm vị thánh hoàng của Huyễn Phủ cùng chiến, thậm chí còn có vài vị thánh quân áp trận, lại còn liên thủ hơn hai trăm cao thủ của Tam Đại Thánh Địa, với đội hình khổng lồ như thế, vậy mà vẫn bị Cửu U Thập Tứ Thiếu giết đến người ngã ngựa đổ, tả xung hữu đột như chỗ không người!
Sau đó, phải đến hai vị thánh quân của Huyễn Phủ ẩn nhẫn mai phục biết bao lâu, đợi thời khắc mấu chốt ra tay bất ngờ mới có thể cướp đoạt "thần khúc" trên tay của Cửu U Thập Tứ Thiếu, sau đó mới thay đổi được chiến cuộc!
Cửu U Thập Tứ Thiếu có "thần khúc" trong tay chân chính là thiên hạ vô địch!
Có"Thần khúc" vào tay không đơn giản như một cộng một bằng hai! Cửu U Thập Tứ Thiếu dùng độc môn Cửu U chân khí sử dụng Cửu U thần khúc độc nhất vô nhị, uy lực đó vô cùng khủng bố!
Chân chính là cường giả mạnh nhất của thế gian này!
Nơi này không tồn tại "vô địch" Miêu Khuynh Thành, vì thế coi như không tính, chỉ còn Cửu U Thập Tứ Thiếu với "Thần khúc" trong tay chân chính là độc bá thiên hạ!
Mà cho dù Cửu U Thập Tứ Thiếu không có "Thần khúc" trong tay, hắn vẫn được coi là một trong những cường giả mạnh nhất trên đời này!
Sau khi "Thần khúc" bị cướp đoạt, Cửu U Thập Tứ Thiếu vẫn tả xung hữu đột, một đường bão táp giết người phá trùng vây, làm cho những người vây công phải trả trả giá thảm trọng!
Trước sau trải dài mấy vạn dặm truy đuổi chém giết, không dưới hơn một ngàn lần bị chặn đánh trên đường chạy trốn, tổng cộng hơn trăm lần quyết chiến liều chết, hơn trăm lần bị thương nặng trí mạng, sau đó Cửu U Thập Tứ Thiếu mới bị bức vào Thiên Phạt sâm lâm. Tuy nhiên, ngay tại Cửu U mật cảnh lại sớm mai phục cao thủ nên nhân lúc Cửu U Thập Tứ Thiếu tiến vào bí cảnh để khôi phục thì bọn hắn lợi dụng sự huyền ảo của trận pháp mà phong ấn thành công!
Sau đó, lại an bài Bát Đại thánh tôn của Thiên Phạt canh chừng phong ấn, chính vì nhiệm vụ này mà cơ hồ làm cho Bát Đại thánh tôn gần như trở thành phế nhân!
Phải biết rằng khi đó Bát Đại thánh tôn đều có tu vi Thánh Hoàng tứ cấp đỉnh phong, khoảng cách đến thánh tôn chỉ còn một bước nhỏ, nhưng vì bị phong ấn Cửu U Thập Tứ Thiếu gây sức ép nên mới ra nông nỗi đó!
Đáng sợ nhất chính là khi đó Cửu U Thập Tứ Thiếu đang trọng thương, thực lực không còn đầy đủ!
Dưới nhiều sự chèn ép bức bách như thế, Cửu U Thập Tứ Thiếu vẫn biểu hiện thực lực kinh người, nếu hắn ở trạng thái đỉnh phong thì sự khủng bố còn đến mức nào nữa!
Mấy trăm năm bị tiêu hao vì phong ấn, không chỉ có Bát Đại thánh tôn, Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng bị tiêu hao thất thất bát bát, mà chính bởi vì phong ấn này nên tất cả trọng thương năm xưa của Cửu U Thập Tứ Thiếu khôi phục cực kỳ chậm chạp!
Thẳng đến thời điểm hắn phá phong ấn thoát khốn, những vết thương cũ đó vẫn chưa lành hẳn. Thêm vào đó, vì để thành công phá nát phong ấn, hắn lại đánh mất thêm tám chín thành lực lượng của bản thân. Nhưng cho dù như thế, ngay khi thực lực của hắn bị đại giảm, hơn hai mươi vị Thánh Hoàng vây công hắn khi đó vẫn bị hắn giết hơn một nửa, sau đó mới thoát thân rời đi!
Mà lúc đó hắn không cầm "Thần khúc" trong tay!
Hiện giờ, Cửu U Thập Tứ Thiếu có "Thần khúc" như như hổ thêm cánh, thương thế gần như khỏi hẳn, có thể nói là trạng thái toàn thịnh của Cửu U Thập Tứ Thiếu, vậy mà có thể cùng người khác liều mạng chém giết ngang tay, long trời lỡ đất!
Người còn lại là ai mà lại có thực lực khủng bố như thế?
Nghe thanh âm thì có lẽ hai người này đã chiến đấu trong thời gian rất dài!
Một tiếng thét dài từ xa truyền đến, tuy khoảng cách ngoài mấy trăm trượng nhưng mức độ quỷ dị của nó làm cho mọi người lông tóc dựng đứng!
- Ngươi thật ra là quái vật gì?
Đây là tiếng của Cửu U Thập Tứ Thiếu gầm lên, thanh âm kia bộc lộ rõ sự khó hiểu và buồn bực của hắn, tựa như chuyện gì quái dị đến nổi ngay cả hắn cũng không thể lý giải!
Thanh âm từ xa xa truyền đến làm mọi người đều tò mò!
Phía đối thủ là ai mà có thể làm cho một Cửu U Thập Tứ Thiếu hoành hành thiên hạ phải thốt ra lời nghi vấn như vậy?
Mọi người còn đang hồ nghi thì lại có môt tiếng rít vang lên, mà tiếng rít này có vị trí rất gần với quân doanh, mới tức thì còn cách cảm trăm dặm, hiện giờ lại chỉ còn tầm sáu bảy mươi dặm!
Đúng lúc này, Cửu U Thập Tứ Thiếu tựa hồ phát hiện ra chuyện gì, đột nhiên quát to:
- Phía trước có người hay không? Một đám ngu xuẩn mau chóng tản ra, ngàn vạn lần không thể để cho quái vật này tiếp xúc đến cơ thể! Nếu không thì chết chắc!
Trong thanh âm của hắn không ngờ lại tràn đầy cấp bách và phẫn nộ đến cực độ!
Mọi người đều ngẩn ra, tại sao Cửu U Thập Tứ Thiếu lại nói như vậy? Hắn thậm chí không hề biết nơi đây có bao nhiêu cao thủ, huyền công ra sao, tại sao chưa gì đã kêu mọi người tản ra?
Chỉ có Quân Khương Lâm nhướng mày, lớn tiếng quát:
- Mọi người chú ý, một khi phát hiện có người tiến tới từ phía Đông Bắc, bất kể là ai, đều phải toàn lực né tránh, không được phép tiếp xúc với nó, lại càng không được phép tiếp chiến, chỉ cần toàn lực trốn tránh là được, không ai được trái lệnh!
Quân Khương Lâm nắm thời cơ, lập tức truyền đạt mệnh lệnh ra!
Các đại Thú Vương nghe vậy liền không chút do dự, lập tức chỉ huy quân đội của mình thi hành quân lệnh.
Mạc Vô Đạo nhíu nhíu mày nói:
- Quân phủ chủ, chỉ dựa vào một câu quát của Cửu U Thập Tứ Thiếu mà ngươi liền phát ra mệnh lệnh như thế, có phải quá nghiêm trọng không? Nếu không may đúng lúc này dị tộc nhân phát động tiến công, đội hình của chúng ta không chỉnh tề, làm sao có thể địch?
Quân Khương Lâm khinh miệt nở nụ cười mà nói:
- Ngươi có nghe ra sự sợ hãi và cấp bách trong thanh âm của Cửu U Thập Tứ Thiếu không? Chẳng lẽ ngươi vẫn không nhận ra nó có ý nghĩa như thế nào à?
Mạc Vô Đạo sửng sốt.
- Người mà có thể bức Cửu U Thập Tứ Thiếu phải vội vã quát to, trong đó có sự cấp bách và vội vã như vậy, ngươi có bao giờ nghĩ Cửu U Thập Tứ Thiếu là một người có thể tùy tùy tiện tiện báo động như thế không?
Trên mặt Mạc Vô Đạo toát mồ hôi, hắn nhất thời nhận ra chuyện quả thật nghiêm trọng.
Tên Cửu U Thập Tứ Thiếu kia cho dù bị trăm ngàn đao phát kiếm trảm cũng không rên một tiếng, hiện giờ lại gọi to vội vã như thế, thậm chí không tiếc dùng oai bức người khác trốn tránh, tại sao lại như thế? Đáp án quá rõ ràng!
- Cửu U Thập Tứ Thiếu sở dĩ phải quát to như thế, nghĩ sơ thôi cũng biết: "Đồ vật" mà hắn đang toàn lực truy đuổi kia đối với cơ thể người có tác dụng rất lớn! Vậy xin hỏi Mạc tông chủ, thân thể tốt cho vật đó, kết quả sẽ ra sao?
Quân Khương Lâm hừ một tiếng:
- Nếu thân thể có thể trợ giúp cho hắn, chứng tỏ chủ nhân chính thức của thân thể đó sẽ phải gặp chuyện không tốt! Ngay cả điểm này ngươi còn không nhận ra, lại chất vấn ta? Muốn làm chậm trễ đại sự, ngươi thật ra muốn gì?
- Vật mà ngay cả Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng phải kiêng dè, tất cả mọi người nơi đây ai dám nói mình có thể ứng phó? Hay Mạc tông chủ ngươi nghĩ ngươi có thể ứng phó?
Quân Khương Lâm thở dài một tiếng:
- Ngươi vì đại cục mà suy nghĩ thật ra không phải là chuyện xấu, nhưng có bao giờ ngươi cân nhắc hảo tâm của mình lại chính là chuyện xấu không? Lúc nãy ta còn nghĩ ngươi làm cung chủ quả thật có chút đạo lý, hiện giờ xem ta mắt của Quân Khương Lâm ta cũng còn khá kém!
Mặt của Mạc Vô Đạo đỏ lên, nhất thời không biết phải trả lời thế nào!
Đúng lúc này, một tiếng thét bén nhọn vang lên càng lúc càng gần!
Tiếng nhạc của"Thần khúc" được Cửu U Thập Tứ Thiếu diễn tấu càng lúc càng cấp bách, càng mạnh mẽ, âm luật đã không còn, chỉ còn lại những âm nhận tung hoành, tiếng quát tháo của hắn càng gấp.
Quân Khương Lâm và Cổ Hàn nhìn nhau, hai người thả người đuổi tới.
Mai Tuyết Yên liếc mắt một cái, nhận lấy vị trí chỉ huy của Quân Khương Lâm, lập tức hạ lệnh bố trí nhân thủ né tránh hết mức có thể đối với tai họa chưa biết từ đâu đến.
Quân Khương Lâm và Cổ Hàn đều đã đạt đến tu vi thánh quân, tốc độ di động cực nhanh, cơ hồ trong nháy mắt là đã được hai ba mươi dặm, đã đến chiến trường của hai bên!
Đến khi hai người tận mắt chứng kiến chiến trường, dù tu vi cao đến mấy, hai người cũng đều không nhịn được mà đồng thời hít một hơi lạnh!
Lúc chưa nhìn thấy chiến trường, mặc dù hai người biết trận chiến này rất nghiêm trọng, nhưng chưa biết mình sẽ chứng kiến cái gì, nhưng đến khi chân chính chứng kiến, cả hai đều bất ngờ!
Bởi vì những gì trước mắt thật sự quá quỷ dị!
Giữa trận chiến, đất đá đều bị đánh thành bụi phấn tung bay ngập trời, mà từ chỗ đánh nhau trải dài ra phía sau là một khoảng lõm thật sâu trên mặt đất chứa đầy bụi phấn kéo dài mấy trăm dặm!
Không hề nghi ngờ gì nữa, đây chính là chiến trường từ xa đánh thẳng đến nơi này của Cửu U Thập Tứ Thiếu và quái vật kia, không ngờ mặt đất tại đây bằng phẳng vô cùng, chiều dài mấy trăm dặm, rộng khoảng mười trượng, vậy mà bên trong không có đến một mảnh đá vụn!
Giống như trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một con sông khô cạn ngoằn nghèo!
Giữa trận chiến, Cửu U Thập Tứ Thiếu thi triển "Thần khúc" phát ra cả vạn đạo âm nhận công kích, tay và chân phối hợp không ngừng, hình thành một đạo lốc xoáy màu đen trên không trung....
Trước mặt hắn là một vật có hình dáng con người...
Vì sao nói nó có hình dáng con người, bởi vì thứ mà Cửu U Thập Tứ Thiếu đang đối diện có một khối thân hình đầy đủ, có tay có chân, có đầu, tứ chi ngũ thể có đủ.
Nhưng trên đầu "thứ" này lại không có ngũ quan tai mắt mũi miệng!
Khuôn mặt là một khoảng phẳng cứng ngắc!
Là một quái vật có đầu nhưng không có mặt!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.